Hoạn Quan Quyền Thế Thật Ra Là Trung Thần Lương Tướng

Chương 2



Dù danh tiếng của Đoạn Thập Tứ trong thanh Trường An có lan truyền tồi tệ đến mức nào, Quân Lệnh Hoan tin chắc bọn họ toàn nói bậy.

Trong mắt Quân Lệnh Hoan, Đoạn Thập Tứ ca ca là một người rất rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.

Nói ra cũng lạ, Quân Lệnh Hoan từ nhỏ được cả nhà nâng niu chiều chuộng, khi Ngũ hoàng tử ca ca của nàng trở thành Nhiếp chính vương, ai nấy trong thành Trường An này đều thuận theo nàng.

Nhưng từ nhỏ nàng lại thích theo sau Đoạn Thập Tứ.

Chuyện này phải kể từ năm Quân Lệnh Hoan tám tuổi.

Ngày đó, cô bé và mẫu thân bị một toán binh sĩ không biết từ đâu đến bắt giữ, muốn giam họ vào lao ngục. Dù Quân Lệnh Hoan không biết người trước mặt mình là ai, nhưng cũng biết lao ngục của triều đình là nơi giam người xấu.

Tên lính siết tay cô bé đau điếng nhưng cô bé không dám khóc vì sợ mẫu thân lo lắng.

Cô bé sớm đã bị dọa sợ toàn thân lạnh run.

Đúng lúc ấy, thiếu niên cả người bê bết máu đó xuất hiện.

Năm đó, Quân Lệnh Hoan vẫn còn nhỏ, không nhớ được tình hình cụ thể, nhưng vẫn nhớ rõ, ca ca tuổi không bao lớn đó cứu cô bé khỏi tay tên lính, một tay ôm cô bé vào lòng.

Mùi máu tanh nồng nặc khắp người, động tác không hề nhẹ nhàng, thân thể cũng cứng ngắc, cánh tay giữ cô bé cũng làm cô bé đau, nhưng lại làm cô bé có cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Cảm giác này vẫn in sâu trong trí nhớ của cô bé rất nhiều năm.

Chỉ là hình như không ai trong nhà cô bé thích ca ca này.

Sau cái ngày ca ca đó cứu cô bé, cô bé đến hỏi mẫu thân, người đến cứu họ hôm qua là ai.

Cô bé vốn không biết lúc đó mẫu thân còn đang giận, căm hận Ngũ hoàng tử ca ca đẩy đại ca của cô bé vào hang sói. Lúc mẫu thân nghe cô bé hỏi, hai mắt trừng to, nói "Còn là ai nữa? Cũng là con sói trong hang sói. Lệnh Hoan nhớ kỹ, phải tránh xa bọn chúng."

Mẫu thân cô bé chẳng qua là nói lời tức giận, khiến Lệnh Hoan hơi nghi ngờ.

Ca ca đó tuy trông có vẻ đáng sợ, nhưng là người tốt đã cứu họ mà?

Tuy nhiên, dù có nghi ngờ thì cô bé cũng rất nghe lời mẫu thân. Nếu mẫu thân nói ca ca đó là người xấu, vậy cô bé tạm thời không xem ca ca đó là người tốt vậy.

Chẳng qua vài ngày sau, cô bé lại gặp ca ca đó.

Đó là lúc cô bé vào cung thăm cô mẫu với tiểu bảo bảo. Lúc đi ngang qua cổng Tuyên Võ đã gặp ca ca đó.

Hắn dẫn một vài Cẩm Y vệ mặc y phục Phi Ngư đi về phía trong cung. Hắn trẻ hơn nhiều so với những người đó, vóc người thấp hơn một chút, nhưng phong thái của hắn thì lạnh lùng đến đáng sợ.

Quân Lệnh Hoan nhận thấy, ca ca này sau khi rửa mặt, trông cũng rất là đẹp.

Cô bé bỏ lại cung nữ và hạ nhân phía sau, chạy về phía trước một quãng đường.

Cô bé thầm nghĩ, dù ca ca này là người xấu thì cũng là người xấu đã cứu cô bé. Ca ca từng nói, không thể có ân mà không báo.

Lệnh Hoan vừa hay cầm trên tay một quả đào, vì lúc sáng cô bé dùng bữa sáng có hơi ít, lúc rời đi được nha hoàn nhét vào tay cô bé.

Lệnh Hoan rất thích ăn đào.

Thế nên cô bé chạy nhanh về phía trước, cầm quả đào mà cô bé không nỡ ăn, vốn định đem vào cung cho cô mẫu, cô bé cố sức nhấc lên đưa đến trước mặt ca ca đó.

"Ca ca!" giọng cô bé mềm mại, có chút ngọt tươi như quả đào.

Nhưng ca ca đó cụp mắt nhìn cô bé, gương mặt vô cảm.

Tay này cầm đao, tay còn lại cầm túi vải, vòng qua cô bé bỏ đi.

