Hoán Tình Kiếp

Chương 34: Nguyệt Quang Hội Tụ



Trải dài trên con sông lớn thuộc khu vực khảo hạch, rất dễ dàng nhận thấy vị trí mà Kim Yến và Ngữ Yên đang có mặt. Trận chiến tại đây có thể nói là nổi bật nhất trong toàn thể phạm vi mà các nhóm thí sinh được thả xuống.

Hai người đi đến đâu thì đám Ngao Bầu bị hạ gục đến đấy. Với những con tu vi Nguyên Cấp thì Ngữ Yên phụ trách tấn công chúng, còn những con tu vi Bán Cấp thì lại giao cho Kim Yến lo liệu.

Một hồng một xanh len lỏi giữa bầy thuỷ quái, các chưởng pháp liên tiếp được tung ra khiến đất đá bay đầy trời, hoà lẫn vào những làn sóng nước nổi lên từ con sông lớn. Kim Yến vung ống tay áo ra trói buộc đối thủ, Ngữ Yên sau đó lại cầm kiếm chém một nhát tiễn chúng về nơi cực lạc. Một nhu một cương phối hợp đột phá vòng vây.

Tuy vậy, hai người họ cũng là lần đầu tiên sát cánh chiến đấu, tâm ý lại không hoàn toàn tương thông. Sự ăn ý từ đó chỉ có thể kéo dài trong phút đầu, càng về sau càng lộ nhiều nhược điểm. Kim Yến và Ngữ Yên dĩ nhiên đều nhận ra điều đó, tuy vậy thì cách khắc phục lại không phải chỉ nói là được.


Nếu Ngữ Yên có sự kiêu ngạo và cố chấp cản trở. Thì Kim Yến lại là người thiếu kinh nghiệm chinh chiến. Từ nãy đến giờ, cô chỉ nghe theo chỉ dẫn của Ngữ Yên mà hành động, chẳng hề có sự quyết đoán từ chính bản thân.

Tất cả đều do ngày trước, mỗi khi Minh Nguyệt dẫn cô đi săn yêu thú. Thay vì tập trung quan sát cách thức chiến đấu và biện pháp ứng phó thì cô lại chỉ mải mê ngắm nhìn Minh Nguyệt, u mê đến nỗi đầu óc chẳng tiếp thu được thêm thứ gì. Dẫn đến ngày hôm nay, đứng trước đối thủ vừa đông vừa mạnh, cô nàng lại sinh ra luống cuống, chỉ biết nghe lệnh mà ra tay.

Còn về Ngữ Yên thì lại không hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của đối phương. Nên trong những khoảnh khắc cần đánh nhanh rút gọn, cô lại chậm đi một nhịp mà quan sát thử xem Kim Yến có làm tốt điều mình nhờ cậy hay không.


Và sự không ăn ý ấy lọt vào mắt con Ngao Bầu đầu đàn, nó cũng đang đợi thời cơ phản công hai kẻ khó nhằn phía trước. Tức thì, nó ra hiệu cho toàn bộ đám thuỷ quái đang che chắn lao lên tấn công.

Thấy trước mặt là một nhóm mười con Nguyên Cấp, Ngữ Yên liền chém một nhát kiếm xuống đất nhằm tách bọn chúng thành hai nhóm riêng biệt, kế đến thì hướng Kim Yến nói to:

"Năm con bên phải."

Vừa nói xong thì cô lại vung kiếm lên chém vào năm con bên trái nhằm đánh lạc hướng chúng. Kim Yến ở phía sau thì tung ống tay áo lên phía trước, niệm phép và trói chặt năm con thuỷ quái còn lại.

Vẫn như lúc trước, thay vì tấn công đồng thời với hành động của Kim Yến, Ngữ Yên lại chậm một nhịp quan sát cô có hoàn thành được thứ đã nhờ cậy hay không, sau đó thì mới  xông đến ra đòn kết liễu. Nhưng cũng chính vì như thế, mà hai người vô tình tạo ra cơ hội cho con đầu đàn can thiệp.


