“Đúng rồi, thi thể dưới đất phải làm sao bây giờ, chẳng may có người vào phòng nhìn thấy, đánh rắn động cỏ thì còn chơi cái gì nữa.” Tây Lương Mạt nhìn quanh, ánh mắt bỗng sáng lên nhìn cái giường.
Ừm, nếu giường to thế kia, nhét người lên giường hẳn không phải ý kiến tệ đâu.
Tây Lương Mạt tìm được địa điểm, đang định sai đại mỹ nhân làm công nhân vận chuyển thì quay đầu phát hiện trong tay đại mỹ nhân đã xuất hiện một cái chai bằng ngọc lưu ly rất đẹp từ lúc nào, đại mỹ nhân đang ưu nhã đổ một loại chất lỏng đỏ như nước hoa hồng lên hai thi thể kia.
Thế nhưng chất lỏng đẹp như nước hoa hồng sau khi nhỏ lên thi thể, hai thi thể này lập tức giãy dụa, dọa Tây Lương Mạt giật nảy mình – còn sống à?
Nhìn kỹ lại mới thấy không phải hai xác chết sống lại, mà vì thân thể bị ăn mòn tạo nên cử động vặn vẹo.
Tây Lương Mạt nhướng mày – À, thì ra là hóa thi dịch!
Sau đó, cảnh tượng thi thể tan chảy buồn nôn này không khiến nàng cảm thấy có hứng thú, nàng quay mặt đi, rồi lắc lư vòng quanh trong phòng Tát Ninh, nàng vốn chỉ tùy tiện đi loanh quanh thôi, không ngờ tìm thấy vài thứ trong một ngăn tủ.
Một tấm lệnh bài đồng xanh ở trong hộp gấm tinh xảo, trên lệnh bài khắc song phượng, miệng phượng ngậm một viên minh châu, trên viên minh châu khắc một chữ – “Phượng”, Tây Lương Mạt lập tức nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Nếu nàng không nhớ nhầm, chính nàng cũng có một tấm lệnh bài giống cái này như đúc.
Phượng – Phượng gia thành An Dương!
Thủ phủ thiên hạ, con gái duy nhất của Phượng gia là Phượng Tỷ Nhi gả vào Tây Lương thế gia lúc trước bị một tay nàng tiêu diệt!
Có câu sĩ nông công thương, thương nhân ở Thiên Triều luôn là một trong số cấp bậc bị kẻ sĩ coi thường, cho dù giàu nhất thiên hạ cũng cần chỗ dựa vững chắc, vì thế mới gả con gái duy nhất của mình cho Tây Lương thế gia khi đó nhìn còn có vẻ như mặt trời ban trưa. Thế nhưng Phượng Tỷ Nhi dù có thủ đoạn cao siêu, mạnh vì gạo bạo vì tiền lại vẫn vì xuất thân mà không ngóc đầu lên được trong một gia đình mà người người tự xưng là cao quý, trượng phu cũng nâng hết tiểu thiếp này đến tiểu thiếp khác về nhà.
Sau đó Tây Lương Mạt nể tình Phượng Tỷ Nhi còn lương tâm, vài lần cố gắng giúp đỡ khi Tây Lương gia định hại nàng, len lén nhắc nhở nàng, vì vậy khi Tây Lương gia bị xét nhà, nàng cầu xin một mật chỉ của Bách Lý Thanh, để Phượng Tỷ Nhi dẫn An ca nhi của nàng thoát thân, về Phượng gia ở An Dương.
Khi đó Phượng Tỷ Nhi cảm động đến rơi nước mắt, cho nàng một tấm lệnh bài, nói nếu một ngày có việc cần nàng ta giúp đỡ thì lấy tấm lệnh bài này ra, sản nghiệp Phượng gia khắp thiên hạ là một sự trợ giúp rất lớn.
Hôm nay…
Nàng bỗng nhớ tới khu vực này là nơi trăng hoa thuộc ngõ Phi Vân, quả thật không ít sản nghiệp thuộc về nhà Phượng Tỷ Nhi.
Tây Lương Mạt xoa hoa văn phượng hoàng trên tấm lệnh bài kia, thầm nghĩ, lẽ nào Phượng gia cấu kết với người Tây Địch rồi?
Thông đồng với địch phản quốc?
Bách Lý Thanh xử lý xác chết dưới đất xong, thấy Tây Lương Mạt đứng ngẩn người trước một ngăn tủ bèn đi tới, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?
Tây Lương Mạt đưa tấm lệnh bài trong tay cho hắn, trầm giọng nói: “Lúc về điều tra thử đi.”
Bách Lý Thanh nhìn tấm lệnh bài kia một cái, ánh mắt cũng có một tia kinh ngạc: “Phượng gia An Dương?”
Hắn trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu, đặt đồ xuống.
“Được rồi, cái này coi như chúng ta cùng nhau phát hiện, không tính vào thành tích, hiện giờ nên chia nhau đi xem ai mang về tình báo có giá trị hơn.” Tây Lương Mạt cười khẽ.
Sau đó, nàng đi trước mở cửa, thấy trái phải không có ai, nàng quay đầu cười một tiếng với Bách Lý Thanh, xoay người xuống lầu.
Bách Lý Thanh nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, đôi mắt luôn lạnh giá sâu không thấy đáy hiện lên một tia chiều chuộng dịu dàng, sau đó hắn nhàn nhàn ra lệnh với không khí: “Bảo vệ phu nhân cho tốt.”
Trong không khí dường như có cái gì đó hơi cử động, sau đó trở lại bình tĩnh.
Giờ Bách Lý Thanh mới chậm rãi quay về phòng, ngồi xuống rồi mở miệng: “Mị Nhị.”
