Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 266: Trinh Nguyên quy hàng



“Công Chúa điện hạ nghĩ thông suốt rồi sao, hay bỗng nhiên đổi tính?” Tây Lương Mạt bắt chéo chân, lười biếng tiếp tục bóc lựu của nàng.

Trinh Nguyên Công Chúa mỉm cười nhìn Tây Lương Mạt: “Lẽ nào người bản cung nên gả không phải luôn là Ninh Vương gia sao? Ninh Vương gia tao nhã, tuấn tú, nhã nhặn, ai lại không để ý Ninh Vương.”

Tây Lương Mạt cười khẽ một tiếng: “Cái này thì chưa chắc đâu.”

Nàng tiện tay nhón một hạt lựu bà la bỏ vào miệng, hơi nheo mắt lại: “Ví dụ như quả lựu này, hầu hết mọi người cảm thấy mùi vị chua ngọt ngon miệng, nhưng có người lại không thích, chê quá chua, hoặc quá ngọt, người khẩu vị nặng cũng là có, đặc biệt là người phía nam, nói không chừng cảm thấy bánh gạo hoa quế quá nhạt nhẽo, thích ăn ớt, khẩu vị nặng như đất Thục cơ.”

Nhất là gã sư phụ nhà nàng càng là loại ớt cực phẩm, bây giờ mang thân phận thái giám đã trêu ghẹo Trinh Nguyên, ai biết sau này sẽ thế nào.

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt, nụ cười hơi cứng lại, sau đó vẻ mặt nhạt nhẽo một chút: “Thích ăn ớt chỉ vì hương vị trên đầu lưỡi, còn tốt cho dạ dày thì nên ăn nhẹ chút tốt hơn, huống hồ ăn quá nhiều ớt sẽ nóng trong, ta sinh ra ở tây nam lại thích ăn bánh gạo hoa quế mùi vị trong veo hơn,”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, ánh mắt sâu thẳm, cười cười không bình luận: “Thật không?”

Bạch Nhụy yên lặng nói thầm, trong lời đàm tiếu của hai vị này, hai nam nhân quyền cao chức trọng biến thành hai loại đồ ăn, không biết bọn họ nghe thấy hình dung về mình sẽ có cảm tưởng thế nào.

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Hôm nay bản cung tới nhờ Thiên Tuế Vương Phi chủ trì hôn lễ cho bản cung chẳng phải là chứng minh tốt nhất hay sao, Trinh Nguyên không phải kẻ ngu dốt hay thiếu nữ ngây thơ với mối tình đầu, vẫn biết quả ớt nào không ăn được.”

Huống hồ quả ớt này lạnh lùng với nàng như vậy, nàng lại không phải thiếu nữ ngu xuẩn ôm mối tình đầu, thấy nam nhân đã phát điên, mặc kệ người ta có thích mình hay không, nóng lòng nhào tới chỉ vô duyên vô cớ thành trò cười cho kẻ khác.

Tây Lương Mạt nhìn về phía Trinh Nguyên Công Chúa, không nói gì, giống như đang ước lượng lời nàng ta nói có thể tin mấy phần.

Trinh Nguyên Công Chúa trực tiếp làm rõ chủ để, nhìn về phía Tây Lương Mạt nói thẳng: “Nam nhân như Cửu Thiên Tuế vui giận thất thường, vốn là một người khó hầu hạ, nếu là người hắn để vào mắt còn có ngày lành mà sống, nhưng nếu hắn không để vào mắt, nhiệt tình nhào tới chỉ e sẽ bị hắn giẫm nát dưới lòng bàn chân chậm rãi dày vò, mặc kệ ngươi thịt nát xương tan, máu và nước mắt giao hòa dưới chân chắn, hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ đau khổ của ngươi rất thú vị, có thể đổi lấy nụ cười của hắn.”

Nàng ta thoáng ngừng, bất đắc dĩ cười khổ: “Mà người có thể được hắn chân chính để vào mắt, nâng trong lòng bàn tay, có lẽ chỉ có ngươi.”

Đây là bài học nàng ta đổi lấy bằng máu và nước mắt.

