Hoán Tình Kiếp

Chương 51: Bắt cóc



Thiên Tôn phái nằm ở hướng Bắc của lục địa Tước Vũ. Ngự trị trên con thác khổng lồ mang tên Huyễn Lệ. Là một trong ngũ đại phái, còn là môn phái ra đời rất sớm với tuổi đời trên sáu nghìn năm, sở hữu nhiều cơ đồ nhất luyện thần giới.

Tuy sau vài nghìn năm kể từ khi tổ sư Phùng Vận đột phá Hoá Thần, bổn phái không còn sản sinh thêm bất kì nhân tài nào nữa, địa vị của Thiên Tôn từ đó cũng tụt dốc, dần nhường chỗ cho các phái trẻ hơn như Thanh Linh, Hàn Linh, Hồng Ngọc.

Dẫu vậy, số lượng tân đệ tử của họ mỗi năm năm vẫn tăng một cách đông đảo, nếu không muốn nói là nhiều nhất trong ngũ phái. Tất cả cũng là do người Nhân giới không ngừng truyền tụng công lao của tổ sư Phùng Vận khi xưa, về việc phong ấn Thứ Đó, khiến Thiên Tôn phái trong lòng mọi người vẫn giữ một vị trí nhất định.


Như mọi ngày, các tân đệ tử, cựu đệ tử đều hăng say luyện tập, mong muốn một ngày bản thân có thể giúp bổn phái phát huy quang đại, vươn lên vị trí dẫn đầu như khi xưa.

Bỗng, tiếng chuông lớn ở cửa chính phía Nam vang lên, báo hiệu có tập kích. Mọi người liền hối hả phi thân về đấy chi viện. Nhưng khi đến nơi thì chỉ thấy mỗi vị đại đệ tử của Vương Tông trưởng lão có mặt, tục danh Lê Tống, pháp danh Đại Tôn.

Do Chưởng Môn lại bước vào bế quan nên mọi việc lớn nhỏ trên dưới phái đều do vị đại đệ tử ấy phụ trách, mọi người cứ vậy mà nhất quyết nghe theo.

Thấy ngoài cổng chính không xuất hiện bất kì kẻ địch nào, một nam đệ tử bèn hướng Lê Tống hỏi dò:

"Đại Tôn, không biết kẻ tấn công ở nơi nào?"

Lê Tống không nhìn lại, mắt vẫn chăm chú quan sát đám đồi núi trước mặt, nhàn nhạt đáp:


"Cứ ở đây quan sát. Bọn chúng nhất định đang lẩn trốn đâu đó."

Nghe vậy, tất cả mọi người cứ như thế ở cổng trước, tư thế vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

Bỗng, một đệ tử từ trong phái hối hả chạy ra, hấp tấp kêu vang:

"Bẩm báo..."

Lê Tống cùng mọi người liền nhìn lại. Thấy kẻ vừa đến là người phụ trách canh giữ Cấm điện, mặt mày lấm lem, trang phục còn dính vài vết máu, thì sinh ra nghi hoặc.

"Có chuyện gì?" Lê Tống nhướng mày hỏi.

Vị đệ tử ấy không hành lễ, hắn thở dốc, nói lắp bắp chữ có chữ không mà thành khẩn thông báo.

"Bẩm... Cấm... điện... đột nhập... mất..."

"Từ từ... nói rõ ràng lại!" Một vị đệ tử đứng bên Lê Tống lên tiếng chấn chỉnh.

"Bẩm Đại Tôn! Có kẻ vừa đột nhập Cấm điện. Kim Bài..." Hắn ngập ngừng. "Kim Bài Bắc hướng vừa bị lấy cắp!"


Các vị đệ tử nghe đến thì đồng loạt hốt hoảng. Trấn giữ Kim Bài là việc trọng yếu như thế nào, nếu sơ sót thì đừng nói là lấy lại vị thế đứng đầu cho Thiên Tôn, ngay cả chút uy tín còn sót lại cũng đồng thời đánh mất trên luyện thần giới.

Mọi người cùng nhìn về Lê Tống chờ chỉ thị. Nhưng hắn không hề tỏ ra gấp gáp mà lại từ tốn nói:

"Kẻ cắp chắc vẫn còn ở trong phái. Tất cả hãy phân ra mọi ngóc ngách kiểm tra."

Vị đệ tử dò hỏi Lê Tống khi nãy liền bức xúc, bước lên đề nghị:

"Đại Tôn, đồ đệ nghĩ hắn đã cao chạy xa bay rồi, nên việc cần làm là gấp rút truy đuổi."

Nghe thế, mày hắn nhíu lại một cách khó coi, lập tức trừng mắt nhìn đối phương, trầm giọng nhắc nhở:

"Đặng Thừa Thiên, ngươi dám cãi lời ta?"

Thừa Thiên nghe thế thì cúi đầu không dám cãi. Hắn chỉ mới gia nhập bổn phái được bốn mươi năm, tuy may mắn được Nhị Tôn thu nhận làm đệ tử, nhưng tiếng nói vẫn chưa có, uy tín lại không được cao, lại bị Lê Tống căm ghét từ trứng nước, nên dẫu có bị mắng mỏ ra sao cũng không dám bật lại.
"Đệ tử biết lỗi! Xin Đại Tôn trách phạt!"

"Vậy thì đến Trung giới mời Tam Tôn về đây!" Lê Tống ra lệnh, sau đó lập tức rời đi.