Một bóng đen như xuất hiện từ trong không khí, cung kính quỳ một gối trước mặt Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Cởi quần áo.”
Mị Nhị ngây người rồi nhìn Bách Lý Thanh đang ung dung cởi áo tháo thắt lưng, gương mặt tuấn tú dưới khăn che mặt đỏ lên một cách khả nghi: “Gia… Như… Như thế… Như thế này không tốt lắm thì phải.”
Chân trước phu nhân vừa mới đi gia đã…
Vậy là muốn hắn thị tẩm sao?
Bàn tay Bách Lý Thanh cởi đai lưng dừng lại trong chớp mắt, gân xanh trên trán bật lên, hắn liếc về phía Mị Nhị, trong đôi mắt âm mị hiện lên tia sáng đáng sợ, một cước đá lên vai Mị Nhị, đạp Mị Nhị lăn một vòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ngu dốt nhà ngươi, cái gì tốt không học, cứ dính lấy Mị Thất học phân chó đầy đầu hắn, một đám muốn chọc giận đại gia đến chết phải không!”
Nhìn chủ tử nhà mình hôm nay bị tức bốc lửa vài lần, hiện giờ ngay cả tự xưng “đại gia” khi làm thái giám Đại tổng quản hoàng cung cũng dùng tới, Mị Nhị liền biết hôm nay chủ tử nhà mình đã nhẫn nại đến cực hạn, cũng lập tức hiểu ra chủ tử nhà mình muốn làm gì.
Mị Nhị xấu hổ đỏ mặt, lăn lông lốc dậy, không chút do dự đổ lỗi cho sai lầm của mình lên đầu Mị Thất, ấp úng nói: “Thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không bao giờ dính lấy Mị Thất nữa!”
Sau đó, hắn nhanh tay cởi y phục dạ hành trên người mình xuống, cung kính đưa cho Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, bộ quần áo này hôm nay thuộc hạ mới thay, ngài mặc tạm đi.”
Bách Lý Thanh ghét bỏ dùng hai ngón tay nhón lấy bộ quần áo kia, sau đó tức giận hừ lạnh: “Cút!”
Hôm nay hắn hy sinh quá nhiều để dỗ tiểu hồ ly vui vẻ, còn phải mặc bộ quần áo thối mà nam nhân thối khác từng mặc!
Mị Nhị bất chấp mình chỉ còn mặc một cái quần cộc, cơ thể cường tráng lồ lộ, lập tức chuồn ra ngoài.
Cởi chuồng chạy rông còn hơn bị gia giết chết!
Bởi vì Thiên Tuế gia sẽ không thẳng thắn giết người, mà sẽ làm nhục đối phương đến chết!
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đáp lại yêu cầu của mọi người, xuất hiện hạnh phúc cọ đủ loại bộ ngực lớn bộ ngực nhỏ —
Lại nói tới bên Tây Lương Mạt, nàng sờ soạng dò đường đi ra ngoài mới phát hiện ở đây có không ít người, có vẻ ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, không phải toàn bộ là người Tây Địch.
Còn có không ít khách giang hồ và thương nhân không kịp về hoặc hoặc thừa dịp tết nguyên tiêu mà kiếm một khoản tiền.
Có điều có lẽ chính vì vậy mà nơi này mới là địa điểm bí mật nhất.
Tây Lương Mạt nghe tiếng nữ tử cười đùa phía trước ngày một gần, thỉnh thoảng lẫn trong đó là vài tiếng khóc, nàng nấp trên một thanh xà nhà nghiêng tai nghe một lúc.
“Hiện nay ở lại chỗ chúng ta đều là mấy vị đại gia có địa vị, vốn không đến lượt các ngươi hầu hạ, có điều khách quý luôn thích chim non sạch sẽ nên mới để các ngươi đi, các ngươi đừng có khóc lóc cầu xin như thế cho lão nương, nếu dám đắc tội các gia thì các ngươi đẹp mặt.”
“Hu hu…”
“Được rồi, cho bọn nó thay y phục đi, lát nữa ta tới nếu ai còn chưa thay y phục xong thì đưa hết đến lầu ngoài phục vụ đám cu li, một ngày tiếp mười mấy gã thô thiển, xem có đùa chết đám tiểu tiện nhân các ngươi không!”
Nghe nữ nhân có vẻ giống tú bá quản sự kia nói xong, Tây Lương Mạt thấy cửa trước kẹt một tiếng mở ra, một tú bà trung niên trang điểm xinh đẹp thở phì phì đi tới, phía sau còn có mấy nam tử khí thế bất phàm, nhìn có vẻ có chút võ công.
“Trương ma ma, cho đám tiểu nha đầu vừa tìm thấy đi hầu hạ đại đương gia có thích hợp không?” Một nam tử trong số đó do dự nói.
Trương ma ma mất kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết thân phận của đại đương gia thế nào, lẽ nào ngươi bảo cô nương trong lâu chúng ta đi hầu hạ à? Đại đương gia chắc chắn sẽ chướng mắt, nếu không nhiều ngày này không thể nào không gọi người tiếp đón, chỉ có thể tìm mấy đứa sạch sẽ chưa thất thân mới có thể hầu hạ đại đương gia.”
Một nam tử cúi đầu cười khẽ: “Vậy phu nhân thì sao, ta thấy đại đương gia có phu nhân hầu hạ cũng đủ rồi.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Trương ma ma bỗng giận dữ, vươn một tay không chút khách khí tát lên mặt người kia “chát chát” hai cái, trực tiếp đánh người kia chảy máu miệng.
“Thứ hạ đẳng không tuân thủ nữ tắc ấy cũng xứng hầu hạ đại đương gia? Nếu không phải, hừ…!” Trương ma ma hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường và tức giận, dường như cực kỳ chướng mắt cô gái mà mấy nam tử này xưng là phu nhân, thậm chí chửi mắng không chút kiêng dè.
