Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 197: Lễ truy điệu máu



Trời tờ mờ sáng, mây đen bay ở chân trời, có gió lạnh thấu xương tiêu điều mang theo mùi cỏ cây và hơi thở của kiếm sắt thoang thoảng trong đất trời.

Trước bình minh, thời khắc âm u, âm dương luân chuyển, cũng là lúc ma quỷ bừa bãi tàn sát.

Một bóng người cưỡi ngựa phóng đến, vung lên đầy bụi đất.

“Báo…!” Âm thanh cao và vang vọng trên vùng quê trống trải.

Đỗ Lôi ngẩng đầu lên khỏi bản vẽ, nheo mắt nhìn về xa xa.

Giáo úy áo xanh bên cạnh lập tức nhận ra trang phục cưỡi ngựa màu xám kia: “Tướng quân, là người của đội tiên phong!”

“Ừ.” Đỗ Lôi nheo đôi mắt dài nhỏ nhìn người kia phóng tới như bay.

Quân sĩ áo xám xoay mình xuống ngựa, lưu loát quỳ một gối trước mặt Đỗ Lôi, chắp tay cao giọng đưa tin: “Tướng quân, quân tiên phong báo lại, ba đường lớn thông tới kinh thành đều đã bị Hổ Khiếu Vệ của kinh đô đại doanh canh gác nghiêm ngặt!”

Đỗ Lôi là Kiêu Kỵ tướng quân trẻ tuổi nhất của Tấn Bắc Vương, hắn có một gương mặt góc cạnh làm người ta dễ liên tưởng tới một người trung hậu, nhưng đôi mắt dài nhỏ lại lạnh như băng, ánh mắt kia thỉnh thoáng lóe lên tia lạnh âm u, làm người ta bất giác nghĩ đến một loại rắn độc chỉ có ở vùng Tấn Bắc – rắn ngũ bộ.

Mà tác phong tác chiến của hắn cũng giống rắn ngũ bộ, sắc bén, ngoan độc, hơn nữa hắn rất không thích giữ lại tù binh.

Lúc này, hắn chính là tổng lĩnh cường kỵ binh của ba phiên vương.

Hắn nhìn bản đồ trước mặt, cười lạnh một tiếng: “Tốc độ của kinh đô đại doanh đúng là nhanh, chúng ta tập kích bất ngờ suốt đêm vậy mà bọn họ cũng đón đường được.”

Một gã giáo úy áo đen ở bên cạnh hắn nói: “Tướng quân, thuộc hạ thấy e rằng thám tử của Tư Lễ Giám còn chưa rời đi, dù cước trình của chúng ta có nhanh cũng chưa chắc có thể tránh được tai mắt trải khắp thiên hạ của bọn chúng.”

Đáy mắt Đỗ Lôi hiện lên một tia lạnh: “Tên gian tặc Cửu Thiên Tuế đó không khác gì cẩu hoàng đế, trước nay chưa từng tin tưởng Tấn Bắc chúng ta!”

Chọn ngựa tốt nhất, kỵ binh tốt nhất, tạo thành đội ngũ tiên phong tinh nhuệ nhất, một đường ngựa không dừng vó suốt đêm tập kích, chính vì có thể trở thành một mũi tên nhọn bắn lên cổng son của kinh thành, Lục Thừa Tướng đã sớm triệu tập tất cả lực lượng có thể triệu tập chờ tiếp ứng, chỉ cần bọn họ bao vây kinh thành một, hai ngày, ngăn cản người của kinh đô đại doanh, thì Tấn Bắc, Tấn Ninh, Đông Dương, ba đại quân sẽ đuổi tới, vây kín kinh thành, giáp công kinh đô đại doanh.

Giết vào trung cung!

“Kinh đô đại doanh chia thành Hổ Khiếu Vệ, Long Tiếu Doanh, mỗi bên dẫn hai vạn binh, đám kinh binh này đều là những kẻ chưa từng trải qua khổ chiến biên quan, hơn nữa những người dẫn nhóm kinh binh này dù có chút thực tài thực học nhưng hầu hết đều là con cháu thế gia chưa từng lên chiến trường, không mấy người thật sự hữu dụng, nếu người của chúng ta tập trung tấn công vào một đường, muốn phá quan hẳn không tốn nhiều thời gian!” Giáo úy áo đen khinh khỉnh nói.

Chín nghìn đối bốn vạn, nhìn có vẻ lấy yếu địch mạnh, nhưng nay là lúc nguy cơ tứ phía, thế lực khắp nơi rục rịch, bốn vạn quân kinh đô doanh vệ không thể nào dốc hết toàn lực, không có ai phòng thủ gần kinh thành, nhiều nhất chỉ có thể phái ra ba vạn, trong mắt hán tử Tấn Bắc bọn họ, đám mèo ba chân chưa từng thấy máu này hoàn toàn không thể coi là quân nhân.

