Nha hoàn Tư Tuyệt dự định đi chuẩn bị nước tắm cho vị phu nhân. Thế nhưng vừa bước ra khỏi phòng, bên trong lại vang lên tiếng đổ vỡ của vật dụng. Cô hớt hải chạy vào thì thấy Trần Diệu phu nhân đang nằm dưới đất ôm bụng đau quằn quại. Cô vội vã tiến đến đỡ bà, quan tâm hỏi:
"Phu nhân! Người sao thế?"
"Bụng ta đau quá! Có lẽ sắp sinh rồi! Mau... mau lên..." Vị phu nhân cố sức lên tiếng.
"Được... được! Để nô tì đi gọi bà đỡ." Tư Tuyệt nhanh chóng quyết định.
"Không... không phải!" Trần Diệu phu nhân vội cản lại.
Trước khi nữ nha hoàn kịp nói gì, bà đưa tay chỉ về cái tủ nói tiếp.
"Hai... hai chiếc vòng tay của thần nhân... Mau lấy lại đây đeo vào!" Bà nhớ rất rõ điều Minh Nguyệt căn dặn, chưa kể còn nhắc lại rất nhiều lần, chắc chắn là việc này rất quan trọng.
Nhưng điều kỳ lạ là cô có làm điều gì hay nói gì, Trương Nguỵ cũng không đáp lại, thậm chí như là không nhận ra sự có mặt của cô. Thấy sự tình gấp rút, sợ ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con Trần Diệu phu nhân, cô mặc kệ mình vô lễ dự định nắm lấy tay áo Trương Nguỵ. Nhưng khi chuẩn bị chạm đến thì đôi tay cô đã xuyên thẳng qua đó. Tưởng mình nằm mơ, cô vội chạm thêm vài cái nhưng kết quả vẫn như cũ. Sau đó bàng hoàng đứng bất động.
Đúng lúc này, bên ngoài viện vang lên tiếng ồn ào, rồi một đám người hung tợn xông đến đại sảnh một tay chém chết Trương Nguỵ còn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra. Hắn ngã xuống, máu nhuộm toàn thân, mắt trợn to trông rất đáng sợ. Tư Tuyệt thấy thế bèn hét lên thất thanh, sau đó mang theo nỗi sợ hãi chạy về phòng Trần Diệu.
Vừa đến trước cửa phòng phu nhân thì cô đã thấy hai tên sát nhân từ bên trong bước ra. Nghĩ rằng Trần Diệu lành ít dữ nhiều, cô vội vào phòng kiểm tra. Nhưng khi thấy Trần Diệu còn nằm đó đau đớn vì sắp sinh, cô thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhớ lại mình cần tìm bà đỡ, cô vội quay đầu lại muốn chạy đi. Nhưng khi vừa đến cửa phòng, Minh Nguyệt đã từ bên ngoài phi thân đến.
----------
Đúng vào lúc ấy, các giáo phái tại Thiên giới đang một phen rúng động vì sự xuất thế của Vật Tế. Chính phái thì lo sợ về mối tai hoạ tiềm tàng, tà giáo thì hưng phấn vì thời cơ của chúng đã đến.
Lúc này, tại Thanh Linh phái, Dương trưởng lão đang cùng các đồ đệ lặng lẽ quan sát Kim Bài Nam hướng.
"Sư phụ, nếu Vật Tế thật sự là một con người thì..."
Nghe Thúc Hạo do dự, ông cũng bất đắc dĩ lắc đầu mà nói:
"Tự cổ chí kim, phàm giữa an nguy của một người so với tính mạng nhiều người... thì ai ai cũng phải lựa chọn biện pháp ít thiệt hại nhất!"
Thúc Hạo nghe vậy thì cũng thở dài, anh không biết mình có đủ nhẫn tâm ra tay với người vô tội hay không, mặc kệ kẻ đó có là Vật Tế.