Nam tử kia nhìn có vẻ có quyền cước, bị Trương mụ mụ bạt tai xong lại không dám tùy tiện lên tiếng nữa.
Sau đó, Trương ma ma dường như nghĩ đến cái gì, mất kiên nhẫn nói: “Các ngươi đi cùng ta một chuyến, chuyển đồ vào trong phòng đi, đại đương gia nhất định muốn ở một mình, không thể để tiện nhân kia được đằng chân nâng đằng đầu vào phòng của đại đương gia, coi chúng ta là ai cơ chứ!”
Nam tử bị bạt tai thì thầm nói: “Vậy không sợ đám tiểu nha đầu này chạy mất sao? Dù sao trong đây có vài đứa mới bắt tới, nghe nói còn có tiểu thư nhà cao cửa rộng, có khi nào mạo hiểm quá không?”
Trương ma ma cười lạnh một tiếng, nói một cách vô cùng tàn nhẫn: “Vào Phong Lộ Các của chúng ta không mấy người có thể bước ra, huống hồ đại đương gia từng dùng rồi sao có thể để nam nhân khác chạm vào, ném hết đám tiểu tiện nhân hầu hạ mấy ngày nay vào trong đất làm phân bón là được, đám tiểu tiện nhân có thể hầu hạ đại đương gia một lần cũng là phúc bọn chúng tu luyện từ kiếp trước rồi.”
Khi đang nói chuyện, mấy người lần lượt đi ra ngoài, thật sự không để lại một ai trông coi người trong phòng.
Tây Lương Mạt nằm trên xà nhà nghe vậy mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong bụng.
Bà già hóa trang tú bà này xem ra cũng không phải người Thiên Triều, mà là người Tây Địch, hung ác quá mức cho phép rồi!
Dám nhân dịp tết nguyên tiêu náo nhiệt bắt cóc con gái trong sạch, giờ còn không định tha mạng cho bọn họ.
Một bóng người mảnh khảnh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng như u hồn, động tác nhanh đến khó tin, chỉ nghe bóng người mảnh khảnh đó ngồi xổm trên xà nhà nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, ngài định cứu những người bên dưới à?”
Tây Lương Mạt khoát tay: “Đây cũng là thời cơ, thế này…”
Sau đó, nàng thì thầm dặn dò bên tai Mị Tinh.
Một lát sau, Mị Tinh gật đầu, nhẹ nhàng bật một cái hạ xuống đất, rồi xoay người lại biến mất, chưa tới nửa khắc sau, nàng cầm một cái túi nhỏ về, trong túi giống như có thứ gì đó không ngừng nhúc nhích, Mị Tinh trao đổi một ánh mắt với Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt gật đầu, Mị Tinh lặng lẽ hé mở cửa phòng, đổ thứ trong túi vào trong.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng hét và tiếng khóc của nữ tử: “A —- A—- Có chuột!”
“Cứu mạng, có chuột!”
“Người đâu!”
Trong phòng lập tức lâm vào hỗn loạn, đám thiếu nữ đã quên mất tình cảnh của mình, không ngừng hét, khóc và đập đồ đạc, không ai chú ý tới Tây Lương Mạt và Mị Tinh đã lặng lẽ vào phòng, ẩn thân sau bình phong.
Sau đó Mị Tinh đánh ngất một cô gái mặc váy vàng đang định trốn ra sau bình phong.
Đến khi đám Trương ma ma nghe thấy động tĩnh từ gian phòng, hổn hển chạy tới mắng đám thiếu nữ một trận, không chút khách khí tát mấy người khóc lớn tiếng vài cái, thậm chỉ còn sai người không hề thương hương tiếc ngọc ẩu đả đám con gái không có sức phản kháng này một trận, một bóng người màu vàng cao gầy yểu điệu lặng lẽ đi ra từ sau bình phong, ẩn vào trong đám con gái câm như hến đứng nhìn đồng bọn của mình bị đánh, ngoan ngoãn cúi đầu nghe Trương ma ma dạy dỗ.
Tức giận đánh mắng một trận xong, Trương ma ma tàn bạo liếc bọn họ: “Đám nha đầu ngu xuẩn các ngươi, nghe bản ma ma nói đây, phải biết rằng, đừng tưởng các ngươi la hét ở đây sẽ có người nghe thấy các ngươi, các ngươi có chết ở đây cũng không ai biết, vì thế tốt nhất ngoan ngoãn một chút, đừng có nghe bản ma ma nói mà vào tai nọ ra tai kia, hai tiểu tiện nhân này chính là kết cục của các ngươi!”
Sau đó, bà ta liếc mắt một chút, vài gã đi thẳng tới xách hai cô gái phản kháng kịch tiệt nhất, còn cố gắng bỏ chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, phòng cách vách vang lên tiếng kêu thê thảm của bọn họ: “Không…!”
Tiếp theo đó là tiếng xương khớp bị kẻ gãy răng rắc đáng sợ và tiếng quần áo bị xé nát.
Đám con gái trong phòng nhất thời câm như thóc, sắc mặt tái mét.
Thấy đám con gái còn lại như vậy Trương ma ma mới hài lòng nhếch khóe môi, cười lạnh nói: “Vậy chẳng phải được rồi? Không muốn bị bẻ gẫy tay hầu hạ đầy tớ thì đi thôi, đừng để đại đương gia của chúng ta đợi lâu.”
Sau đó bà ta dẫn đầu ra khỏi phòng, bốn cô gái còn lại không dám nói nhiếu nữa, nơm nớp lo sợ đi theo.
