Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 238: Vở kịch ám sát



“Bạch Ngọc!” Theo một tiếng hô, một bóng người bỗng giật mình ngồi bật dậy từ trên ghế dài.

Tây Lương Mạt thở gấp, trán thấm mồ hôi hột, nhìn về phía cửa sổ, thấy như có bóng người yểu điệu thoáng qua, một thiếu nữ trầm tĩnh dịu dàng thò đầu vào cười với nàng: “Chủ tử gặp ác mộng sao? Bạch Ngọc chuẩn bị thanh tâm lộ an thần rồi, có cần dùng một chút không ạ?”

Thế nhưng chớp mắt một cái, lại chỉ thấy rèm cửa lung lay trong gió thu, không còn thấy bóng người quen thuộc kia nữa.

“Mạt tỷ tỷ, ngươi làm sao thế? Khó chịu à? Có muốn uống chút trà nóng không?” Giọng nói dễ nghe có chút non nớt vang lên bên cạnh khiến Tây Lương Mạt ngẩn ra, nàng cúi đầu nhìn về phía bên cạnh ghế dài, thiếu niên xinh đẹp ngồi trên chỗ để chân, nằm sấp bên chân nàng giống như vừa tỉnh ngủ, còn Bách Lý Lạc bên cạnh nó thì đang ngủ đến chảy nước miếng.

Tây Lương Mạt mới nhớ ra vừa rồi nàng kể chuyện cho Bách Lý Lạc nghe, kết quả là Bách Lý Lạc có thói quen nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, thế là nằm sấp bên chân nàng ngủ mất, còn nàng có lẽ đã nhiều ngày quá lo nghĩ, vì vậy cũng bất giác ngủ theo.

“Không cần, lát nữa ta gọi Bạch Trân tới hầu hạ là được.” Tây Lương Mạt day trán, mệt mỏi rã rời nói.

Thế nhưng Bách Lý Tố Nhi vẫn đứng lên, nghiêm trang nói: “Ta khát, muốn uống nước, nên thuận tiện lấy giúp ngươi mà thôi.”

Rồi nàng thấy Bách Lý Tố Nhi lăn một vòng đứng lên, chạy ra gian ngoài lấy một cái bếp lò lưu ly tinh xảo trên bàn, rồi lại lấy hộp trà nhài và trà long tỉnh nàng để trong ngăn kéo, lấy nước, ngồi xổm ở cạnh cửa bắt đầu pha trà.

Nó chăm chú nấu nước một lúc lâu, động tác nhanh nhẹn ưu nhã, chờ trà pha xong nó lại cẩn thận dùng khay bưng tới.

“Được rồi, uống được rồi!” Bách Lý Tố Nhi đặt chén trà xuống bàn, tự mình rót cho mình một chén để uống.

Ánh mắt Tây Lương Mạt hướng về phía bàn tay thon dài nhỏ nhắn của nó, cười cười rồi cũng nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Còn Bách Lý Tố Nhi tuy tỏ vẻ thờ ơ nhưng đôi mắt to luôn liếc về phía cái chén trong tay Tây Lương Mạt, dáng vẻ như đang chờ khen ngợi, Tây Lương Mạt mỉm cười, cũng theo mong muốn của nó: “Không tệ, tay nghề pha trà của Tố Nhi còn tốt hơn cả mấy Đại nha hoàn bên cạnh ta.”

Nàng không nói điêu, đây là lời nói thật, trà nhài rất khó pha, mùi của lá trà và cánh hoa rất dễ lẫn vào nhau, nhưng trà nhài mà Bách Lý Tố Nhi pha có mùi thơm thuần khiết của trà long tỉnh và mùi cánh hoa thơm ngát, có thể cảm nhận được những tầng hương thơm khác nhau.

Bách Lý Tố Nhi đắc ý hất cằm: “Đương nhiên rồi.”

Sau đó, nó có vẻ xấu hổ quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Tuy Ngọc Nhi tỷ tỷ không ở đây nhưng nể tình ta ăn mặc ở phủ các ngươi, ta có thể suy nghĩ trong thời gian này giúp ngươi pha trà.”

Tây Lương Mạt vươn tay vén những sợi tóc xòa xuống má Bách Lý Lạc, nhìn gương mặt ngủ ngon lành của hắn rồi lại ngẩng mặt lên nhìn Bách Lý Tố Nhi, cười thản nhiên: “Để ngươi hầu hạ? Chuyện này làm sao được.”