Cùng lúc với Ngữ Yên tiến đến năm con Ngao Bầu đang bị trói chặt, con đầu đàn tụ lực ở phần miệng, bắn ra một chùm các tia nước với áp lực lớn, xé tan đống vải lụa từ ống tay áo kia, giải thoát cho tất cả bọn chúng ngay vào lúc Ngữ Yên đến gần. Bị bất ngờ, Ngữ Yên chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

Phía Kim Yến cũng chẳng khá hơn khi đột nhiên bị vây bởi tận năm con Nguyên Cấp khác. Do bản thân cũng cùng tu vi với kẻ địch, lực lượng lại chênh lệch, chẳng mấy chốc Kim Yến rơi vào thế hạ phong. Ngữ Yên muốn tới ứng cứu thì con đầu đàn đột nhiên can thiệp. Nó tiến đến dùng cả cơ thể nặng nề của mình đẩy cô bay xa trăm thước. Ngay lập tức, toàn bộ đám Ngao Bầu khác cũng cùng xông đến tấn công.

Bây giờ, hai người mới vỡ lẽ ra là mình đã quá tự tin khi cho rằng chỉ với sức của bọn họ thì có thể hạ được bầy thuỷ quái điên cuồng này. Và ở bên ngoài, An Tĩnh dĩ nhiên cũng có cùng suy nghĩ. Kể từ lúc quan sát thấy bọn họ lựa chọn phương án chiến đấu thay vì bỏ chạy thì anh đã âm thầm trừ đi rất nhiều điểm của nhóm.
Tình hình tại luyện thần giới đang trong nước sôi lửa bỏng, tà giáo ngày càng lộng hành. Nói không sai khi cho rằng trận đại chiến giữa hai bên sớm muộn gì cũng xảy ra. Đây là lúc mà Thanh Linh cần những nhân lực sáng suốt hơn bao giờ hết. Vì vậy với khả năng ứng biến như kia, sau này mỗi khi cử đi làm việc hệ trọng, chỉ tổ bỏ mạng vào những điều không cần thiết.

Đặc biệt là Kim Yến khi cô vốn là Vật Tế. Nếu ngay cả mạng sống của mình chẳng thể cân nhắc thiệt hại được thì làm sao có đủ khả năng giữ kín bí mật bản thân, hay quan trọng hơn là đủ sức đột phá đến Nguyên Thần?

Nghĩ đến đây, An Tĩnh lại không thể không nhớ đến Minh Nguyệt. Tiểu sư muội của hắn vốn dĩ cũng là kẻ chẳng biết cân nhắc mà luôn lao đầu vào nguy hiểm. Nhưng suy cho cùng thì muội ấy có thân phận đặc biệt. Mỗi khi mạo hiểm thì luôn tạo ra bất ngờ. Nên hai người Kim Yến và Minh Nguyệt vốn không thể trở thành tương quan so sánh.
Trở lại với trận chiến, Ngữ Yên đang chật vật chống lại các cuộc tấn công dồn dập của đàn Ngao Bầu. Cộng thêm sự tham chiến của con đầu đàn, thần lực trong người Ngữ Yên dần bị rút cạn.

Kim Yến ở một nơi khác cũng chẳng khá hơn khi phải đối mặt với tận năm sinh vật cùng đẳng cấp với mình. Lợi thế duy nhất mà bản thân có lúc này là trí thông minh và bọn chúng lại không đoàn kết khi luôn tranh giành quyền hạ sát cô nhằm chiếm lấy "chiến lợi phẩm". Nhưng suy cho cùng thì nó cũng không giúp tình hình khả quan hơn, việc Kim Yến bị hạ chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc này đây, cô lại nhớ đến lời dặn dò của Minh Nguyệt trước lúc rời đi:

"Hãy cố gắng để được vào Thanh Linh phái. Nhưng cũng đừng trở nên quá nổi bật! Nhất là hạn chế sử dụng các chiêu thức có trong bốn quyển: Nhật, Nguyệt, Tinh và Huyệt - Hồn - Tâm."
"Nhưng tại sao?" Kim Yến ngây thơ hỏi lại.