Có lẽ đây là tết nguyên tiêu đáng sợ nhất bọn họ từng trải qua.
Tây Lương Mạt đi cuối cùng, nhìn tú bà Trương ma ma phía trước, bà ta mặc bộ trang phục sặc sỡ như tú bà kỹ viện khác, thế nhưng đôi mắt nhỏ dài rất lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén bắn ra bốn phía, cho dù mặc bộ quần áo tú bà thô tục cũng không lấn áp được khí chất kiêu ngạo, nghiêm nghị, trầm tĩnh của bà ta.
Loại khí chất này nhìn có phần quen mắt, Tây Lương Mạt nheo mắt lại, bỗng cảm thấy nàng đã từng nhìn thấy loại khí chất này trên người Ha ma ma – loại khí chất mà chỉ người thuộc về hào môn đại phiệt đẳng cấp cực kỳ nghiêm ngặt rõ ràng, thậm chí trong hoàng cung nội uyển mới có.
Tây Lương Mạt nhìn bà ta chuẩn bị dẫn mấy cô nương xuống lầu, cầu thang uốn lượn, trong mắt nàng bỗng hiện lên một tia cười nhạt, lặng lẽ búng đầu ngón tay, Trương ma ma kia đột nhiên cảm thấy đầu gối mềm nhũn, rồi nghiêng người đổ về phía trước, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ hoảng hốt nhưng đã không còn kịp nữa, toàn thân đổ “rầm” rồi lăn xuống dưới cầu thang.
Phong Lộ Các này vốn được trang trí cực kỳ phong nhã khác biệt, ngay cả cầu thang cũng uốn lượn như cầu thang của người Đại Tần, còn hơi xoay tròn để khi các cô nương xuống lầu có thể kéo dài làn váy trên cầu thang trắng, tăng thêm vẻ đẹp.
Thế nhưng nếu lăn từ trên xuống thì hậu quả là…
Không khác gì một qua dưa hấu từ trên lăn xuống, chỉ khác ở chỗ – là một quả dưa hấu vỡ toang lăn lông lốc!
“A —!”
Lần này, tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong miệng Trương ma ma.
“Trương ma ma!”
Mấy tên thuộc hạ của bà ta ngẩn người xong vô thức muốn phi thân cứu người, thế nhưng cầu thang bị mấy cô gái sợ ngây người chặn kín, đến khi bọn chúng đẩy đám con gái ra nhìn xuống thì Trương ma ma đã nằm dưới cầu thang, tuy không biết sống hay chết nhưng thân thể tứ chi đã vặn vèo thành một độ cong kỳ quái, chứng minh bà ta ít nhất cũng trọng thương.
Mấy tên thuộc hạ của Trương ma ma thấy vậy biến sắc phi thân xuống, luống cuống tay chân muốn nâng Trương ma ma dậy, lại vì đụng phải chỗ đau khiến bà ta càng đau đớn.
Tây Lương Mạt từ trên cao nhìn xuống bà già rên rỉ thống khổ kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đối với loại nữ nhân độc ác này, phương pháp tốt nhất là lấy độc trị độc, để bà ta cũng nếm thử nỗi đau bị bẻ gãy tay chân là thế nào.
…
Tuy Trương ma ma ác độc từ trên cầu thang lăn xuống, bị thương rất nặng, nhưng không chứng minh mấy cô gái bọn họ thoát được số phận trở thành tế phẩm cung cho người khác hưởng thụ, chỉ đổi một tú bà trẻ hơn một chút họ Hồ chịu trách nhiệm đưa mấy cô gái trẻ bọn họ vào phòng chủ tử.
Tây Lương Mạt thấy Hồ ma ma kia dẫn bọn họ tới một tiểu lâu bên cạnh một vườn hoa ngọc lan diễm lệ hiếm thấy đang nở rộ, vị trí của tiểu lâu cực kỳ ẩn khuất, nếu không có người dẫn đường thì có lẽ sẽ không chú ý tới trong một vườn hoa ngọc lan rậm rạp lại có một tiểu lâu tinh xảo thế này.
Tây Lương Mạt theo mấy người con gái thấp thỏm bất an đứng trước tiểu lâu, Hồ ma ma vẻ mặt vô cảm nói với họ: “Vào đi.”
Mấy cô gái không dám chậm trễ, cúi đầu vào tiểu lâu, Tây Lương Mạt lén lút quan sát tiểu lâu một lượt, giống như Phong Lộ Các, tiểu lâu này nhìn không bắt mắt thế nhưng bên trong trang trí hết sức xa hoa, còn đều theo phong cách dị quốc…
Ốc biển khảm đá quý tinh xảo, đèn đồi mồi hoa mỹ, trân châu vàng hiếm thấy ở Thiên Triều, nghìn lượng vàng một đấu lại được xâu thành bức rèm treo ở đây.
Không chỗ nào không thể hiện chủ nhân nơi này, hoặc nên nói là người ở chỗ này chắc chắn là người Tây Địch, còn không phú thì quý.
“Đại đương gia, Trương ma ma đã dẫn người tới, ngài nhìn xem hôm nay có cần chọn hai người không ạ?” Hồ ma ma vén rèm lên rồi cung kính nhẹ giọng nói với người sau rèm,
“Ừ, vừa rồi bên ngoài sao lại ầm ĩ như vậy?” Một giọng nói nam tính cực kỳ trầm ổn vang lên.
Tây Lương Mạt thầm nghĩ xem ra nam nhân này chính là đại đương gia mà bọn chúng nhắc tới.
Hồ ma ma kia do dự một lát rồi khẽ nói: “Vừa rồi khi dẫn người tới Trương ma ma không cẩn thận ngã xuống từ cầu thang.”
