Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 210: Đi săn



Trong lúc trời mờ tối, cảnh tượng thế này nhìn có vẻ rất u mê và kỳ quái.

Máu đen uốn lượn chảy xuống làn da tái nhợt và cơ bắp gợi cảm của hắn, một tay hắn chống trên thành bể bạch ngọc để đứng dậy, động tác có một sự tao nhã trời sinh, sau đó hắn cúi đầu nhìn máu tanh hôi dính dính trên người, không khỏi nhăn mày chán ghét.

Vượt qua người của Tư Lễ Giám đã mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, hắn bước chân trần chậm rãi đi về phía ngoài điện.

Ngoài điện.

Tiểu Thắng Tử và người của Tư Lễ Giám đang mỏi mệt dựa trên lư hương lớn, buồn ngủ híp mắt lại, đầu cúi thấp đến mức sắp để luôn lên đầu gối.

Ngay sau đó, không biết có phải vì cảm nhận được cảm giác tồn tại mãnh liệt không, hắn giật mình một cái, mở đôi mắt mơ màng, nhìn về phía đôi chân trần duyên dáng đứng trong vũng máu không biết xuất hiện từ bao giờ.

Tiểu Thắng Tử ngẩn ngơ, xoa xoa mắt, sau đó từ mắt cá chân xinh đẹp, cặp chân thon dài, bắp đùi rắn chắc nhìn thẳng lên, dừng ở nơi nào đó một chút, lên thêm nữa là cơ bụng, đây là một cơ thể nam có thể nói là hoàn mỹ, cho dù trên đó còn có máu đen nhỏ xuống mặt đất thành một vũng nhỏ.

Tiểu Thắng Tử nhìn chằm chằm lồng ngực với đường cong cơ bắp tuyệt đẹp kia một lát, bỗng dưng đỏ mặt, sau đó lại cảm thấy mình đang nằm mơ.

Hắn thì thào tự nói: “Ồ, thân thể này sao nhìn quen mắt thế nhỉ, nhưng vì sao trong cung lại có nam nhân có bảo bối…”

Tiểu Thắng Tử đột nhiên ngậm miệng, giương mắt nhìn về phía gương mặt không chút biểu cảm kia, hơi thở âm u và dung nhan xinh đẹp của hắn tạo thành sự đối lập mạnh, làm cho Tiểu Thắng Tử hoàn toàn tỉnh táo lại trong giây lát, hắn trợn trừng mắt không dám tin, run run nói: “Gia… Gia… Nô tài… Nô tài không phải đang nằm mơ chứ!”

Gia… Lẽ nào gia thật sự sống lại?

Hay hắn ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ?

Bách Lý Thanh nhìn Tiểu Thắng Tử kích động chảy nước mắt, giống như có thể nhào tới ôm mình bất cứ lúc nào, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy hiện lên một tia ấm áp, nhưng ngay sau đó, hắn nhăn mày, mất kiên nhẫn hừ lạnh: “Đừng có ngu xuẩn nhào tới đây, còn nữa, ngươi đang khóc tang đấy à?”

Nghe những lời công kích ác độc lại quen thuộc của chủ tử nhà mình, Tiểu Thắng Tử chỉ cảm thấy vui vẻ và khoái trá, hắn lập tức dùng tay áo lau mặt, kích động đến mức sắp không nói thành lời: “Không, không… Gia… Nô tài chỉ vui mừng thôi, nô tài lập tức đi thông báo cho lão Y Chính và Huyết bà bà!”

Dứt lời, hắn ngã lăn ra định tới căn phòng đối diện đánh thức hai cụ vì quá mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi.

“Quay lại!” Bách Lý Thanh nhìn động tác ngu ngốc của hắn, âm u nói.

“Thiên Tuế gia có gì sai bảo? Hay trên người ngài có chỗ nào không thoải mái?” Tiểu Thắng Tử lập tức xoay một vòng, chạy tới bên cạnh chủ tử nhà mình, căng thẳng xem xét từ trên xuống dưới xem chủ tử nhà mình có chỗ nào không thoải mái không, chỉ sợ gia nhà hắn đang hồi quang phản chiếu.

Bách Lý Thanh nhìn gương mặt gần như dính vào mình của Tiểu Thắng Tử, trên gương mặt tái nhợt vì bệnh nặng mới khỏi có chút nhẫn nại, hắn lạnh như băng nói: “Còn không mau chuẩn bị nước tắm cho bản tọa, muốn chết à!”

Lúc này Tiểu Thắng Tử mới nhớ ra chủ tử nhà hắn đang thả rông thân hình làm người ta chảy máu mũi giàn dụa, hắn lập tức nhìn quanh, vội vàng kéo một chiếc áo choàng màu xanh lam nhạt trùm lên cho Bách Lý Thanh: “Vâng, vâng, gia chờ một chút, Tiểu Thắng Tử lập tức sai người đi lấy nước, nước ấm đã có sẵn rồi!”