Bách Lý Tố Nhi mím cái miệng nhỏ, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Bản hoàng tử nói được là được.”

Dứt lời, nó nhảy lên ghế dài, cầm cái chén uống trà, không để ý tới Tây Lương Mạt nữa.

Tây Lương Mạt cười cười, ánh mắt âm u lạnh giá.

Thời gian dần dần trôi qua, nhoáng một cái ba tháng đã qua, mùa đông chính thức ùa về, khi trận tuyết đầu tiên buông xuống, vẫn không có bất cứ tin tức gì của Bạch Ngọc.

Nàng như một giọt nước, lặng lẽ biến mất trong biển cả đô thành này.

Người của Tư Lễ Giám và chín bộ cũng đã cơ bản bỏ cuộc tìm kiếm, dù sao đây chỉ là một tỳ nữ mà thôi, có thể nhận được nhiều quan tâm như thế chỉ vì trên tay nàng cầm một số bạc lớn mà chưởng quầy Quốc Sắc Phường nộp cho Thiên Tuế Vương Phi.

Có lẽ, nàng đã cầm bạc chạy trốn cũng không chừng, ban đầu còn sôi sục tìm kiếm, cuối cùng dần dần bị người ta quên lãng, chỉ khi nhà cao cửa rộng nhắc tới mới dặn dò con trai con gái nhà mình, phải cận thận người mang danh tâm phúc.

Tuyết đầu mùa phủ xuống, trời đất trắng mênh mông, Tây Lương Mạt mặc chiếc áo choàng xanh khảm lông cáo trắng lẳng lặng đứng trong sân, vươn tay đón lấy bông tuyết rơi xuống.

Bông tuyết trắng rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng, dần dần bị hơi ấm nóng chảy thành một giọt nước, như một giọt nước mắt trong suốt.

“Sắp đến cuối năm rồi, tầm này năm ngoái, Bạch Nhụy bảo Mị Thất bắt một con thỏ béo nướng ngay trong viện, đắp bếp đun một nồi canh gà rừng, tay nghề của Bạch Ngọc tỷ tỷ rất tốt.” Bạch Ngọc mặc một chiếc áo bông màu hồng phấn mới may, đứng một bên, bỗng nhớ ra cái gì, nhẹ giọng nói.

Tây Lương Mạt im lặng không nói một lời, đôi mắt có chút ảm đạm.

“Mạt tỷ tỷ, trời lạnh, cho ngươi này!” Tiếng thiếu niên lanh lảnh vang lên phía sau.

Tây Lương Mạt quay đầu nhìn lại, lại là Bách Lý Tố Nhi, trong tay cầm một đôi bao tay bằng lông cáo trắng ngần đưa cho Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhận lấy, thò tay vào trong liền sờ phải một quả cầu, vừa vặn có thể nắm trong lòng bàn tay, ấm áp, thì ra là một cái lò sưởi tay rất nhỏ.

Nàng nhìn Bách Lý Tố Nhi mỉm cười: “Cảm ơn Tố Nhi, Tố Nhi thật có lòng, sao ngươi không dùng một cái?”

Bách Lý Tố Nhi nở nụ cười xấu hổ, lại giả vờ không quan tâm: “Thứ này ở chỗ ta còn rất nhiều.”

Sau đó nó duỗi tay kéo cánh tay Tây Lương Mạt: “Được rồi, chúng ta đi xem kịch đi, đoàn kịch Phượng Tường không phải lúc nào cũng ở đây đâu.” Sau đó nó lại tức giận trừng Bạch Trân một cái: “Một tỳ nữ mà thôi, mất tích thì mất tích, cả ngày nhắc tới làm gì, ai không biết còn tưởng đấy là chủ tử của ngươi ấy chứ.”

Bạch Trân nhất thời giận đến mức tái mặt: “Ngươi…”

Lúc này, Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ừ, xe ngựa đã đỗ sẵn ở ngoài rồi, không biết lần này Trinh Nguyên Công Chúa có đi được không?”

Bách Lý Tố Nhi bĩu môi: “Nàng ta ấy à, bị bệnh đã hai tháng rồi, có lẽ lần này cũng không đi đâu.”