“Ngã xuống? Có gì đáng ngại không?” Giọng nói của nam tử thoáng đề cao.
“Hiện giờ xem ra không được tốt lắm, chưa biết tình hình cụ thể thế nào.” Hồ ma ma cẩn thận nói, Trương ma ma tương đối được đại đương gia yêu thích, hiện nay xảy ra chuyện ngay cả đại đương gia cũng hỏi thăm một câu, trong lòng nàng không khỏi đố kỵ.
Đại đương gia kia im lặng chốc lát rồi nhàn nhạt nói: “Trương ma ma làm việc cực kỳ cẩn thận, thường ngày cũng rất cẩn thận, vì sao lại dễ dàng gặp chuyện không may như thế, chỉ e trong này có khuất tất, đi điều tra xem lúc đó ai ở bên cạnh Trương ma ma, toàn bộ bắt thẩm vấn.”
Đám con gái nghe vậy lập tức sợ đến run rẩy, chỉ sợ mình khó giữ được mạng nhỏ.
Tây Lương Mạt đứng cuối cùng, nghe người kia nói vậy trong lòng thoáng giật mình, nam nhân này cực kỳ thận trọng, thoáng chốc đã hoài nghi có người động tay động chân, có thể thấy là một nhân vật lợi hại.
“Chuyện này… lúc đó bên cạnh Trương ma ma chính là mấy nha đầu Trương ma ma dẫn tới để hầu hạ gia.” Hồ ma ma do dự nói.
Nàng vừa dứt lời Tây Lương Mạt đã nghe thấy có giọng nữ tử kiều mị vang lên bên trong: “Hừ, vậy thì cần gì phải nghĩ nữa, nhất định là mấy nha đầu đó ghi hận trong lòng nên đẩy Trương ma ma xuống. Đại đương gia, đám nha đầu hung ác này nên kéo xuống xử lý, xả giận cho Trương ma ma.”
Nàng ta vừa nói xong mấy cô gái bên ngoài đã sợ đến nghẹn ngào, toàn thân run rẩy dựa vào nhau, không dám nói một lời.
Thế nhưng khi Tây Lương Mạt nghe thấy giọng nói kia thân thể bỗng cứng đờ, lập tức cảnh giác hoài nghi.
Giọng nói của nàng ta, thật sự có phần quen tai, rốt cuộc nàng đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi?
Cùng lúc đó, lời nói có vẻ hùa theo của nàng ta lại đạt được hiệu quả ngược lại, nam tử lạnh nhạt nói: “Chờ một chút, để đám nha đầu đó vào, ta muốn nhìn xem.”
Nàng kia có phần không cam lòng: “Đại đương gia, ngài vừa mới nói rõ ràng…”
Thế nhưng dường như nàng ta phát hiện mình sẽ làm nam nhân tức giận nên không cam lòng ngậm miệng.
Hồ ma ma lập tức quay lại lạnh lùng nói với mấy cô gái: “Còn không mau đi vào, ngẩn ra đấy làm gì!”
Mấy cô gái sợ hãi cúi đầu, run rẩy đi vào trong bức rèm che.
Tây Lương Mạt cũng yên lặng cúi đầu, làm ra vẻ sợ hãi, không lén nhìn xem người ngồi phía trên rốt cuộc là ai, bởi giọng nói vừa rồi khiến nàng nhớ tới một người, nếu nàng đoán không sai thì bọn họ quả là người quen đấy.
Đại đương gia liếc đám con gái một cái, thấy bọn họ sợ đến mức rơi nước mắt, run rẩy, hắn hơi nhăn mày, đám nữ hài tử này thật sự không giống có gan và khả năng để ra tay với Trương ma ma.
Lẽ nào Trương ma ma thật sự tự mình lăn xuống?
“Không phải thiếp thân ghét bỏ cái gì, chỉ là diện mạo của đám nha đầu này cũng xứng để hầu hạ đại đương gia sao? Trương ma ma có lẽ già rồi, mắt cũng kém.” Nàng kia nở nụ cười khẽ.
Giọng nói của nàng ta mềm mại mà quyến rũ, khiến nam nhân nghe thôi đã thấy xương khớp tê dại.
Mấy nam nhân ở bên đều cười: “Đúng vậy, nào có quốc sắc thiên hương như phu nhân.”
Phu nhân?
Thì ra… nàng ta chính là phu nhân à…
Chỉ là… Vị đại đương gia có vẻ không nể mặt vị “phu nhân” này, chỉ nhàn nhạt nói: “Mấy người các ngươi ở lại hầu hạ đi.”
Mấy người con gái đều thở phảo nhẹ nhõm, thế nhưng bọn họ đều là thiếu nữ đàng hoàng, trong đó còn có tiểu thư quý tộc, nào đã từng học hầu hạ người khác, vì thế vẫn đứng đó không biết làm gì.
Mấy nam nhân kia đã nhận ra đám nha đầu này đều là chim non, ước chừng vẫn còn trong trắng, Trương ma ma chọn tới để hầu hạ đại đương gia, có điều biết phu nhân ở đây Trương ma ma còn chọn đám xử nữ này đến hầu hạ đại đương gia, rõ ràng có ý muốn khiêu khích phu nhân.
Một người trong số đó là Tát Ninh, hắn tham lam liếc mấy cô nương đang cúi đầu kia một lần, cười hì hì nói: “Cô nương Thiên Triều quả là hay xấu hổ, đại đương gia chọn hai người hầu hạ đi.”
Khi Tát Ninh nhìn qua, Tây Lương Mạt lập tức cúi đầu xuống, tuy nàng đã thay nữ trang nhưng gương mặt không thay đổi nhiều.
Quả nhiên ánh mắt Tát Ninh dừng trên người nàng như có chút nghi hoặc.