Bách Lý Thanh nhớ tới bể máu tanh hôi trong phòng mình, sắc mặt sa sầm xuống, tiện tay cầm áo choàng tới một căn phòng khác, hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Phu nhân đâu?”

Tiểu Thắng Tử sửng sốt, lập tức nói: “Phu nhân hộ tống Thái Hậu và bệ hạ đi Thu Sơn rồi ạ.”‘

Bách Lý Thanh hơi ngừng, nheo mắt như có điều suy nghĩ: “Hộ tống đồ ngốc kia đi Thu Sơn?”

— Ông đây là đường ranh giới bộ ngực lớn, lớn, lớn —

Ngoại ô, trên con đường đi tới kinh thành, trong một thôn xóm có một tòa miếu không lớn lắm, nhìn bề ngoài có vẻ giống từ đường của người có tiền trong thôn, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện cửa miếu không có bảng hiệu, ngoài cửa miếu thờ tượng Thái Thượng Lão Quân, hương khói không nhiều không ít, chỉ coi như có người ra vào.

Một tiểu đạo sĩ áo trắng cầm giỏ đi qua tốp năm tốp ba thôn dân ở cửa, khách khí cười cười rồi chui thẳng vào hậu viện, hắn nhìn trái nhìn phải, vươn tay gõ vài lần có tiết tấu lên cửa, cửa “kẹt” một tiếng hở ra một cái khe, lộ ra gương mặt già nua, lão nâng mí mắt: “Dâng hương khói gì đấy?”

Tiểu đạo sĩ kia gật đầu: “Sư phụ, khách hành hương đưa tới hương trầm thủy rất thơm.”

Đúng ám hiệu, cửa phòng hoàn toàn mở ra.

Tiểu đạo sĩ kia lập tức chui vào phòng, sau đó buông cái giỏ trong tay, quỳ một gối trước bức hoành phi, thắp một nén nhang, lạy ba cái như cực kỳ cung kính.

Bức hoành phi kia không một tiếng động mở ra một cánh cửa tối om, tiểu đạo sĩ nhanh chân cầm giỏ bước vào trong.

Lão đạo sĩ thấy hắn đi vào liền nhổ que hương cắm trong lư hương, chỉ chốc lát sau, đường hầm tối om đó lại lặng lẽ khép lại.

Đường hầm tối tăm bỗng bừng sáng, tiểu đạo sĩ cầm lấy một cái đèn lồng trên tường, càng đi tiếp càng rộng rãi, chỉ chốc lát đã tới một chỗ tuy không thể gọi là địa cung nhưng cũng là một tiểu điện rộng thoáng.

Có thị nữ áo trắng đứng trước điện đang kiễng chân ngóng, thấy tiểu đạo sĩ tới lập tức tiến lên cung kính nói: “Hộ pháp, ngài đã tới, Giáo Hoàng đại nhân đã chờ ngài rất lâu rồi.”

Tiểu đạo sĩ áo trắng kia kiêu căng ném cái giỏ cho thị nữ, xoay người vừa đi vào trong điện vừa cười tủm tỉm nói: “Mấy này nay có tiện nha đầu nào không biết xấu hổ quấy rầy Giáo Hoàng đại nhân không?”

Thì ra tiểu đạo sĩ do một thiếu nữ thanh xuân đóng giả.

Thị nữ kia nhìn gương mặt trẻ con mỉm cười của nàng ta, sợ tới mức rùng mình một cái, lập tức lắc đầu: “Không có, từ lần trước hộ pháp dạy dỗ Vân Nhi không còn ai dám lỗ mãng thế nữa.”

Nàng ta cười cực kỳ đáng yêu: “Vậy là tốt rồi!”

“Hộ pháp xinh đẹp như hoa thế này, làm sao Giáo Hoàng đại nhân để ý tới những người khác được.” Thị nữ lập tức nịnh nọt.

Những lời này làm cho nụ cười của nàng kia càng rực rỡ, ngược lại có chút quyến rũ mê người, nàng ta tiện tay ném cái túi nhỏ đầy bạc vụn trên thắt lưng cho thị nữ: “Hiếm có ai miệng ngọt như thế, cho ngươi.”

Trước khi vào điện nàng ta còn quay đầu trừng mắt với thị nữ đó, nói như vui đùa: “Có điều nói ngọt thì ai cũng thích, nhưng đứng có tới trước mặt Giáo Hoàng đại nhân mà nịnh nọt, không cẩn thận là mất lưỡi đấy.”

Dứt lời, nàng ta xoay người vào điện, thị nữ tự giác chờ ở cửa, nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng ta không rét mà run.

Vài ngày trước, Vân Nhi mới chỉ được Giáo Hoàng đại nhân sủng hạnh hai ngày, bị hộ pháp đại nhân ra ngoài làm việc trở về biết được, ngay tức khắc ném Vân Nhi cho đám giáo đồ như hổ như sói, sau đó còn bị hiến tế cho Thiên Lý đại thần, lột sạch quần áo rồi tươi sống moi tim.