Trưởng Thành một bên không thấy Minh Nguyệt thì thắc mắc:
"Tiểu sư muội đâu?"
"Không biết! Chắc đang ở Nhân giới hành y tế thế gì đó..." An Tĩnh một bên đáp.
Dương trưởng lão vừa nghe nhắc đến Minh Nguyệt thì bỗng nhớ lại thân phận Hoán Kiếp của cô. Ông thân là người chính phái, an nguy của nhân sinh tứ giới luôn phải đặt lên hàng đầu, trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ tiên quyết cần phải làm. Nhưng đối mặt với một Vật Tế là kẻ vô tội thì lại là chuyện khác. Nếu ông mềm lòng bỏ qua thì sẽ tạo điều kiện cho tà giáo thực hiện mưu đồ, cũng như một số kẻ nguỵ quân tử tự nhận là chính phái chiếm đoạt Thứ Đó. Còn nếu có thể xuống tay thì cho dù thiên hạ bình yên, lương tâm ông vẫn sẽ có một vết đen khó bỏ. Chỉ hi vọng Vật Tế lần này hãy là bất cứ thứ gì đó, đừng là một con người. Còn nếu ông trời trêu ngươi thì đây nhất định là một kiếp phải chịu, ông chỉ còn cách hi vọng vào Hoán Kiếp của Minh Nguyệt.
Thúc Hạo hiểu nỗi băn khoăn trong lòng sư phụ, đây là điều mà bất cứ người nào giữ vai trò đứng đầu đều phải đối mặt. Vào những giờ phút quan trọng, chỉ một lựa chọn đều có thể quyết định số phận của người thủ lĩnh. Nếu chọn đúng thì lưu danh sử sách, nếu chọn sai thì thành tội nhân thiên cổ, tiếng xấu muôn đời. Anh tiến lên phía trước, nghiêm túc nói:
"Sư phụ, lần này hãy để đồ nhi tự tay giải quyết Vật Tế."
Dương trưởng lão ngạc nhiên nhìn đại đồ đệ, thật sự ông không muốn đùn đẩy lựa chọn khó khăn này cho anh. Khi ông muốn từ chối thì Thúc Hạo lại tiếp tục nói:
"Đồ nhi thân là Chưởng Môn tương lai của Thanh Linh phái, sự việc này vốn là nên để bản thân gánh vác."
Các vị sư đệ ở gần đó cũng nghe thấy. Dễ Tính thì thầm mừng rỡ vì đại sư huynh chấp nhận chức vị, Hoạt Bát và An Tĩnh thì lộ vẻ không quan tâm, Trưởng Thành thì thầm tiếc cho tiểu sư muội.
Dương trưởng lão cũng ngạc nhiên không thôi, nửa tháng trước Thúc Hạo đã bảo không muốn nhận chức vị này, nay lại đột nhiên đồng ý.
Khi ông muốn hỏi điều gì đó thì Kim Bài bỗng bắn ra một luồng sáng rồi bay đi. Thúc Hạo thấy thế bèn quay sang Dương trưởng lão chắp tay hô một tiếng "sư phụ", sau đó cũng phi thân đuổi theo.
Trưởng Thành một bên tuy còn luyến tiếc chức Chưởng Môn cho Minh Nguyệt nhưng nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy cô may mắn.
"Nếu Vật Tế là con người, phải ra tay gϊếŧ kẻ đó. Nói công bằng thì quả thật làm khó đại sư huynh." An Tĩnh nói, những người khác cũng gật đầu phụ hoạ.
Dễ Tính bèn bước lên xin phép được thay thế Thúc Hạo làm việc, Dương trưởng lão một bên ngăn lại, thở dài mà nói.
"Đây là điều mà Hạo nhi cần phải tự mình trải qua. Nếu không làm được thì chẳng thể nào gánh vác nổi trọng trách của toàn phái Thanh Linh."