Khi Tây Lương Mạt đang không chút biểu cảm tính toán xem lát nữa phải xử lý thế nào thì có người không chút nể tình vạch trần Tát Ninh: “Tát Ninh Đại Đô Tư, ngài đang hy vọng đại đương gia chọn hai người hầu hạ, còn lại thì để cho ngài hưởng thụ mới đúng.”
Tát Ninh vội vàng rời mắt khỏi Tây Lương Mạt, tức giận trừng mắt với người kia: “La Ca Nhi, ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Dù hắn thật lòng nghĩ vậy thì cũng không thể để đại đương gia biết được.
La Ca Nhi kia không nể mặt Tát Ninh chút nào, vẫn cười khẩy: “Thật không? Ta thấy ngươi đắm đuối nhìn nữ tử kia rất lâu rồi, không phải sao?”
Tát Ninh nhất thời bực mình: “Ta chỉ cảm thấy nữ tử kia nhìn rất quen mắt mà thôi, nào có đắm đuối.”
Lời này càng giống những lời hạ lưu tán tỉnh nữ tử, vì vậy mọi người không nhịn được cúi đầu cười.
“Quen mắt? Ta thấy ngươi muốn chờ lát nữa lên giường làm quen với ả mới đúng.” Nam tử La Ca Nhi kia không chút do dự nói.
“Ngươi…” Tát Ninh giận dữ, đang định nói gì thì bị đại đương gia quát ngừng.
“Đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa!” Đại đương gia hừ lạnh một tiếng, hai người không dám nói một lời.
Ánh mắt đại đương gia liếc qua mọi người lần thứ hai, cuối cùng dừng trên người Tây Lương Mạt, thấy nàng cúi đầu dáng vẻ sợ hãi, cúi thấp đến mức gần như không thấy rõ gương mặt, hắn không để ý, quay đầu tiện tay chỉ một cô gái: “Đi rót rượu đi.”
Cô gái kia run rẩy cầm lấy bầu rượu, bắt đầu rót rượu cho từng người một, bầu không khí thoáng thả lỏng một chút, mấy quý tộc Tây Địch lập tức sai mấy cô gái đứng tới phía sau đại đương gia.
Đại đương gia tùy tiện chỉ hai người bảo bọn họ đứng ra phía sau hắn chờ sai bảo, không biết có phải hắn cố ý không mà một người trong số đó là Tây Lương Mạt.
Hai người còn lại thì ngồi xuống bồi rượu, bầu không khí lập tức náo nhiệt lên.
Cuối cùng Tây Lương Mạt mới hơi ngẩng đầu liếc nhìn đại đương gia kia.
Lúc này mới phát hiện đại đương gia dùng khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp ưu nhã, đường cong uyển chuyển, nhưng trong đôi mắt đó… dã tâm quá rõ ràng, kiêu ngạo thâm trầm.
Mà cùng lúc đó, nàng cũng lén lút liếc nhìn vị “phu nhân” kia, vị “phu nhân” này trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ trân châu, ăn mặc rất quyến rũ, áo trên bó sát người bộc lộ thân thể mảnh mai như rắn nước của nàng ta, bộ ngực đẫy đà khiêu gợi chỉ che phân nửa, một màu trắng toát kích thích ánh mắt người khác.
Tuy có thể thấy tuổi nàng ta không coi là nhỏ, toàn thân không còn vẻ xinh đẹp ngây thơ của thiếu nữ, nhưng nàng ta như một trái đào chín đỏ, tỏa ra hương thơm thành thục mê người, khiến nam nhân nhìn là muốn nhào lên cắn một miếng.
Có thể coi như vưu vật.
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, xem ra cuộc sống của vị “phu nhân” này dễ chịu hơn nàng tưởng nhiều, còn có thể thông đồng với người Tây Địch, thật sự khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
Đối với chuyện đại đương gia nhận lấy thiếu nữ mà Trương ma ma đưa tới, vị “phu nhân” kia đương nhiên bực bội, có điều không biểu hiện ra mặt mà thôi, ánh mắt vừa khinh bỉ vừa tức giận đảo qua hai thiếu nữ đứng phía sau đại đương gia, sau đó bỗng dừng trên một thiếu nữ mặc váy vàng nhạt, rồi hoài nghi nheo mắt lại.
Nữ hài tử này, dường như có phần quen mắt.
Thiếu nữ kia cúi đầu giống như rất sợ hãi, thế nhưng không thể loại bỏ sự nghi ngờ của “phu nhân”, nàng ta tiếp tục nhìn về phía thiếu nữ.
Sự yên lặng khác thường của nàng ta khiến đại đương gia chú ý, hắn cũng liếc nhìn thiếu nữ, rồi lại nhìn về phía “phu nhân” bên cạnh mình: “Làm sao vậy? Có cái gì khác thường sao?”
Phu nhân lấy lại tinh thần, cũng thu hồi tầm mắt từ chỗ Tây Lương Mạt, cười quyến rũ: “Không có gì, chỉ nhìn xem nữ tử khiến Tát Ninh đại nhân thích như thế nào thôi.”
“Thật không?” Đại đương gia nhìn nàng ta một cái, thản nhiên hỏi.
“Phu nhân” cười xinh đẹp: “Đương nhiên rồi.”
“Phu nhân không biết sao, không riêng gì rất nhiều nữ tử khiến Tát Ninh Đại Đô Tư thấy quen mắt, ngay cả nam tử xinh đẹp hắn cũng cảm thấy quen mắt, mời vào phòng tâm tình một đêm đấy.” La Ca Nhi kia tiếp tục mỉa mai nói.