Hộ pháp đại nhân bắt tất cả thị nữ phải xem hình phạt, trái tim còn đập kia làm cho không ít người đương trường tái mặt, đứng cũng không vững.

Tư Hàm Hương vừa lòng nhìn bộ dạng câm như hến của thị nữ, sau khi vào nội điện, vòng qua một chuỗi rèm che, thấy bóng người cao gầy mà mình luôn nhớ mong ngồi xếp bằng trên bồ đoàn luyện công, đỉnh đầu có năm luồng khói mỏng bốc lên, tụ thành một đám mây mờ.

Nàng ta không khỏi thầm giật mình, sau đó lộ ra vẻ vui mừng, không dám quấy rầy hắn mà chỉ ngồi xuống một bên, im lặng nhìn người trong lòng mình, ánh mắt mê muội nhìn ngũ quan tuấn tú của hắn.

Không biết bao lâu sau, đám mây trên đầu Tư Lưu Phong dần tan đi, hắn khép mười ngón tay, tĩnh thần thu khí, vẫn nhắm hai mắt, thản nhiên nói: “Đến rồi, thế nào? Người trong cung có truyền tin tức gì không?”

Tư Hàm Hương gật đầu, cung kính nói: “Đúng như chúng ta dự đoán, người trong cung đưa tin nói chiều nay Tư Lễ Giám sẽ dẫn một đội cấm quân đưa Thái Hậu và Thuận Đế lên Thu Sơn tránh dịch bệnh.”

Tư Lưu Phong chậm rãi mở mắt, giữa trán lóe lên một tia đỏ yêu dị, làm cho ngũ quan vốn nhìn có vẻ tuấn tú cao quý của hắn có thêm một chút tà khí, lại làm cho Tư Hàm Hương càng mê muội.

Tư Hàm Hương nhìn hắn, đưa tình nói: “Chúc mừng thần công của Giáo Hoàng đại nhân lại tiến thêm một tầng, nay đã đạt tam hoa tụ đỉnh!”

Tư Lưu Phong nhìn ánh mắt si mê của nàng ta, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, vẻ mặt lại hoàn toàn hờ hững: “Ừ, bản tọa sẽ không quên công lao của ngươi, lát nữa Giang đường chủ và Vũ đường chủ sẽ tới đây, đêm nay tức khắc lãnh binh mai phục trên đường tới Thu Sơn, chờ sáng mai bọn chúng lên núi sẽ ra tay mang Kim thị và cháu trai nhỏ kia của bản tọa về.”

Tư Hàm Hương đắc ý cười nói: “Vâng, chờ chúng ta bắt được thằng nhóc đó, tên yêu nhân Bách Lý Thanh kia còn lấy gì để lệnh thiên hạ, chúng ta ép thằng nhóc đó và Kim thị viết xuống tội trạng của yêu nhân, dán ra ngoài, chiêu cáo thiên hạ sẽ thành thanh quân sườn danh chính ngôn thuận, hiệu lệnh quần hùng thiên hạ diệt trừ yêu nhân đó, chờ thiên hạ thái bình, Thuận Đế lại viết một phần chiếu tự nhận tội, nhường lại đế vị cho Giáo Hoàng đại nhân, vậy là ca ca có thể lấy được ngôi vị Hoàng Đế từ trên tay giặc, an ủi phụ thân có linh thiêng trên trời!”

Nàng ta nói quá đắc ý, không lưu ý gọi ra hai từ “ca ca” mà Tư Lưu Phong kiêng kỵ nhất.

Tư Hàm Hương từ bé đã tự cho mình là trí tuệ nhanh nhẹn, giỏi về tâm kế, lúc này ỷ vào công lớn nghĩ ra biện pháp lan truyền dịch bệnh của mình, thái độ của Tư Lưu Phong đối với nàng ta dịu đi nhiều nên sinh ra kiêu căng, lúc này không chú ý tới vẻ chán ghét và bực bội trong mắt Tư Lưu Phong.

Tư Lưu Phong nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ cũng chu đáo đấy nhỉ, có điều hiện nay người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đã phong tỏa toàn bộ kinh thành rất nghiêm, quận huyện các nơi cũng không cho phép tùy tiện ra vào, không ít giáo đồ đi truyền giáo chữa bệnh cho dân chúng của chúng ta đã rơi vào tay Tư Lễ Giám, chưa nói tới xông qua đường phong tỏa giữa hai miền nam bắc, truyền tin tức về bệnh dịch vào biên quân đang tác chiến!”

Bọn họ nghĩ tới không ít biện pháp, thậm chí cả dùng bồ câu đưa tin để đưa tin về dịch bệnh tới phía nam, nhưng hiệu quả hoàn toàn không mạnh mẽ như đã tưởng.

