Hoạn Sư Kí Lục - Bất Thị Tri Canh

Chương 3



Giọng điệu của Cố Niệm bình thản, vừa ẩn chứa kính trọng, vừa mang một chút tình cảm ái muội khó thấy. Phó Trí nhìn cậu, hiển nhiên không có ý định nói chuyện.

Cố Niệm cười lấy lòng, lại hỏi hắn "Ngài Phó hôm nay dậy sớm thế?"

Phó Trí hừ lạnh một tiếng xem như trả lời, cầm lấy cây súng kế bên, vừa vặn là khẩu M1911 hắn thích dùng. Phó Trí hơi nheo mắt giơ súng lên ngắm bắn, đùng một tiếng, viên đạn hoàn hảo xuyên qua hồng tâm.

Hắn vừa bắn xong thì Tiết Tắc cũng gọi điện thoại đến để nhắc hắn còn một cuộc hẹn ăn sáng với một vị trưởng bối, hỏi hắn đã muốn đi chưa. Phó Trí chỉ ừm rồi cúp máy, vừa tính cất súng vào tủ khóa mật mã thì Cố Niệm đã vươn tay ra cười híp mắt "Ngài Phó, cái này là súng của tôi."

Loại súng này hơi lớn, nằm trong bàn tay nhỏ nhắn của Cố Niệm nhìn thế nào cũng cồng kềnh không hợp. Phó Trí vừa đi vừa hỏi "Cậu thích dùng loại này?"

"Vâng." Cố Niệm đáp, "Không phải loại hợp với tôi nhưng là loại tôi thích nhất."

Phó Trí không để câu nói vừa nãy ở trong lòng, hắn lên lầu thay quần áo cho buổi hẹn sắp tới.

Lúc Tưởng Húc Văn gọi điện đến đã là mấy ngày sau, vừa mở miệng chẳng phải chuyện quan trọng gì. Chỉ đơn giản muốn rủ hắn đi đánh golf, Phó Trí thấy hôm nay mình cũng không có việc quan trọng nên gật đầu đồng ý. Tưởng Húc Văn được voi đòi tiên, muốn đến nhà hắn lựa hai cây gậy đánh golf cho mình. May thay Phó Trí chỉ mới rời khỏi công ty, vì thế hắn vòng xe lại đến đón Văn Húc rồi chở tới biệt thự.

Tưởng Húc Văn say mê đứng trước phòng chứa dụng cụ đánh golf, đương nhiên đây không phải do rượu dù trước đó y có uống qua chút ít. Y đến cạnh Phó Trí ghé tai hỏi thầm "Này, mấy ngày trước tao quên hỏi, vật nhỏ kia tên gì vậy?"

Phó Trí cứ nghĩ Tưởng Húc Văn đã sớm ném việc Cố Niệm đến bữa tiệc ra sau đầu, không ngờ người này vẫn còn nhớ. Hơn nữa hình như còn có dụng ý gì đó, hắn tiện tay cầm cây gậy đánh golf, ngồi xuống ghế salon uống trà "Tên là Cố Niệm."

Tưởng Húc Văn nâng tách trà đen lên thầm nói "Tên khá lạ." Lúc này y nhướn mày nhìn Phó Trí nói ra ý muốn của mình "Tặng cậu ta cho tao đi. Dù sao để cậu ta ở đây cũng quá lãng phí."

Phó Trí nhấp một miếng trà, giống như đang suy nghĩ đến lời đề nghị của bạn mình, hắn gọi Tiết Tắc đến "Cố Niệm đâu rồi?"

Tiết Tắc hơi sửng sốt nhưng vẫn cung kính cho biết, Cố Niệm hiện vẫn đang ở ngoài bãi tập bắn súng. Ngày hôm nay, Phó Trí không có ý định đi đâu nên bên ngoài cũng không có nhiều người canh gác.