Lệnh Hoan nhìn hắn đi xa, nhưng không để ý túi vải trong tay hắn đã thấm đầy màu đỏ thẫm, chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống đáy túi vải.

Bên trong là một đầu người mới.

Lệnh Hoan lần đầu tiên đụng phải bức tường cứng như vậy, cầm quả đào trong tay, có chút tổn thương trong lòng.

Cô bé cố gắng che giấu nỗi buồn này, nhưng sau khi tới cung Minh Loan, vẫn bị Thục quý phi phát hiện.

Thục quý phi ăn quả đào mà cô bé mang từ phủ Vĩnh Ninh Công tới, hỏi "Hôm nay sao không thấy Lệnh Hoan cười?"

Lệnh Hoan lắc đầu.

Cung nữ ở bên xen vào "Vừa rồi Đại tiểu thư gặp mấy tên phiên tử Đông Xưởng, người đứng đầu hình như là nghĩa tử của Đoạn xưởng công."

Thục quý phi cũng có nghe nói đôi chút về tiểu tử thay Tiết Yến giết Đoạn xưởng công đó.

Nàng vốn không có ấn tượng tốt gì với Đông Xưởng, cộng thêm mấy ngày trước đó nàng biết Chưởng ban họ Ngô kia của Đông Xưởng năm đó bán chủ cầu vinh, dựa dẫm Nghi tiệp dư mưu hại Dung phi, mới được vào Đông Xưởng.

Lúc này, nàng càng không có ấn tượng tốt gì với đám hoạn quan đó.

Thục quý phi ừm một tiếng, chỉ xem như cháu gái của mình bị mấy tên phiên tử dọa sợ.

"Không sao." nàng xoa xoa đầu Lệnh Hoan, ấm áp nói "Mấy tên phiên tử Đông Xưởng đó cũng không phải người tốt gì, Lệnh Hoan tránh xa bọn chúng một chút là được."

Quân Lệnh Hoan nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng cô bé gật đầu cũng khá lơ đễnh.

Cô bé nhìn quả đào đang ăn dở trong tay Thục quý phi, trong lòng không vui nghĩ, tại sao chứ?

Tại sao ca ca đó không ăn đào của cô bé chứ?

Đến khi Quân Lệnh Hoan rời khỏi cung Minh Loan vẫn chưa nghĩ thông được chuyện này.

Chẳng qua không kịp đợi cô bé nghĩ thông, thì đã có chuyện khác thu hút sự chú ý của cô bé.

Thất hoàng tử năm nay vừa tròn mười tuổi, mẫu phi cưng chiều, vua Thanh Bình cũng không quản, chính là độ tuổi thích chơi bời lêu lỏng.

Tên tiểu tử này mỗi ngày ở trong cung nghịch ngợm phá phách, trêu mèo chọc chó, đặc biệt là thích bắt nạt tiểu cô nương có vẻ ngoài xinh đẹp.

Vừa hay, Quân Lệnh Hoan nhìn vô cùng xinh đẹp.

Cô bé đang đi trong cung thì đột nhiên một tên tiểu tử thối với hai móng vuốt bẩn thỉu nhảy ra trước mặt cô bé.

"Này! Tiểu nha đầu!" áo gấm trên người tiểu tử đó mặc cũng xộc xệch, cười toe toét với Quân Lệnh Hoan, rồi đưa thứ cầm trong tay tới trước mắt cô bé.

Một con sâu xanh vừa bự vừa mập.

Lệnh Hoan bị dọa sợ hãi, tìm cách né tránh. Nhưng tiểu tử đó càng nhìn thấy cô bé sợ, thì càng thích thú, nắm con sâu bự dí vào mặt Lệnh Hoan.

Cô bé sợ đến mức bật khóc.

Cung nữ xung quanh không ai dám ngăn cản tiểu chủ tử khốn kiếp này, ai nấy đều núp sang một bên, cầu xin Thất hoàng tử đừng gây chuyện nữa.

Nhưng trong mắt Thất hoàng tử nào có đám nô tài này? Trong mắt gã lúc này chỉ có tiểu muội muội bị dọa đến mức bật khóc này.

Ở trong cung lâu rồi, đám người này chả có gì thú vị, ngày thường ngoài cầu xin gã đừng gây chuyện, cáo trạng với mẫu phi gã, thì chẳng còn tích sự gì hết.

Không giống cô bé này, rất sinh động, còn rất xinh đẹp.

Gã vui vẻ cười toe toét, còn sáp đến gần, muốn vứt con sâu bự đó lên người cô bé.

Quân Lệnh Hoan vội né sang một bên, nhưng trong lúc hoảng sợ vô tình giẫm phải váy, ngã ra đất.

Cô bé quay đầu, thấy tên tiểu tử thối đó cười xấu xa, cầm con sâu bự lao tới.

Quân Lệnh Hoan nức nở nhắm mắt, quay đầu đi.

Đúng lúc này, xung quanh có tiếng cung nữ hét lên.

