Đoạn Thập Tứ không hiểu tại sao Quân Lệnh Hoan lại hỏi như vậy.
Nếu nói về mệnh lệnh, năm đó hắn về kinh trước Tiết Yến, đã nhận được lệnh của Tiết Yến.
Bảo vệ Quân gia chu toàn, muội muội duy nhất của Quân Hoài Lang phải bình an vô sự.
Sau đó, Tiến Bảo công công cũng từng nhắc nhở hắn.
Quân Lệnh Hoan là tâm can bảo bối của người trong lòng chủ tử nhà hắn, thì cũng là tâm can bảo bối của chủ tử nhà hắn. Có vài chuyện không cần mệnh lệnh của chủ tử, hắn cũng nên chủ động làm tốt.
Vì vậy, nếu nói về mệnh lệnh, quả thật là có.
Chỉ là Đoạn Thập Tứ chưa từng bị cảm xúc chi phối thế này khi hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn cam tâm tình nguyện, chỉ là hắn chưa nhận ra.
Còn bây giờ, hắn chỉ thành thật gật đầu.
"Đúng vậy." hắn nói.
Quân Lệnh Hoan mím môi, cố kìm để nước mắt không rơi.
Nàng thầm nghĩ, mình ngốc thật mà.
Chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra, còn luôn thầm cho rằng, Đoạn Thập Tứ ca ca chỉ tốt với mình nàng, là duy nhất trong thiên hạ này.
Thật ra vốn không phải thế.
Nàng sụt sịt, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài.
Thái y bên cạnh ngẩn người.
Mình ... mình không dùng sức mà, sao lại làm cho vị tiểu thư này khóc rồi?
Lại nghe thấy vị tiểu thư này cố kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào, nói "À, vậy ta biết rồi, ngươi đi phục mệnh đi."
Bước chân Đoạn Thập Tứ dừng lại.
Hắn quả thật muốn đi tìm Tiết Yến, nghe mắng một trận, chịu phạt một trận, để cảm giác tội lỗi trong lòng có lối thoát.
Nhưng bây giờ xem ra ... hình như không phải vậy.
Hắn do dự một lúc, vẫn là cất bước rời khỏi.
Tuy hắn đi về phía trước, nhưng thực ra không có phương hướng nào cả.
Mà sau lưng hắn, Quân Lệnh Hoan nước mắt tuôn rơi nhìn chằm chằm bóng lưng xa xăm của hắn.
Tiết Yến chưa từng thấy cảm xúc của Đoạn Thập Tứ lộ rõ như vậy.
Đoạn Thập Tứ giống một thanh đao, một cái bóng, luôn dứt khoát ổn thỏa, đồng thời không cảm xúc, không mắc lỗi.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Hắn rõ ràng cảm giác được, Đoạn Thập Tứ đến để đòi bị đánh, mà hình như hắn không phạt, Đoạn Thập Tứ sẽ không thấy thoải mái vậy.
Đoạn Thập Tứ quỳ một gối xuống trước mặt hắn, nói "Thuộc hạ không bảo vệ tốt cho Quân tiểu thư, nên tới nhận phạt."
Sau khi nghe Quân Hoài Lang nói lại, hắn cũng cảm thấy không có chuyện gì lớn. Cưỡi ngựa vốn rất dễ va chạm, Lệnh Hoan lại là tiểu cô nương, Đoạn Thập Tứ ở bên cạnh bảo vệ, cũng có phần hơi bất tiện.
Nếu thái y đã nói không sao, hẳn là thương thế không nghiêm trọng, cũng đâu cần phải phạt Đoạn Thập Tứ?
Vốn Đoạn Thập Tứ xuất thân từ Đông Xưởng, toàn làm những chuyện đầu đao nhuốm máu, bảo hắn làm tùy tùng bên cạnh một tiểu cô nương, nói thế nào thì cũng ấm ức cho hắn rồi.
Nhưng mà Đoạn Thập Tứ trước giờ luôn nghe theo lệnh không đứng dậy.