"Ôi cha, còn biết xài súng, cá tính xem ra mạnh mẽ nhỉ? Dáng vẻ yếu ớt của cậu ta nếu mà đi đánh nhau tao cảm thấy hơi khó tin đấy." Tưởng Húc Văn cười nói, bản thân y xem như cũng là người lão luyện trong việc bắn súng, nếu bàn về thực chiến y sẽ thua Phó Trí nhưng nếu bắn ở bãi tập thì kỹ thuật không thua kém bất kì ai.

Phó Trí nhếch môi, không biết từ đâu nghĩ ra một ý tưởng xấu xa, mở miệng nói "Mày với cậu ấy đấu với nhau một trận đi, nếu mày thắng người liền thuộc về mày."

Tưởng Húc Văn cảm thấy cực kì hứng thú, lập tức đặt chén trà xuống "Được."

Phó Trí đứng dậy dẫn Tưởng Húc Văn đến phòng tập bắn súng. Cố Niệm đã sớm thay quần áo, không còn dáng vẻ nho nhã cùng ôn hòa như buổi sáng mà thay vào đó là quyết liệt cùng lạnh lùng.

Thấy Phó Trí đến, Cố Niệm liền vội buông súng xuống "Ngài Phó."

Phó Trí gật đầu thay cho lời chào, ngồi xuống ghế gần đó lạnh nhạt nói "Ngài Tưởng muốn so bắn súng với cậu."

Nếu Phó Trí đã mở miệng, Cố Niệm chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo quay sang nhìn Tưởng Húc Văn "Ngài Tưởng muốn so như thế nào?"

Tưởng Húc Văn âm thầm lựa chọn khẩu súng thích hợp với mình vừa nạp đạn vừa nói "Bắn súng tính điểm đi cho dễ, mỗi người mười viên, càng xa tâm càng ít điểm."

Cố Niệm theo phép lịch sự gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tay cũng bắt đầu cầm ổ đạn lên. Đúng lúc này Tưởng Văn Húc lại ám muội nói một câu "Nếu cậu thua, cậu phải đi về với tôi."

Thiếu niên đang lên đạn đột ngột dừng động tác lại, cậu quay đầu nhìn Phó Trí. Phó Trí vẫn mang bộ dáng nhàn nhã, không hề bày tỏ sự phản đối gì. Cố Niệm cắn nhẹ môi, động tác có chút mạnh bạo hơn thường ngày, lạnh giọng nói "Vậy nếu ngài Tưởng thua thì sao?"

Tưởng Húc Văn ngẩn ra nhưng sau đó cười rộ lên "Cậu muốn thế nào?"

Cố Niệm nhìn chằm chằm Phó Trí, trầm mặc vài giây rồi nói "Ngài Phó nghĩ thế nào?"

Phó Trí ngẩng đầu nhìn cậu, thiếu niên cố chấp mím môi, dáng vẻ mang theo mấy phần quật cường. Bộ dạng kia như trói chặt tâm trí, thổi đi lớp bụi luôn phủ lấy trái tim hắn suốt nhiều năm qua khiến hắn không dám nhìn thẳng cậu. Hắn dời tầm mắt, nhàn nhạt đáp "Cậu muốn điều kiện gì cũng được."

Tưởng Húc Văn dù thấy hai người đang thoải mái nói chuyện với nhau, nhưng cái không khí giương cung bạt kiếm này có mù cũng cảm nhận được. Y cong cong khóe môi, nở nụ cười chế nhạo đối với Phó Trí.

Tuy nhiên Phó Trí không để ý thấy nụ cười châm chọc đó.

Cố Niệm xoay người, nhanh chóng giơ súng lên, nhắm ngay chỗ hồng tâm liên tục bắn ra mười phát, vỏ đạn rơi lung tung xuống mặt đất tạo nên âm thanh leng keng thanh thúy.

Tưởng Húc Văn huýt sáo một cái, khá tán thưởng tính cách của Cố Niệm. Y giơ tay lên nhắm vào bia ngắm, thế nhưng lại không bắn vào hồng tâm mà lại là vùng gần hồng tâm nhất, liên tục giành chín điểm. Có người bắt đầu kiểm kê số điểm, số điểm của Cố Niệm đương nhiên cao hơn so với y. Thiếu niên nghe thấy kết quả không hề ngẩng đầu vẫn chăm chăm ngắm nghía cây súng của mình.