Cảm giác nhớp nháp dọa người không đến, ngược lại nghe thấy tiểu hoàng tử như ác ma kia hét lên đau đớn.

Quân Lệnh Hoan mở mắt, không biết từ lúc nào, ca ca Đông Xưởng đó đã đứng bên cạnh tiểu hoàng tử kia.

Hắn dùng một tay siết chặt cổ tay tiểu hoàng tử khiến gã đau đớn hét lên.

Hai mắt Quân Lệnh Hoan bị nước mắt làm nhòe đi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ca ca đó cao hơn tiểu hoàng tử rất nhiều, khi cúi xuống nhìn gã, lông mày nhíu chặt không kiên nhẫn.

Lông mày của hắn thật đẹp.

Còn Thất hoàng tử thì đau đớn buông lỏng tay, con sâu xanh trong tay rơi xuống đất.

Đoạn Thập Tứ cụp mắt nhìn con sâu xanh.

...... cái thứ này, dọa cô bé sợ thành thế này à?

Hắn mơ hồ nhớ là lúc đó cô bé này bị thuộc hạ của Tứ hoàng tử bắt làm con tin, một tiếng cũng không kêu gào, lúc này lại bị con sâu không biết cắn người dọa đến phát khóc.

Hắn liếc nhìn Quân Lệnh Hoan.

Cô bé ngã trên đất, chiếc váy lụa màu đỏ vấy bẩn, lúc này đang gượng dậy, nước mắt chảy dài trên má.

Đoạn Thập Tứ nhấc chân, quét con sâu xanh kia vào bụi cỏ ven đường.

Thất hoàng tử dĩ nhiên không muốn.

"Tên cẩu hoạn quan từ đâu tới, dám cản bổn hoàng tử!" gã quát.

Đoạn Thập Tứ mặc kệ gã, đẩy gã ra xa rồi thả ra.

Thất hoàng tử không cam lòng, định đánh hắn một trận.

Nhưng nắm đấm của gã còn chưa kịp chạm vào Đoạn Thập Tứ, gã đã bị chặn lại bằng một tay, tay bị xoắn ra sau, rồi ngã xuống đất.

Thất hoàng tử tức giận vì đau mông.

"Không phải là cẩu hoạn quan ở Đông Xưởng sao! Ngươi chờ đó, ta sẽ nói với phụ hoàng, để phụ hoàng chém đầu ngươi!"

Tất nhiên gã không có khả năng đó. Chưa kể bây giờ phụ hoàng gã đang nằm liệt giường, ngoài chớp mắt thì không làm được gì, dù lúc phụ hoàng gã có khỏe mạnh thì cũng không bao giờ đáp ứng yêu cầu vô lý của một đứa trẻ phá phách không được yêu thương như vậy.

Thất hoàng tử chỉ đang la hét ầm ĩ mà thôi.

Đoạn Thập Tứ phớt lờ gã.

Suy cho cùng, hắn làm như vậy, toàn là nghe lệnh hành sự.

Còn về chuyện nghe lệnh của ai ...

Đoạn Thập Tứ liếc nhìn sang bên cạnh.

Lại không thấy Tiến Bảo công công đâu nữa, không biết đã đi đâu rồi.

Vừa rồi Tiến Bảo thấy ở đây có chuyện, nhưng không muốn ra mặt, dứt khoát đẩy Đoạn Thập Tứ đi cùng tới đây, nói "Người bị bắt nạt không phải là Đại tiểu thư Quân gia mà chủ tử lệnh ngươi bảo vệ sao? Đi nhanh đi."

Đoạn Thập Tứ không hiểu mấy lời quanh co lòng vòng trong bụng Tiến Bảo, thấy cô bé đang run rẩy khóc lóc đáng thương, quả thật chủ tử đã dặn dò chăm sóc, thế nên hắn bước thẳng tới kéo tên tiểu tử kia ra.

Còn về lời uy hiếp của tên tiểu tử này ... tuy là hoàng tử, nhưng chẳng có ai coi trọng, hắn dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm.

Hắn quay lại, cúi người, nắm cổ tay của Quân Lệnh Hoan, đỡ cô bé đứng dậy.

Nói là đỡ, chi bằng nói là nhấc. Cổ tay của Quân Lệnh Hoan bị hắn giữ chặt đến phát đau, nhưng trong ánh mắt nhòe nước của cô bé, chỉ toàn là ca ca trước mặt này.

Ai cũng phớt lờ lời của Thất hoàng tử, nhưng Quân Lệnh Hoan là người duy nhất ghi nhớ những lời này.

Ai cũng nói người trong Đông Xưởng là người xấu, mắng bọn họ là hoạn quan, nhưng ca ca Đông Xưởng này vì cứu cô bé mà sắp bị Hoàng thượng chém đầu rồi.

Quân Lệnh Hoan càng chảy nước mắt nhiều hơn.

Ai nói người trong Đông Xưởng đều là người xấu?

Ca ca trước mặt này, là người tốt hi sinh mạng mình để cứu cô bé.