Hai người kia nhìn tính tình có vẻ hoàn toàn khác nhau, nhưng đều lạnh lùng tàn nhẫn như nhau, cho nên mới có thể ở bên nhau chăng?

Những lời này của Trinh Nguyên Công Chúa tuy chưa được coi là thẳng thắn nhưng coi như thật lòng.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt phiền muộn của nàng ta, trong lòng có chút buồn cười, đồng thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về sự tỉnh táo và thẳng thắn của Trinh Nguyên Công Chúa, dù sao có thể bứt ra từ sự quyến luyến như nàng ta cũng không phải chuyện đơn giản.

Hơn nữa…

“Xem ra Công Chúa điện hạ thật sự là người thông minh, rất hiểu biết về Thiên Tuế gia.” Tây Lương Mạt ngậm một hạt lựu, nhướng mày nở nụ cười.

Vị Công Chúa điện hạ này ấy vậy mà rất tinh mắt, trông rõ loại tính tình tồi tệ của Bách Lý Thanh đến vậy, có lẽ ngày hôm đó ở trong tuyết đã ăn không ít vị đắng của Bách Lý Thanh rồi.

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt, bỗng nhiên nói: “Bản cung nói những điều này chỉ hy vọng sau này Thiên Tuế Vương Phi sẽ không hiểu lầm bản cung nữa, Ninh Vương là người thế nào trong lòng bản cung biết rõ.”

Tây Lương Mạt buông quả lựu đã bóc hết xuống, nhìn về phía nàng ta, thản nhiên nói: “Nếu Công Chúa điện hạ thật sự nghĩ như ngài nói đương nhiên là tốt, có điều theo ta thấy, những chuyện hiểu lầm trên thế gian hầu hết đều do người ta cố ý, nếu không muốn người khác hiểu lầm thì đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm, nếu không thì sao lại có nhiều hiểu lầm như thế?”‘

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt, trong lòng thầm hít sâu một hơi, vị Phi Vũ Đốc Vệ này quả nhiên không dễ đối phó, rắn mềm đều không ăn, nàng ta im lặng một lát, không biết đang do dự cái gì, cuối cùng nói: “Không biết chuyện Trinh Nguyên mời Vương Phi làm chủ hôn, Vương Phi cảm thấy thế nào?”

Tây Lương Mạt liếc nàng ta, bỗng cười khẩy một tiếng: “Làm chủ hôn thì không phải chuyện gì lớn, chỉ không biết sau khi Công Chúa điện hạ gả tới đây sẽ là Ninh Vương phi của Thiên Triều chúng ta, hay vẫn là Trinh Nguyên Công Chúa của Tây Địch, hay muốn quan tâm cả hai bên gia đình?”

Trinh Nguyên đã đoán được Tây Lương Mạt sẽ hỏi chuyện này, nàng ta cắn môi nói: “Nếu ta nói ta cũng không biết cho nên mới tới chỗ Vương Phi để thỉnh giáo thì sao?”

Lời này vừa nói ra, không riêng gì Tây Lương Mạt dừng động tác tay, ngay cả Bạch Nhụy đứng bên cạnh cũng liếc mắt nhìn Trinh Nguyên Công Chúa.

Ai chẳng biết Trinh Nguyên Công Chúa từ nhỏ lớn lên bên cạnh Minh Hiếu Thái Hậu của Tây Địch, mà nếu không phải thân tín của Minh Hiếu Thái Hậu thì sao lại phái nàng ta tới hòa thân, biểu hiện của nàng ta sau khi tới Thiên Triều cũng thể hiện rõ ràng một câu – thân ở Tào doanh lòng ở Hán.

Hôm nay đang lúc Hoàng Đế bệ hạ Tây Địch “ghé thăm” Thiên Triều lại biểu hiện dáng vẻ hoang mang mờ mịt, cực kỳ khó xử này, có phải quá không hợp lẽ thường hay không?

Tây Lương Mạt chống nắm tay lên má, đôi mắt long lanh nhìn Trinh Nguyên Công Chúa, làm cho Trinh Nguyên Công Chúa cảm thấy trong lòng lạnh toát, ánh mắt giống như có thể thấy được góc u ám nhất trong lòng người, khiến nàng ta suýt chút nữa quay mặt đi trong vô thức.

