Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 274: Cuộc dạo chợ náo động



“Chạy chậm một chút!” Tây Lương Mạt giơ tay kéo áo Bách Lý Lạc, miễn cho hắn đụng khắp nơi như thỏ con, lát nữa lại bỏ chạy không thấy tung tích.

Chợ bán chim ở ngõ nhỏ Tam Nguyên này đông đúc như vậy bởi ban đầu nơi này chỉ là một chỗ bán chim chóc và mang chim tới triển lãm, là nơi mà người nuôi chim tụ tập, nhưng sau đó, dần dần có các loại động vật, thậm chí một ít đồ cổ, đồ thủ công cũng được mang đến đây bán, cộng thêm rất nhiều tiểu thương đến từ dị quốc, hình thành một nơi buôn bán giao dịch rất lớn, đủ loại chim quý thú lạ và các loại động vật nhỏ.

Nơi nhiều người đương nhiên nhiều chuyện, nơi này có không ít những chuyện lừa gạt, mặc dù có nha dịch của phủ Thuận Thiên tuần tra nhưng những việc đó vẫn xảy ra tại những ngóc ngách tối tăm. Hơn nữa ngõ Tam Nguyên này nhiều thành phần, không thiếu trộm cắp du côn, trẻ con và thiếu nữ bị lừa bán không phải chưa từng xảy ra.

Nữ tử Thiên Triều bị lừa bán đến phương Tây và Nam Dương làm nô lệ hoặc đồ chơi cho quan to quý nhân tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có, đặc biệt thiếu nam thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp nghe nói còn được bán với giá cao, có điều Tư Lễ Giám quản lý rất nghiêm, thám tử của Cẩm Y Vệ trải khắp nơi, chuyện như vậy không đến mức xảy ra thường xuyên.

Nhưng khi Bách Lý Lạc với gương mặt quá xinh đẹp xuất hiện ở đây, Tây Lương Mạt lập tức cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc từ xung quanh, nhất là khi Bách Lý Lạc biểu hiện vẻ hồn nhiên không phù hợp với dung mạo thiếu niên của hắn, thậm chí nàng còn cảm nhận được một vài ánh mắt tham lam xấu xa.

Nàng nheo đôi mắt lạnh, ra hiệu một cái, Liên công công hóa trang thành quản gia lập tức khoát tay, nhóm xưởng vệ Tư Lễ Giám vốn mặc thường phục đi theo xa xa trực tiếp tiến lên đứng phía sau Tây Lương Mạt.

Khí thế trên người nhóm xưởng vệ vốn đã cực kỳ âm u, nay chỉ cần mặt lạnh đứng đó lập tức làm cho người ta hiểu được hai vị nhìn có vẻ giàu có xinh đẹp này không chọc được, hơn nữa công tử phú gia thấp hơn tuy không có vẻ mỹ mạo như người vóc dáng cao nhưng trên gương mặt thanh tú mang theo vẻ nghiêm khắc lạnh giá chỉ người thượng vị mới có làm cho người ta run rẩy, không ai dám dùng ánh mắt trắng trợn lúc trước để nhìn Bách Lý Lạc nữa.

Bách Lý Lạc vặn vẹo hai cái, cuối cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tây Lương mạt, hết nhìn trái lại nhìn phải, hưng phấn ngắm những con vật xinh đẹp đến từ dị quốc và những người mặc quần áo kỳ lạ.

Hầu hết mọi người nở nụ cười thiện ý với thiếu niên xinh đẹp tỏa ra hơi thở thuần khiết, cũng không ít người đi lên dùng giọng nói ngọng nghịu giới thiệu con vật hoặc những món đồ của mình, nhưng dù mỉm cười vẫn không dám mời chào quá mức vì ánh mắt lạnh như băng của Tây Lương Mạt và sự tồn tại của một đám sát tinh phía sau nàng.

Bản thân Bách Lý Lạc thì chơi đùa rất hưng phấn, bởi thường ngày Bách Lý Thanh lo lắng cho sự an toàn của hắn nên chưa bao giờ để hắn ra ngoài, chỉ để hắn ở trong phủ hoặc trong cung, cho nên một lần ra ngoài hiếm có này hắn chơi vui quên trời đất, gặp chim chóc gì cũng vươn tay ra sờ.

Một đường chơi đùa nhìn ngắm như vậy, Tây Lương Mạt thấy Bách Lý Lạc hưng phấn như một chú chim nhỏ xổ lồng, bỗng có chút chua xót, thời gian nàng và Bách Lý Thanh làm bạn với Lạc Nhi có vẻ quá ít.