“Vốn tưởng rằng Cửu Thiên Tuế sẽ không trở mặt với chúng ta sớm như thế, một khi đã vậy, chúng ta không cần khách khí nữa, chỉ là…” Đỗ Lôi hơi nheo con mắt dài nhỏ, tia sáng lạnh chậm rãi lóe lên trong đó.

“Chỉ là nếu chúng ta tốn quá nhiều thời gian, không kịp lúc Hoàng Đế đưa tang, nếu đại cục đã định chỉ sợ cho dù đại quân vây thành cũng khó có thể thay đổi kết quả.” Giáo úy áo xanh nghiêm túc tiếp lời.

Đây là lý do vì sao kỵ binh bọn họ suốt đêm tập kích, đại quân xuất phát tốc độ nhất định kém kỵ binh, nếu đại cục chưa định đuổi tới kinh thành trước, hình thành tình hình uy hiếp, để cho Thái Tử vững vàng ngồi lên vị trí Hoàng Đế, bọn họ có thể đúng tình hợp lý vào kinh tế báo, quét sạch kẻ phản bội, có công theo long. Nhưng nếu đợi lúc Thái Tử bị thua, Thập Lục hoàng tử hoặc Lục hoàng tử ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, khoác hoàng bào, bách quan lễ bái, chiêu cáo thiên hạ, đại quân của bọn họ ép vào kinh chính là phản nghịch mưu phản!

Thời gian là điểm mấu chốt quan trọng nhất quyết định thắng thua giữa bọn họ và kẻ địch!

Cố chấp phá quan, rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian không ai có thể xác định, mà trời thì sắp sáng, buổi trưa sẽ bắt đầu tuyên bố tân đế lên ngôi, nơi này cách kinh thành chỉ hơn mười dặm, nếu thuận lợi không bị ngăn cản thì nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ.

Đỗ Lôi xoa đám râu ngắn trên cằm mình, đột nhiên hỏi: “Ngoại trừ ba đường lớn, bản tướng quân nhớ còn một đường nhỏ có thể dẫn tới kinh thành!”

Giáo úy áo đen ngạc nhiên, nhìn về phía Đỗ Lôi: “Tướng quân đang nói đến Thiên Dương Quan sao? Nhưng nơi đó là nhất đường thiên xuất hiện khi địa long xoay người, ngọn núi nứt ra, rất nguy hiểm!”

Thứ gọi là nhất đường thiên chính là một con đường nhỏ, hai bên là vách núi vạn trượng, một khi đi qua, chỉ cần có người giở trò phía trên vách núi là sẽ xảy ra chuyện lớn!

Đỗ Lôi nheo mắt lại, ánh sáng lạnh âm trầm hiện lên: “Chiến trên bình nguyên tốn quá nhiều thời gian, chỉ có thể chọn hiểm chiêu, phía trên hai vách núi kia không thể mai phục quá nhiều người, nay tình thế bắt buộc, chúng ta phải thử một lần!”

Giáo úy áo đen có chút do dự, còn định nói gì nữa, nhưng giáo úy áo xanh bỗng lên tiếng phụ họa Đỗ Lôi: “Lời tướng quân nói rất có lý, lúc trước thám tử của chúng ta đã kiểm tra địa hình nơi đó, ở đó núi nứt ra, trên núi lại rất nhiều khe rãnh, bình thường dược nông muốn trèo lên hái thuốc còn không dễ dàng, nếu là sơn kiêu binh của Tây Địch có lẽ ta còn tin bọn họ có thể leo lên đến đỉnh.”

Ngụ ý là trong số đám ăn không ngồi rồi trong kinh thành có cao thủ giang hồ cũng được mấy người có năng lực?

Giáo úy áo đen ngập ngừng một lát rồi nhìn về phía Đỗ Lôi: “Tướng quân, trăm ngàn lần phải cân nhắc!”

Tia sáng lạnh trong mắt Đỗ Lôi lóe lên: “Sợ cái gì, không phải chúng ta còn có vũ khí bí mật hay sao?”

Giáo úy áo xanh nhìn về phía giáo úy áo đen, âm hiểm cười một tiếng: “Thế nào? Huynh đệ cảm thấy thuộc hạ của ta không có bản lĩnh hay lo lắng ta đoạt công đầu?”

Người lập công đầu tương lai đương nhiên thăng quan tiến chức, vinh hoa vô cùng.

“Ngươi nói chó má gì vậy!” Giáo úy áo đen giận dữ, giơ roi lên muốn quất về phía đối phương.

“Ngươi biết ta nói gì rồi đấy.” Giáo úy áo xanh cười lạnh.

Đỗ Lôi lạnh lùng gầm lên, vươn tay quất hai roi lên mặt hai người: “Câm miệng hết cho ta, trước khi lâm trận người một nhà đã nội chiến!”

Trên mặt hai người lập tức thêm hai vết máu, đều ngậm miệng lại.

