Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 21



Khi Lý Cảnh Hòa đến gặp Lô Vãn đã là ba ngày sau. Vừa vào biệt viên nơi Lô Vãn ở, ông ta đã nhìn thấy Dao phi đang duyên dáng ngồi thêu thùa trước cửa sổ.

Trời hơi tối, Lý Cảnh Hòa nhanh chóng bước lên phía trước, cầm lấy khung thêu trong tay.

“Đã muộn rồi, cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến mắt.” Đã nhiều ngày rồi Lý Cảnh Hòa không gặp nàng, ông ta đã sớm không kìm nổi lòng mình, ông ta nghiêng người ngửi mùi thơm của tóc nàng, muốn hôn nàng.

Lô Vãn cười tủm tỉm, nàng né tránh mặt Lý Cảnh Hòa không để lại dấu vết, háo hức nắm lấy cánh tay ông ta: “Hoàng thượng, thần thiếp tự tay nấu canh, người uống canh cùng thiếp đi.”

Lý Cảnh Hòa chỉ nghĩ là nàng xấu hổ, ông ta gật đầu đồng ý, lại quay đầu nhìn thái giám đi theo hầu hạ bên cạnh, còn tưởng rằng Dao phi nương nương không muốn quá thân mật trước mặt người khác nên vẫy cho tất cả bọn họ lui xuống.

Khi Lô Vãn đi đến bên bàn, ngón tay mảnh khảnh của Lô Vãn bưng bát cháo hạt sen rồi múc một thìa đưa lên miệng Lý Cảnh Hòa.

Lý Cảnh Hòa vui mừng khôn xiết, ông ta nghiêng người qua ăn một miếng, Lô Vãn có vẻ rất vui vẻ, lại đút thêm cho ông ta thêm một thìa nữa.

Sau khi ăn vài thìa cháo xuống bụng, Lý Cảnh Hòa thấy xung quanh không có ai thì nghiêng người về phía trước muốn hôn nàng, lần này Lô Vãn không từ chối, nhưng mặt của Lý Cảnh Hòa vừa đến trước mặt Lô Vãn đã ngã bịch xuống mặt bàn.

Nghe thấy tiếng động, Lê Nô bước vào, nàng ấy cùng Lô Vãn một trái một phải khéo léo đỡ Lý Cảnh Hòa đặt lên giường. Lô Vãn vỗ tay, Lê Nô mở lư hương bên cạnh giường, không biết bên trong đã bỏ bột thuốc gì, mặt Lý Cảnh Hòa bắt đầu đỏ lên, mồm miệng không rõ bắt đầu nói mấy lời vô nghĩa. Không bao lâu sau, dưới thân của ông ta ướt át, ngủ cũng ngon hơn. Lô Vãn và Lý Nô nheo mắt thay quần áo cho Lý Cảnh Hòa, sau đó đi lấy nước rửa tay.

Khi Thịnh Tuyết Tản bước vào, Lô Vãn đã ngồi trong gian cách vách, đồ ăn cũng đã đổi sang món khác, nàng đang từ từ dùng bữa.

“A Tản có muốn ăn không?” Lô Vãn mỉm cười.

Thịnh Tuyết Tản đã dùng cơm rồi, nhưng hắn không từ chối Lô Vãn, ngồi bên cạnh, cầm bát đũa lên, gắp thức ăn cho Lô Vãn.

“Đầu Lý Cảnh Hòa đập lên bàn sưng thành cục u lớn, ta đành phải bảo Lê Nô xoa thuốc cho ông ta, nếu không ngày mai ta cũng lười tìm cớ để giải thích.” Lô Vãn ăn một miếng đồ ăn Thịnh Tuyết tản gắp đến, tâm trạng rất tốt.

“Lần sau ta sẽ đi cùng nàng.” Hôm nay, Lý Cảnh Hòa bảo hắn tuần tra bên ngoài biệt viện vì sợ có thể có kẻ xấu. Nhưng sau khi trải qua đêm nay yên ổn, có lẽ Lý Cảnh Hòa sẽ ngủ lại biệt viện này hằng đêm.

“Lý Cảnh Hòa nặng chết đi được, lát nữa đốc chủ phải xoa bóp cánh tay cho người ta đó.” Lô Vãn ăn được mấy miếng lại bắt đầu không an phận, hai tay nàng dạo chơi khắp người Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản không hề nhúc nhích, đôi đũa vẫn vững vàng gắp thức ăn: “Dùng bữa trước đi.”

Lô Vãn không vui, không chịu ăn, Thịnh Tuyết Tản duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, dùng miệng đút cho nàng.

