Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 19: Sóng gió lại nổi lên



Hàn Úy không phục: “Tiểu cô, người không cho con cưới Mạt Nhi thì cũng phải có lý do chứ, trước người đã nói sẽ để Sương biểu muội làm Quý thiếp của con, nhưng tình hình tối hôm nay người cũng thấy rồi đấy, Úy nhi sao có thể cưới một nữ tử thất đức như vậy, mà phụ thân cũng sẽ không cho phép!”

“Càn rỡ, ngươi muốn dùng phụ thân ngươi để áp chế ta sao, nếu không phải có tỷ tỷ ở trong cung ra sức chống đỡ, không phải có ta ở phủ Tĩnh Quốc công này trù tính từng bước, ngươi cho rằng họ Hàn có thể phong quang được như ngày hôm nay sao! Giờ thì hay rồi, ngươi cũng biết dùng phụ thân của ngươi để áp chế ta cơ đấy!” Nhị phu nhân giận đến mức cười lạnh, “choang” một tiếng đập vỡ một chén trà, đám nha hoàn xung quanh đã sớm câm như hến.

Hàn Úy nhìn người cô mà mình vẫn kính yêu như mẹ ruột đã giận đến mức bụm miệng, trái tim không khỏi mềm nhũn, tiến lên cúi người thi lễ: “Cô cô, Úy nhi không có ý đó, Úy nhi đã sớm coi cô cô như mẹ ruột, người đừng giận mà hại đến thân thể.”

Phút chốc, cơn tức của Nhị phu nhân tiêu bớt, đỡ Hàn Úy đứng dậy, thở dài một tiếng: “Úy nhi, sau này không được nhắc đến chuyện này nữa, ai cũng có thể cưới Tây Lương Mạt, nhưng chắc chắn không thể liên quan đến Hàn gia chúng ta, con chỉ cần ghi nhớ điều này là được, hôn sự của con, con không cần phải lo, cô cô và phụ thân con tự khắc sẽ sắp xếp, nhất định là một mỹ nữ như hoa của Tây Lương thế gia, sẽ không để con phải thiệt thòi đâu.”

Hàn Úy không dám nói nữa, chỉ thở dài một tiếng: “Vâng, Úy nhi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Chẳng lẽ hắn và biểu muội Mạt nhi thực sự không có duyên?

Đợi đến khi Hàn Úy ở Tuyên Các trò chuyện một hồi xong, Nhị phu nhân mới kêu thân thể mệt mỏi, sai người đưa Hàn Úy ra ngoài, bấy giờ mới nhìn mảnh trăng tròn trên cao, thở dài thật sâu một tiếng.

“Nhị phu nhân, việc gì phải to tiếng với biểu thiếu gia như vậy?” Trương ma ma than một tiếng, hầu hạ Nhị phu nhân chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Nhị phu nhân nhìn màn đêm đen thẫm một mảnh bên ngoài cửa sổ, nụ cười lạnh bên khóa miệng mang theo sự bất đắc dĩ: “Cứ để nó nghĩ là lòng ta hẹp hòi, vẫn ghen ghét Lam thị đi, cũng được, ta vốn đã không thể chấp nhận Lam thị, trên đời này vốn đã có ả là không có ta, có ta là không có ả.”

Cho dù đứa con gái của đồ tiện nhân kia không có lắm điều phải kiêng kỵ như vậy, nhưng nó nhất quyết không thể được gả vào gia tộc của bà ta, cho dù là làm thiếp cũng không được!

“Con tiểu hồ ly Tây Lương Mạt kia, sợ rằng sẽ phải xử lý sớm! Đến cả cháu của ta mà cũng dám dụ dỗ!”

Trương ma ma nghe vậy, yên lặng cúi đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

— Ta là đường phân cách Hàn Nhị thiếu thất vọng —

“Biểu thiếu gia đề cập hôn sự của tiểu thư với Nhị phu nhân, lại bị Nhị phu nhân mắng cho một trận xối xả.” Bạch Nhụy vừa hầu hạ Tây Lương Mạt nghiền cánh hoa, vừa tức giận bất bình, trong cái nhìn của nàng, Hàn Úy là ứng viên tốt nhất để Tây Lương Mạt lập gia đình.

Tây Lương Mạt vừa lọc chu sa, vừa thờ ơ cười một tiếng: “Chỉ là chuyện trong dự tính.”

Nàng cũng từng có ý với Hàn Úy, từ hồi còn nhỏ, hắn đã có thể giữ một tấm lòng son đồng cảm với người khác, cũng có thể che chở cho người mình yêu, coi như là một người lương thiện, có điều là lỗ tai quá mềm.

Mà người như vậy lại ở trong gia tộc của Hàn thị, cho dù có gả qua cũng khó mà bảo đảm hắn sẽ không bị Nhị phu nhân xúi giục, không dám đối xử tốt với nàng, năm thê bảy thiếp là không thể tránh được, nàng lại không được nhà mẹ đẻ yêu thương, gả qua, cho dù có là chính thê cũng chẳng khá hơn được chút nào, huống chi Hàn Nhị phu nhân cùng lắm cũng chỉ để cho nàng làm thiếp.

Nếu không, hắn đã chẳng vì mấy lời trách cứ của Hàn Nhị phu nhân mà đã chẳng dám nhắc đến chuyện cưới nàng nữa, thậm chí gặp nàng còn trốn tránh.

Thật nực cười.

Tây Lương Mạt tỉ mỉ dùng sàng lọc chu sa, cầm một hòn đá nhỏ mài mài: “Trộn hết đống chu sa này vào son mẫu đơn và phấn thược dược, lại cho thêm thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, thạch lưu hoàng, xích thạch chỉ, bột trân châu, cùng với tinh dầu hương chanh và tinh dầu hoa hồng mộc hương trộn đều với nhau, sau đó hong khô.”