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ cấp tốc xuất phát về phía Thiên Dương Quan!” Đỗ Lôi sẵng giọng hét lớn.

“Tuân lệnh!” Mọi người đồng loạt ôm quyền.

Đội kỵ binh áo xanh nhanh chóng xoay người lên ngựa, kéo dây cương phóng như bay về một hướng, vẩy lên bụi mù cuồn cuộn.

— Ông đây là đường ranh giới WP bị chặn, nước mắt lưng tròng ba giây —

Trên Thiên Dương Quan, vách núi dựng đứng cao vời vợi.

Ngọn núi ở đây trải qua một lần địa long xoay người hơn trăm năm trước, xung quanh rạn nứt, lại vì thường xuyên có mưa to trút xuống nên đất màu trên núi bị rửa trôi nghiêm trọng, gần như không có cây cối to lớn nào có thể sinh trưởng trên này, cho nên vách núi nhìn có vẻ trắng trợt, trăm nghìn lỗ hổng, phiến đá bị cắt phá có một cảm giác yêu dị, cực giống động yêu quái trong truyền thuyết.

Gió mạnh thổi qua khe đá phát ra những tiếng rít rợn người, thổi tung lọn tóc dài hai bên má của người đứng trên đỉnh vách núi, một bộ đồ đen làm nổi lên dáng người yểu điệu của nàng, từ xa nhìn lại, nàng như một bóng ma u hồn trên vách núi.

Nếu nhìn thật kỹ, phía sau nàng có rất nhiều “u hồn” cũng mặc trang phục tương tự phủ đầy trên vách đá.

Nàng nâng nón lên, đôi mắt lạnh như băng lẳng lặng nhìn đường nối tiếp giữa trời và đất. nơi đó có bụi mù cuồn cuồn bốc lên như bão cát.

Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười khẽ: “Quả nhiên đã đến.”

Biết rõ núi có hổ còn cố tình đi vào núi, không biết bọn chúng quá dũng cảm hay quá khinh địch.

Tương Nghị cúi đầu nói phía sau nàng: “Tiểu tiểu thư, tất cả đã được sắp xếp.”

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh giá, giơ tay lên làm ký hiệu nghênh đón, khẽ đọc ra lời chúc kỳ dị mỗi lần trước khi khai chiến của quỷ quân: “Quỷ môn địa ngục đã mở, hỏi quân khi nào trở về ngô môn.”



“Ngừng!”

Khi gần tới nhất tuyến thiên, Đỗ Lôi bỗng giơ tay để cho mọi người đều ngừng lại.

Hắn cảnh giác nhìn về phía vách núi che trời kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên con đường không rộng lắm, nơi đó tràn đầy đá vụn to nhỏ, không thấy có dấu vết người từng đi qua.

“Tướng quân, ngài không thấy nơi này quá im lặng sao?” Giáo úy áo đen luôn cảm thấy không ổn, trực giác nói cho hắn nơi này rất nguy hiểm, có lẽ còn nguy hiểm hơn bọn họ đánh thẳng vào đường lớn, giao phong trực diện với kinh đô đại doanh.

Dù sao Đỗ Lôi cũng là người từng sát phạt trên chiến trường, có cảm giác sâu sắc với sự nguy hiểm, hắn nheo mắt lại, đang định hạ lệnh: “Ừ… Phái thám tử ra trước…”

“Ù ù…” Một loại tiếng sáo quỷ mị ngắt lời hắn.

Tiếng sáo?

Nơi này lại có người thổi sáo, chứng tỏ cái gì?

Tiếng sáo như tiếng quỷ khóc kia làm cho người ta nghe mà sởn gai ốc, giống như có bàn tay quỷ lặng lẽ vuốt lưng mọi người, làm cho người ta không nhịn được phải run lên.

Nhất là tiếng sáo kia giống như đến từ bốn phương tám hướng làm cho người ta không thể xác định nơi xuất phát.

Giáo úy áo xanh rùng mình một cái, không tự chủ được nhỏ giọng nói: “Có khi nào là tiều phu ở trong này chặt củi không?”

Đỗ Lôi cảnh giác nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng: “Có quỷ chặt củi ở đây thì có, quân tiên phong, đi vào tra xét.”

Tướng quân ra lệnh, nhóm kỵ binh quân tiên phóng cố gắng ngẩng đầu định đi vào trong nhất tuyết thiên kia.

Giáo úy áo đen lại bỗng chỉ vào bóng người trước lối vào nhất tuyến thiên, lớn tiếng nói: “Tướng quân, ngài xem, có người!”

Đỗ Lôi nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy người nọ mặc áo đen, đang đứng trên tảng đá, trong tay là một chiếc sáo bằng xương kỳ dị, dường như phát hiện có người nhìn hắn, hắn bỗng cười khẩy: “Đỗ tướng quân, thế nào, nhất tuyến thiên nho nhỏ mà ngươi cũng không dám qua à?”