Cho nên, Tây Lương Mạt không hề keo kiệt, mua tất cả những con vật mà Bách Lý Lạc thích, làm cho nhóm tiểu thương dọc đường vui vẻ ra mặt, không ngờ công tử tuấn tú này là một đại kim chủ.

Bách Lý Lạc miệng ngậm hồ lô, trong lòng ôm một vài món đồ chơi giá rẻ.

Mà Tiểu Bạch vốn nằm trong lòng hắn đã hưng phấn mở to đôi mắt đậu đen, nhảy lên bả vai Bách Lý Lạc, nhìn ngắm đám chim mái tới từ các nước, còn không ngừng vểnh mông phát ra tiếng kêu “cạc cạc, cạc cạc” gọi đồng bọn thông đồng – cảm giác quá hạnh phúc, quá nhiều mỹ nhân, quá nhiều mỹ nhân dị quốc xinh đẹp.

Nếu không có Tây Lương Mạt kéo lông đuôi nó, ném nó cho Bạch Trân, nó đã nhảy lên người một con chim mái xinh đẹp cực lớn rồi, lái buôn bán con chim mái đó hung tợn trừng mắt với Tiểu Bạch.

Mà tiếng kêu huyên náo cùng ngoại hình đặc biệt của Tiểu Bạch đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của không ít thương nhân dị quốc và bản địa, bọn họ đều ý đồ hỏi lai lịch của Tiểu Bạch.

Bạch Trân lắc đầu: “Loài vẹt như Tiểu Bạch thì có gì lạ đâu?”

Một thương nhân Đại Tần đầu quấn khăn kích động dùng tiếng Trung Nguyên lắp bắp nói: “Đây… Đây không phải là vẹt… Đây là chim thực… chim thực…”

Một ông già nhìn có vẻ là người Tây Địch thì vừa hút tẩu thước vừa trợn mắt khinh bỉ người bên cạnh: “Chim thật chim giả cái gì, đây là chim Trấm!”

“Đúng… Đúng… Là chim Trấm hiếm thấy!” Thương nhân Đại Tần tiếp tục kích động nói.

Tây Lương Mạt liếc nhìn Tiểu Bạch: “Chim Trấm? Không thể nào, là loại chim ăn rắn độc, toàn thân có độc ấy á?”

Ông lão Tây Địch đó nhìn Tiểu Bạch một cách tham lam: “Đúng vậy, chính là con chim thần bí do phượng hoàng và diều hâu sinh ra trong truyền thuyết, đã mấy trăm năm không ai gặp được, huống chi còn bắt lại thuần dưỡng thế này, vị đại gia này, ngài mua nó với giá rất cao phải không?”

Tây Lương Mạt: “… Người ta tặng, chúng ta còn tưởng nó là con vẹt háo sắc vì quá mức lẳng lơ cho nên luôn có thể quyến rũ các loài chim khác.”

Tiểu Bạch nhất thời không hài lòng hét ầm lên “cạc cạc” tỏ vẻ bất mãn và kháng nghị của nó – vì sao lại dùng những từ ngữ dài như vậy, đáng sợ như vậy để hình dung sự cao quý của ta!

Ông đây là thần tiểu được không, là thần điểu!

Ông già Tây Địch nở nụ cười: “Xem ra con thần điều này rất có linh tính, nó nghe hiểu chúng ta đang nói gì.”

Tây Lương Mạt giương mắt lên, vươn tay xoa túm lông trắng mềm mại trên đầu Tiểu Bạch: “Nhưng ta không thấy nó có bất cứ chỗ nào giống với chim Trấm dữ tợn trong truyền thuyết, cũng chưa từng thấy lông của nó có thể độc chết người, chứ đừng nói nó giống phượng hoàng hay diều hâu ở chỗ nào.”

Ông già Tây Địch vừa hút thuốc vừa cười cười nói: “Truyền thuyết mà, sẽ có nhiều chỗ sai lệch.”

Tây Lương Mạt trầm ngâm nói: “Có lẽ là vì phượng hoàng không muốn cùng diều hầu sinh hạ đứa dị dạng này ấy mà.”

Bách Lý Lạc tò mò mở to mắt: “Dị dạng là cái gì?”

Bạch Trân: “Nghe nói, kiểu không giống ai như Tiểu Bạch chính là dị dạng.”

Tiểu Bạch: “Cạc cạc cạc…!” – Ông đây hận chết đám đáng ghét các ngươi!