Cũng vào lúc đó, bảy tấm Kim Bài khác cùng đồng thời bắn ra luồng sáng bay đi, tất cả mọi người thuộc hai bên giáo phái đều tức tốc đuổi theo. Tất nhiên là trừ Quang Minh giáo vẫn án binh bất động.
----------
Tại phòng của Trần Diệu phu nhân, Minh Nguyệt một tay hỗ trợ truyền thần lực giúp bà ấy có thêm sức cầm cự, một tay thì thi triển quyền phép nhằm ngăn chặn nhiễm trùng. Miệng cô thì không ngừng hô.
"Dùng sức! Cố dùng sức!"
Cô tuy chưa từng hỗ trợ phụ nữ khi sinh nhưng cũng đã đọc không ít sách về y dược, cũng như tìm hiểu mọi điều liên quan đến sinh nở. Tất cả đều để dành cho giờ phút này.
Nha hoàn Tư Tuyệt một bên chuẩn bị nước nóng, bưng ra rồi chạy vào liên tục, trong lòng thì lại lo lắng cho phu nhân không thôi. Những cái xác nằm ngổn ngang trên đường và nhà bếp cũng không khiến cô bận tâm đến nữa.
Sở dĩ hôm nay một nhà Trương gia bị diệt môn cũng là vì nghiệp chướng mà Trương Nguỵ mắc phải. Hắn ngày đó ngăn cản đôi uyên ương, ép chết con trai thứ và người anh ta yêu. Gia đình cô gái đó bèn phẫn hận mà chờ ngày báo thù cả Trương gia, ngày đêm chuẩn bị tiền của và kêu gọi sự trợ giúp, quyết đánh cược, đổ máu một lần.
Tất cả những điều đó đều được kể trong nguyên tác. Vì thế vào ngày ấy, Minh Nguyệt mới giao cho Trần Diệu và Tư Tuyệt vòng tay giúp họ trở nên vô hình, tránh bị một phen mang hoạ.
Tuy cô cũng muốn cứu những nha hoàn và gia đinh trong phủ, nhưng làm vậy sẽ làm lộ thân phận thần nhân, trừ bỏ vi phạm môn quy thì càng khiến kế hoạch giúp đỡ Kim Yến bị phát giác. Chưa kể là trừ Tư Tuyệt ra, toàn bộ trên dưới Trương gia đều từng đối xử tệ bạc với Trần Diệu. Điều ấy khiến Minh Nguyệt không muốn giúp họ.
Kim Yến cần cô, thế giới này cần cô và sự sống lại của Ngọc Linh cũng cần cô, không thể vì một vài kẻ nhân cách chẳng ra gì mà làm ảnh hưởng. Nghĩ như thế, Minh Nguyệt liền bỏ qua mọi việc sang một bên, tập trung giúp Kim Yến thuận lợi chào đời.
Thế là sau hơn một canh giờ* vất vả, đứa bé cũng được sinh ra. Thấy nó nằm im bất động, Minh Nguyệt bèn vỗ vào mông nó một cái, lập tức tiếng khóc chào đời cất lên. Cẩn thận lau khô thân thể đứa bé, quấn vải cẩn thận rồi đeo miếng ngọc bội đã chuẩn bị trước đó lên.
(*Một canh giờ = hai tiếng đồng hồ.)
Đúng vào lúc miếng ngọc bội được đeo vào cổ đứa bé, tám luồng sáng hướng đến đó cũng lập tức biến mất. Những người đuổi theo bị một phen kinh ngạc, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mà tiến về phía trước.
Minh Nguyệt ôm đứa trẻ mà quan sát, thấy không còn vấn đề mới hoàn toàn thả lỏng. Miếng ngọc bội này được yểm chú bằng máu của cô và Trần Diệu phu nhân. Chữ "ẩn" trên đó có tác dụng ẩn đi luồng khí Vật Tế mà đứa bé đang mang, thay vào luồng khí của người mẹ. Chữ "vệ" có tác dụng bảo vệ và liên kết với thần lực trong người cô, giúp cô biết khi nào chủ nhân của nó gặp nguy hiểm, đồng thời chỉ cần Minh Nguyệt còn sống thì tác dụng của miếng ngọc bội vẫn tồn tại.