"Ai, thực sự..." Tưởng Húc Văn không chút thương tiếc ném súng đi, quay sang chỗ Phó Trí nói "Mày dạy cũng quá tốt rồi."

Phó Trí nở nụ cười hiếm thấy, "Mày thua." Hắn đứng lên "Đến giờ rồi, ra sân golf thôi."

Tưởng Húc Văn cùng Phó Trí đi ra ngoài, trên đường đi y nghiêng đầu hỏi nhỏ Phó Trí "Hình như vật nhỏ kia tính đi với mày?"

Phó Trí cười duỗi chân bước vào trong xe "Tao chỉ cưới phụ nữ."

Tưởng Húc Văn lơ đễnh lườm hắn một cái "Trước đây mày cũng chưa phải từng chơi đùa kiểu này." Mấy năm trước lúc Phó Trí vừa mới lên nắm quyền, về mức độ ăn chơi hoàn toàn có thể nói là tay lão luyện. Quyền thế khủng lồ của của hắn cũng ngang ngửa với dục vọng bị hắn kiềm chế, nam nhân trẻ tuổi mới kế thừa gia sản khó tránh khỏi việc ham mê cái mới lạ. Tuy nhiên sau này khi đã lăn lộn lâu năm trong giới hắc đạo thì thói quen ấy đã bị thu liễm.

Tưởng Húc Văn ghét nhất bộ dáng giả vờ đạo đức tốt này của bạn mình, y cảm thấy có chút thương tiếc cho Cố Niệm "Tao khuyên mày, nói trước bước không qua." Y hơi dừng lại, hạ thấp giọng trêu đùa "Lỡ đâu một ngày vật nhỏ kia bò lên giường..."

Phó Trí mặt không thay đổi nhìn điện thoại di động của chính mình "Mày thua cá độ gần chục triệu, chuyện này cha mày biết chưa?"

"Hứ," Phó Trí thích nhất việc đe dọa bạn mình, Tưởng Húc Văn nghiến răng nghiến lợi giơ cờ trắng đầu hàng không nói tiếp vấn đề này nữa.

Rời khỏi nhà cả ngày, buổi chiều Phó Trí mệt mỏi trở về, nhìn thấy Cố Niệm vẫn ở dưới lầu chờ hắn. Tiết Tắc thấy Phó Trí không ra hiệu để mình cản người, cũng tùy ý để Cố Niệm theo hắn lên phòng làm việc.

Phó Trí ngồi xuống cái ghế lông nhung êm ái đặt gần cửa sổ, dựa lưng vào thành ghế khép hờ mắt nghỉ ngơi "Chuyện gì?"

Hắn không mở mắt nhìn Cố Niệm, nhưng trong đầu chợt hiện lên câu nói của Tưởng Húc Văn "Lỡ đâu một ngày vật nhỏ kia bò lên giường..." có lẽ bởi vì khi nãy có dùng qua rượu, đầu óc bị rượu làm cho chậm chạp. Suy nghĩ của hắn dường như bắt đầu mất không chế, ảo tưởng bộ dáng thiếu niên kia nằm dưới thân mình.

Cố Niệm tới gần chỗ của hắn "Ngài Phó lúc sáng có nói, có thể để tôi yêu cầu ngài một việc."

Phó Trí giương mắt nhìn cậu "Nói đi."

Cố Niệm đi tới, quỳ một chân xuống cạnh ghế, bộ dáng ngoan ngoãn và nhu thuận khiến người khác thấy đau lòng, "Ngài Phó xin ngài đừng đuổi em đi."