Người phía nam không ngạc nhiên chút nào, ngay cả người trong biên quân nghe được tin này cũng hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ, thậm chí còn chê bai tin tức của bọn họ lạc hậu, càng tản ra nhiều lời đồn biên quân chiến đấu càng anh dũng, tuy không tính là liên tiếp thắng trận nhưng đã ngăn bước chân của người Tây Địch ở lại trong dãy núi.

Thám tử của bọn họ ở bên kia thám thính được một ít tin tức mới biết thì ra một thời gian trước trong quân đã tuyên bố tin tức quan phương, nói dân chúng phương bắc đang nhiễm dịch bệnh phong hàn, chính là âm mưu của người Tây Địch, cần lấy được ngải cứu sinh trưởng ở Tây Địch để chữa bệnh cứu người.

Cho nên quan quân và dân chúng phương nam được tin này đoàn kết cao thấp một lòng, liều mạng đánh đuổi người Tây Địch, lấy đi ngải cứu của Tây Địch!

Tin tức này truyền về đại bản doanh của Thiên Lý Giáo làm mọi người sững sờ, không thể ngờ rằng triều đình sẽ dùng phương pháp này hoàn toàn ngăn chặn ý đồ lan truyền tin tức dịch bệnh gây khủng hoảng.

Mà nam bắc đều đã bị người của Cẩm Y Vệ dẫn quan quân phong tỏa chặt chẽ, không cho phép bất cứ ai đi qua, cãi lời giết không tha.

Cho nên muốn truyền dịch bệnh tới đó không phải nhất thời là có thể làm được.

Cho nên hiện giờ đối với Thiên Lý Giáo mà nói, kế hoạch dựa vào dịch bệnh tấn công triều đình không kịp trở tay, rồi lấy thân phận chúa cứu thế xuất hiện đã lâm vào cục diện bế tắc!

Bọn họ phải tìm lối tắt khác!

Tư Hàm Hương nở nụ cười quyến rũ lại ngây thơ với Tư Lưu Phong, nũng nịu nói: “Ca ca, huynh yên tâm, Hàm Hương làm việc chưa từng khiến ngài thất vọng.”

Nàng ta thoáng dừng, lại mím môi nói: “Nếu ca ca trở thành cửu ngũ chí tôn sẽ phong vị phần nào cho người ta? Người ta góp sức lớn cho huynh đấy!”

Vị phần?

Tư Lưu Phong cười lạnh trong lòng, lẽ nào tiểu tiện nhân dơ bẩn nhà ngươi còn muốn làm nương nương?

Nhưng Tư Hàm Hương quả là có vài phần năng lực, dựa vào da thịt mềm mại và tâm ngoan thủ lạt, ngược lại thành người trong mộng của mấy tướng lĩnh tay cầm binh quyền trong triều, thỉnh thoảng có thể thám thính được nhiều tin tức quan trọng từ chỗ bọn chúng, hơn nữa ở trong giáo cũng giúp hắn mua chuộc không ít người nhờ sự phong lưu của mình.

Cho nên lúc này, dù trong mắt đầy châm chọc nhưng Tư Lưu Phong vẫn thản nhiên cười tán thưởng: “Ban cho ngươi vị trí chính cung nương nương, được không?”

Tư Hàm Hương không nhìn thấy tia sát ý hiện lên trong đôi mắt buông xuống của Tư Lưu Phong, nữ nhân này quá thông minh, thông minh đến mức luôn có thể nói ra chuyện hắn muốn làm, hơn nữa sự điên cuồng và thủ đoạn độc ác của ả thật sự khiến người ta chán ghét và không thể không đề phòng.

Tư Hàm Hương vui vẻ, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tư Lưu Phong chỉ cảm thấy đáy lòng đau nhói, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mềm mại, có chút phiền muộn nói: “Ca ca nói đùa, kiếp sau đi, kiếp này, muội muội có thể có được thân phận như Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa là đủ rồi.”

Tư Lưu Phong còn chưa nói đã có một tiếng cười duyên vang lên: “Yêu cầu của muội muội không tính là thấp đâu, thân phận của Đại Trưởng Công Chúa là dưới một người, trên vạn người đấy.”

Cùng đó là một cô gái yểu điệu đi giày hoa màu vàng nhạt thêu hoa sen, mặc một chiếc váy mã diện thêu mẫu đơn màu xanh lam bưng một cái khay đi đến, cây trâm thúy phượng trân châu tam vĩ tỏa ra ánh sáng hoa mỹ dưới ánh nến, trên người còn đeo không ít trang dức, nhìn có vẻ cực kỳ phú quý, có điều vẫn không lấn át được cảm giác không phóng khoáng trên người.

Tư Lưu Phong nhìn thấy nàng ta không khỏi sửng sốt, sau đó có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt coi như ôn hòa: “Cẩm Vũ, sao ngươi lại tới đây?”