Nó cáu giận, trực tiếp đập cánh giẫm lên trán Bạch Trân vài cái rồi lại muốn giẫm Tây Lương Mạt, cuối cùng ấm ức lắc cái mông béo bay đi trong ánh mắt âm trầm của Tây Lương Mạt.

Bách Lý Lạc thấy vậy nhất thời hoảng hốt đuổi theo: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi tức giận à, quay lại đi.”

Tây Lương Mạt không giữ kịp, để cho Bách Lý Lạc chạy ra ngoài, nàng không khỏi nhăn mày đuổi theo: “Lạc Nhi, quay lại, đừng chạy lung tung!”

Địa hình nơi này phức tạp, nếu không cẩn thận để Lạc Nhi đi lạc thì phiền toái.

Mọi người cũng đuổi sát phía sau, có điều nơi này đường lối lắt léo, còn nhiều tiểu thương bày quán và khách mua hàng, làm cho Tây Lương Mạt không thể thuận lợi đuổi kịp.

Nàng nhíu mày, trực tiếp điểm mũi chân bay lên, cầm lấy áo của Bạch Lý Lạc, có chút bực bội nói: “Đã bảo ngươi đừng chạy lung tung, ngươi làm gì vậy?”

Bách Lý Lạc thấy Tiểu Bạch đã bay xa không khỏi nóng ruột sắp khóc: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nó tức giận, không cần chúng ta nữa!”

Nói xong lại ngoáy ngó như sâu, muốn giãy ra khỏi tay Tây Lương Mạt, gương mặt hắn tuyệt mỹ xuất trần, dù làm hành động như vậy cũng chỉ có vẻ đáng thương, không làm người ta thấy khó coi chút nào.

Nhưng Tây Lương Mạt rất bất đắc dĩ, tức giận giải thích: “Lạc Nhi, ngươi muốn bị đánh bàn tay à, lúc trước đã hứa với ta thế nào? Tiểu Bạch…”

Nhưng lời dạy dỗ của nàng còn chưa nói xong, một bàn tay xương xẩu đã vươn đến, thô lỗ vỗ lên vai Tây Lương Mạt: “Này, thằng nhóc ẻo lả, ở chợ mà các ngươi chạy cái gì, đập nát đồ của ta rồi, mau đền đi.”

Bởi Tây Lương Mạt đột nhiên dùng khinh công nên nhóm xưởng vệ phía sau không theo kịp, cho nên mới có kẻ không biết sợ đi lên gây chuyện với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt xoay người lại, thấy xung quanh đã vây quanh một đám đàn ông lực lưỡng từ lúc nào, người nào người nấy cao hơn nàng ít nhất nửa cái đầu, da đen bóng như sắt, mặc áo da ngắn người Hách Hách thường mặc, mũi và lỗ tai xỏ khuyên vàng ròng.

Tây Lương Mạt hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua những thứ bị đụng đổ trên mặt đất, quả thật là mấy món hàng hóa, nàng cũng không định ỷ thế bức người, dịu sắc mặt thản nhiên nói: “Bao nhiêu tiền, các ngươi nói cái giá đi.”

Đám đại hán Hách Hách nhìn Tây Lương Mạt, bỗng cười hắc hắc, trong tiếng cười có một loại dâm ô làm người ta ghê tởm: “Mấy thứ này là bảo bối chúng ta lặn xuống nước tìm và lấy được ở chỗ người phương Tây, chỉ sợ các ngươi đền không nổi.”

Tây Lương Mạt nhìn nụ cười ghê tởm của bọn chúng, lạnh nhạt nói: “À, nói vậy các ngươi muốn chúng ta lấy gì để đền?”

Đại hán Hách Hách cười lạnh vài tiếng, bỗng vươn tay chộp về phía bả vai nàng: “Được lắm, là ngươi nói đấy, Hách Hách chúng ta thiếu nhất nữ nhân và nam nhân xinh đẹp, bắt các ngươi lại nhất định có thể bán được giá cao.”

Tây Lương Mạt tức khắc lùi về sau, hất móng vuốt của đối phương ra, đồng thời mắt lóe lên tia sáng lạnh, hai ngón tay chọc thẳng về phía lòng bàn tay của tên kia.

Người kia kêu thảm một tiếng, ôm lấy bàn tay bị chọc thủng hai lỗ của mình mà kêu rên.

Đồng thời, đám đại hán còn lại biết tình hình không tốt, ngược lại ra tay với Bách Lý Lạc, làm Bách Lý Lạc sợ đến mức mặt mày tái nhợt.

Sắc mặt Tây Lương Mạt lạnh xuống, vươn tay ra cầm lấy tay hắn, che hắn ở phía sau: “Trốn sau lưng tỷ tỷ.”