"Vẫn mong chủ tử trách phạt, lấy đó làm gương." Đoạn Thập Tứ nói.
Quân Hoài Lang nhận thấy có gì đó không ổn.
Y vội đứng dậy, mặc kệ Tiết Yến, nhanh chóng về đại doanh xem tình hình của Quân Lệnh Hoan.
Tiết Yến không cản được y, trơ mắt nhìn Quân Hoài Lang khó khăn lắm mới đồng ý cùng hắn đi săn, quay trở về lều trại.
Hắn nhìn Đoạn Thập Tứ.
"Muốn nhận phạt phải không?" chuyện tốt của Tiết Yến bị phá hỏng, hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng." Đoạn Thập Tứ nói.
"Tự đi nhận ba mươi roi, đừng đánh ngoài lều của ta, chướng mắt." Tiết Yến nói.
Đoạn Thập Tứ được chịu phạt như ý nguyện.
Nhưng mà, khi roi quất vào lưng, cảm giác đau rát, cũng không thể làm tan đi ngột ngạt tích tụ trong lòng.
Cảm giác này vượt quá tầm hiểu biết của Đoạn Thập Tứ trong gần hai mươi năm cuộc sống của hắn.
Theo quan điểm của hắn, hắn không hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử, cảm thấy có lỗi, cho nên hắn chịu phạt. Sau khi bị phạt, hai bên xóa bỏ, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn tự nhiên biến mất.
Nhưng bây giờ lại không thể.
Sau khi bị phạt, trước mắt vẫn xuất hiện dáng vẻ hai mắt ngấn nước của Quân Lệnh Hoan.
Dường như loại cảm giác tội lỗi này không có chuyện gì có thể xóa bỏ được, chỉ khi làm tiểu cô nương đó cười trở lại, hắn mới có thể thật sự thấy an tâm.
Đúng lúc này, Tiết Yến lại gọi hắn vào lều.
Quân Hoài Lang cũng ở đó.
Vừa rồi y chạy vội đến đại doanh, nhưng thấy Quân Lệnh Hoan không bị thương nặng, mắt cá trẹo cũng đã được đắp thuốc, mấy ngày nữa sẽ hết sưng.
Thái y cũng nói vết thương không nặng, lúc tiểu thư đang nắn xương, cũng chỉ rên rỉ một tiếng, sau đó không phát ra tiếng nào nữa, hẳn là không đau mấy.
Nhưng Quân Hoài Lang vừa đến, Quân Lệnh Hoan đã nhào vào lòng y bật khóc.
Quân Hoài Lang vô cùng đau lòng, phải dỗ một lúc lâu, Quân Lệnh Hoan mới dần kìm được nước mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Quân Hoài Lang nhẹ giọng hỏi.
Quân Lệnh Hoan nghẹn ngào vài lần.
"Ca ca, đừng để Thập Tứ ca ca bảo vệ muội nữa." nàng thút thít nói.
Cho nên lúc này, Quân Hoài Lang hơi phức tạp nhìn Đoạn Thập Tứ.
Nếu nói Đoạn Thập Tứ bắt nạt Quân Lệnh Hoan, y sẽ không tin. Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của hai người, hẳn là đã xảy ra chuyện.
Quân Hoài Lang không tiện hỏi, chỉ đành làm như Quân Lệnh Hoan nói.
Y nhìn thấy vết thương sau lưng của Đoạn Thập Tứ, hắn quỳ một gối trước mặt y, mặt không chút thay đổi, lẳng lặng chờ lệnh của y.
Y không thấy trong đôi mắt cụp xuống của Đoạn Thập Tứ chứa một chút lo lắng.
Y thậm chí còn không biết Đoạn Thập Tứ đang mong chờ được nghe những lời liên quan đến Quân Lệnh Hoan từ miệng y.
Lại nghe Quân Hoài Lang nói.
"Sau này, Lệnh Hoan không cần ngươi chăm sóc nữa." y nói "Hôm nay vất vả rồi."