Người vừa tới đúng là thị thiếp của Tư Lưu Phong – Cẩm Vũ, cũng là con gái ruột của Đức Vương phi, nếu miễn cưỡng tính ra thì nàng ta chính là biểu muội của Tư Lưu Phong.

Tuy Đức Vương phi hại chết tỷ tỷ, cũng chính là mẹ ruột của Tư Lưu Phong, nhưng dù sao Tư Lưu Phong vẫn nể mặt nàng ta từng mang thai con mình, cho nên thái độ đối với nàng ta không được nhiệt tình và ôn hòa như trước nhưng một tháng vẫn sủng hạnh một hai lần.

Tư Hàm Hương thì ghét nhất thứ gọi là “muội muội, tỷ tỷ” này, cùng có quan hệ huyết thống với ca ca, vì sao biểu muội gả cho biểu ca là đương nhiên, còn muội muội thân cận nhất như nàng ta lại chỉ có thể nhìn Tư Lưu Phong từ xa xa?

Tư Hàm Hương trông thấy Cẩm Vũ, đáy mắt hiện lên một tia sát khí lạnh giá, nhưng ngay sau đó nàng ta đã nở nụ cười hồn nhiên: “Đây không phải là Vũ Nhi tỷ tỷ sao? Nghe nói ngươi lại sảy thai? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục thế này, có khi nào sau này vĩnh viễn không mang thai được nữa không?”

Lúc trước, Đức Vương phi vì ghen tị mà hại chết mẫu thân của nàng, nàng vốn định đưa cả đôi mẹ con này xuống địa ngục, không ngờ ca ca lại cưới tiện tỳ Cẩm Vũ này.

Có điều từ lần trước Cẩm Vũ bị nàng hại sảy thai ở Thu Sơn, sau này mang thai đều không giữ được, cứ chưa đầy một tháng là sảy.

Tư Hàm Hương biết đây là chỗ đau của Cẩm Vũ, mỗi lần đều cố ý giẫm lên một cái, mỗi lần cũng đều có thể khiến Cẩm Vũ tức đến giậm chân.

Cẩm Vũ lập tức siết chặt cái khay, oán hận trừng mắt với nàng ta, cắn răng nói: “Tiện nhân vô liêm sỉ nhà ngươi!”

Lúc trước, làm sao nàng lại bị che mắt, tin tưởng nha đầu ghê tởm thèm khát chính ca ca của mình, nghe lời xúi giục tới chỗ mẹ gây sự, nha đầu này…

Tư Lưu Phong không thể nhịn được nữa, ngắt lời hai người: “Đủ rồi!”

Sau đó, hắn liếc về phía Cẩm Vũ: “Vũ Nhi, ngươi về trước đi, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, đứa bé trong bụng quan trọng hơn.”

Cẩm Vũ nghe vậy lập tức không dám nhiều lời, nhưng vẫn đắc ý liếc Tư Hàm Hương một cái, nũng nịu buông cái khay: “Vâng, phu quân nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá mệt mỏi.”

Dứt lời, nàng ta kiêu ngạo ưỡn cái bụng hơi nhô lên của mình cười cười với Tư Hàm Hương, chậm rì rì đi về phòng mình.

Tư Hàm Hương nhìn bóng lưng nàng ta, đáy mắt hiện lên một tia oán độc lại vẫn cười tủm tỉm nói với Tư Lưu Phong: “Chúc mừng ca ca.”

Tư Lưu Phong nhìn thấy hết vẻ nghĩ một đàng nói một nẻo và ánh mắt oán độc của nàng ta, dưới ánh nến sáng ngời, gương mặt hồn nhiên của nàng ta vặn vẹo làm cho Tư Lưu Phong vô cùng phiền chán, hắn không biết vì sao nữ tử bên cạnh mình đều thấp kém không thú vị thế này, tranh giành tình cảm không từ thủ đoạn làm cho hắn thật sự… khó có thể chịu nổi!

Vì sao bọn họ không thể giống như nàng…

Trong đầu hắn lơ đãng hiện lên gương mặt nữ tử xinh đẹp dịu dàng như lan, lại có đôi mắt âm trầm lạnh như băng.

Luận thủ đoạn độc ác, sát phát quyết đoán, nữ tử kia hoàn toàn không kém Tư Hàm Hương, nhưng lại cho hắn cảm giác khác biệt. Nếu Tư Hàm Hương là độc dược trí mạng đáng sợ thì nàng lại như một món binh khí thượng cổ sang quý và hoa mỹ, là danh khí mà nam tử tha thiết muốn có được, đương nhiên cũng có được tư cách giắt bên thắt lưng quân vương!

Đáng tiếc khanh vốn giai nhân, ai ngờ theo giặc.

Hắn không thể hiểu được, vì sao Tây Lương Mạt lại chọn hoạn quan đã ép nàng gả, thậm chí vì tên hoạn quan kia mà hạ sát thủ với hắn!