Sau đó, nàng giũ thanh kiếm trong tay áo ra, không chút khách khí một kiếm gọt cái mũi của đại hán trước mặt, ngay tiếp theo hất tay lên, kiếm xuyên qua nách, cắm thẳng vào dưới bụng ba tấc của gã phía sau giống như sau gáy có mắt, làm cho gã người Tây Địch gào lên đau đớn.

Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười lạnh, điểm mũi chân, bạch hạc lên trời, trực tiếp đá văng gã cao to đó, trường kiếm trong tay không ngừng, một đường kiếm lại rạch về phía ngực của hai gã đại hán đang nhào tới với vẻ mặt dữ tợn, máu tươi văng khắp nơi.

Hai gã che ngực, trợn trừng mắt không dám tin rồi ầm ầm ngã xuống đất.

Người xung quanh sợ hãi mở to mắt, tiếng hét chói tai bỗng chốc nổi lên bốn phía.

“Giết người!”

“Chết người rồi!”

“Chạy mau!”

Trong đám người chật chội vang lên các loại tiếng hô cao vút, tiểu thương và khách thương chật chội xô lấn, muốn thoát khỏi hiện trường hung án đáng sợ này, trong đám người đông đúc, ai biết nạn nhân tiếp theo có phải là mình hay không.

Công tử nhìn có vẻ mi thanh mục tú, trói gà không chặt thì ra lại là người rat ay tàn nhẫn như thế.

Tây Lương Mạt nhăn mày nhìn đám người tứ phía, trong lòng thầm thở dài, xem ra hôm nay cuộc dạo chợ không thành rồi.

Rồi ánh mắt nàng lạnh nhạt liếc qua đám đàn ông Hách Hách bị thủ đoạn của nàng dọa sợ ngây người, khóe môi nhếch lên một độ cong khinh miệt, sau đó xoay người nhìn về phía Bách Lý Lạc ở phía sau, dịu dàng nói: “Lạc Nhi không sao chứ? Có sợ không?”

Bách Lý Lạc trốn phía sau Tây Lương Mạt, hai tay nắm chặt vạt áo sau của nàng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy còn cố gắng lắc đầu: “Có tỷ tỷ ở đây, Lạc Nhi không sợ người xấu!”

Tây Lương Mạt xoa đầu hắn, cười bất đăc dĩ: “Xem ra lời Thanh Nhi nói là đúng.”

Nàng có phần hiểu vì sao Bách Lý Thanh không muốn để Bách Lý Lạc ra ngoài dạo phố giải buồn, một đứa bé xinh đẹp nhường này, lại không có lòng đề phòng người khác, cho dù hắn không gây chuyện cũng có chuyện tự động tìm tới.

Huống hồ tính cách hắn hiếu động, chỉ cần không cẩn thận một chút là xảy ra chuyện.

Người Hách Hách vốn hung hãn không sợ chết, nhưng người Hách Hách lại có một loại kính nể trời sinh với kẻ mạnh hơn, giống như đàn sói trời sinh sẽ thần phục con sói mạnh nhất. Nay bọn họ thấy một công tử yếu đuối như Tây Lương Mạt lại ra tay tàn nhẫn đến vậy, thoáng chốc đã lấy mạng của ba người bọn họ cho nên mới bị kinh sợ.

Nhưng biểu hiện khinh thường, thậm chí hoàn toàn không để bọn họ vào mắt của Tây Lương mạt cũng hoàn toàn chọc giận người Hách Hách, tính cách mãnh liệt trong máu bọn họ bị kích thích, tròng mắt trừng to như chuông đồng, nổi giận gầm lên một tiếng.

Không biết từ đâu chui ra thêm mười mấy người Hách Hách cũng cao lớn như vậy, giống bầy sói nghe được tiếng hú của thủ lĩnh, mang theo loan đao rất to lao tới, nháy mắt đã bao vây Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc.

“Nam nhân này giết dũng sĩ của chúng ta, coi rẻ vũ dũng của chúng ta, cắt đầu hắn, xé bụng hắn, ăn thịt hắn, báo thù cho dũng sĩ của chúng ta!” Một gã Hách Hách bị Tây Lương Mạt đâm bị thương bả vai có vẻ là đầu mục của nhóm tiểu thương vân du tứ phương này, gã hét lên với vẻ mặt dữ tợn.