Sau khi thân mật cơm nước  xong, hai người trở lại buồng trong. Lê Nô vẫn đang canh giữ bên cạnh Lý Cảnh Hòa, trước kia các nàng đều thay phiên nhau trông coi, khi thấy Lý Cảnh Hòa có xu hướng tỉnh lại thì lại thêm thuốc vào. Mãi đến khi trời sáng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Lê Nô đang tập trung nghiền thuốc, Lô Vãn chẳng hề quan tâm kéo hắn ngồi trên giường, Lý Cảnh Hòa vẫn lẩm bẩm trên giường, cảnh tượng có cảm giác hòa hợp đến kỳ lạ.

“Sao vậy?” Thấy ánh mắt của Thịnh Tuyết Tản rong ruổi khắp phòng, Lô Vãn đặt sách xuống hỏi: “Vì có ông ta ở đây nên ngài không vui sao? Vậy chúng ta có thể chuyển ông ta ra gian ngoài.”

Thịnh Tuyết Tản không trả lời, cúi xuống hôn nàng. Tiếng nước vang lên giữa môi lưỡi hai người, Lê Nô nghe thấy tiếng động thì tự giác thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Trước khi đi, nàng ấy vẫn không quên đổ thuốc cho Lý Cảnh Hòa.

Tay nàng ấy hơi run cho nên lỡ đổ hơi nhiều bột thuốc, nhưng xét thấy hứng thú của chủ tử hẳn là phải đổ nhiều hơn một chút. Sau khi Lê Nô hạ tấm rèm giường xuống thì lặng lẽ rời đi.

Bàn tay Thịnh Tuyết xoa lên ngực Lô Vãn, hắn cảm thấy nhiệt độ trên tay đã tăng lên một chút rồi mới thăm dò vào y phục của nàng. Lô Vãn ngửa đầu để mặc hắn làm gì thì làm, Thịnh Tuyết Tản cởi áo lót của nàng ra, khiến nửa thân trên hoàn toàn trần trụi.

Thịnh Tuyết Tản ôm Lô Vãn xoay người lại, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn cúi đầu tỉ mỉ hôn từ cổ đến ngực của nàng, đầu lưỡi quét qua núm vú của nàng, khiến Lô Vãn khẽ thở hổn hển.

Lô Vãn đưa tay ra giúp Thịnh Tuyết Tản cởi y phục, nhưng lại chạm vào chuỗi hạt mình làm mất trong ngực hắn. Thịnh Tuyết Tản dùng mắt ra hiệu nàng lấy nó ra, đó là một chuỗi Phật châu.

Bởi vì khi không đeo thứ này trong cung quá dễ thấy, Lô Vãn sợ liên lụy đến Thịnh Tuyết Tản, cho nên ngày thường nàng sẽ cất vào hộp, không biết Thịnh Tuyết Tản lấy lại từ khi nào.

“Thịnh đốc chủ, ngài tặng ta chuỗi phật châu này rồi mà, vì sao ngài lại không giữ lời như vậy?” Giọng điệu của Lô Vãn oán hận.

Thịnh Tuyết Tản không quan tâm đến sự oán hận của nàng, hắn buông tay ra cầm lấy chuỗi Phật châu, nói: “Đương nhiên đây là quà tặng cho nương nương.” Sau đó tay và phật châu cùng thăm dò vào dưới thân Lô Vãn: “Nương nương phải giúp thần bảo quan cho thật tốt.”

Ngón tay của Thịnh Tuyết Tản vê chuỗi Phật châu, cùng nhau tiến vào thân dưới của Lô Vãn.

Lô Vãn kêu lên, tay siết chặt vai Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản cũng không chút thương tiếc, hắn vừa khẽ cắn núm vú nàng, vừa tàn nhẫn nhét Phật châu vào trong.

“Không muốn. A.” Lô Vãn có thể cảm thấy được tay của Thịnh Tuyết Tản đang lăn những Phật châu, thỉnh thoảng lại chạm vào điểm nhạy cảm nhất, khiến nước dâm chảy ra càng nhiều.

“Nhưng bên dưới của nương nương đâu có nói không muốn, trái lại còn rất thích mà siết chặt lại đây này.” Ngày thường Thịnh Tuyết Tản rất ngoan ngoãn, nhưng khi ở trên giường lại rất làm bậy.

“Nương nương, từ khi còn nhỏ thần đã đeo chuỗi Phật châu này. Ngày đêm chơi đùa, trân trọng giữ gìn nó.” Thịnh Tuyết Tản vẫn đang nói chuyện bên tai Lô Vãn, nhưng Lô Vãn đã bị giày vò đến lắc eo trái phải, nàng muốn giã ra, nhưng như vậy chỉ làm cho Thịnh Tuyết Tản tiến sâu vào bên trong dễ dàng hơn.