Một đêm vợ chồng trăm ngày ân, vì sao nữ tử kia lạnh lùng bạc bẽo như thế, bạc bẽo đến mức làm cho hắn muốn tự tay phá hủy nàng!

Phá hủy sự không biết tốt xấu của nàng, phá hủy sự phản bội lạnh giá của nàng!

Nhìn vẻ không yên lòng và căm hận khác thường trong mắt Tư Lưu Phong, Tư Hàm Hương đã biết hắn lại nghĩ tới nữ tử mà nàng ta coi như tử địch, trong lòng không khỏi giận dữ.

Lúc này, thị nữ bên ngoài tiến vào nhìn nhìn nàng ta, ra hiệu một cái.

Tư Hàm Hương cười dịu dàng với Tư Lưu Phong: “Ca ca, Vũ đường chủ và Giang đường chủ đã đến.”

Tư Lưu Phong thoáng ngừng, khôi phục dáng vẻ bình thường, gật đầu với nàng ta: “Ừ, để bọn họ vào đi.”

Tư Hàm Hương lập tức gật đầu: “Vâng!”

Khi Giang Niên và Vũ đường chủ đi vào vừa vặn trông thấy Tư Hàm Hương thân thiết ngồi xuống bên cạnh Tư Lưu Phong, bọn họ không khỏi mở to mắt. Ai cũng biết nữ hộ pháp này có tình cảm vượt quá tình cảm huynh muội đối với ca ca của mình. Nhưng Giáo Hoàng đại nhân dường như luôn tương đối bài xích tình cảm cuồng nhiệt của vị muội muội này. Đương nhiên, không bài xích nàng ta giúp mình làm việc!

Đơn giản mà nói, ai cũng biết vị hộ pháp đại nhân này chỉ là công cụ của Giáo Hoàng đại nhân mà thôi, nay Giáo Hoàng đại nhân hiếm khi nào cho nàng ta vẻ hòa nhã lại cho phép nàng ta ngồi bên cạnh mình, quả là việc vô cùng kỳ lạ.

Nhưng bọn họ thông minh không nói gì thêm, chỉ tiến lên cung kính hành lễ, sau đó ngồi xuống.

Tư Lưu Phong liếc nhìn Tư Hàm Hương một cái, thản nhiên nói: “Bàn kế hoạch với mấy vị đường chủ.”

Tư Hàm Hương lập tức nói lại kế hoạch của bọn họ một lần, lại tinh tế bố trí kế hoạch phục kích với Vũ đường chủ và Giang Niên.



Đường thông từ kinh thành tới Thu Sơn nay đã hoàn toàn bị phong tỏa, trên đường rất ít gặp bóng người.

Một đội ước chừng hơn ba trăm kỵ binh mặc trang phục cấm quân kinh thành hộ tống hai chiếc xe ngựa hoa lệ chạy về phía Thu Sơn.

Một giáo úy trẻ tuổi mặc giáp bạc cầm đầu ngẩng đầu nhìn vầng trăng rằm trên bầu trời, rồi lại nhìn đường núi tối om, xoay người thúc ngựa tới chiếc xe ngựa phía trước, cung kính nói: “Thái Hậu, sắc trời đã tối muộn, phía trước là trạm dịch, chúng ta tới đó nghỉ tạm được không ạ?”

Giọng nữ có chút mệt mỏi truyền ra từ trong xe: “Ừ, cứ vậy đi.”

Đồng thời trong xe cũng truyền ra tiếng khóc non nớt mất kiên nhẫn của Thuận Đế.

Giáo úy trẻ tuổi nghe được lệnh, lập tức kéo cương ngựa cao giọng hét lớn: “Nghe lệnh, tới trạm dịch phía trước nghỉ ngơi, sáng mai khởi hành lên Thu Sơn!”

“Tuân lệnh!” Chúng vệ sĩ cấm quân đồng thanh hét lớn, làm chim trong rừng giật mình đập cánh bay lên.

Có lẽ đã biết trạm dịch ở ngay trước mặt, mọi người thả lỏng hơn, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, trong cung đã sớm có lệnh không được phép tùy tiện bàn luận chuyện dịch bệnh, các tướng sĩ cấm quân bắt đầu tốp năm tốp ba kể chuyện của mình.

“Ngươi không biết đâu, mấy cô nương ở Thúy Hương Lâu dù đun ngải cứu để tắm cũng không giấu nổi mùi vị trên người.”

“Hừ, xem ngươi kìa, cả ngày tặng lương tháng cho kỹ nữ thanh lâu, không sợ cha già của ngươi trừng trị ngươi à.”

“Hì hì…”

“Đúng rồi, nghe nói trong miếu trên Thu Sơn có khi có ni cô đấy.”

“Thật không?”

“Còn có không ít rượu ngon ướp lạnh trong nước suối lạnh nữa!”

“Nếu không đi săn thú, mấy ngày tới gạo lương và thịt từ bên ngoài đều không vào được, mỗi ngày không có thịt ăn, miệng chắc phải nhạt thếch!”