Tây Lương Mạt không buồn giương mắt, vươn tay vuốt lọn tóc rối của Bách Lý Thanh ra sau tai hắn, xì một tiếng khinh miệt: “Vậy để xem các ngươi ăn ta hay ta lấy da các ngươi làm thành trống trận hoa mỹ nhất.”

Tây Lương Mạt đã trải qua nhiều song to gió lớn, tay nhuốm không ít máu tươi, đối mặt với trường hợp này hoàn toàn có thể bình tĩnh ung dung, không có một chút hoảng sợ.

Ngược lại, hơi thở khát máu lạnh lẽo tỏa ra trên người nàng làm cho người Hách Hách cảnh giác.

Tiểu Bạch không biết đã bay về từ lúc nào, ngồi xổm trên cành cây, đôi mắt đậu đen khinh miệt trào phúng nhìn tình hình bên dưới – ai nha, lại có bầy sói ngu xuẩn chạy tới địa bàn của hồ ly tinh ngàn năm giương oai nữa kìa, không biết lão hồ ly ngàn năm kia trông thấy sẽ thấy thế nào.

Có một điều Tiểu Bạch có thể khẳng định là, trường hợp nhỏ như muỗi này đương nhiên không cần tôn thần điểu nó ra mặt, nó chỉ cần xem trò hay là được rồi.

Bởi vì…

“Chủ tử!” Mị Tinh và Mị Lục đã cầm trường kiếm, loan đao trong tay, vây Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc ở giữa.

Còn Liên công công thì đã dẫn nhóm xưởng vệ của Tư Lễ Giám hoàn toàn bao vây xung quanh, dùng thời gian ngắn nhất, hiệu quả cao nhất dọn ra một mảnh đất trống rộng để tiện ra tay.

Tay Lương Mạt vừa lấy khăn tay ra che đôi mắt hoang mang của Bách Lý Lạc, vừa lạnh nhạt nói: “Lát nữa ra tay sạch sẽ một chút, bọn chúng dùng loan đao, cũng làm cho đám man rợ này mở rộng tầm mắt về cách dùng thật sự của loan đao quỷ quân.”

Mị Tinh ngoại trừ những kỹ năm học được ở Mị bộ, sau này vì Tây Lương Mạt không muốn điều động thêm hộ vệ từ lục bộ vốn đã ít người, mà đám Frances lại luôn lo lắng, cho nên gọi Mị Tinh từ lục bộ tới để tinh tiến võ nghệ một thời gian.

Trong số vũ khí tiêu chuẩn của quỷ quân có một thứ – loan đao.

Mị Tinh đương nhiên mong còn không được, theo quỷ quân học võ nghệ như đói khát, nay kỹ thuật dùng loan đao tuy chưa được xuất thần nhập hóa như người của quỷ quân nhưng đã có lực sát thương rất lớn, cực kỳ linh hoạt.

Hiện giờ là lúc để nàng luyện tập, nàng nở nụ cười lạnh như băng nói: “Vâng!”

Trên cổ tay bị chặt đứt của nàng là một thanh loan đao đặc chế, loan đao rất sắc bén, ánh lên tia sáng xanh dưới ánh nắng, lạnh lẽo dị thường, làm người ta không rét mà run.

Đám Hách Hách cao lớn lực lưỡng như trâu cũng không rõ vì sao người xung quanh đã đi sạch, mà đám Liên công công lại chỉ vây không đánh, điều này làm bọn chúng tưởng người củaTây Lương Mạt đang sợ hãi, cho nên càng thêm kiêu ngạo, bọn chúng hung tợn trừng mắt với Tây Lương Mạt, tên đầu lĩnh hét lớn một tiếng, vài tên đại hán còn cao lớn hơn cả Mị Lục nhào đến.

Loan đao trên tay Mị Tinh run lên, loan đao rời khỏi cổ tay nàng bay ra ngoài, người Hách Hách làm sao ngờ được có ngươi sẽ phóng đao về phía kẻ địch, dũng sĩ Hách Hách nghênh chiến khinh miệt nghiêng đầu, trực tiếp dùng loan đao sở trường tính đánh bay thanh loan đao đó, không ngờ thanh loan đao tuy đã bị đánh bay lại đột nhiên quay ngược lại trong lúc hắn quay đầu chuẩn bị chém giết Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc, hơn nữa còn trực tiếp dạo một vòng trên cổ người Hách Hách đó, chỉ trong chốc lát… máu tươi phun trào.

Một cái đầu bay lên.