“Vì sao? Cho ta một đáp án hợp tình hợp lý.” Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói.

Trinh Nguyên do dự một lát, nàng ta muốn giữ lại một chút, thế nhưng giọng nói không nóng không vội của Tây Lương Mạt có một sức mạnh khiến người ta không thể kháng cự, làm cho nàng ta bỗng cảm thấy đây là cơ hội đầu tiên, cũng là cơ hội cuối cùng để nói thật, nếu lúc này nàng ta không thể đưa ra một đáp án đáng tin phục thì kết cục chỉ có một – trở thành một cái tên trong danh sách sớm muộn cũng phải diệt trừ của Tây Lương Mạt.

Vì vậy…

Trinh Nguyên Công Chúa cắn răng một cái, không tự xưng bản cung nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Bởi vì ta hoàn toàn không phải là tâm phúc của Minh Hiếu Thái Hậu, ta chỉ là một quân cờ trên tay bà ta mà thôi, bà ta là hung thủ hại chết mẫu thân của ta, làm sao ta có thể cam tâm tình nguyện trở thành tâm phúc của bà ta được, ta tận mắt nhìn thấy bà ta sai người siết cổ mẹ ta đến chết, bà ta cho rằng ta còn quá nhỏ, lại đang ngủ nên không biết gì hết. Để ra vẻ thiện lương hiền đức trước mặt phụ hoàng, bà ta mới nuôi ta dưới danh nghĩa của bà ta, cho ta thân phận như con vợ cả, nhưng bà ta chưa từng thật sự coi ta là con gái, thậm chí tâm phúc cũng không phải, nếu không sẽ không dễ dàng đẩy ta đi hòa thân.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, đôi mắt dài nhỏ quyến rũ của Trinh Nguyên Công Chúa đã đỏ rực, thậm chí ngấn nước mắt, nhìn về phía Tây Lương Mạt không chút cấm kỵ nào.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ngươi nên biết, lý do này không đầy đủ.”

Trinh Nguyên cứng đờ, nhìn Tây Lương Mạt một cách khó tin, cuối cùng cắn răng, siết chặt tay áo của mình, lành lạnh nói: “Hơn nữa, ngay từ khi ở Tây Địch, để mượn hơi những đại thần võ tướng, bà ta đã lén tặng ta cho đám nam nhân vô cùng buồn nôn thèm khát mỹ sắc của ta, bà ta hứa với chúng ta, sau khi Nhị hoàng huynh đăng cơ, ta sẽ không phải bán đứng bản thân miễn cưỡng cười với người khác nữa, hơn nữa tương lai của ta sẽ có tự do, bởi vì ta sẽ là…”

Trinh Nguyên dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi, giọng đầy mỉa mai nói từng chữ: “Bởi vì ta sẽ là công thần của Tây Địch!”

Khi nàng ta nói ra những chữ này, trong đôi mắt mỹ lệ, ngoại trừ nước mắt chỉ toàn hận ý lạnh giá, ánh mắt như một con dao găm dính độc.

Những lời này vừa dứt, trong điện hoàn toàn im lặng, tràn đầy áp lực.

Một lúc lâu sau, Trinh Nguyên mới có vẻ tỉnh lại từ trong hồi ức và bóng ma của mình, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ta vốn luôn quan sát, để xem các ngươi có đủ khả năng chống lại Bách Lý Hách Vân hay không, dù sao ở Tây Địch quá lâu, ta đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của hai mẹ con bọn họ, tuy không muốn thừa nhận nhưng chỉ bằng lực lượng của ta thì không cách nào trả thù bọn họ, nhất là Bách Lý Hách Vân, hắn thật sự là một nam nhân mạnh mẽ và cực kỳ xuất sắc, nam nhân như vậy, cho tới nay ta mới chỉ thấy một người có thể chống lại hắn, có lẽ còn mạnh hơn cả hắn, chính là… Thiên Tuế gia.”