Dứt lời, hắn giơ tay lên, một tiếng pháo vang trời, trên vách núi lập tức xuất hiện vô số lá cờ và bóng người áo đen, bóng đao chói mắt sáng lên dưới ánh nắng tỏa ra tia sáng lạnh giá.

Vì sắc trời đã sáng lên, Đỗ Lôi có thể rõ ràng nhìn thấy người kia có một đôi mắt màu xanh, ngũ quan sâu không giống người trung nguyên, nhưng mặc kệ hắn là người ở đâu, lúc này xuất hiện ở đây chỉ nói rõ một chuyện – hắn là kẻ địch!

“Cửu Thiên Tuế đã hết người rồi hay sao mà dùng một con chó ngoại tộc như ngươi tới lãnh binh.” Đỗ Lôi cười lạnh một tiếng, tuy tay đặt trên thắt lưng nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia thả lỏng.

Dù sao, nếu cứ im lặng hắn mới cảm thấy bất an và hoài nghi trên núi này có phục binh mạnh hay không, có nửa đường hạ sát thủ, lăn đá, chia cắt đầu đuôi kỵ binh bọn họ hay không, như vậy mới là một hồi ác chiến.

Nhưng đối phương lại không đợi bọn họ vào nhất tuyến thiên đã khoe lực lượng của mình, chỉ có tướng lĩnh ngu xuẩn nhất mới làm loại chuyện này.

Hơn nữa, cờ quạt nhìn tuy nhiều, thanh thế có vẻ lớn nhưng trên thực tế không được bao nhiêu người.

Đỗ Lôi trong lòng lơi lỏng đôi chút, khinh miệt hừ lạnh, dám để một kẻ ngoại tộc hoàn toàn không hiểu quân sự đến lãnh binh ứng chiến, tên hoạn quan Thiên Tuế gia kia quả nhiên chỉ biết chơi mưu kế, hừ!

Samual không tức giận vì lời nói của hắn, thu hồi chiếc sáo xương, chậm rãi sờ thanh loan đao của mình, đầu lưỡi liếm lưỡi đao, nhìn hắn nở nụ cười khát máu:”Vậy đến thử xem đao của kẻ ngoại tộc như ta nhanh hay kỵ binh của ngươi mạnh đi!”

“Một đám ngu xuẩn phô trương thanh thế, toàn quân nghe lệnh, tiến lên, san bằng đám ngu dốt này!” Đỗ Lôi giơ trường kiếm, cao giọng quát.

“Tuân lệnh!” Một đám kỵ binh đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm chói lọi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mắt trời, thúc ngựa phóng tới.

Mệnh lệnh nhìn như lỗ mãng lại ẩn chứa trí tuệ, quyết đoán của Đỗ Lôi; trực tiếp tiến lên, chín ngàn tuấn mã gào thét chạy qua, chỉ vó ngựa thôi đã đủ để giẫm chết toàn bộ người trong sơn đạo, hơn nữa…

“Hí!” Trong tiếng ngựa hí, nhóm kỵ binh chạy đầu tiên vọt vào trong nhất tuyến thiên, bỗng nhiên tay phải kéo một chiếc túi bên cạnh yên ngựa, đồng loạt lấy ra một loại cung nỏ tạo hình kỳ dị, trực tiếp ngắm về phía vách núi hai bên.

“Keng! Keng! Keng!”

Vô số móc câu lập tức móc lên núi đá, sau đó nương lực của móc câu và đà chạy của ngựa, một đám kỵ binh phi thân nhảy lên, bật về phía vách núi.

Đám kỵ binh kia rõ ràng đã được huấn luyện đặc biệt, tất cả đều có thân thủ nhanh nhẹn như khỉ, nương lực đẩy bay lên, mũi chân điểm vách núi, một tay kéo cung nỏ hình thù kỳ dị, một tay cầm kiếm đằng đằng sát khí chém về phía những quỷ ảnh mai phục trong vách núi.

Đám quỷ ảnh này giống như hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đánh bất ngờ như thế, dường như kinh ngạc ngẩn người, lùi về phía sau theo bản năng.

Giơ tay chém xuống, máu văng khắp nơi, đầu người rơi xuống đất.

Đỗ Lôi ở bên dưới nhất tuyến thiên, nghe từng tiếng kêu thảm thiết ở phía trên vách núi, đáy mắt lộ vẻ đắc ý đầy sát khí.

Để đối phó với người Tây Địch, hắn đã mất rất nhiều công sức huấn luyện một đám sơn binh dũng mãnh, hơn nữa lúc trước nhận được tin Tấn Bắc Vương muốn tập kích kinh thành đã luyện tập kỹ càng, sớm đoán được có một ngày sẽ phải đi qua nhất tuyến thiên này, nay thành tích rất rõ rệt.