Khi người Hách Hách còn chưa kịp phản ứng Mị Tinh đã tỏa ra sát khí, cổ tay chuyển động, thanh loan đao nhuốm máu tươi lập tức quấn lên cổ một đại hán Hách Hách khác, hắn trợn ngược mắt, muốn kéo thanh loan đao theo bản năng, nhưng vì hắn kéo như vậy nên thanh loan đao trực tiếp cắt đứt ngón tay hắn, hắn còn chưa kịp kêu thảm đã trông thấy đầu mình bay lên trời.

Trong chớp mắt ngắn ngủi như thế, hai người Hách Hách lực lưỡng như hổ đã mất mạng, nhưng vẫn không khiến người Hách Hách học được bài học, bọn họ đã quen cuộc sống sáng sống chiều chết, săn mồi cùng bầy sói, ăn thịt người, màu đỏ của máu chỉ kích thích sự ngoan cố trong bọn họ, sau khi hoảng sợ qua đi lại tiếp tục bất chấp vọt lên.

Đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt đen của Mị Tinh hiện lên một tia lạnh lùng khinh miệt, đang định ra tay đã thấy một đại hán Hách Hách đập tới, gã cứng đờ một giây rồi thân thể đứt thành hai đoạn từ phần eo.

Mà nửa người trên của hắn kèm theo dạ dày đầy máu rơi ầm xuống đất, lộ ra dáng người mảnh khảnh như thiếu niên của Mị Lục ở phía sau, hắn không chút biểu cảm nhìn đống máu thịt đó một cái, thân mình chuyển động như ma quỷ, lại lướt tới bên cạnh một người Hách Hách.

Động tác của hắn cực nhẹ, không mạnh mẽ như Mị Tinh, nhưng thủ đoạn lại càng tàn nhẫn, những người Hách Hách bị Mị Lục đến gần càng ngày càng bị chặt nhỏ – từ hai đoạn, ba đoạn, đến bốn đoạn, năm đoạn, mỗi một đao gần như đã được đo lường trước, chặt thân thể người thành những khối máu thịt đồng đều.

Thân hình như thiếu niên vị thành niên lại có sức mạnh đáng sợ và tâm tính bình tĩnh tàn khốc, nhất là từ sau khi Bạch Ngọc bỏ đi, hắn càng trở nên im lặng và lạnh lùng.

Cho dù chính người Hách Hách cũng có thói quen ăn thịt người nhưng vẫn bị cách giết hại tàn nhẫn đến khiến người ta giận sôi của chiếc máy chặt thịt này làm cho sợ ngây người.

Còn Mị Tinh thì yên lặng nhướng mày, loan đao trong tay lại giảo hoạt cắt đứt đầu một người Hách Hách, nàng không hề băn khoăn khi kỹ thuật giết người của mình không sánh bằng với đám cường giả ở Mị bộ.

Bọn họ hoảng sợ nhìn đồng bọn của mình người thì máu thịt bay tứ tung, người thì rơi đầu xuống đất trong tay của thiếu nữ cụt một tay và thiếu niên áo đen kia, từ thế thượng phong ban đầu nháy mắt rơi xuống thế hạ phong.

Để người ta đồ tể.

Đồng thời, bọn họ dường như cũng hiểu được rằng vì sao “ông lão” quản gia của nhà phú quý kia lại dẫn “gia đinh” đứng yên bất động, không phải vì bọn họ sợ hãi, mà bọn họ đang đề phòng có người lại liều chết xông vào, cũng vì trong vòng tròn này hoàn toàn không cần đến bọn họ ra tay.

Tiếng kêu thê lương, tiếng rên thảm thiết vang khắp nơi.

Khu chợ vốn náo nhiệt nay ngay cả người xem náo nhiệt cũng không có.

Khi Mị Tinh lấy đầu người đầu tiên, Tây Lương Mạt đã dùng khăn tay che mắt Bách Lý Lạc, đồng thời bình tĩnh thấp giọng trách cứ Bách Lý Lạc như hoàn toàn không thấy cảnh giết chóc bên cạnh: “Ngươi nhìn xem, nếu ngươi không chạy lung tung thì làm sao có những phiền toái này.”

“Linh tỷ tỷ, rốt cuộc là tiếng gì thế, Lạc Nhi… Lạc Nhi sợ.” Sắc mặt Bách Lý Lạc hốt hoảng, bị che mắt trông vừa bất lực vừa đáng thương, giống như một con thỏ trắng hoảng sợ níu chặt lấy cánh tay Tây Lương Mạt, nếu không vì hắn rất cao, có lẽ hắn đã trực tiếp chui vào lòng Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt săn sóc kéo hắn đứng xa một chút, miễn cho có máu dính lên người Bách Lý Lạc, đồng thời nhẹ giọng trấn an: “Không có việc gì, tất cả đều rất ổn, ngươi đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, đó là một đám sói hoang Hách Hách không biết điều nhảy ra khỏi lồng sắt giương oai thôi, nay người của tỷ tỷ đã đuổi bọn chúng tới chỗ bọn chúng nên ở rồi, miễn cho chướng mắt chúng ta, gây nguy hiểm cho những động vật khác.”