Bỗng một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Thần... nhân."
Minh Nguyệt nghe hiểu, bèn đem đứa bé lại cho Trần Diệu phu nhân bồng lấy. Bà nhìn vào mặt đứa bé, nở một nụ cười cực kì hạnh phúc. Nha hoàn Tư Tuyệt đứng một bên không khỏi vui vẻ trong lòng.
"Chúc mừng phu nhân! Thuận lợi hạ sinh đại tiểu thư!"
Thấy đứa bé khoẻ mạnh bình an, Trần Diệu cảm thấy thật may mắn! Đây là bà mang nặng đẻ đau mà sinh ra, là niềm an ủi bà bấy lâu nay trong sự ghẻ lạnh của người chồng. Vươn tay sờ hai bên má đứa trẻ, cúi đầu lên trán hạ xuống một nụ hôn.
Minh Nguyệt vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống thiếu vắng tình yêu thương của mẹ. Nhìn cảnh tượng này, cô không khỏi cảm thấy ấm áp thay. Hơi nghiêng người về Trần Diệu phu nhân, cô nhỏ giọng nói.
"Phu nhân hãy đặt tên cho đứa trẻ..." Cô ngừng một lát, xong lại nói tiếp. "Hãy cho con bé mang họ Trần!"
Trần Diệu phu nhân ngạc nhiên mà nhìn Minh Nguyệt, dự định đáp gì đó thì cô lại cắt ngang. "Trương Nguỵ không xứng làm chồng, làm cha."
Với quan niệm của người hiện đại như Minh Nguyệt, đứa con lấy họ của cha hay mẹ đều không thành vấn đề. Mặc dù cô không muốn lấy suy nghĩ đó của mình áp đặt vào con người tại đây, vì nó đã thấm sâu vào máu họ rồi, không phải muốn thì có thể thay đổi. Nếu Trương Nguỵ là người chồng, người cha tốt thì cô sẽ giữ thể diện cho hắn, nhưng hắn vốn không xứng.
Với lại việc đổi họ cũng chính là cô muốn ám chỉ kiếp này của nữ chính sẽ thay đổi, không phải chịu đau thương, bất hạnh thêm lần nào nữa.
Trần Diệu phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, thấy Minh Nguyệt nói không phải không có lý. Trương Nguỵ vốn tồn tại trong lòng bà chỉ có hận chứ chẳng còn yêu. Chưa kể Trần gia của bà cũng đã diệt môn, nếu đứa con này mang họ Trần, ít ra còn giúp duy trì hương quả thêm một đời. Bà suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cho ra một cái tên.
"Kim Yến... Từ nay nó sẽ có tên là Trần Kim Yến. Lớn lên sẽ là một nữ nhân xinh đẹp. Không như ta, nó có thể tự quyết định cuộc đời mình, giống như loài yến tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn."
Vừa nói xong, mọi người còn chưa kịp vui mừng thì Trần Diệu phu nhân bỗng phun một ngụm máu, ho khan sặc sụa, hai tay ôm Kim Yến không khỏi run lên. Minh Nguyệt vội nhận lấy đứa bé giao cho Tư Tuyệt đang đứng một bên hoảng hốt. Còn bản thân cô thì quay lại không ngừng truyền thần lực vào cơ thể vị phu nhân, giúp bà cầm cự.
Vì bản thân Kim Yến là Vật Tế, nên kể từ lúc còn là phôi thai cho đến khi chào đời, nó sẽ không ngừng hút đi sinh mệnh của người mẹ. Minh Nguyệt bấy lâu luôn cố tìm phương pháp giải quyết, nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Việc cô có thể làm bây giờ là dùng mọi cách để níu kéo tính mạng vị phu nhân này.