Tát Ninh tàn bạo trừng hắn một cái nhưng không cãi lại, chỉ nghĩ có lẽ mình thật sự nhìn nhầm rồi, người được hắn dẫn về là một thiếu niên, không phải thiếu nữ, hắn cũng đã phái người giám sát hai mỹ nhân một lớn một nhỏ kia, chỉ chờ hắn về hưởng thụ, tâm trạng hắn nhất thời tốt hơn nhiều.
Mọi người lại bắt đầu chạm chén, tuy sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt nhưng coi như khách và chủ đều hết sức vui vẻ.
Ngược lại Tây Lương Mạt đứng phía sau bọn chúng nghe một lúc, không nghe được tin tức gì khiến nàng cảm thấy đặc biệt có giá trị, có lẽ vì có mấy người ngoài bọn họ nên bữa tiệc này chỉ nói chuyện phong nguyệt, không thấy bàn chuyện lớn quốc gia.
Nàng không khỏi cảm thấy thất vọng và buồn chán, đang tính lát nữa phải liên lạc với Bách Lý Thanh thế nào thì bỗng thấy “phu nhân” kia không chút kiêng dè tựa lên vai đại đương gia, mềm nhũn nói: “Đại đương gia, không biết hôm nay làm sao, thiếp thân luôn cảm thấy đầu óc quay cuồng, muốn về phòng nghỉ trước một lát.”
Đại đương gia kia không biết có phải thương hương tiếc ngọc không, hay là lười nói chuyện với nàng ta, lập tức gật đầu: “Đi đi.”
“Phu nhân” đứng lên, tạ ơn đại đương gia xong không thèm bắt chuyện với những người khác đã đi, Tát Ninh vốn không ưa nàng ta, thấy nàng ta đi đương nhiên có phần hả hê: “Ai ui, vậy “phu nhân” đi thong thả, nơi này vốn là nơi các gia tìm hoan mua vui, nếu khiến phu nhân thấy không được tự nhiên chẳng phải không hay rồi.”
“Phu nhân” dừng bước, đôi mắt quyến rũ lóe lên sát khí sắc bén, nàng ta thản nhiên nói: “Đúng rồi, hôm nay ta uống quá nhiều rượu, bước chân có phần lung lay, không biết đại đương gia có thể cho ta mượn nữ hài tử kia để nàng ta đỡ ta về hay không.”
Mọi người nghe vậy chỉ cảm thấy “phu nhân” lại đối đầu với Tát Ninh Đại Đô Tư, nay điểm danh muốn cô nương mà Đại Đô Tư nhìn vài lần tới đỡ mình, rõ ràng muốn ra oai phủ đầu với Đại Đô Tư.
Sắc mặt của Tát Ninh Đại Đô Tư lập tức sa sầm xuống, thế nhưng dù sao đại đương gia còn chưa nói gì, nữ nhân này lại là người bên gối của đại đương gia, hắn đành phải ngậm miệng.
Đại đương gia cũng không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Phu nhân muốn thì cứ bảo nàng ta đỡ là được, nếu Tát Ninh muốn nữ nhân ta sẽ cho hắn, có lẽ dọc đường tới đây hắn cũng nhịn đủ rồi.”
Nam nhân xung quanh nhất thời phát ra tiếng cười dâm loạn.
Mà bên này, “phu nhân” đắc ý dào dạt nói với Tây Lương Mạt: “Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì!”
Tây Lương Mạt cúi đầu tiến lên, khom người đỡ vị “phu nhân” xinh đẹp kia ra khỏi phòng, đi thẳng về một hướng.
Đi được một lúc, khi tới góc quẹo, vị “phu nhân” kia bỗng nhiên kêu “ai nha” một tiếng, ngồi xổm xuống, Tây Lương Mạt không thể không ngồi xuống theo.
Chính trong một chớp mắt đó, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy thân thể đột nhiên lơ lửng, trước mặt tối sầm, toàn thân nàng như rơi xuống một vực sâu không đáy.
— Ông đây là đường ranh giới —
Ngọn đèn giao nhân lay lắt chiếu sáng cả địa lao, âm u như đáy biển.
Một người mặc quần áo hoa lệ, dáng người dầy đặn đứng trước địa lao, nhìn người trong địa lao có vẻ vừa mới tỉnh lại, cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”
Tây Lương Mạt nheo mắt lại, nhìn về phía nữ nhân bên ngoài phòng giam, nhàn nhạt cười: “Dì, đã lâu không gặp, rời khỏi nơi thanh tu trở lại nhân gian, nét mặt có vẻ tốt lắm.”
“Phu nhân” đứng bên ngoài đã tháo khăn che mặt xuống, thì ra là Quý Phi nương nương tiên đế từng sủng quan lục cung, “dì” của Tây Lương Mạt – Hàn Uyển Ngữ.
Thấy Tây Lương Mạt không lo sợ hoảng hốt như mình dự đoán, Hàn Quý Phi, hoặc nên gọi là Hàn phu nhân bực bội trong lòng, nàng ta cười lạnh nói: “Ngươi cần gì giả vờ bình tĩnh, hôm nay tiểu tiện nhân đê tiện vô liêm sỉ phản bội gia môn nhà ngươi rơi vào tay ta, bản phu nhân nhất định phải đòi lại nợ máu ngươi nợ Hàn gia ta và tất vả vũ nhục tổn thương của ta năm đó!”
Tây Lương Mạt nhìn gương mặt diễm lệ hơi vặn vẹo của nàng ta, một lát sau cười thản nhiên: “Có câu không phải oan gia không tụ đầu, người ta nói tết nguyên tiêu là ngày hội đoàn viên, hôm nay có thể nhìn thấy dì quả là khiến cháu gái vui vẻ, dì có thể tìm được người Tây Địch lần thứ hai, có chỗ nương nhờ tốt, cũng tốt hơn tu thân trên núi nhiều.”
