Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 22: Ân điển của lão thái thái (hạ)



Chỉ chờ lão thái thái răn dạy hai chị em xong, vừa ra khỏi cửa, Tây Lương Đan bỗng một tay giật búi tóc của Tây Lương Mạt, một tay cầm roi quất về phía Tây Lương Mạt: “Ả tiện nhân, xúi giục tổ mẫu, tưởng ta không có cách nào đánh chết ngươi, giờ ta sẽ quất rách cái mặt hồ ly tinh của ngươi, xé rách miệng ngươi!”

Tây Lương Mạt thật không ngờ còn chưa ra khỏi viện của lão thái thái Tây Lương Đan đã dám làm càn như vậy, huống hồ thân thể Tây Lương Đan rất tốt, sức lớn, Tây Lương Mạt không đề phòng đã bị Tây Lương Đan kéo ngã xuống đất, chỉ cảm thấy da đầu nhói đau.

Cũng may gần cửa chật chội, đám nha đầu, cô cô đều đứng ở bên, roi của Tây Lương Đan không đánh tới Tây Lương Mạt, ngược lại đánh vào bọn nha đầu bên cạnh.

Đán nha đầu người người da thịt mềm mại, nào chịu được, nhất thời hô lên đau đớn, suýt nữa hét bay cả nóc nhà.

Cô cô, bà tử bên cạnh phản ứng lại, lập tức xông lên can ngăn, thoáng cái đã gà bay chó sủa, rối loạn ầm ĩ.

Tây Lương Mạt thầm tức giận, ả tiểu thư chanh chua này thật sự chán sống rồi!

Suýt chút nữa nàng đã giơ tay cho Tây Lương Đan một cái tát, bỗng gương mặt lão thái thái lướt qua trước mắt, nàng thu tay về, đổi một góc khác khuất tầm mắt hơn, đấm một cái thật mạnh lên ngực trái mềm mại của Tây Lương Đan.

Bộ ngực phụ nữ không giống đàn ông, là nơi rất yếu ớt, nếu không sẽ không có chuyện một gã đàn ông thô lỗ say rượu đá một phát vào ngực vợ mình làm người phụ nữ đó chết, bị kiện ra tòa.

Sức Tây Lương Mạt tuy nhỏ nhưng lần này dùng nhiều sức nhất, võ nghệ của Tây Lương Đan không tệ nhưng nàng ta đang bị một đống nha đầu, bà tử xúm quanh, tay còn chưa với nổi tới búi tóc của Tây Lương Mạt, nào nghĩ đến có người dám ra tay với nàng ta.

Da thịt mềm mại bị một đấm không nhẹ, Tây Lương Đan lập tức đau đến hét ầm lên, đời này còn chưa ai dám động vào một cái móng tay của nàng ta, bản tính bộc lộ, lửa giận bốc lên, hoàn toàn quên mình đang đứng trên địa bàn của lão thái thái, cũng mặc kệ phải bắt Tây Lương Mạt, roi trên tay tàn bạo quất khắp nơi không thèm quan tâm.

“Lũ điếm già, điếm trẻ các ngươi, cũng dám đánh bà cô đây, hôm nay bà cô ta nhất định phải đánh chết các ngươi!”

Giờ hay rồi, không chỉ bình hoa đồ cổ gần cửa phòng, bàn ghế cũng bị nàng ta đánh đổ, ngay cả lão thái thái muốn đến gần ngăn cản cũng suýt trúng roi của nàng ta.

Cũng may Tây Lương Mạt đã sớm nhận ra lão thái thái tới gần, bắt lấy cơ hội, nàng nhào tới che trước mặt lão thái thái, đỡ cho lão thái thái một roi của Tây Lương Đan.

Trên lưng truyền đến cảm giác đau rát, sắc mặt Tây Lương Mạt tái nhợt, ngân ngấn nước mắt dịu dàng ôm lão thái thái: “Lão thái thái, cẩn thận!”