Bách Lý Lạc hoài nghi lẩm bẩm: “Sói hoang… Tỷ tỷ cẩn thận, đừng để bị thương, chúng nó rất lợi hại đấy.”

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt mềm mại của Bách Lý Lạc, trong lòng than khẽ một tiếng, sau đó thản nhiên mỉm cười: “Được.”

Nàng chỉ sai người lấy mạng đám sói giương oai này, không định làm chúng nó bị thương, dù sao sói hoang nếu không một kích lấy mạng chúng nó sẽ không ngừng gây phiền phức.

Có điều vì Lạc Nhi tâm tính ngây thơ cho nên đặc biệt nhạy cảm với giết chóc máu tanh, cho nên dù nàng an ủi như vậy, thân thể hắn vẫn không tự chủ được mà run run.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Bách Lý Lạc, trấn an hắn.

Trong cảnh tượng giết chóc này, một công tử trẻ tuổi nhã nhặn đứng giữa nơi máu tanh không coi ai ra gì, mặc kệ máu me bay xung quanh, tiếng kêu rên khắp nơi, hắn lại chỉ nhẹ giọng an ủi thiếu niên cao gầy xinh đẹp không tưởng tượng nổi bên cạnh, hình ảnh dịu dàng lại máu me như vậy nhìn rất dị thường, cổ quái đến mức làm người ta khắc sâu ấn tượng, cho nên rất nhiều năm sau, trong ngõ nhỏ thượng kinh, dân chúng còn lưu truyền một truyền thuyết cổ quái, năm nọ tháng nọ, có tu la đến từ dị thế, dẫn theo quỷ ăn thịt đại khai sát giới, ăn thịt toàn bộ người Hách Hách hung hãn.

Mà ngay khi tất cả đến hồi kết thúc, chỉ còn lại hai ba tên Hách Hách muốn chạy trốn lại bị Liên công công dẫn nhóm xưởng vệ ép quay về trong vòng tàn sát.

Tây Lương Mạt bỗng giơ tay, Mị Tinh và Mị Lục lập tức dừng tay, không ra tay với mấy đại hán Hách Hách toàn thân thương tích đó nữa, để lại người Hách Hách run rẩy hoảng sợ, quỳ dưới đất xin tha.

“Tha mạng, chúng ta không dám nữa.”

Tây Lương Mạt lãnh đạm nhìn bọn họ: “Rốt cuộc ai sai các ngươi làm chuyện này?”

“Không có, không ai sai chúng ta làm, chúng ta thấy người một nhà bị bắt nạt nên mới…” Một người Hách Hách bị chặt đứt một cánh tay hoảng sợ trợn trừng mắt, lập tức lớn tiếng phủ nhận.

“Thật không? Sói hoang Hách Hách, ta nghĩ các ngươi biết ta không được kiên nhẫn cho lắm, nếu các ngươi không muốn nói thật, chúng ta không ngại dùng da các ngươi làm trống thử xem hiệu quả thế nào, nói mới nhớ ta còn chưa từng tận mắt xem lột da đâu.” Tây Lương Mạt ngắt lời gã Hách Hách kia, nàng không có hứng thú nghe bọn chúng cãi cọ.

Nàng chưa ngốc đến mức ngay cả lần tập kích này có dự mưu cũng không nhận ra, người Hách Hách dù kích động cũng sẽ không dám gây chuyện ồn ào như thế ở ngay thượng kinh, hơn nữa vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mới đến.

Chỉ e ngay khi bọn họ ra khỏi cửa đã bị đám Hách Hách này theo dõi.

Cho nên lúc trước nàng không ngăn cản Mị Tinh và Mị Lục ra tay, vì nàng cần tạo áp lực cho đàn sói ngu xuẩn này.

Người Hách Hách còn chưa nói gì Tây Lương Mạt đã nghe thấy một giọng cười quái dị vang lên trên không trung: “Nha đầu nhà ngươi quả là ngoan độc.”

Tây Lương Mạt nghe vậy nhanh chóng nâng tầm mắt, phát hiện trong không trung xuất hiện một ông lão từ khi nào, nhìn dung mạo gầy gò kia mới nhận ra chính là ông già đã nói chuyện với nàng và Bách Lý Lạc lúc trước.