Trinh Nguyên Công Chúa tới được hai tháng bỗng nhiên thượng thổ hạ tả, bị bệnh, thì ra không hợp khí hậu, lại không biết vì sao bệnh rất lâu, tuy không phải bệnh nặng nhưng vẫn chưa thể xuống khỏi giường được, Thái Y Viện xem bệnh, chỉ nói thời tiết bắc nam khác nhau, công chúa không chịu nổi thời tiết quá lạnh nên chỉ có thể tĩnh dưỡng một thời gian, thế nên hôn sự với Ninh Vương cũng bị trì hoãn.

Tây Lương Mạt nghe Bách Lý Tố Nhi nói vậy nhàn nhạt nói: “Ừ, có thời gian rảnh thì đi thăm Công Chúa điện hạ đi.”

Bách Lý Tố Nhi cười hì hì nói: “Không nhắc tới nàng ta nữa, hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của ta cơ mà, không phải sinh nhật của Trinh Nguyên tỷ tỷ, Lạc Nhi ở trên xe ngựa sắp chờ không nổi nữa rồi.”

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Được.”

Bạch Trân nhìn Tây Lương Mạt cùng Bách Lý Tố Nhi đi mất, không khỏi cắn môi, Bạch Nhụy vỗ vai nàng an ủi: “Hôm nay là sinh nhật của Bách Lý Tố Nhi, Quận Chúa nhường nó một chút cũng là bình thường.”

Bạch Trân buồn bã gật đầu, sau đó hai tỳ nữ đồng thời đuổi theo.

Nhưng khi bọn họ đi tới cổng trong thì dừng bước, Bạch Nhụy có phần kinh ngạc nhìn bóng người quỳ gối trước mặt Tây Lương Mạt: “Tiểu Lục Tử?”

Tiểu Lục Tử đã không còn là người Mị bộ, hơn nữa vì bị xóa tên khỏi Mị bộ nên đồng thời cũng bị xóa năm phần nội lực theo quy củ, nên hắn chỉ mặc một bộ quần áo thị vệ Cẩm Y Vệ bình thường, lẳng lặng quỳ gối trước mặt Tây Lương Mạt và Bách Lý Tố Nhi.

Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn Tiểu Lục Tử: “Tiểu Lục Tử, ngươi đứng lên đi, ta đã nói rồi, người của Tư Lễ Giám và chín bộ đã cố gắng hết sức, đến tận bây giờ người bộ Tiền còn không ngừng cố gắng, nhưng bất kể là Tư Lễ Giám hay chín bộ đều không thể dồn tất cả lực lượng để tìm Bạch Ngọc.”

Gương mặt búp bê non nớt của Tiểu Lục Tử không có nụ cười, chỉ có lạnh lùng nghiêm túc, giống như không còn biết cười, hắn cứ lẳng lặng quỳ, chỉ nói bốn chữ: “Cầu xin Quận Chúa.”

Tây Lương Mạt lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, không nói gì, Bách Lý Tố Nhi lại tức giận đẩy hắn: “Ngươi sao lại không hiểu chuyện như thế, một nô tài mà thôi, còn dám tới uy hiếp chủ tử cơ đấy, hơn nữa Bạch Ngọc kia đã mất tích mấy tháng rồi, ngươi ở đây có ích lợi gì?”

Dứt lời, nó kéo tay Tây Lương Mạt ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta đừng để ý tới hắn!”

Tây Lương Mạt hơi gật đầu, theo Bách Lý Tố Nhi lướt qua Mị Lục, đi thẳng ra ngoài cửa.

Bạch Trân và Bạch Nhụy nhìn Mị Lục không còn cảm xúc, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, lại không thể nói gì, chỉ vội vàng đuổi theo Tây Lương Mạt.

Trời tuyết mênh mông, chậm rãi rơi xuống, Mị Lục quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, sắc trời đã tối, bông tuyết phủ đầy trên người hắn, thân thể cao gầy của hắn như được khắc từ băng.

Cho đến khi một chiếc ô che trên đầu hắn, giọng nói lanh lảnh mỉa mai vang lên trong không khí lạnh giá: “Tội gì cơ chứ, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử, ngươi cho rằng người như Thiên Tuế gia và phu nhân sẽ thực sự coi đám hạ nhân chúng ta là người à?”