“Khiến cho đám hề làm xiếc này chết không có chỗ chôn, giết!” Trong đôi mắt dài nhỏ của Đỗ Lôi bắn ra tia sáng lạnh lẽo chói mắt, giơ trường kiếm trong tay, kéo dây cương dẫn đầu phóng về phía nhất tuyến thiên.

“Giết!”

“Giết!”

Tiếng gầm của chín ngàn cường kỵ binh vang vọng cả ngọn núi, vô số cát bụi cuồn cuộn bốc lên, bộ mặt dữ tợn mang theo sát khí vọt vào nhất tuyến thiên, thề phải khiến đám ngu xuẩn không biết châu chấu đá xe này phải hối hận.

— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia muốn được ủng hộ —

Khi máu nhiễm đỏ tia sáng đầu tiên phía chân trời, thượng kinh, bên trong hoàng cũng cũng sắp mở màn một cuộc giết chóc cuối cùng tranh ngôi vị Hoàng Đế, bắn ra những dòng máu cao quý nhất.

Trong không khí tràn ngập hơi thở căng thẳng kỳ lạ.

Thái Tử Tư Thừa Kiện mặc một bộ đồ trắng ngồi trên ghế đá trong tiểu đình, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, ánh mắt cảnh giác nhìn Tư Thừa Niệm đang ngồi trên xe lăn nói chuyện với cận thần quen thuộc, bỗng nhiên nói: “Cữu cữu, bản cung cảm thấy biểu hiện gần đây của Lục đệ rất kỳ lạ, hắn lẻ loi một mình bị trọng thương trở về, đại quân để lại ở biên cạnh giữa chúng ta và Tây Địch, lẽ nào hắn không sợ sao?”

Ánh mắt Lục Thừa Tướng sắc bén nhìn Tư Thừa Niệm, sau đó cười lạnh một tiếng: “Lục hoàng tử dù sao cũng dẫn ba ngàn tinh binh hộ tống hắn hồi triều, Thái Tử điện hạ đừng quên cho dù hắn muốn dẫn nhiều người trở về cũng phải mang về được mới được, trong tay hắn quả thật có hai mươi vạn đại quân, nhưng nay chiến sự biên cảnh căng thẳng, nếu hắn dẫn người về chẳng phải phản quốc hay sao?”

Ba ngàn tinh binh thì sao, Thái Tử và hắn đã lén nuôi dưỡng năm ngàn tử sĩ, bình thường giả làm dân phu xây dựng hành cung Thu Sơn, nếu cần sẽ chính là tử sĩ, huống hồ rất nhanh thôi, chín ngàn kỵ binh sẽ gấp rút tới tiếp viện, sau đó còn có hai mươi vạn đại quân của ba vị phiên vương!

Không phải Tư Thừa Kiền không biết đạo lý này, nhưng trực giác nói cho hắn, có vài thứ không hợp lý, nhưng cái gì không hợp lý thì hắn không thể nói rõ, chỉ trầm ngâm một lát: “Thám tử của chúng ta ẩn núp trong ba ngàn tinh binh không có tình báo nào khác sao? Lục đệ không giống người sơ suất như thế.”

Hắn thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc Tư Thừa Niệm có thật sự bị thương hay không, có lẽ hắn chỉ mượn cớ bị thương để trở về kinh thành, ý đồ tranh ngôi vị Hoàng Đế?

Lục Thừa Tướng biết Tư Thừa Kiền đang băng khoăn chuyện gì, nhưng hắn đã sớm tra xét, thậm chí phái Thái Y bên mình tới xem vết thương của Tư Thừa Niệm, hắn lắc đầu: “Vết thương của Lục hoàng tử quả thật vô cùng nghiêm trọng, Thái Y cũng không ngờ hắn lại khôi phục nhanh đến vậy.”

Tư Thừa Kiền nhăn mày, lại hỏi: “Nghe nói kinh đô đại doanh trên tay Cửu Thiên Tuế hôm qua đã được phái ra ngoài, cữu cữu có nhận được tin tức mới không?”

Lần này Lục Thừa Tướng gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, khẽ cười giễu cợt: “Chuyện này thì có, ước chừng lúc này đã giao thủ rồi.”

Hắn rất hiểu về kinh đô đại doanh, cũng là nơi mạ vàng đám đệ tử thế gia như cấm quân, có thể có bao nhiêu sức chiến đấu thật sự, huống hồ phần lớn còn là bộ binh, gặp gỡ kỵ binh, ngăn cản một lúc e rằng sẽ bị kỵ binh tách ra.

“Thái Tử điện hạ chỉ cần dùng bất biến ứng vạn biến là được, lần này, chúng ta có thể để điện hạ thuận lợi đăng cơ thì tốt, nếu có kẻ không biết thức thời đương nhiên sẽ nếm mùi đau khổ, chỉ cần ngài chính thức tiếp nhận bách quan triều bái, người của Khâm Thiên Giám tế thiên địa xong, ngài chính là tân đế Thiên Triều, không ai có thể thay thế được!” Lục Thừa Tướng nói vậy, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí có chút điên cuồng.