Lão thái thái sợ đến ngây người, vô cùng kinh sợ, lập tức chỉ huy tất cả cô cô, nha hoàn mạnh mẽ kéo hai người ra xa: “Mau, mau, mau kéo Tứ tiểu thư và Đại tiểu thư ra, nếu bị thương sẽ hỏi tội các ngươi!”

Đám nha đầu, bà tử vốn sợ động vào Tây Lương Đan sẽ bị phạt, không dám dùng hết sức, nay lão thái thái đã lên tiếng liền nhào tới.

Tây Lương Đan tuy có võ nhưng dù sao chỉ có một mình, nào địch lại một đám người xông lên ôm tay, ôm chân, lôi kéo, chưa bao lâu đã bắt được nàng ta thật chặt.

Thượng Quan cô cô cùng Kim Ngọc lập tức nâng Tây Lương Mạt đang nằm dưới chân lão thái thái dậy, lão thái thái nhìn búi tóc Tây Lương Mạt rối tung, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng đáng thương, vừa thương hại vừa đau lòng thở dài: “Giờ phải làm thế nào mới được, Mạt tỷ nhi, ngươi không sao chứ?”

“Tôn nữ không sao, đều là lỗi của tôn nữ, hại lão thái thái hoảng sợ, dẫn đến tình trạng hôm nay… Là tôn nữ ngỗ nghịch bất hiếu, xin lão thái thái trách phạt!” Tây Lương Mặt rưng rưng đôi mắt đẹp, tránh khỏi tay Thượng Quan cô cô, đụng trán xuống mặt đất, cúi rạp mình trước mặt lão thái thái, cũng vừa vặn lộ ra vết thương rướm máu trên lưng, khiến người ta thấy mà giật mình.

Lão thái thái, Thượng Quan cô cô cùng tất cả mọi người thấy vậy đều hoảng sợ, lão thái thái vừa giận vừa vội, gõ mạnh cây gậy ba-toong đầu phượng xuống đất vài cái, hô lên: “Các ngươi muốn chết hay sao, thấy Đại tiểu thư bị thương nặng như vậy còn không mau cầm thẻ bài của ta đi mời Triệu lão Ngự y đến đây, đỡ Đại tiểu thư lên ghế ngồi!”

Thương Quan cô cô, Kim Ngọc vội vã đi tới đỡ Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt cố ý không đứng dậy nổi, nước mắt rơi như mưa, chỉ liên tục thì thầm: “Là lỗi của tôn nữ, tôn nữ sao dám đứng lên, chỉ xin lão thái thái trách phạt!”

Lão thái thái nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trước mặt, toàn thân run run, yếu ớt hoảng sợ, lại nhìn tây Lương Đan vẫn tức giận đến giơ chân chửi bậy ở bên kia, so sánh đôi bên trong lòng không khỏi thương tiếc Tây Lương Mạt, tự mình tiến lên nâng Tây Lương Mạt dậy: “Tổ mẫu biết đây không phải lỗi của Mạt tỷ nhi, ai dám trách ngươi, nếu không có ngươi, người nằm trên đất hôm nay sẽ là bà già này, ngươi không chỉ không sai mà còn là đứa trẻ hiếu thuận có công.”

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ hiền lành thương tiếc của lão thái thái, lúc này mới dùng tay áo rưng rưng che mặt đứng lên: “Tạ ơn lão thái thái không phạt.”

Không ai thấy nàng rưng rưng nước mắt nhưng khóe môi che dưới tay áo lại nhếch lên một nụ cười.

Trong gia tộc đức cao vọng trọng, làm càn trước mặt lão chủ mẫu, thậm chí động tay động chân như Tây Lương Đan ở triều đại này là tội lớn bất hiếu, ngỗ nghịch trưởng bối.

Tuy mình vô tội nhưng vẫn dính dáng trong đó, làm không tốt sẽ bị Hàn Nhị phu nhân đổ tội xúi giục ly gián, lòng dạ ác độc, sẽ bị đánh gần chết, vì vậy nhất định phải chính miệng lão thái thái chứng minh nàng vô can mới sống yên ổn được.