“Cho nên ngay từ đầu, ngươi biểu hiện có tình cảm với Thiên Tuế gia chỉ vì muốn quyến rũ Thiên Tuế gia, lợi dụng Thiên Tuế gia để lấy lại công bằng cho ngươi, hoặc báo thù Hoàng Đế bệ hạ và Thái Hậu Tây Địch cho ngươi à?” Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, vẻ mặt khó lường.

Trinh Nguyên lắc đầu, cười tự giễu: “Đây chỉ là một lý do, ta thật sự rất có cảm tình với Thiên Tuế gia, nếu có thể được hắn ưu ái, lại có thể giúp ta, thì có gì không được?”

“Công Chúa điện hạ tính toán cũng giỏi đấy nhỉ.” Bạch Nhụy thiếu kiên nhẫn, mỉa mai nói.

Nữ nhân này đúng là vừa đê tiện vừa ghê tởm, bản thân không tốt bèn tính kế Quận Chúa và Thiên Tuế gia.

Ban đầu Bạch Nhụy còn cảm thấy nàng ta đáng thương, hiện giờ chỉ cảm thấy Trinh Nguyên Công Chúa đúng là đáng đời!

Trinh Nguyên Công Chúa buông hàng lông mi thật dài, thản nhiên nói: “Nếu Thiên Tuế Vương Phi muốn nghe lời nói thật thì ta đành nói thật, nếu bởi vậy mà bị nghiêm phạt ta cũng không còn gì để nói, nhưng ta sẽ không hối hận và xin lỗi vì việc mình muốn làm.”

“Ngươi…” Bạch Nhụy căm tức định nói gì thì bị Tây Lương Mạt ngăn cản.

Tây Lương Mạt nhìn về phía Trinh Nguyên, nhếch khóe môi: “Vì thế, hiện giờ ngươi bỏ qua Thiên Tuế gia không dễ tiếp xúc, định một lần nữa đổi sang Ninh Vương điện hạ dễ lợi dụng hơn à? Ngươi nói bí mật của ngươi cho ta, nếu ta nói với Ninh Vương, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể gả cho Ninh Vương không, khi là một công chúa mất trinh tiết?”

Vẻ mặt Trinh Nguyên hơi cứng lại, nàng ta cắn khóe môi nói: “Ta không phủ nhận ta và Ninh Vương điện hạ gặp gỡ không phải ngẫu nhiên, thế nhưng ta cần một chỗ che chở, cho dù không thể báo thù thì ít nhất sau khi Minh Hiếu nếm được mùi vị hối hận, ta vẫn có thể bình an sống sót, mà trước khi ta xác định mình nhất định có chỗ che chở an toàn, ta không thể phản bội Minh Hiếu, bởi vì ta là người hiểu hơn ai hết cảm giác con chuột trong ống, hai đầu đều bị bịt.”

Nàng ta dừng một chút, nhìn về phía Tây Lương Mạt, đáy mắt có vẻ u ám nặng nề khó miêu tả: “Cảm giác muốn sống sót mà không thể không trả giá quá nhiều, không do chính mình điều khiển, ta nghĩ ngươi hiểu hơn ai hết. Ngươi có thể trở thành người quan trọng trong mắt Thiên Tuế gia chắc hẳn không phải vì Thiên Tuế gia nhất kiến chung tình với ngươi, theo một góc độ nào đó mà nói, chúng ta là cùng một loại người. Không phải sao? Có điều ngươi may mắn hơn một chút, leo lên được một người có thể chỉ đường cho ngươi, còn ta…”

Tây Lương Mạt nhìn Trinh Nguyên Công Chúa một lúc lâu, đối phương hoàn toàn không né tránh ánh mắt nàng, nhìn thẳng vào nàng, Tây Lương Mạt bỗng cười khẩy một tiếng, nhếch khóe môi: “Cùng một loại người? Chậc, ta nào có dám giống như Công Chúa điện hạ, có điều, không thể không nói, lý do của ngươi đã thuyết phục được ta, nếu ngươi muốn ta chấp nhận sự quy hàng của ngươi, có phải nên có chút thành ý khi quy hàng không?”

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt một lúc, ánh sáng trong mắt lóe lên, nàng ta cắn môi nói: “Ta biết các ngươi muốn gì, ta có thể giúp các ngươi đạt được nguyện vọng, nhưng ta có một điều kiện.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nhướng mày: “Điều kiện gì? Nói nghe thử coi.”