Tư Thừa Kiền nhìn hắn, giơ tay cầm tay Lục Thừa Tướng, ánh mắt kiên nghị: “Cữu cữu, ngài yên tâm, sau khi bản cung đăng cơ nhất định sẽ báo mối thù không đội trời chung cho mẫu tộc, dùng đầu của cẩu tặc Cửu Thiên Tuế kia để tế điện ngoại tổ!”

Lục Thừa Tướng thoáng dừng, trong mắt hiện lên một tia dị quang, đang định nói gì lại phát hiện người mà bọn họ vừa mới đàm luận đang đi về phía bọn họ.

“Lục hoàng tử tới, điện hạ cẩn thận ứng phó.”

Tư Thừa Kiền gật đầu, ung dung nhìn về phía người ngồi xe lăn đang được đẩy tới đây.

“Thái Tử điện hạ.” Tư Thừa Niệm nhìn Tư Thừa Kiền, bờ môi tái nhợt nở nụ cười phù phiếm: “Thứ cho thần đệ có thương tích trong người, không thể hành lễ.”

Tư Thừa Kiền nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, trên khuôn mặt kiên nghị mang theo chút ôn hòa: “Lục hoàng đệ khách khí, hai ta là huynh đệ, vi huynh thấy ngươi chịu trọng thương như vậy đã khó chịu trong lòng, nay phụ hoàng đã mãn quan, sắp đưa nhập lăng, cần gì chú ý nghi thức xã giao đó.”

Tư Thừa Niệm nhìn Tư Thừa Kiền một lát, khóe môi bỗng nở nụ cười châm chọc: “Thái Tử điện hạ khổ sở vì lo lắng thân thể thần đệ khôi phục quá nhanh?”

Lục Thừa Tướng ở bên hơi nhíu mày, nói với Tư Thừa Niệm: “Lục hoàng tử điện hạ, ngài nói chuyện phải chú ý đúng mực, hôm nay là ngày đưa tang của bệ hạ.”

Tư Thừa Niệm liếc nhìn Lục Thừa Tướng một cái, lạnh như băng nói: “Ta và hoàng huynh có lời cần nói giữa huynh đệ, dù sao Lục Thừa Tướng cũng là người ngoài, có thể tránh đi không?”

Lục Thừa Tướng không ngờ hắn không khách khí đến thế, trong mắt hiện lên một tia bực bội: “Lục hoàng tử…”

Nhưng hắn còn chưa nói hết đã bị Thái Tử Tư Thừa Kiền ngắt lời: “Cữu cữu, ngài đi thay ta thắp cho phụ hoàng hai nén hương trước đi.”

Lục Thừa Tướng nhìn Tư Thừa Kiền, hai người đối mắt chốc lát Lục Thừa Tướng mới trầm giọng nói: “Cũng tốt, có điều Lục hoàng tử điện hạ, bất kể ngài muốn nói gì, nể mặt hôm nay là ngày bệ hạ khởi hành, nghĩ xem bệ hạ có muốn nhìn thấy con mình cãi cọ nhau trong lúc mình đi hay không.”

Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Tư Thừa Niệm nhìn bóng lưng Lục Thừa Tướng đi xa, khẽ cười ra tiếng, giống như thì thào tự nói: “Lục Tướng gia cũng thật lòng suy nghĩ vì Thái Tử điện hạ đấy nhỉ, đã đến lúc này còn muốn ta nhớ tình cảm huynh đệ, đừng tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế với Thái Tử điện hạ à?”

Tư Thừa Kiền cảm thấy hôm nay Tư Thừa Niệm thật sự có chút kỳ quái, bình thường mặc kệ huynh đệ lén tranh đoạt gay gắt hay không, ngoài mặt vẫn tỏ ra rất tốt, nay hắn nói trắng ra như vậy là muốn trực tiếp trở mặt hay sao?

Trong mắt Tư Thừa Kiền thoáng qua một tia bực bội, vung tay lên để toàn bộ cung nhân lui.

Bình thường hắn luôn được Tuyên Văn Đế yêu thích, cho dù Tư Thừa Niệm chiến công lừng lẫy ở trước mặt hắn cũng phải cung kính, cho nên trong lòng Tư Thừa Kiền căm tức, vẻ mặt cũng lạnh xuống: “Thế nào? Hay là Lục hoàng đệ không nhớ tình cảm huynh đệ nữa, nhất định muốn tranh với vi huynh?”