Nhưng trớ trêu thay, cho dù cô có truyền cho bao nhiêu thần lực đi nữa thì kết quả vẫn vậy, tính mạng của Trần Diệu phu nhân không vì thế mà trở nên khá hơn, ngược lại thì càng lúc càng chuyển biến xấu. Thấy Tư Tuyệt một bên luôn miệng cầu xin mình, Minh Nguyệt thật sự hổ thẹn với thân phận Phượng Thần này.
Biết mình không thể nào qua khỏi cũng như nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Minh Nguyệt, Trần Diệu phu nhân cố gắng vỗ lấy đôi tay của cô, yếu ớt mở lời:
"Thần nhân! Đa tạ ngài đã cứu giúp ba người chúng ta tránh khỏi tai hoạ. Ta biết bản thân mình bây giờ không thể cứu, ngài cũng đừng nên áy náy!"
Tư Tuyệt nghe vậy thì hai mắt đẫm lệ hoảng hốt, một thân ôm Kim Yến mà quỳ xuống cầu xin Minh Nguyệt, đứa bé trong tay cũng đồng thời oà khóc.
Minh Nguyệt thấy tình cảnh này mà khó xử càng tăng cao, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
"Ta xin lỗi..."
Trần Diệu phu nhân lúc này mới hướng Tư Tuyệt giải bày:
"Tư Tuyệt nha đầu, đừng làm khó thần nhân! Ta... sống chết có số!" Nói rồi lại tiếp tục ho khan ra máu.
Đợi khi lấy lại được chút sức lực, Trần Diệu mới hướng Minh Nguyệt, dùng ánh mắt khẩn cầu mà nói:
"Thần nhân... ta có việc muốn cầu xin ngài, xin ngài hãy đáp ứng!"
"Phu nhân có việc gì cần nhờ cậy cứ nói! Chỉ cần nằm trong khả năng, ta nhất định sẽ đáp ứng!"
Vị phu nhân nghe vậy thì vui mừng trong lòng, bèn nói lên ý định của mình:
"Thần nhân từng bảo... Kim Yến có tố chất tu luyện. Liệu ngài có thể đáp ứng ta nhận con bé làm đồ đệ không? Ta không muốn nó ở nhân gian để rồi lại giống như ta, một đời bất hạnh." Giọng nói về sau càng lúc càng nhỏ dần, như thể đây là tất cả sức lực cuối cùng của bà vậy.
Nhưng đề nghị ấy của Trần Diệu phu nhân cũng chính là dự tính trong lòng cô. Vì thế Minh Nguyệt nhìn thẳng vị phu nhân mà đáp với sự chân thành:
"Được! Ta hứa với phu nhân! Không chỉ nhận tiểu Yến làm đồ đệ, mà đời này kiếp này, ta sẽ luôn luôn chở che cho con bé, tuyệt đối không để con bé lâm vào đau thương bất hạnh!"
Nghe được lời bảo đảm, thâm tâm Trần Diệu phu nhân cũng thanh thản hơn. Không nói thêm lời nào, bà gật đầu với Minh Nguyệt, rồi lại nhìn Tư Tuyệt với Kim Yến lần cuối. Trên gương mặt tái xanh dần mất đi sức sống, bà lại nở ra một nụ cười hạnh phúc, khoé mắt chảy xuống một giọt lệ.
Sau đó nhắm mắt mãn nguyện mà ra đi.
----------
Lời tác giả:
Minh Nguyệt nghĩ rằng việc giúp Kim Yến từ người thường đến khi trở thành Nguyên Thần chính là một kiếp và một đời. Đến khi đó, cho dù cô không ở bên cạnh mà trở về thế giới cũ cũng không được xem là thất hứa. Chính vì vậy, Minh Nguyệt mới mạnh dạng thề với cụm từ "đời này kiếp này" mà không kiêng kỵ.