Trầm trồ khen ngợi chỗ nương tựa cái gì, đường đường Quý Phi một nước như nàng ta lại lưu lạc tới nơi hạ lưu này, dựa vào thân thể của mình để lấy lòng một nam nhân dị quốc, duy trì cuộc sống vinh hoa hôm nay, đối với nàng ta mà nói là một sự nhục nhã vô cùng, tuy trước đó nàng ta đã qua lại với Ngu Hầu, không phải lần đầu tiên bán đứng thân thể của mình, thế nhưng…
Hàn phu nhân nhìn dáng vẻ không quan tâm hơn thua của Tây Lương Mạt, trong lòng hận đến ứa máu, nàng ta dữ tợn nói: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, dừng mơ ngươi có thể dùng thủ đoạn chạy thoát, ngay cả tên gian tặc Bách Lý Thanh cùng Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám tới đây, không biết bộ phân then chốt thì không thể mở ra địa lao và mật đạo quỷ cốc tử thiết này được, trong đèn giao nhân này có dược vật hóa giải nội lực, tất cả những kẻ bị giam vào đây không có thuốc giải sẽ mất đi nội lực, không còn nội lực ngươi chỉ có thể để ta tùy tiện hành hạ.”
Nàng ta dừng một chút, nhe răng cười nói: “Hôm nay ta sẽ phá hủy tiểu tiện nhân nhà ngươi!”
Nàng ta vỗ tay, lập tức có một đám có vẻ là thị vệ xuất hiện.
Hàn phu nhân cười lạnh, chỉ vào Tây Lương Mạt trong phòng giam, sắc nhọn nói: “Các ngươi có biết vị này là ai không? Ả là Trinh Mẫn Quận Chúa, Thiên Tuế Vương Phi tiếng tăm lừng lẫy Thiên Triều chúng ta, hôm nay thưởng cho các ngươi!”
Đám thị vệ rõ ràng là người Tây Địch, nhất thời rục rịch, ánh mắt dâm loạn liếc về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn bọn chúng, giống như hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, càng không có bất cứ tức giận hay sợ hãi nào, khiến Hàn phu nhân càng tức giận, nàng ta nghiến răng nghiến lợi sai người mở cửa lao: “Đúng rồi, ả còn là Phi Vũ Đốc Vệ đương triều, khi đó vị Phi Vũ Đốc Vệ ở Long Quan giết bao nhiên người Tây Địch các ngươi, hôm nay các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi, chơi đến chết mới thôi!”
Lời này vừa nói ra, đám thị vệ Tây Địch nhất thời ồ lên, tiếng tăm của vị Phi Vũ Đốc Vệ này như sấm bên tai, ai chẳng biết nàng ta ở Long Quan đánh một trận vang dội.
Không ngờ lại là một thiếu nữ xinh đẹp đến vậy.
Nhất thời khiến bọn chúng vừa hưng phấn vừa phẫn nộ, một đám xoa tay, chỉ chờ mở cửa là xé rách thiếu nữ kia, hành hạ nàng ta phát khóc, thê thảm vô cùng, trút cơn giận trong lòng.
Tây Lương Mạt nhìn đám thị vệ như chó dữ rình mồi, vẻ mặt dâm loạn kia, ánh mắt mỉa mai liếc về phía mặt Hàn phu nhân: “Dì, e rằng chuyện này không phải do ngươi quyết định rồi.”
Vẻ kiêu căng của Tây Lương Mạt hoàn toàn chọc giận Hàn phu nhân, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn cậy mạnh, đợi lát nữa ngươi sống không bằng chết…”
Lời còn chưa dứt, bỗng phát hiện tiếng reo hò của đám thị vệ phía sau dường như biến mất trong nháy mắt, nàng ta sửng sốt, trong lòng có dự cảm không tốt, quả nhiên nàng ta còn chưa quay đầu lại dã nghe thấy một giọng nói trầm thấp cực kỳ có sức hút vang lên.
“Không sai, sống chết của mọi người ở nơi này chỉ ta mới có thể quyết định.”
Người kia bất kể tự xưng thân phận hắn thế nào, chỉ bằng vào ngữ điệu đó đã đủ khiến mọi người im lặng thần phục.
Tây Lương Mạt nhìn bóng người cao gầy chậm rãi tới gần, khóe môi nhếch lên một độ cong kỳ lạ.
Ha, cuối cùng cũng đợi được chính chủ rồi.
…
“Người đâu? Tìm được chưa?” Trên nóc nhà, giọng nói âm trầm như đến từ địa ngục khiến đám Mị Nhất, Mị Nhị, Mị Tam, Mị Ngũ run lên, không dám thở mạnh một hơi.
Nhưng Mị Nhất vẫn cắn răng trầm giọng nói: “Chúng thuộc hạ đã lục soát khắp cả tòa Phong Lộ Các, không hề thấy bóng dáng phu nhân.”
“Phế vật!” Trong giọng nói âm u của Bách Lý Thanh đã mang theo sát khí lạnh giá.
Hắn hối hận không gì sánh được, sao lại tùy tiện theo ý tiểu nha đầu kia, chơi trò chơi nhàm chán thế này.
Khi Bách Lý Thanh chuẩn bị phóng lệnh triệu tập thì Mị Lục đột nhiên đầu đầy mồ hôi vội vã chạy tới, đưa một chiếc trâm cài tóc lưu ly buộc nơ bướm màu trắng cho Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhận lấy xem, sau đó đôi mắt lại tối xuống, buông lệnh triệu tập trong tay.
Về quảng cáo Chia sẻ bài viết nàyPrintEmailTwitterTumblrLinkedInGoogleFacebook91