Mị Lục không có bất cứ phản ứng gì, giống như đã không còn phản ứng với mọi thứ xung quanh.

Người kia không vội, chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhẹ giọng nói: “Các chủ tử đắc tội với người, kẻ chịu tội lại là đám hạ nhân chúng ta, nghĩ tới dáng vẻ Bạch Ngọc, không biết có bị làm nhục hay không…”

Lời còn chưa dứt, một nắm đấm mang theo gió lạnh đột nhiên hướng về phía người kia, lại bị người kia nhẹ nhàng đón lấy, hắn mỉa mai nhìn Mị Lục: “Tiểu Lục Tử, ngươi quả là vong ân phụ nghĩa, thế nào? Không muốn cứu Bạch Ngọc của ngươi nữa à?”

Mị Lục hung bạo nhìn chằm chằm người kia, đôi mắt biến thành màu đỏ tươi, thế nhưng không còn công kích nữa, toàn thân hắn run lên, cổ họng phát ra tiếng rên âm ỉ quỷ dị như một con dã thú bị thương.

Tuyết rơi không một tiếng động.



Mấy chiếc xe ngựa tinh xảo lộc cộc nghiến qua con đường đầy tuyết đi tới một tửu lâu gần đường lớn Chu Tước, phía trước tửu lâu người đến người đi, ngựa xe như nước, người tới đây đều là hà phú quý, hầu môn, áo quần thướt tha, trang phục đẹp đẽ.

“Đoàn kịch Phượng Tường này người người đều biết diễn kịch, chưa nói tới diễn chính hoa đán, giọng hát rất hay, tư thế rất đẹp.”

“Đúng vậy, nghe nói bình thường nàng không ra diễn, tới thượng kinh một tháng mới diễn hai lần.”

“Hôm nay là sinh nhật của vị Hoàng Tử Tây Địch kia nên vị hoa đán này mới lên sân khấu đấy.”

Phụ nữ nhà phú quý thích nhất bàn luận một vài tin tức tự cho là bí mật mỗi khi rảnh rỗi.

Nghe những lời bình luận dưới lầu, trong phòng bao nhất đẳng hoa mỹ, Bách Lý Tố Nhi nhìn Tây Lương Mạt bên cạnh, cười ngọt ngào: “Mạt tỷ tỷ, cảm ơn ngươi đã mời đoàn kịch Phượng Tường tới diễn kịch cho ta xem.”

Tây Lương Mạt chống cằm, mỉm cười nhìn nó: “Tố Nhi không cần khách khí.’

Dưới ánh nến ấm áp, nụ cười mỉm của nàng như có ánh sáng ôn hòa mềm mại, cực kỳ xinh đẹp, làm cho Bách Lý Tố Nhi không khỏi ngẩn ra, đỏ mặt cúi đầu.

Tây Lương Mạt dùng nắm đấm chống cằm, cười cười nói: “Sao không nhìn ta, không phải Tố Nhi nói ta mặc nam trang đẹp mắt nhất sao?”

Bách Lý Tố Nhi cảm thấy hơi thở lạnh lùng trong trẻo của nàng hà lên da nó, khiến nó đột nhiên run lên một cái, hô hấp có chút nghèn nghẹn, nó lung tung ừ một tiếng, vẫn không dám ngẩng đầu.

Chờ nó lấy đủ dũng khí ngẩng đầu thì phát hiện Tây Lương Mạt đã ngồi xuống, đang thản nhiên nói gì đó với Bạch Nhụy.

Trong mắt nó hiện lên một tia xấu hổ và buồn bực, rồi lấy lại bình tĩnh rất nhanh, bởi Tây Lương Mạt đã nhìn tới đây, mỉm cười: “Kịch bắt đầu rồi, xem kịch đi.”

Bách Lý Tố Nhi gật đầu, không biết vì sao, nó cảm thấy câu nói kịch bắt đầu rồi của Tây Lương Mạt có một cảm giác là lạ, nó cười cười, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Đoàn kịch Phượng Tường không hổ là gánh hát đứng đầu, hôm nay yêu cầu mấy vở kịch, võ có “Định Quân Sơn”, “Bát Tiên Hội”, văn có “Phượng Hoàn Sào”, “Quý Phi Say Rượu”, đều là những vở sở trường của bọn họ, thường xuyên được cả sảnh đường khen ngợi.