“…”

Đám cấm quân cà lơ phất phơ không ngờ rằng, trên đại thụ che trời và trong cỏ bên cạnh mình có người đang ẩn mình lạnh lùng nhìn bọn họ, như dã thú nhìn con mồi của mình tự dâng tới miệng.

Tư Hàm Hương nghe đám cấm quân trẻ tuổi phía dưới tay cầm vũ khí, ngồi trên lưng ngựa bàn luận về mỹ nhân và rượu ngon, vừa lỗ mãng vừa đáng khinh, trong mắt không khỏi lộ vẻ khinh miệt và oán độc.

Kỹ nữ…

Kỹ nữ thì sao?

Kỹ nữ cũng có thể lấy mạng các ngươi!

Nàng ta nhìn cấm quân cuối cùng đi qua một tảng đá lớn, bỗng khoát tay, đằng đằng sát khí ra hiệu: “Lên!”

Không biết từ lúc nào trên cây buông xuống rất nhiều thòng lọng nhỏ mà mắt thường khó nhìn thấy được, lặng lẽ dừng trên đầu nhóm cấm quân đang tán gẫu khí thế ngất trời.

Theo hiệu lệnh của Tư Hàm Hương, những cái thòng lọng này thả thẳng xuống cổ của đám cấm quân hoàn toàn không chú ý tới cái chết đang đến gần, sau đó treo đám cấm quân này lên không trung.

Đám cấm quân đã hoàn toàn thả lỏng dường như không ngờ mình sẽ bị phục kích thế này, người bị thòng lọng treo lên kêu thảm thiết giữa không trung, bọn họ túm chặt lấy sợi dây đang siết cổ mình, hai mắt lồi ra.

“A!”

“Cứu mạng!”

“Có mai phục!”

Mà đám cấm quân không bị treo cổ thì sửng sốt, sau đó hét lên như heo bị chọc tiết, bối rối rút kiếm chém xung quanh, hoàn toàn quên phải cứu đồng đội của mình.

Mà ngay khi bọn họ đang rối loạn kêu gào, khoa tay múa chân thì đã giẫm trúng bẫy trên đường từ lúc nào không hay, lập tức không ít người lại bị treo ngược lên, sau đó vô số mũi tên bay ra từ rừng cây bên đường, gần như hoàn toàn đâm bọn họ thành con nhím.

Tiếng kêu thảm thiết cùng mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ra.

Vì thế, hơn ba trăm cấm quân trong mưa tên, treo cổ và cạm bẫy đã thiệt hại hơn phân nửa.

Tư Hàm Hương đứng trên cây nhìn đám cấm quân như con ruồi không đầu, khinh bỉ cười lạnh một tiếng: “Đúng là một đám giá áo túi cơm, làm cho người ta thất vọng!”

Vũ đường chủ cũng khinh khỉnh nói: “Chỉ những kẻ sa cơ thất thế hoặc ăn chơi trác táng trong kinh thành mới vào cấm quân, bọn chúng thì có sức chiến đấu gì!”

Tư Hàm Hương ngồi trên cây, lười biếng nói: “Sai người của chúng ta xử lý đám vô dụng này đi, có điều hai chiếc xe ngựa kia không nên động vào.”

Tuy Vũ đường chủ không thích bị một tiểu nha đầu vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng cũng biết Tư Hàm Hương này cực thích ghi thù, còn thủ đoạn độc ác, không ít đường chủ cấp cao có quan hệ mờ ám với ả, mình đắc tội không nổi, đành chắp tay nói: “Vâng, ta đi xuống xử lý bọn chúng.”

Dứt lời, hắn xoay người nhảy xuống, đồng thời hô một tiếng giết sắc bén, sát khí và tức giận làm cho giọng nói già nua của hắn rất sắc nhọn: “Diệt yêu nhân, giữ thiên lý, chúng giáo đồ nghe lệnh, giết hết đám tay sai hoạn quan của triều đình này cho bản đường chủ.”

Vô số giáo đồ Thiên Lý Giáo nấp trong bụi cỏ lập tức rút dao xung phong, nhân số rõ ràng gấp mấy lần cấm quân, gần như nháy mắt đã hoàn toàn bao vây số cấm quân còn lại.

Tư Hàm Hương thản nhiên liếc nhìn cảnh hỗn chiến dưới tàng cây, tiếng rên bốn phía, nàng ta lười biếng nằm trên cây, lầm bầm khinh miệt: “Đúng là thứ phế vật không chịu nổi một kích, sớm biết đám bao cỏ này hộ tống hai mẹ con kia thì ta cần gì phí tâm thế này. Có điều, chuyện này cũng chứng minh hoạn quan Bách Lý Thanh kia sắp về chầu trời, nên tiện nhân Tây Lương Mạt đó mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, hừ!”