Cậu đáng thương cầu xin, trong đôi mắt đều là ý tứ không muốn rời xa Phó Trí. Theo thói quen hắn lại bắt đầu hoài nghi những lời người này nói là giả, tuy nhiên vẫn hơi động lòng trắc ẩn, hắn mơ hồ trả lời "Ngày hôm nay cậu thua Tưởng Húc Văn."

Cả hai người đều rõ hôm nay là do Tưởng Húc Văn nhường cậu.

"Vậy sau này..." Đôi mắt xinh đẹp của Cố Niệm mở to hơn một chút, trong mắt đã bắt đầu nhiễm một tầng nước mắt lấp lánh. Bộ dáng oan ức nhưng lại mang hương vị cấm dục cùng quyến rũ chết người khiến Phó Trí nhịn không được nghĩ đến bộ dáng người này nếu ở trên giường cầu xin. Hắn cố gắng khống chế suy nghĩ của mình nhưng dưới thân đã nổi lên phản ứng. Giữa hai đùi vật kia lập tức nhô lên khiến thiếu niên liền chú ý tới. Không khí trong phòng dần nóng lên, Phó Trí định mở miệng kêu cậu đi ra ngoài thì Cố Niệm đã nói trước "Ngài Phó, ngài cứng rồi."


Chưa kịp để Phó Trí lên tiếng, ngón tay thon dài của Cộ Niệm đã vươn đến kéo khóa quần hắn xuống, giải phóng dương v*t đã cương cứng ra ngoài.

Ngón tay trắng trẻo của thiếu niên nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu dương v*t, cả người Phó Trí rất nhanh liền cảm nhận được khoái cảm mê người. Ánh mắt hắn tối sầm lại, bàn tay mân mê vành môi ướt át của thiếu niên, thấp giọng hỏi cậu "Muốn làm gì?"

Cố Niệm ngây thơ nở nụ cười xinh đẹp, đầu lưỡi đỏ tươi phảng phất sự quyến rũ cực hạn liếm nhẹ môi mình, như vô ý chạm lên đầu ngón tay của Phó Trí "Em muốn giúp ngài."

Cậu dựa theo cảm giác tự an ủi chính mình, ngốc nghếch vuốt ve dương v*t đã cứng một nửa của người kia. Phó Trí vẫn chưa lộ ra bộ dáng động tình nhưng từ cổ đến mặt đã đỏ ửng một mảng.

Cố Niệm cúi đầu nhìn chằm chằm dương v*t, sau đó di chuyển đầu đến chỗ giữa hai chân hắn, bắt đầu ngậm lấy thứ to lớn kia vào miệng mình.

"A..." dương v*t thô to đâm sâu vào khoang miệng thiếu niên, cậu đáng thương chảy nước mắt, khó khăn phun ra nuốt vào dương v*t ngày một cứng lên kia.

Khoang miệng của Cố Niệm vừa ấm nóng, đầu lưỡi mềm mại, Phó Trí ấn mạnh đầu cậu, phát ra tiếng gầm nhẹ sảng khoái. Thiếu niên như được cổ vũ, càng ra sức liếm láp quy đầu dương v*t.

"A..." Phó Trí ngẩng đầu, thấp giọng thở dốc, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của Cố Niệm, mềm giọng dụ dỗ cậu "Lại nuốt vào, thật thông minh..."

"Ưm, ưm..." Phó Trí đột nhiên thúc mạnh vào miệng cậu khiến Cố Niệm thực sư ủy khuất muốn khóc, dương v*t như muốn đâm sâu vào cuống họng của cậu "Ngài Phó...ưm...ưm..."

Phó Trí thúc như vậy nhiều lần sau đó mới gầm nhẹ rồi bắn ra. Cố Niệm ngơ ngác quỳ gối giữa hai chân nam nhân, bên khóe miệng vẫn còn dính một ít chất lỏng màu trắng đầy ám muội. Phó Trí thở hổn hển muốn giúp thiếu niên lau đi tinh dịch thì Cố Niệm lúc này đã có phản ứng, đầu lưỡi liếm một vòng đem toàn bộ chất lỏng kia nuốt xuống.