"Em chỉ cần biết là đừng tuỳ tiện sử dụng chúng là được! Sau này khi vào Thanh Linh rồi chị sẽ giải thích rõ!"

Trở lại hiện tại, Kim Yến vung ống tay áo lên tấn công, lập tức chúng liền bị xé tan với những hàm răng sắc nhọn của đám Ngao Bầu. Xem lại một thân trang phục tàn tạ, rồi lại ngước nhìn kẻ địch áp đảo, Kim Yến lưỡng lự không biết mình có nên dùng những chiêu thức trong bốn quyển sách ấy không?

Bỗng một tiếng kêu thất thanh vang lên kéo Kim Yến nhìn về hướng phát ra. Ngữ Yên đã bị trúng một đòn tấn công rất nặng từ phía con đầu đàn, sau khi cô tiêu hao quá nhiều sức lực trước đó. Cơ thể bất động bị đám Ngao Bầu vờn qua vờn lại như thể chúng thích trêu đùa với thức ăn trước khi cho vào miệng. Cô thầm than thở mình đến đây có phải là kết thúc? Nếu kì khảo hạch không vượt qua thì đám người Mộc Tử phái chắn chắn sẽ không tha cho cô như những gì chúng đã nói. Đồng thời mất đi cơ hội chứng kiến cái ngày người cha vô tâm trở nên thân bại danh liệt, đòi lấy công bằng cho vị mẫu thân đã mất?
Sau một lúc chơi đùa với thân xác tàn tạ của con mồi. Đám Ngao Bầu liền đem dâng cô cho con đầu đàn nhằm thể hiện sự phục tùng. Chứng kiến việc ấy, Ngữ Yên thầm nhắm mắt tuyệt vọng. Trong lòng ước rằng người phụ trách sẽ không kịp can thiệp. Chết như thế này vẫn đỡ hơn ra ngoài và rơi vào tay đám người Mộc Tử.

Đám Ngao Bầu bên phía Kim Yến thấy vậy thì quyết định không tranh giành với nhau nữa, nếu chúng còn kéo dài thời gian thì chiến lợi phẩm rất có thể phải chia đều với đám khác. Vì vậy, để đánh nhanh rút gọn, chúng cùng một lúc xông đến nhằm ra đòn tất sát.

Một bên là Ngữ Yên đang đứng trước nguy hiểm, một bên là kẻ địch đã đoàn kết với nhau. Không còn lưỡng lự, Kim Yến liền theo những gì trong quyển Huyệt - Hồn - Tâm mà thực hiện. Đưa tay lên điểm vào ba huyệt giữa ngực, biến đổi cơ thể nhằm thực hiện chiêu thức sắp tới.
An Tĩnh quan sát bên ngoài thì kinh ngạc bởi biến hoá đang xảy đến. Kim Yến đứng giữa vòng vây tấn công của cả năm con Ngao Bầu Nguyên Cấp, không phản công mà bất động nhận lấy toàn bộ đòn đánh.

Nhận ra có điều bất thường, An Tĩnh liền nhìn vào tu vi của Kim Yến thì ngay lập tức không nói nên lời. Từ Nguyên Cấp giai đoạn giữa, giờ đây Kim Yến đã nhảy vào giai đoạn đầu của Phát Cấp. Đối với một người có mệnh căn màu đỏ thì nó quả thật quá phi lí. An Tĩnh tự hỏi bản thân có bỏ sót điều gì đó hay không?

Sở dĩ tu vi có thể tăng chóng mặt như vậy, mấu chốt nằm ở chính những gì đã được ghi chép trong quyển Huyệt - Hồn - Tâm của tổ sư Hàn Linh. Nó cho phép người sử dụng biến đổi cả phần hồn và phần xác trong khoảng thời gian ngắn, nhằm hấp thụ tất cả năng lượng của đòn thế mà mình bị tấn công, sử dụng chúng làm điều kiện tiến cấp. Bù lại, cơ thể phải luôn chịu đau đớn bởi tổn thương từ bên trong cũng như sự chuyển biến bất ngờ không kịp thích ứng.
"Đau! Đau quá!" Kim Yến thầm nhăn mặt thốt lên. Từng đòn đánh như xuyên qua cơ thể, đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng.