Quả nhiên không lâu sau, trận chiến đã kết thúc.

Hai phần ba cấm quân bị Vũ đường chủ dẫn giáo đồ giết chết, một phần ba còn lại thấy tình hình không ổn lập tức ném vũ khí hô to xin tha, thậm chí kể ra cha mình là quan to nào đó, đại thương nhân có danh tiếng nào đó, chỉ xin đừng lấy mạng bọn họ, bằng lòng cống hiến sức lực cho Thiên Lý Giáo, tru sát hoạn đảng, lung tung cái gì cũng dám hô.

Tư Hàm Hương vốn không định để lại bất cứ kẻ nào sống sót ngoại trừ mẹ con Thái Hậu, nhưng nghe đám cấm quân này kêu to không khỏi nảy ý nghĩ khác, nay Tư Lưu Phong đã bị Tuyên Văn Đế định tội mưu phản khi Tuyên Văn Đế còn tại vị, cả phủ Đức Vương bị xử trảm hoặc lưu đày, không có thân phận chính thống như Thái Tử Tư Thừa Kiền để đối kháng với hoạn đảng Bách Lý Thanh, cho nên rất khó để đám triều thần ủng hộ.

Nhưng hầu hết đám cấm quân này là đệ tử thế gia môn phiệt và quan viên, không ít người còn là chính xuất, nếu thật sự có thể sử dụng bọn chúng thì con đường đoạt vị đăng cơ của Tư Lưu Phong sẽ càng thêm thuận lợi!

Tư Hàm Hương lấy được chủ ý, hạ lệnh tha mạng, sau đó nhảy từ trên cây xuống, khinh thường liếc nhìn đám cấm quân đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, đi về phía chiếc xe ngựa hoa lệ đầu tiên.

Tư Hàm Hương nhìn chiếc xe hoa lệ kia, nhếch khóe môi nói với người bên trong: “Thái Hậu nương nương, Thuận Đế bệ hạ, Nhị tiểu thư Đức Vương phủ Tư Hàm Hương cầu kiến.”

Nhưng bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, người ở trong dường như đã sợ ngất đi, trốn trong đó không dám động đậy.

Tư Hàm Hương có chút mất kiên nhẫn: “Kim Thái Hậu, mời ngài lập tức mang bệ hạ ra đây, nếu không đừng trách bản tiểu thư không khách khí.”

Nàng ta rất chắc chắn người trong đó chính là Kim Thái Hậu và Thuận Đế, trên đường đi nàng ta đã nhìn thấy bóng nữ tử mặc một bộ trang phục màu vàng ôm một đứa trẻ nhỏ khi rèm che bị gió cuốn lên.

Nhưng trong xe vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, trực giác của Tư Hàm Hương nói cho nàng ta có gì đó không bình thường, nhưng cái gì không bình thường mới được?

Vì lần này bắt cóc đoàn xe hoàng gia quá thuận lợi?

Hay là… Trong này vốn không có người?

Nhưng giờ phút này, nàng ta đã đứng ở đây, tên đã lên dây, không thể không bắn, nàng ta cảnh giác lùi về sau mấy bước, tay lắc một cái, dùng nhuyễn kiếm đẩy mành xe.

Mành xe bị đẩy ra, quả nhiên ở trong có người, có điều không phải hai bóng người, mà là một người, hơn nữa còn là một người Tư Hàm Hương tương đối quen thuộc.

Gương mặt dịu dàng như hoa lan, mặt mày lại có cảm giác của binh khí sắc bén đó nhìn nàng ta cười cười nói: “Nhị muội muội, đã lâu không gặp, thời gian qua có khỏe không?”

“Là ngươi, Tây Lương Mạt!” Tư Hàm Hương giật mình, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, làm sao có thể như vậy, đổi thành người khác?

Tuy nàng ta rất muốn tự tay đâm người này, nhưng Tây Lương Mạt xuất hiện ở đây, chứng tỏ… nguy hiểm!

Sau đó, nàng ta bỗng nhìn lại bốn phía, quả nhiên trông thấy trong vài giây nói chuyện ngắn ngủi, thi thể những cấm quân “bị treo cổ” chậm rãi từ trên trời giáng xuống, thi thể đám cấm quân “bị đánh chết” cũng từ trên mặt đất đứng lên một cách quỷ dị.

Nàng ta quá sợ hãi, cắn răng xoay người vẩy độc phấn về phía Tây Lương Mạt rồi bỏ chạy ra ngoài.

Khinh công của Tư Hàm Hương rất tốt, nháy mắt đã bắn ra xa mấy trượng, Tây Lương Mạt tránh được độc phấn, nhìn bóng dáng Tư Hàm Hương đi xa dần, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo và đầy sát khí.

Nàng bỗng giương cung tên đặt lên một mũi tên tạo hình kỳ lạ, chậm rãi nhắm vào lưng Tư Hàm Hương, vù một tiếng bắn ra nhanh như chớp!