Trinh Nguyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mặt hiện lên một tia hận ý tàn nhẫn: “Nếu có thể, thay ta giết Bách Lý Hách Vân.”

“Ngươi hận hắn đến vậy?” Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn Trinh Nguyên.

Trinh Nguyên buông tầm mắt, lạnh lùng nói: “Không, chưa nói đến ta có hận hắn hay không, nhưng hắn là cột trụ của Minh Hiếu, nếu hắn đã chết thì Minh Hiếu sẽ không ngồi trên vị trí đó được vài năm, sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo xuống, Bách Lý Tố Nhi kia vốn không nên thân, nói không chừng ngay ngày hôm sau đã bị người ta chém chết, thay thế.”

Tây Lương Mạt không nhịn được bật cười, mỉa mai nói: “Quả nhiên, đắc tội một nam nhân sẽ làm người ta đau khổ, còn đắc tội một nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân thông minh, chỉ e dùng câu sống không bằng chết là chí lý nhất.”

Minh Hiếu Thái Hậu có lẽ không biết thiếu nữ một tay mình nuôi lớn lên lại trở thành con dao sắc nhọn ẩn giấu sâu nhất sau lưng bà ta.

Thế nhưng Tây Lương Mạt vẫn lạnh nhạt nói: “Theo lời ngươi nói, Bách Lý Hách Vân coi như một nhân tài hơn người, nếu chúng ta có thể bắt được hắn, thậm chí diệt trừ hắn thì làm gì có cuộc đàm phán khó khăn ngày hôm nay.”

A Cửu không muốn nàng tham gia vào cuộc đấu giữa mấy người đàn ông, nàng tôn trọng hắn, vì thế hơn nửa tháng nay nàng luôn nghỉ ngơi lấy lại sức, không tham dự vào cuộc tranh đấu trên triều và cuộc đàm phàn sắc bén, thế nhưng không có nghĩa nàng không biết gì hết, nàng vẫn có cách của mình để biết tiến triển của mọi việc.

Vì vậy cho dù Bách Lý Hách Vân đột nhiên đến thăm, nàng vẫn có thể khiến hắn không tìm được bước đột phá từ chỗ mình, đồng thời có thể hơi dẫn suy nghĩ của hắn về hướng tốt hơn cho mình.

Còn hôm nay, Trinh Nguyên Công Chúa nói ra yêu cầu này, trong hoàn cảnh hiện nay nghe có vẻ cực kỳ buồn cười.

Trinh Nguyên nhắm hai mắt hít một hơi, ngón tay siết chặt trong khăn tay: “Ta không trông cậy các ngươi có thể ngang nhiên giết chết Bách Lý Hách Vân, ý của ta là, mấy năm ta ở Tây Địch cũng có nhân mạch riêng của mình, có thể làm nội ứng dẫn đường cho các ngươi ở Tây Địch, một hai năm sau, khi tất cả trở lại bình tĩnh rồi đột nhiên gây chuyện, ta nghĩ sẽ nắm chắc phần thắng hơn, còn không thể hoài nghi tới các ngươi.”

Nàng ta dừng một chút, cắn khóe môi nói: “Một chút thời gian và kiên nhẫn đó, ta có, dù sao muốn lật đổ bọn họ cũng không dễ dàng.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, một lát sau, nàng nhếch môi nói: “Công Chúa điện hạ quả là kiên nhẫn, có điều…”

Tây Lương Mạt hơi dừng rồi mới tiếp tục nói: “Tất cả chỉ là lời nói miệng không bằng chứng, ta chờ xem ngươi sẽ giúp chúng ta thế nào.”

Trinh Nguyên nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt hơi đảo quanh như sao xẹt: “Nếu vậy, Thiên Tuế Vương Phi đã đồng ý sẽ làm chủ hôn cho Trinh Nguyên rồi?”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, cười khẽ: “Chuyện đó không thành vấn đề.”