Vì Bách Lý Tố Nhi còn vị thành niên nên đám phu nhân cũng dẫn tới thiếu niên tóc còn để chỏm hoặc công tử vừa mới thành niên của nhà mình tới dự tiệc, đám quan lại tới dự tiệc thì hỗn loạn ngồi thành bàn, dù sao cũng là hoàng tử nước khác, vừa phải tránh hiềm nghi vừa không được mất lễ nghĩa.

Bách Lý Tố Nhi dù sao vẫn còn trẻ con, có lúc không nhịn được muốn chơi cùng đám tiểu công tử ngang tuổi mình, hết kéo Bách Lý Lạc đi chơi với bọn họ lại xem kịch, làm ra vẻ người lớn hô hào ban cho không ít tiền thưởng, làm cho mọi người cười to, rất náo nhiệt.

Tây Lương Mạt cũng lười phải quản lý bọn họ, chỉ để hai người tâm tính trẻ con chơi đùa thỏa thích, ngược lại Bạch Trân và Bạch Nhụy có chút lo lắng Bách Lý Lạc sẽ bị bắt nạt, nhưng đám phu nhân cũng thạo nhất nhìn mặt đoán ý, thấy Đại nha hoàn đắc lực của Tây Lương Mạt để ý Bách Lý Lạc như vậy là biết thiếu niên ngốc nghếch còn đẹp hơn cả Bách Lý Tố Nhi này là người mà Thiên Tuế Vương Phi coi trọng, đã dặn dò con nhà mình nhất định phải nịnh bợ, nào có ai dám bắt nạt hắn.

Đến khi hoa đán nổi danh kia lên sân khấu, xung quanh đều im lặng, đào kép kia đầu đội mũ phượng, dáng người mảnh mai, cất tiếng hát như lanh lảnh như châu ngọc, nước chảy hoa rơi, uyển chuyển ngân nga; thân thể liễu yếu đào tơ, như hoa kiều soi bóng nước, hóa trang xinh đẹp, diễn quý phi khuynh quốc khuynh thành cực kỳ nhuần nhuyễn, nhận lấy vô số tiếng trầm trồ khen ngợi, mọi người nhìn không dời mắt từng chuyển động của nàng ta.

Mà trong khi mọi người không chú ý, cửa ra vào và cửa sổ của cả tòa lầu đã bị lặng lẽ đóng lại, còn khóa chặt.

Trời đông lạnh nên không ai chú ý, cho đến khi có phu nhân cảm thấy hít thở không thông, bảo nha hoàn đi mở cửa sổ để thông khí mới phát hiện cửa sổ không hiểu sao không mở ra được.

Sau đó, phu nhân kia cảm thấy ngực nghèn nghẹn, không chờ được nha hoàn gọi người đã ngã xuống đất, đám nha hoàn bà tử kêu ầm lên, có vài người phát hiện có chuyện khác thường, phái người đi mở cửa và cửa sổ, phát hiện tất cả cửa sổ đã không mở được nữa, nhưng không phải tất cả mọi người phát hiện nên chỉ có một nhóm người ở bên ngoài nhao nhao nói muốn gọi ông chủ.

“Quận Chúa, hình như có chuyện gì thì phải.” Bạch Trân nghe tiếng cãi nhau bên ngoài, hơi nhăn mày.

“Đi xem có chuyện gì đi.” Tây Lương Mạt nhàn nhạt sai Bạch Nhụy, sau đó nhìn Bách Lý Lạc đang ngồi bên tập trung đan tổ chim, đám Bạch Trân vẫn lo lắng cho Bách Lý Lạc nên Tây Lương Mạt bảo hắn ở lại, chỉ để một mình Bách Lý Tố Nhi đi chơi với đám công tử quần áo lụa là.

Nàng quay đầu tiếp tục xem kịch, cho đến khi Bạch Nhụy tái mặt quay lại.

“Quận Chúa, không biết ai đã khóa tất cả cửa lại, chúng ta bị nhốt trong lầu rồi.”

Mà nàng vừa dứt lời, trong phòng bỗng bay ra một mùi hương cực kỳ quái lạ, Bạch Nhụy, Bạch Trân, thậm chí cả Tây Lương Mạt lại cực kỳ quen thuộc với mùi này.