Giữa hai huynh đệ giương cung rút kiếm, Tư Thừa Niệm nhìn hắn, trên mặt bỗng lại hiện lên nụ cười hư vô kia, không đáp mà hỏi: “Nhị ca ca, ngươi cũng biết cả đời này người Lục đệ ta hâm mộ nhất là ngươi, không phục nhất cũng là ngươi. Mẫu thân của ta… khụ khụ… là hạ nhân của mẫu thân ngươi, cho nên cả đời ta chỉ có thể làm hạ nhân của ngươi, cho dù ta dùng hết sức lực lên chiến trường liều mạng, thương tích đầy người, chiếm được vinh quang cho phụ hoàng, phong Định Viễn Vương, nhưng người phụ hoàng coi trọng vẫn là ngươi. Phong vương, phái ta đến biên cương xa xôi cũng để cảnh cáo ta đừng vọng tưởng…”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Tư Thừa Kiền nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không hay, lại không biết vì sao.

Tư Thừa Niệm không để ý tới sắc mặt không vui của hắn, chỉ tiếp tục thì thào như tự nói: “Trời biết, thật ra ta chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với ngôi vị Hoàng Đế, ta cố gắng như vậy chỉ muốn phụ hoàng quan tâm mẫu phi hơn một chút, để cho mẫu phi yếu đuối lại không có tâm cơ ở trong cung sống tốt một chút. Nhưng mà, ta không ngờ người dịu dàng lại không tranh giành như mẫu phi vẫn chết. Vì sao? Hoàng Hậu nương nương không chấp nhận được mẹ con chúng ta như vậy sao? Bà ta không chấp nhận được công cụ trong tay mình lại dám sinh con cho phụ hoàng giống như bà ta.”

Tư Thừa Niệm thoáng dừng, nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết không, ta từng mong mỏi ánh mắt tán thưởng của Nhị ca ngươi đến cỡ nào. Ta từng hâm mộ ngươi, từng ngưỡng mộ ngươi, ta từng cầu xin ngươi giúp ta bảo vệ mẫu phi của ta, nhưng khi biết tin mẫu phi đã chết, ta nghĩ, một ngày nào đó, ta sẽ hủy diệt ngươi và mẫu thân độc ác của ngươi… ha ha ha…”

Nói xong, trong mắt hắn hiện lên tia máu đỏ tươi, bỗng túm lấy quần áo Tư Thừa Kiền, vẻ mặt dữ tợn.

Tư Thừa Kiền nghe hắn càng nói càng thẳng thắn, nghe tới cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa đẩy Tư Thừa Niệm ra, tức giận quở trách: “Tư Thừa Niệm, ngươi điên rồi sao!”

Nhưng một người bị thương ngay cả đứng lên cũng không được như Tư Thừa Niệm lại không biết lấy sức lực từ đâu, nắm chặt vạt áo Tư Thừa Niệm, sát tới gần, ánh mắt phù phiếm lại đỏ rực điên cuồng, hắn thấp giọng cười hắc hắc: “Đúng thế, ta điên rồi, ta sẽ phải xuống địa ngục, nhưng mà…”

Tư Thừa Kiền không nhịn được nữa, tay dùng nội lực đẩy Tư Thừa Niệm ra: “Tư Thừa Niệm!”

Lần này, Tư Thừa Niệm thật sự bị hắn đẩy ra, ngã từ trên xe lăn xuống, khi hắn ngã xuống đất phát ra tiếng rên cực kỳ thống khổ: “A… Thái Tử điện hạ!”

Tiếng rên kia như trút hết tất cả sức lực của hắn, vào tai mọi người trở thành hắn cực kỳ đau đớn.

Trong lòng Tư Thừa Kiền không kiên nhẫn, chỉ nghĩ hắn dùng khổ nhục kế vì tranh thủ sự thương hại của nhóm triều thần, nhìn Tư Thừa Niệm run run nằm trên đất, cả giận nói: “Ngươi đừng làm bộ làm tịch!”

“Lục điện hạ!” Cung nhân hầu hạ bên cạnh Tư Thừa Niệm thấy chủ tử của mình ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch vội vã chạy tới, ba chân bốn cẳng nâng chủ tử nhà mình dậy.

Nhưng ngay sau đó, hai cung nhân này phát ra tiếng hét hoảng sợ: “A…!”

Khi Tư Thừa Kiền nhìn thấy Tư Thừa Niệm được cung nhân nâng lên liền mở to mắt không dám tin: “Đây là…!”

“Giết người, Thái Tử điện hạ giết… giết Lục hoàng tử!” Nhóm cung nhân hợp thời phát ra tiếng hét khiến tất cả mọi người có thể nghe thấy.

Bầu không khí như đông cứng lại trong thoáng chốc, mọi người nhìn về chỗ Tư Thừa Kiền.

Tư Thừa Kiền xanh mặt, nhìn thanh dao găm cắm trên ngực trái Tư Thừa Niệm, máu đỏ tươi làm nổi lên bộ đồ tang trắng như tuyết trên người hắn, nhìn qua có thể nói là ghê người.