Phó Trí sững sờ, ngón tay cái lướt qua khóe môi Cố Niệm, thấp giọng nói "Thật biết điều."

Trên mặt Cố Niệm vừa hiện lên sự ngượng ngùng nhưng cũng mang theo tia dâm dục và quyến rũ, hai trạng thái khác nhau nhưng lại xuất hiện hài hòa trên người cậu.

Cố Niệm kéo tay hắn, từng chút từng chút lướt xuống bụng mình.

Cái kỹ thuật ve vãn dở tệ này là lần đầu tiên Phó Trí được thấy, nhưng ở trên người Cố Niệm lại mang theo sự hấp dẫn chết người

Phó Trí chưa từng nghĩ mình sẽ bị một thiếu niên vắt mũi chưa sạch quấy rối tình dục đến bùng lửa như thế.

Cố Niệm thấy rõ dương v*t mình đã dựng đứng lên, cậu không cởi quần, chỉ kéo tay Phó Trí đến làm như hắn đang cưỡng hiếp cậu.

Nhìn như thủ dâm nhưng cũng không phải thủ dâm.

Cậu cố tình phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng êm tai dễ nghe "Ưm...A..."

Cả hai đều không phát hiện tay Cố Niệm đã dần buông ra, ngón tay thon dài của Phó Trí điêu luyện chủ động đùa giỡn dương v*t của cậu. Cố Niệm hoàn toàn không biết mình chính là người đầu tiên được Phó Trí đích thân dùng tay chơi đùa.

Phó Trí vừa xoa nhẹ côn th*t mẫn cảm vừa thấp giọng trêu đùa "Rất trắng." Hắn chà xát lỗ tiểu sau đó bắt đầu tuốt lộng "Màu cũng rất nhạt."

Thiếu niên vừa trải qua tình dục làm gì có bản lĩnh đối chọi với kẻ từng ăn chơi lâu năm, thủ đoạn thuần thục như Phó Trí. Đôi mắt cậu giống như phủ một tầng sương trắng, không nhìn rõ Phó Trí lúc này như thế nào chỉ có thể vô lực hơi ngửa ra sau, dựa vào giữa hai chân Phó Trí đáng thưởng cầu xin Ngài Phó..."

Phó Trí cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn gương mặt phía dưới mình.

Tốc độ càng lúc càng nhanh khiến Cố Niệm ủy khuất khóc lớn "Hức...muốn..."

Tiếng rên cực kỳ êm tai. Phó Trí im lặng thưởng thức giọng nói của cậu, nghe tiếng khóc nghẹn ngào cùng giọng mũi đáng thương, Phó Trí không khỏi tán thưởng, Cố Niệm quả thật chính là bảo vật trời cho hắn. Phó Trí dùng tay còn lại ngắt nhẹ đầu v* của cậu "Muốn gì?"

Cố Niệm hơi xấu hổ nghiêng đầu thấp giọng "Muốn...bắn...bắn ra..."

Phó Trí cúi người cắn nhẹ cằm của cậu, động tác trên tay ngày một nhanh hơn. Eo của Cố Niệm triệt để mềm đi, cậu cắn môi ủy khuất rên rỉ sau đó bắn ra tựa như bãi thủy triều ấm nóng, chảy xuống giữa hai chân Phó Trí.

"Ưm..." Cố Niệm nằm nhoài lên trên đùi Phó Trí, hô hấp dồn dập từng trận.

Hơi thở nóng rực của Cố Niệm quét qua da Phó Trí khiến hắn hoài nghi có phải cậu lại muốn khiêu khích hắn nữa hay không.

Nháy mắt, Cố Niệm chợt ôm lấy cổ Phó Trí, động tác dịu dàng và đầy thành kính, mái tóc nâu mềm mại lướt qua mặt hắn hệt như một cọng lông vũ nhẹ nhàng đảo qua trái tim của hắn.

Cậu thấp giọng nói "Ngài Phó, đừng đuổi em đi."

"Em thích ngài từ lâu lắm rồi."