Trinh Nguyên Công Chúa có vẻ thả lỏng, vai cũng hơi buông xuống, tỏ vẻ thư thái, nàng ta cười nói: “Tốt, một ngày bản cung trở thành Ninh Vương phi chân chính, bản cung sẽ nói cho ngài tất cả chi tiết.”

Tây Lương Mạt không để ý gật đầu, sau đó ra hiệu với Bạch Nhụy: “Đúng rồi, đưa đĩa lựu này cho Thiên Tuế gia, hắn thích ăn lựu nhất.”

Bạch Nhụy gật đầu, bưng đĩa đi vào trong phòng.

Trinh Nguyên Công Chúa nghe Tây Lương Mạt nói vậy đôi mắt không khỏi mở to: “Thiên Tuế gia ở trong điện?”

Nói vậy, những lời nàng ta vừa nói, bằng công lực của Bách Lý Thanh nhất định có thể nghe rõ ràng.

Tây Lương Mạt được đám nha hoàn nhị đẳng bưng chậu nước đến đển rửa tay, nhìn nàng ta chậm rãi nói: “Thì sao? Có vấn đề gì à? Lẽ nào Trinh Nguyên Công Chúa không muốn gia nghe thấy những lời ngươi vừa nói.”

Trinh Nguyên Công Chúa nhìn nàng, đáy mắt có vẻ cực kỳ phức tạp.

Nàng ta rất muốn hỏi có phải Tây Lương Mạt cố ý hay không, nhưng cho dù Tây Lương Mạt cố ý, nàng ta có thể làm gì được?

Nữ tử này mỗi một lần đều khó nắm bắt hơn nàng ta đã nghĩ.

Trinh Nguyên Công Chúa hơi ảm đạm cười mỉa một tiếng, tự giễu nói: “Bất kể thế nào, dù sao cũng là người mình từng thích, không muốn biến bản thân thành xấu xa như vậy trong lòng đối phương.”

Sau đó, nàng ta xoay người vội vàng rời khỏi điện, đám người hầu chờ ngoài cửa cũng nhanh chóng theo sau.

Sai người tiễn Trinh Nguyên Công Chúa xong Bạch Nhụy mới từ trong điện đi ra, thấy trong điện đã không một bóng người bèn không nhịn được nhìn về phía Tây Lương Mạt, lầu bầu nói: “Quá khứ của vị Trinh Nguyên Công Chúa này nghe có vẻ rất đáng thương, nhưng không biết vì sao nô tỳ luôn cảm thấy không thương nổi nàng ta!”

Bạch Nhụy hoài nghi, lẽ nào mình ở bên Quận Chúa quá lâu cho nên ý chí sắt đá với những chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Tây Lương Mạt bắt chéo chân, nghiêng người nằm trên lớp lông cáo, lười biếng cười khẩy: “Em cảm thấy vị Công Chúa điện hạ kia đáng thương à? Không thể nào, người ta còn cảm thấy em mới đáng thương đấy.”

Bạch Nhụy giật mình: “Ngài đang nói vừa rồi lời nàng ta nói đều là lừa gạt à?”

Tây Lương Mạt nhắm mắt, mỉa mai nói: “Chuyện này thì chưa hẳn, trên đời này, thứ có thể lừa gạt người ta nhất chính là lời nói dối chín phần thật một phần giả, mà một phần giả này lại là điểm then chốt, trí mạng nhất.”

Nàng dừng một chút, nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Để con gái của mình đi hầu hạ những kẻ cần mượn hơi, chuyện này ở dân gian nghe có vẻ khó tin, nhưng ở chốn hầu môn đại phiệt, hoàng gia nội viện thì lại là chuyện hết sức bình thường, nếu chỉ vì nguyên nhân này mà phản bội chủ tử ban đầu của mình, nhất là khi thực lực của mình không bằng chủ tử, không hoàn toàn hiểu biết hoàn cảnh địa bàn mới của mình, là người khác ta sẽ tin tưởng ba phần, nhưng Trinh Nguyên Công Chúa thì tuyệt đối không phải một trong số “người khác” đó. Hơn nữa…”

Nàng âm u nói: “Hơn nữa dã tâm của vị Công Chúa điện hạ này không đơn giản như nàng ta biểu hiện, chỉ muốn người đã tổn thương mình phải trả giá… Hừ, chỉ e lúc trước đồng ý chuyện Thái Hậu Tây Địch đã làm chưa hẳn đều vì đối phương ép buộc đâu.”