Vốn nghĩ còn cần chút thời gian mới có thể vào mắt lão thái thái, Tây Lương Đan ngu xuẩn lại tự mình tới bắc thang cho nàng.

“Tổ mẫu, sao ngài lại che chở ả tiện nhân kia!” Tây Lương Đan tức giận đến giơ chân, đỏ con mắt.

Nếu nàng ta không nói lời nào thì nhiều nhất chỉ có đám nha đầu bà tử bị kéo đi giao cho Hàn Nhị phu nhân xử lý, giơ cao đánh khẽ, nói nàng ta còn nhỏ, tùy tiện vờ vịt phạt một chút cho có là được, cố tình Tây Lương Mạt đã nỉ non nhìn thư thỉnh tội trước mặt lão thái thái, trên thực tế là định tội ngỗ nghịch cho chuyện này, nàng ta còn không nhận ra.

Lão thái thái vừa rồi bị Tây Lương Đan dọa sợ, lần này xem ra dù lão thái thái có yêu thương Tây Lương Đan cũng không cho phép nàng ta làm càn như vậy, lão thái thái tức khắc lạnh mặt, đầu tiên dặn dò Lệ cô cô: “Truyền lời của ta, nói Mạt tỷ nhi hiếu thuận kính cẩn, từ nay trở đi bạc tiêu vặt hàng tháng tăng lên hai mươi lăm lượng giống Tam tiểu thư, ngươi cùng Kim Ngọc tới khố phòng của ta lĩnh bốn cuộn tơ lụa, bốn cuộn gấm hoa và một cuộn sa khinh vân giao châu, còn nữa, chọn ba hộp trang sức, một hộp đĩnh vàng nhỏ đưa tới phòng Mạt tỷ nhi, từ nay về sau hai các ngươi ở trong viện của Mạt tỷ nhi hầu hạ!”

Những thứ kia tuy giá trị xa xỉ nhưng không có gì đặc biệt, là phần thưởng lão thái thái thường dùng, chỉ có sa khinh vân giao châu là do tiểu quốc Nam Hải tiến cống, tục truyền được dệt từ nước mắt người cá, nhẹ như mây, đính đầy trân châu nhỏ, tỏa sáng rực rỡ như ảo mộng, cực kỳ hiếm thấy.

Khắp Thiên triều chỉ có mười cuộn, trong cung năm cuộn cho quý nhân sử dụng, còn lại để hoàng đế thưởng cho thần tử có công, Quốc Công gia được hai cuộn, đương nhiên đưa tới chỗ lão thái thái một cuộn, cuộn còn lại ở chỗ Hàn Nhị phu nhân.

Cuộn kia của Hàn Nhị phu nhân đã dùng để chuẩn bị cho Tây Lương Tiên cắt thành cung y, dùng lúc tuyển tú, Tây Lương Đan bá đạo tuy nhìn thèm nhưng nàng ta kính trọng nhất vị tỷ tỷ này của mình, đương nhiên sẽ không tranh của Tây Lương Tiên, từ lâu đã muốn lấy được một cuộn này ở chỗ lão thái thái, chỉ là lão thái thái cảm thấy đây là hoàng ân ban tặng nên không chịu cho, nào ngờ nay lại đột nhiên cho Tây Lương Mạt!

Hơn nữa lão thái thái còn phái Lệ cô cô cùng một trong bốn đại nha đầu tên mang chữ Kim, Kim Ngọc, đi hầu hạ Tây Lương Mạt, rõ ràng đang cất nhắc Tây Lương Mạt, từ nay về sau Tây Lương Mạt là Đại tiểu thư chân chính của Tây Lương phủ.

Tây Lương Đan thật sự tức giận đến phun ra máu, càng đỏ mắt trừng lão thái thái, giậm chân: “Tổ mẫu, ngài bất công, sao ngài có thể bênh vực ả tiện nhân vô sỉ kia, tiện loại như ả dựa vào cái gì mà cùng đứng cùng ngồi với cháu, cháu sẽ nói với mẫu thân!”