Bạch Nhụy thấy tiểu thư chẳng có tâm trạng bàn đến chuyện cưới gả nên cũng đổi đề tài: “Đây là thứ gì, cách điều chế mới sao, Đan tỷ nhi đối xử tệ bạc với tiểu thư như vậy, sao tiểu thư còn tốt với nàng ta thế, lại còn nghiên cứu cách điều chế mới cho nàng ta nữa?”

Tây Lương mạt cười cười: “Sau này ngươi sẽ biết.”

Nàng đương nhiên sẽ đối xử “tốt” với Tây Lương Đan, chẳng phải nàng ta vẫn mong có được làn da trơn láng trắng nõn như chị mình hay sao, nàng sẽ chế ra một loại phấn khiến cho da dẻ nàng ta trắng nõn, nếu không sao có thể xứng đáng với sự “quan tâm” của Nhị phu nhân với nàng mấy năm qua, không phụ lòng Bạch Mai và Liễu ma ma đã mất.

Ngũ thạch tán cùng với một lượng lớn chu sa là “đồ tốt” đấy.

Nàng vừa rửa tay, vừa hỏi: “Đúng rồi, bên phía Tước gia có nói gì về hôn sự với Ngu Hầu không?”

Bạch Nhụy nghe vậy liền cười tít mắt nói: “Quả như tiểu thư nghĩ, Nhị phu nhân vốn định mang tiểu thư và Tam tiểu thư cùng gả cho Ngu Hầu nhưng Tước gia phản đối, đã sai người đến phủ Hầu gia đổi lại thiếp canh của Tam tiểu thư.”

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Vậy thì tốt, đúng rồi, đến giờ rồi, chúng ta đi thỉnh an Tước gia thôi, để cảm tạ Tước gia đã yêu mến.” Dựa vào cây to mới có bóng mát, Tĩnh Quốc công trước đó đã có chút bất mãn với việc Nhị phu nhân hà khắc với mình, giờ nghe Nhị phu nhân đề nghị như vậy đương nhiên sẽ cảm thấy Nhị phu nhân quá mức cay nghiệt vô tình.

Huống chi phủ Quốc công phải gả một đứa con gái cho Ngu Hầu đã đủ để người ta dị nghị rồi, nếu để hai đứa con gái cùng gả qua, vừa làm vợ vừa làm thiếp, chẳng phải sẽ khiến cho đám người trong triều cười đến rụng răng sao, Hàn Nhị phu nhân vốn khôn khéo, chắc đã bị chuyện Hàn Úy muốn cưới nàng làm cho tức đến váng đầu nên mới nói ra đề nghị ngu xuẩn như vậy, đây cũng là lý do vì sao nàng lại cố ý châm ngòi Hàn Úy đến trước mặt Nhị phu nhân đòi cưới nàng, người này mà nóng lên là rất dễ làm những chuyện ngu xuẩn.

Tây Lương Mạt dẫn Bạch Nhụy đến thẳng thư phòng, Ninh An vẫn đi theo bên người Tĩnh Quốc công vừa nhìn thấy đã cười cười tiến lên nghênh đón: “Mạt tỷ nhi, hôm nay lại vội đến thỉnh an Tước gia sao?”

Mấy ngày nay, Mạt tỷ nhi không giống trước kia, không dám lộ diện trước mặt Tước gia, hoặc dù có ló mặt cũng run run rẩy rẩy, thỉnh thoảng xuất hiện cũng đều khiến Tước gia mất hứng, giờ mỗi ngày đều đến thỉnh an Tước gia, ung dung tự nhiên nên vừa mắt Tước gia, khen nàng có lòng hiếu thảo, đám hạ nhân bên dưới cũng không dám khinh thường Mạt tỷ nhi như trước nữa.

“Vâng, làm phiền Ninh tiên sinh thông báo một tiếng, Mạt Nhi thấy trời nóng nên tự mình làm chút nước hoa nhài bạc hà ướp lạnh cho Tước gia hạ nhiệt.” Tây Lương Mạt cười dịu dàng một tiếng, yêu kiều mềm mại.

“Cũng được, hôm nay Tước gia đang phiền lòng vì chuyện triều chính.” Ninh An nhíu mày nói: “Có điều Tước gia đang bàn chuyện với người của Đức tiểu Vương gia phái đến.”

“Vâng, vậy…” Tây Lương Mạt còn định nói thêm, đã nghe thấy Tĩnh Quốc công thoáng cao giọng trong thư phòng: “Cái gì, thân vương phi sai ngươi đến lấy thiếp canh của Mạt tỷ nhi?!”

Đám Tây Lương Mạt và Ninh An đều cả kinh, hai mắt nhìn nhau, vểnh lỗ tai nghe ngóng, chỉ thấy người bên trong nói: “Bẩm Quốc công, đúng vậy, tiểu Vương gia ngày đó gặp được Đại tiểu thư ở yến tiệc đã khen tiểu thư ôn nhu đôn hậu, tâm tính lương thiện, con người hiền nhã, Đức tiểu Vương gia theo lệ có một chính phi, hai trắc phi, cho nên thân vương phi cũng mong có thể lấy thiếp canh của tiểu thư đi coi thử, chưa biết chừng phủ Quốc công lại có song hỷ lâm môn.”

Tây Lương Mạt nghe vậy, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa nghi lại vừa giận, Tư Lưu Phong sao lại… Nghe ý kia, là muốn đồng thời lấy cả nàng và Tây Lương Đan!