Tư Thừa Niệm ôm ngực, trên mặt lộ vẻ cực kỳ đau đớn, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, khóe miệng chậm rãi tuôn máu tươi, hắn run run chỉ vào Tư Thừa Kiền, đứt quãng giống như dùng hết sức để nói: “Thái Tử điện hạ… vì sao…”

Hắn nhìn Tư Thừa Kiền, vẻ mặt thì cực thống khổ nhưng ánh mắt lại có ý cười, một loại ý cười tàn khốc, lạnh như băng, ý cười này gần như nháy mắt đông cứng thể xác và tinh thần Tư Thừa Kiền.

Tư Thừa Niệm không nói hết lời đã không nhúc nhích được nữa, tay hắn cũng rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Thừa Kiền, trống rỗng mất đi tiêu cự, không một tia sinh khí lại giống như chất đầy oán hận.

Tư Thừa Kiền gần như có thể đọc được lời hắn muốn nói trong ánh mắt kia – trên trời dưới đất, ta chờ ngươi dưới địa ngục!

Mọi người cứng nhắc nhìn một màn máu tanh trước mặt, máu từ ngực Lục hoàng tử không ngừng chảy ra, chậm rãi chảy xuôi xuống bậc thang, như một dòng suối uốn lượn, màu đỏ diễm lệ này chảy qua tiền giấy dưới đất, đỏ trắng đối lập, trở thành màu sắc bắt mắt nhất trong đầu mọi người, rất nhiều năm sau cũng không thể quên.

Hoàng tử tôn quý, giống như không nỡ để phụ thân mình cô độc rời đi, cả đời hắn truy đuổi ánh mắt phụ thân, nhưng ánh mắt phụ thân vĩnh viễn chỉ hướng về đứa con vợ cả tôn quý nhất, bất kể là dịu dàng hay nghiêm khắc đều sẽ không nhìn tới hoàng tử cô đơn này, từ thơ ấu tới thiếu niên, rồi trưởng thành, cuối cùng hắn không còn truy tìm nữa, mà dùng phương thức quyết liệt nhất trên chính lễ tang của phụ thâ mình, bộc phát tất cả phẫn nộ đè nén của hắn, dùng chính máu mình nguyền rủa vị ca ca cao quý nhất kia.

Tương lai, còn rất nhiều dòng máu tươi hòa vào dòng suối nhỏ đó, chảy thành con sông khúc khuỷu, cuốn mọi người về phía sông minh cuồn cuộn.

Bách Lý Thanh ngồi trên hành lang nhìn đám người hoàn toàn sôi sục đổ dồn về một chỗ, trên mặt mỗi người có vẻ hoảng sợ, cười trên nỗi đau của kẻ khác, nghi hoặc, sợ hãi, khinh bỉ.

Nhìn Lục Thừa Tướng sắc mặt âm trầm và Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mặt trắng bệch như giấy xách váy vội vàng chạy về phía hiện trường huyết án, nàng ta thậm chí còn té ngã, sau đó khàn giọng sai người duy trì trật sự, gọi Thái Y, nháy mắt đã vô cùng hỗn loạn.

Bách Lý Thanh nhìn về phía linh cữu cách đó không xa, khẽ nở nụ cười, nụ cười lạnh như băng: “Thập ca, hoàng nhi của ngươi dùng chính máu của mình để tế lễ tang của ngươi đấy, còn tế phẩm nào tốt hơn được nữa?”

Liên công công mặc một thân quần áo trắng không biết xuất hiện bên cạnh Bách Lý Thanh từ khi nào, nhẹ giọng nói: “Mới nhận được tin thám tử báo, người của tiểu thư đã đón đầu người của Đỗ Lôi.”

Bách Lý Thanh thản nhiên ừ một tiếng, khẽ vuốt bảo vệ móng hoa lệ màu bạc trên ngón tay mình: “Màn diễn chỗ chúng ta cũng nên chính thức bắt đầu rồi.”

— Ông đây là đường ranh giới cạnh tranh rất kịch liệt —

Thái Tử điện hạ vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, trước lễ đưa tang giết hại Lục đệ của mình, tin tức này làm cho sắc mặt của hầu hết mọi người quỷ dị mà tái nhợt.

Đám Ngự Sử Đài cũ kỹ thì đã tái mặt, bọn họ đều là người ủng hộ Thái Tử điện hạ đăng cơ, nhưng bọn họ không thể nào ngờ rằng Thái Tử luôn phẩm đức cao thượng, chững chạc trưởng thành lại lộ ra “răng nanh” ngay lúc này, bộ mặt dữ tợn như vậy không khỏi làm cho bọn họ hối hận.

Nhưng mà…

Trong Tu Hành Điện, hoàn toàn tĩnh lặng.

“Thái Tử điện hạ tuyệt đối sẽ không giết hại Lục hoàng tử điện hạ!” Lục Tướng gia lạnh lùng nói, nắm tay siết chặt và bóng lưng cứng nhắc của hắn đều biểu hiện nội tâm nôn nóng.