Bạch Nhụy xanh mặt, cắn răng nói: “Là dầu hỏa!”

“Có người muốn phóng hỏa!” Bạch Trân cũng lạnh lùng nói, có điều còn chưa dứt lời đã nghe một tiếng nổ mạnh, bọn họ đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy cửa sổ đột nhiên dâng lên vô số ngọn lửa mạnh.

“Còn cả đạn thiên lôi nữa.” Tây Lương Mạt nói: “Xem ra có kẻ muốn dồn ta vào chỗ chết, quả là phí công phí sức.”

Người dưới lầu thấy lửa mạnh đột nhiên dấy lên, khói đặc tràn vào, hầu hết là phụ nữ và trẻ em nên lập tức hoảng sợ hét lên, sợ hãi chạy trốn, tiếng đập cửa cầu cứu không ngừng vang lên bên tai.

Nhưng ở chính giữa, giọng hát dễ nghe như tiếng đàn càng thêm lanh lảnh, như một tia sáng lạnh giá giữa đám sương mù dày đặc, khiến Tây Lương Mạt nheo mắt lại nhìn về phía sân khấu.

Chỉ thấy tất cả thành viên trên sân khấu giống như hoàn toàn không nhìn thấy đoàn người hỗn loạn và ánh lửa hừng hực, vẫn diễn kịch như trước, “quý phi nương nương” quần áo hoa mỹ kia cũng tiếp tục ngâm nga.

“Mặt trăng trên đảo lấp ló, gặp thỏ ngọc, gặp thỏ ngọc rồi dâng lên ở phía đông, mặt trăng rời đảo, đất trời sáng tỏ…”

Tây Lương Mạt cười khẩy một tiếng, lại ngồi xuống giống như đang thưởng thức, lẳng lặng nhìn đào kép kia, đào kép có vẻ phát hiện có người đang nhìn mình, bỗng ngẩng đầu cười quyến rũ với Tây Lương Mạt, sau đó phất tay áo, trong tay áo có vô số luồng khí mạnh, hơn mười bóng đen sắc bén từ trong tay áo bắn ra, đâm thẳng vào mặt Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt không hề chuyển động, một bóng đen nhỏ nhắn không biết nhào tới từ góc nào, cánh tay khẽ lật, một chiếc roi dài hình rắn trên cổ tay trái không có bàn tay cuốn về phía những ánh đao kia.

“Keng keng…!” Tất cả ánh đao bị nàng cuốn bay.

Thế nhưng một giây sau, chợt có bóng người mặc trang phục diễn cầm đao diễn, trường thương trong tay bỗng đánh về phía Mị Tinh, tia sáng lạnh trong mắt Mị Tinh lóe lên, tay trái chuyển động, một thanh trường kiếm cũng bổ về phía những người đó.

Cùng lúc đó, Mị Thất cũng rút kiếm xuất hiện, xông lên nghênh chiến, ánh kiếm đến đâu máu văng ra đến đó.

Thế nhưng đối phương có vẻ hoàn toàn không sợ hãi vì cái chết của đồng bọn, lại ùa lên.

Hai đấm khó địch nổi bốn tay, Mị Tinh và Mị Thất bị mấy diễn viên quấn lấy, hơn nữa võ công của đối phương tuy kém bọn họ rất nhiều nhưng cũng không tệ lắm, chết và bị thương rất nhiều người mà vẫn bị bọn chúng cầm chân, những tên còn lại đánh úp về phía Tây Lương Mạt.

Bạch Trân và Bạch Nhụy thấy tình hình không ổn, cũng rút kiếm nghênh chiến.

Tây Lương Mạt bỗng vươn tay kéo Bạch Nhụy, thản nhiên nói: “Bảo vệ Lạc Nhi, còn lại để ta.”

Bạch Nhụy cắn răng một cái, lập tức gật đầu cầm kiếm chắn trước mặt Bách Lý Lạc đang mang vẻ mặt hoang mang.

Còn Tây Lương Mạt quay sang, đang định đứng dậy thì một cơn gió mạnh thoáng chốc phóng đến.

Ánh mắt nàng lạnh xuống, ngồi trên ghế, mũi chân đá vào lan can trước mặt mình, toàn thân ngửa về sau, mũi nhọn lạnh lẽo không hề lướt qua trán Tây Lương Mạt mà cũng ngã xuống theo Tây Lương Mạt.