Về phía năm con Ngao Bầu Nguyên Cấp thì ngày càng điên cuồng, chúng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn khi chẳng thể gây nổi một vết thương nào cho đối thủ. Bất ngờ, Kim Yến nhận ra mình đã không thể tăng thêm cấp nào nữa, liền dừng lại việc chịu đòn mà tung ra một chưởng đẩy lùi cả năm con bọn chúng, vô tình va vào con đầu đàn đang chuẩn bị thưởng thức "bữa ăn". Điều ấy khiến nó cùng đám khác tức giận nhìn về hướng của Kim Yến.

Ngay lập tức, con đầu đàn phát lệnh tấn công kẻ xấc xược. Hàng trăm con cứ thế mà chạy đến với tốc độ chóng mặt, làm chấn động cả khu rừng, rung chuyển mặt sông gần đấy.

Lúc này, Kim Yến nhìn lên không trung, quan sát thấy bầu trời đêm nay chỉ có mặt trăng ló dạng. Liền đưa ra quyết định dùng chiêu thức Nguyệt Quang Hội Tụ được ghi chép trong quyển Nguyệt. Lập tức thi phép hoá ra đôi cánh thần, bay thẳng lên không trung và hai tay dang rộng, nhắm mắt định thần hấp thụ sức mạnh, đồng thời không quên tạo nên nhiều lớp kết giới bảo vệ xung quanh mình.
Đàn thuỷ quái thấy đối phương đã thoát lên trời thì chúng cùng lao xuống sông nhằm hút nước từ đấy. Mực nước vì vậy mà dần hạ thấp, đổi lại cái bụng của chúng càng lúc càng căng ra bởi lượng nước lớn được hấp thụ. Khi đã chuẩn bị đầy đủ, chúng đồng loạt hướng Kim Yến mà bắn ra hàng trăm tia nước với áp lực mạnh chết người, va chạm với các lớp kết giới xung quanh khiến chúng dần bị phá huỷ.

Đang lúc còn chưa kịp quyết định có nên can thiệp hay không, An Tĩnh bỗng nhận ra trên đầu có gì đó không đúng. Ngẩng mặt lên quan sát thì lập tức bị bất ngờ bởi năng lượng từ mặt trăng đang bị hút dần xuống. Điều đó khiến An Tĩnh không ngừng thắc mắc đây rốt cuộc là chiêu thức gì mà lại có thể thao túng cả một thiên thể trên bầu trời, bất chấp tu vi còn chưa vượt quá Bán Thần.
Thấy việc này hệ trọng, tuyệt đối không thể cho kẻ khác nhìn thấy. An Tĩnh phất tay tạo ra một lớp kết giới bao phủ toàn bộ khu vực, che đi tầm mắt người bên ngoài. Sau đó, hắn quay sang vị đồ đệ đứng phía sau dặn dò:

"Những gì ngươi thấy ngày hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài! Đây là lệnh của Chưởng Môn!"

Vị đồ đệ ấy vốn đang há hốc mồm bởi những gì đang chứng kiến. Bỗng nghe An Tĩnh nói vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt thất thố, chấp tay thành khẩn đáp:

"Liễu Toạ xin yên tâm! Đệ tử tuyệt đối không hé răng nửa lời."

Trong khi đó, đám Ngao Bầu hàng trăm con đang ra sức tấn công nhằm phá huỷ lớp kết giới cuối cùng, còn con đầu đàn thì chuẩn bị hấp thụ Ngữ Yên vào bụng. Bất ngờ, từ bên trong bắn ra một tia sáng, thổi bay hàng loạt thuỷ quái, lại hướng đến chỗ của con đầu đàn mà đẩy lùi nó đi xa trăm dặm.
Dần dần, trên không trung hiện ra hình thể của vị nữ tử đang thi triển Nguyệt Quang Hội Tụ. An Tĩnh ở bên ngoài thấy thế thì không khỏi kinh ngạc.