Thấy ông già này xuất hiện ở đây, không chỉ Tây Lương Mạt, ngay cả Liên công công cùng đám xưởng vệ cũng xanh mặt, bọn họ rõ ràng đã vây quanh nơi này, sao có thể có người vượt qua bọn họ chui vào được?

Hơn nữa quái dị nhất là, thậm chí không ai nhìn thấy lão già này vào bằng cách nào, ông ta giống như hiện ra từ không khí, chính loại bất ngờ này chỉ sợ… nguy hiểm!

Bời điều này ý nghĩa khinh công của ông già đã đến cực đỉnh.

Tây Lương Mạt nheo mắt nhìn ông già, sau đó khách khí nói: “Ông lão, chúng ta là người của Tư Lễ Giám, hiện đang xử lý một ít quân cơ mật vụ, phiền ngài rời đi, nếu ngài bằng lòng, sau khi xử lý xong nơi này, cùng ta về Tư Lễ Giám uống chén trà được không?”

Ánh mắt đục ngầu của ông lão nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm, nở nụ cười vừa khinh miệt vừa cổ quái: “Tư Lễ Giám là cái thá gì, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nha đầu ngươi còn muốn lấy cái này đến đè người à, đúng là một nha đầu ti bỉ.”

Tây Lương Mạt thản nhiên nhìn ông ta: “Ngài muốn thế nào?”

Xem ra ông già này là địch, không phải bạn, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.

Chỉ không biết lai lịch của ông ta thế nào.

Đây cũng là nghi hoặc của mọi người.

Tất cả mọi người cảnh giác rút kiếm ra, còn Mị Lục và Mị Tinh đã hoàn toàn không có vẻ khinh thường như xé một món đồ chơi như lúc trước, toàn thân căng cứng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ông già kia.

Bọn họ đã nhìn giết chóc quen, giết người quen, trực giác của sát thủ trở nên rất nhạy cảm, có thể ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mục tiêu đồng thời ngửi được mùi vị nguy hiểm trên người mục tiêu này.

“Hừ, ta không muốn thế nào, ta chỉ cảm thấy nha đầu ngươi cũng giống như mẹ ngươi, không phải người tốt, lại không biết làm sao mê hoặc một đám ngu ngốc, nay xem nha đầu nhà ngươi cũng biết dụ dỗ, còn trà trộn cả vào Tư Lễ Giám, hừ!” Vẻ mặt ông lão u ám, trên người phát ra hơi thở mù mịt gần như tử khí, phiêu tán ra như có hình.

Làm cho Tây Lương Mạt cảm thấy có chút quen thuộc.

“Ông…” Nàng đang định nói chuyện thì ông lão trước mặt bỗng gây khó dễ, thân thể ông ta bay lên trong một tư thế quỷ dị, một chưởng đánh úp về phía Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc – người dùng khinh công đều có một động tác bật lên, ngay cả ma công cao cường như Bách Lý Thanh cũng vậy, nhưng hiển nhiên ông lão trước mặt đã vượt qua phạm vi hiểu biết của mọi người.

Còn Mị Lục thì lập tức giơ tay nghênh chiến.

Nhưng ngay sau đó, Tây Lương Mạt chợt nghe Mị Lục phát ra một tiếng kêu đau đớn, toàn thân bay ra, còn trực tiếp đập vào người Mị Tinh, đụng ngã Mị Tinh, còn chưởng lực của ông lão trong chớp mắt đã đến ngay trán Tây Lương Mạt.

Trong tay Tây Lương Mạt đã sớm giấu kiếm, đâm thẳng về phía ông già, nhưng kiếm lại bỗng chốc… vỡ vụn.

Tây Lương Mạt giật mình, nàng thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của ông lão.

Nhưng ngay sau đó, thân kiếm vỡ vụn bỗng nhiên tản ra một làn khói tím, phun về phía ông lão.

Đáy mắt âm trầm của ông lão hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ông ta nở nụ cười: “Nha đầu thối, cũng có tài đấy nhỉ.”

Nhưng chỉ một lát, Tây Lương Mạt bỗng thấy thân thể mềm nhũn, mất đi ý thức, thậm chí nàng không biết ông lão đã làm cái gì, chỉ cảm thấy mình bị ông lão khiêng lên vai, Bách Lý Lạc cũng vậy.

Ông lão cổ quái khiêng bọn họ lên rồi chạy.

Âm thanh cuối cùng nàng nghe được là Liên công công điên cuồng rống lên một tiếng.