“Đừng mà, buông ta ra đi, A Tản.” Lô Vãn bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Bao giờ Vãn Vãn thỏa mãn, đương nhiên tha sẽ buông Vãn Vãn ra.” Thịnh Tuyết Tản thoải mái chấp nhận nụ hôn cầu xin của Lô Vãn, hắn quấn lấy đầu lưỡi của Lô Vãn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lô Vãn.

“Không muốn, không muốn.” Lô Vãn càng lắc dữ dội hơn.

Thịnh Tuyết Tản hơi cong đầu ngón tay lại, tiếp tục móc chuỗi Phật châu, nhưng hai ngón tay còn lại không ngừng dùng lực, kẹp theo Phật châu cùng đâm vào trong cơ thể nàng, mỗi lần nàng cảm thấy Phật châu vào quá sâu thì Thịnh Tuyết Tản sẽ móc ra khiến nàng run rẩy từng trận, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị đưa vào chỗ sâu hơn.

Trên khóe mắt Lô Vãn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, nàng cũng không quan tâm người khác có nghe thấy hay không, mà khóc nức nở cầu xin tha thứ. Thịnh Tuyết Tản dùng đầu lưỡi liếm khóe mắt Lô Vãn, dịu dàng nói: “Vãn Vãn đừng khóc, nàng vừa khóc là khiến ta cũng đau lòng theo.”

Lô Vãn cảm thấy mình như một đóa phù du trong cơn sóng lớn, nàng không hề có sức kháng cự nào trước làn sóng khổng lồ do Thịnh Tuyết Tản tạo ra. Nàng chỉ có thể dựa vào Thịnh Tuyết Tản tìm kiếm sự che chở, thè lưỡi tìm Thịnh Tuyết Tản hôn một cái.

Thịnh Tuyết Tản hôn nàng một lúc, lại liếm mút ngực nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quanh ngực nàng liếm mút, nhưng tay bên dưới lại càng tàn nhẫn hơn, hắn cứ đâm vào từng chút từng chút khiến Lô Vãn rên rỉ không ngừng, cuối cùng nàng sợ hãi hét lên, một dòng nước nóng bỏng phun ra từ dưới thân, chảy dọc từ tay của Thịnh Tuyết Tản đến giữa chân hai người.

“Vãn Vãn rất thích chuỗi hạt này đúng không?” Thịnh Tuyết Tản chậm rãi rút Phật châu ra, mỗi lần rút một hạt ra đều khiến Lô Vãn thở dốc, nàng ôm lấy vai hắn, khẽ thở hổn hển.

“Chỉ biết bắt nạt người ta trên giường thôi.” Lô Vãn tức giận, đuôi mắt vẫn còn đỏ hồng, Thịnh Tuyết Tản không nhịn được cám dỗ, lại tiến đến hôn nàng.

“Nhưng không phải Vãn Vãn rất thoải mái sao. Nàng xem.” Thịnh Tuyết Tản giơ tay lên, Phật châu dính đầy nước dâm trơn bóng, thỉnh thoảng còn nhỏ giọt xuống dưới: “Nàng cũng rất thích.”

Lô Vãn vùi đầu vào cổ hắn, không lên tiếng, vẻ mặt tức giận, nhưng tay vẫn ôm Thịnh Tuyết Tản không buông.

“Nàng có muốn uống chút nước không?” Thịnh Tuyết Tản không tiếp tục kích thích nàng nữa, hắn thu chuỗi Phật châu lại, treo lên tay nàng.

Lô Vãn thấy hắn trực tiếp đeo chuỗi Phật châu lên tay mình thì mặt lại đỏ lên, thấp giọng đáp: “Được.”

Thịnh Tuyết Tiên tự mình uống nước, rồi đút cho Lô Vãn, thấy nước trà chảy xuống từ môi nàng, Thịnh Tuyết Tiên chậm rãi đuổi theo dòng nước hôn tới, sau đó dùng lưỡi liếm Lô Vãn khiến nàng lại phun ra nước dâm.

Sau vài lần phóng đãng, Lô Vãn mất hết sức lực, nàng ôm Thịnh Tuyết Tản cùng nằm trên tháp thượng mềm mại.Tháp thượng mềm mại không đủ dài, Lô Vãn nằm rất vừa vặn, nhưng Thịnh Tuyết nằm thì phải cuộn người lại.

Hơi thở hai người hòa vào nhau, cả hai cùng dựa vào nhau chợp mắt một lát.