Cơ thể Kim Yến bao phủ bởi vầng hào quang tựa như ánh trăng non đầy ma mị, mái tóc đen cũng chuyển sang màu bạc, hai tròng mắt cũng phát ra ánh sáng màu trắng, trên trán còn điểm một vết bớt hình bán nguyệt. Nồng độ thần lực trong cơ thể vượt quá giới hạn mà không ngừng toả ra bên ngoài. Tu vi vẫn ở Phát Cấp nhưng áp lực thì đã có thể so bì với cả Thánh Cấp.

Ngữ Yên dù cơ thể vô lực nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cô chứng kiến điều ấy thì không nói nên lời. Tự hỏi nữ nhân đi theo mình đây lấy sức mạnh đó từ đâu ra?

Nhận thấy cơ thể năng lượng tuôn trào, chúng không ngừng gào thét được thoát ra. Kim Yến không chần chừ giây phút nào, cô lập tức phát động tấn công bằng một chưởng pháp phủ đầu, thổi bay hơn phân nửa kẻ địch tu vi thấp kém.
Con đầu đàn lúc này đã quay lại. Thấy đồng bọn bị tàn sát thì tức tối, liền ra lệnh đồng loạt tấn công. Nhưng khi chưa kịp phát ra bất kì tiếng kêu nào, Kim Yến nhanh như chớp đã bay ra phía sau, một chưởng đánh nó tan xác thành nghìn mảnh.

Mất đi thủ lĩnh, bọn Ngao Bầu còn lại rối loạn thành đoàn, tấn công loạn xạ, thậm chí còn gϊếŧ lẫn nhau. Nhân cơ hội đó, Kim Yến len lỏi giữa trận hỗn chiến, liên tiếp hạ từng con một. Dưới ánh trăng của màn đêm, một cái bóng trắng di chuyển tựa như diêm la địa ngục, mỗi một đòn đánh ra như lưỡi hái tử thần, cô đi đến đâu thì xác thuỷ quái ngã xuống đến đấy. Máu đỏ nhuộm khắp dòng sông và mặt đất, cũng nhuộm luôn cả trang phục màu hoa anh đào trên người.

Sau tầm một nén hương thì sự tĩnh lặng được trả lại cho khu rừng. Kim Yến một thân đỏ rực với mái tóc trắng đứng thẳng giữa khu vực đổ đầy máu kẻ địch. Ngữ Yên chứng kiến điều ấy thì không khỏi cảm thán:
"Có thực lực như vậy, tại sao lại không sử dụng ngay từ đầu?"

Kim Yến như nghe được có người đang nói gì đó, cô xoay mặt nhìn lại, khi nhận ra đối phương là ai thì nở một nụ cười thân thiện. Nhưng nụ cười ấy khi kết hợp với quang cảnh chết chóc xung quanh lại khiến Ngữ Yên không khỏi rùng mình.

Bất ngờ, Kim Yến ngã xuống đất bất tỉnh, mái tóc dần chuyển về màu đen, vầng hào quang xung quanh cũng biến mất, trả lại cho thiếu nữ sự ngây thơ như thuở ban đầu. Ngữ Yên thấy thế thì cố đi từng bước nặng nhọc tiến đến.

An Tĩnh ở bên ngoài lấy ra tờ giấy màu đỏ biểu thị mệnh căn ra ngắm nhìn. Thầm suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Một người trong thời gian ngắn từ Nguyên Cấp lên Phát Cấp nhanh như vậy không thể nào có thiên phú thấp như thế? Chưa kể còn chiêu thức kì lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ kia. Tự hỏi Minh Nguyệt rốt cuộc đã giở trò gì trên cô nàng tên Kim Yến này vậy?
Nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời, An Tĩnh chỉ đành lắc đầu thở dài. Ngẩng đầu lên không trung, thấy ánh trăng đã lặn mất nhường chỗ cho mặt trời ló dạng. Liền xoay đầu lại hướng vị đồ đệ vẫn còn đang hoang mang bởi điều vừa xảy ra. Kéo hắn về lại thực tại, An Tĩnh ra lệnh:

"Mau đi thông báo là khảo hạch đã kết thúc! Chúng ta sẽ bắt đầu đánh giá những ai đủ tư cách vượt qua."

----------