Bạch Nhụy ngẩn ngơ, vẻ mặt khó tin.

“Xem ra ngươi còn hiểu những người này hơn cả ta nữa.” Giọng nói lành lạnh dễ nghe vang lên phía sau Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Bách Lý Thanh tay cầm một cái đĩa, chầm chậm đi ra từ trong điện.

Tây Lương Mạt nhìn cái đĩa trên tay hắn, không khỏi sửng sốt: “Ngươi ăn hết rồi?”

Bách Lý Thanh thật sự thích ăn loại trái cây này, nói một cách đương nhiên: “Không sai, mùi vị không tệ.”

Tây Lương Mạt lập tức giận: “Người ta bóc vất vả như vậy còn chưa ăn mấy viên, ngươi giỏi lắm, ăn hết sạch.”

Giữa mùa đông, khó chịu nhất là không có rau xanh để ăn, ngay cả hoa quả cũng ít, mấy quả lựu này cũng không còn mấy, nàng định mượn cớ đưa lựu vào nội điện cho Bách Lý Thanh để kích thích Trinh Nguyên Công Chúa chút thôi.

Bách Lý Thanh nhìn nàng, không khỏi cười rộ lên ngồi xuống bên cạnh này: “Làm sao, vậy đã giận rồi à?”

Tây Lương Mạt tức giận nói: “Đúng vậy, người ái mộ của ngươi sắp thành hôn với cháu ngươi, có cảm tưởng gì không?”

Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng, ngắm vuốt bàn tay thon dài mềm mại của nàng, dửng dưng nói: “Nếu tiểu tiện nhân Trinh Nguyên kia nói thật thì quả là có chút tác dụng.”

Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Vậy có lẽ phải chuẩn bị hôn lễ thật nhanh, về phần nàng ta nói thật hay giả, đến lúc đó sẽ biết.”

Bách Lý Thanh hơi nheo mắt, bỗng cúi đầu nhìn Tây Lương Mạt chuyển đề tài: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Tây Lương Mạt lập tức lặng lẽ thu hồi tay áo đang phất qua cái chén của Bách Lý Thanh ở trên bàn, cười hì hì nói: “Làm gì cơ?”

Bách Lý Thanh nhướng mày, cầm lấy cái chén ưu nhã ngửi ngửi, ngẩng đầu liếc nhìn nàng: “Ngươi thêm túy hồng trần vào trong chén của ta?”

Tây Lương Mạt tức khắc dùng vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận: “Không có, tuyệt đối không có!”

Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng: “Thật không? Xem ra mũi vi sư có vấn đề.”

Tây Lương Mạt nói lảng đi: “Đến giờ dùng bữa tối rồi.”

Bách Lý Thanh: “Có phải ngươi cũng giở trò với cơm tối không?”

Tây Lương Mạt: “…”

Bách Lý Thanh: “Đêm nay vi sư sẽ ngủ ở buồng sưởi vậy.”

Tây Lương Mạt nhấc tay lè lưỡi nói: “Được rồi, ta sai rồi.”

Được rồi, nàng chỉ cảm thấy thỉnh thoảng trông thấy dáng vẻ mất khống chế của Bách Lý Thanh là rất hợp khẩu vị thôi.

— Ông đây là đường ranh giới đếm số mạng nhảy cầu vì Euro —

Trinh Nguyên Công Chúa đi thẳng ra khỏi Tốc Ngọc cung, lẳng lặng đi trên đường.

Tế Nguyệt ở phía sau do dự nói: “Công Chúa điện hạ, ngài thật sự… thật sự sẽ gả cho Ninh Vương điện hạ sao?”

Trinh Nguyên Công Chúa lạnh nhạt nói: “Vì sao không?”

Tế Nguyệt lại do dự nói: “Chỗ Thiên Tuế Vương Phi…”

Trinh Nguyên Công Chúa cười khẩy: “Nàng ta sẽ không hoàn toàn tin lời ta nói, nhưng vậy thì sao?”