Tay phải Tây Lương Mạt vận sức nhấc lên, ống tay áo mềm ngăn cản kiếm khí của đối phương, tay trái vận khí lên đầu ngón tay, đâm thẳng về phía mặt đối phương.

Kẻ tập kích giật mình, không ngờ phản ứng của Tây Lương Mạt lại nhanh như thế, lập tức ngả người tránh đầu ngón tay của Tây Lương Mạt, mặt khác, một tay cũng giữ lấy tay trái của Tây Lương Mạt.

Vì vậy hai bên dùng một tư thế có phần mờ ám mà giằng co.

“Không hổ là Phi Vũ Đốc Vệ, thì ra không phải chức quan lớn nhờ hầu hạ người ta mà có, công phu cũng không kém đâu!” Kẻ tập kích ngả ngớn nở nụ cười, lực đè kiếm trong tay lại không hề thả lỏng, còn không ngừng tăng thêm sức lực.

Giờ Tây Lương Mạt mới nhìn rõ người đang đè trên người mình, chính là đào kép vừa phóng phi tiêu, lúc này nàng ta đã cởi ra trang phục diễn và mũ phượng vừa dày vừa nặng, chỉ mặc áo trong nhẹ nhàng, gương mặt vẫn trang điểm đậm khiến nàng ta có vẻ rất quỷ quái.

“Quá khen, quá khen, không ngờ Thanh Y cô nương đứng đầu bảng của đoàn kịch Phượng Tường lại có thân thủ tốt thế này, chỉ e ngươi không phải diễn vai cô đào, mà là đào võ mới đúng.” Nét mặt Tây Lương Mạt không hề thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói, tay tuy bất động lại khiến đào kép kia không cách nào nhúc nhích nửa phần.

Đào kép kia cười hì hì nháy mắt với nàng: “A, có thể khiến Đốc Vệ đại nhân nhớ nô, nô thật sự vui mừng đấy, hãy để nô hầu hạ ngài đi.”

Nói xong, hoàn toàn không để ý đến vũ khí trên tay hai người, ỷ vào mình tuy không thể đả thương Tây Lương Mạt nhưng Tây Lương Mạt cũng không thể đả thương nàng ta, nàng ta liền cúi đầu hôn về phía đôi môi nở nang của Tây Lương Mạt.

Mà Tây Lương Mạt cũng hoàn toàn không né tránh, không biết có phải sợ choáng đầu rồi không, để mặc nàng ta cúi đầu hôn tới, trong mắt đào kép quỷ dị kia hiện lên một tia gian xảo, đàu lưỡi thò ra, trong miệng rõ ràng có mùi tanh của độc vật, mắt thấy sẽ liếm lên môi Tây Lương Mạt.

Nhưng ngay khi đầu lưỡi ả sắp liếm lên môi Tây Lương Mạt, ả đào kép bỗng cừng đờ, rồi cổ họng phát ra một tiếng thét thê lương như ác quỷ.

Ngay trong nháy mắt này, ánh sáng lạnh trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên, khóe môi nhếch lên cười lạnh, tay trái từ quyền hóa thành chưởng, vỗ mạnh về phía đầu vai ả đào kép, trực tiếp đánh ả bay ra ngoài, đập lên tường mới dừng lại ngã xuống.

Ả đào kép kia rơi xuống đất, lập tức có diễn viên khác nâng ả lên.

“Tây Lương Mạt, ngươi… quá đê tiện!” Ả đào kép cố gắng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, mắt đầy oán độc nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm, hai tay run rẩy che hạ thân.

Giờ nhóm diễn viên mới phát hiện, thì ra đoạn váy gần bụng nàng ta bị chọc bục một lỗ, có máu tươi đang chảy ra từ đó.

Tây Lương Mạt chậm rãi đứng lên, mũi chân gõ một cái xuống sàn, con dao mỏng như cánh ve trên giày thu vào trong, nàng nhìn ả đào kép kia cười mỉa mai: “Không ngờ vai chính của đoàn kịch Phượng Tường, Thanh Y mỹ nhân khiến vô số nam tử kinh thành điên cuồng lại là nam tử. Đương nhiên, có lẽ từ nay về sau ngươi sẽ không còn là nam tử nữa.”