Vốn trong cảm nhận của nàng ta, lão thái thái từ lâu đã mặc kệ mọi việc, nào có sức nặng như mẫu thân nàng ta, lần này vẻ như thật sự chọc lão thái thái tức sắp chết, bà ta ôm ngực giận dữ trừng mắt với mọi người: “Còn không lôi nha đầu ngỗ nghịch này đi quỳ từ đường, muốn chọc giận chết bà già này hay sao, không có sự đồng ý của ta, không cho nó đứng dậy!”

Mọi người ba chân bốn cẳng kéo Tây Lương Đan đi.

Tây Lương Mạt cười nhạt trong lòng, lại không dấu vết liếc nhìn Lệ cô cô cùng Kim Ngọc đang mang vẻ mặt cung kính, họ đều là người được yêu thích bên cạnh lão thái thái, tới đây hầu hạ, sau này địa vị của nàng tuyệt đối sẽ ở trên hai thứ nữ, ngay cả chị em Tây Lương Tiên cũng không thể rõ ràng chèn ép nàng như trước.

Phiền phức là sau này nàng muốn điều chế cái gì đều phải nghĩ cách đối phó những người này, sợ rằng sẽ trắc trở phí sức, nhưng nàng tuyệt đối không dừng tay!

***

“Đại tiểu thư, lão thái thái thật tốt với người!” Ngày đó Bạch Nhụy nhìn những thứ được ban thưởng đến, vàng chói mắt, gấm vóc như mây, không khỏi hưng phấn sờ cái này, nhìn cái kia.

Lệ cô cô cùng Kim Ngọc thấy nơi này của Tây Lương Mạt ngay cả một khố phòng chấp nhận được cũng không có, bàn nhau một người về chỗ lão thái thái bẩm báo, một người giúp thu dọn.

Tây Lương Mạt nằm sấp trên gối mềm, vừa bôi thuốc từ trong cung mang ra nên lưng nàng mát lạnh thoải mái hơn nhiều.

Nàng thấy Kim Ngọc ra ngoài viện lấy vài thứ mới chậm rãi phe phẩy quạt lụa trắng nói: “Cả chục năm trước lão thái thái không nhớ ra để tốt với ta, nay mới tốt với ta là vì sao, em biết không?”

“Dạ?” Bạch Nhụy ngẩn ra, nàng thật không hiểu.

“Bà ta chỉ mượn việc cất nhắc ta để mài dũa tính tình của Tây Lương Đan mà thôi.” Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên ý cười trào phúng, lão thái thái đang dùng nàng làm đá mài dao cho Tây Lương Đan.

Lão thái thái thương tiếc nàng như vậy chủ yếu không vì nàng cứu bà ta mà vì trong lúc thỉnh tội nàng không ngừng nhắc nhở Tây Lương Đan suýt chút nữa đã đánh tới bà ta.

Lão thái thái vốn xuất thân là Quận chúa của lão Vinh Vương, bà ta vinh sủng cả đời, đến già lại suýt chút nữa bị vãn bối đánh, chưa nói đến bị đau, truyền ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ, bà ta vừa hoảng hốt vừa sợ mới cất nhắc nàng như vậy.

Bạch Nhụy lặng yên không nói gì.

Trong lòng lại biết tiểu thư nói đúng.

“Không xong, trong hồ… trong hồ có người chết, nha đầu nhị đẳng bên cạnh Huyện chúa… Hồng Cẩm bị giết rồi!” Ngoài viện bỗng vang lên tiếng hô rối rít của một bà tử.

Sắc mặt Bạch Nhụy thoáng cái tái nhợt như giấy, không khỏi run rẩy: “Tiểu… Tiểu thư…”

Tây Lương Mạt ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên lạnh giọng quát Bạch Nhụy: “Trong phủ này còn thiếu người chết hay sao, sợ cái gì?”

Đúng là khéo, ồn ào đến tận viện này của nàng.