Đặng Thừa Thiên nghe thế thì lắc đầu buồn bã. Hắn vốn có lòng với Thiên Tôn phái, nhưng sau cùng thì vẫn chỉ hoài công vô ích. Với tình hình bị Đại Tôn căm ghét như hiện nay, chắc hắn chẳng còn đường tiến bước.

----------

Trước cửa Hậu Linh điện, đã ba canh giờ trôi qua, Hồng Quang Trụ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Mọi người ai nấy đều đâm ra lo lắng không thôi.

Minh Nguyệt vẫn còn chìm trong ký ức đau đớn hỗn loạn. Lại cảm thấy vị "tam sư huynh" ở một bên cũng đồng dạng bị tra tấn tinh thần.

Gắng sức lại gần, Minh Nguyệt khép hai ngón tay về phía kẻ ấy, thầm truyền thần lực, hỗ trợ "tam sư huynh" thuận lợi đột phá.

Kẻ ấy nhận ra có người trợ giúp, mắt nhắm mắt mở quan sát nữ tử kế bên. Nhận thấy mình không hề quen biết nàng, liền thầm hỏi:
"Nữ tử này là ai? Tại sao lại giúp ta?"

Quan sát kĩ hơn người nữ tử ấy, hắn lại đưa ra thêm một kết luận: "Nàng ta thật đẹp! Khí chất ấy đúng là không đâu sánh được!"

Được một lúc ngắm nghía, hắn lại cảm thấy nguồn thần lực trong cơ thể bỗng nhiên dồi dào, liền ngẩng mặt hét lên, một vụ nổ ánh sáng lập tức được tạo ra.

Khi mọi thứ ổn định lại, Hồng Quang Trụ cũng chấm dứt.

Thúc Hạo ở bên ngoài cảm nhận được một sự xuất hiện mạnh mẽ. Bấm đốt ngón tay tính toán, anh liền kết luận:

"Một Bán Nguyên Thần nữa vừa được sinh ra!"

Mọi người nghe thấy thì thầm kì lạ.

"Nhưng tại sao nó vẫn còn chưa kết thúc?" An Tĩnh hoang mang.

Thúc Hạo cùng mọi người lại nhìn lên đỉnh Hậu Linh điện. Bên trong, vị nam nhân "tam sư huynh" từ tốn đứng dậy, nhận ra khác thường, hắn không khỏi xoay người quan sát vị nữ tử kia.
Lập tức, mọi người trong và ngoài điện đều đồng loạt bất ngờ.

Bởi, Hồng Quang Trụ của vị nam nhân ấy đã kết thúc.

Nhưng, Hồng Quang Trụ của Minh Nguyệt vẫn tiếp tục. Nó không hề có dấu hiệu dừng lại.

----------

Kim Yến mở ra lỗ hổng không gian, tiến qua đó mà trở về Nhân giới, lỗ hổng sau đấy cũng lập tức được khép lại.

Với tâm trạng lo lắng cùng thương tâm, cô phi thân nhanh chóng hướng về trấn Hương Sa, lại chọn bay sát mặt đất, len lỏi qua các cánh rừng nhằm tránh bị trông thấy.

Bỗng trên đường bay, Kim Yến nghe thấy tiếng thét, tiếng than khóc phát ra ở một ngôi làng gần đấy. Nán lại một lúc quan sát, cô nhận ra ở đó đang bốc khói mù mịt, có vẻ là bị cháy. Nheo mắt quan sát kĩ hơn, lại thấy có nhiều luồng âm khí phát ra, lập tức kết luận là có Đoạ Nhân hoành hành.
Chần chừ đôi lúc, một bên là nghĩa mẫu trong cơn hấp hối, không biết khi nào sẽ ra đi, một bên là bá tánh bị quấy nhiễu, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Giữa tình và lý, cô biết chọn bên nào?

Sau một lúc đắn đo, cô liền bỏ mặc họ, tiếp tục bay về trấn Hương Sa.

Nhưng, dẫu cho đã bay xa hơn vài dặm đường, nhưng với tu vi Thánh Cấp, tiếng la hét vẫn không ngừng truyền đến tai, khiến Kim Yến đau xót cùng áy náy.

Thế là, đường bay thẳng bỗng ngoặc theo hướng ngược lại. Kim Yến quyết định sẽ giúp họ.

Khi vừa tiến vào đấy, phân nửa ngôi làng đã đổ nát và đang bốc cháy ngùn ngụt. Cô liền thi phép dập tắt chúng. Sau đó, nheo mắt quan sát xung quanh, mọi ngóc ngách không bỏ sót. Lúc phát hiện nơi phát ra âm khí thì Kim Yến tức tốc bay đi.

Khi thấy được kẻ gây hoạ, gồm năm tên tà giáo và năm tên Đoạ Nhân, chúng đều đang bắt trói lần lượt hai lão nhân gia thoạt nhìn đã qua tuổi lục tuần. Con cháu xung quanh không ngừng than khóc, có người còn bị thương đang hấp hối.
Một tên tà giáo trong số chúng nhận thấy có người, liền thét lên: "Ai?"

Lúc nhìn thấy Kim Yến, chúng nhận ra mình tu vi không đủ để đối phó, bèn hối hả xuyên phá không gian, tìm đường thoát thân.

Kim Yến tức tốc bay đến nhằm ngăn chặn nhưng vẫn chậm một bước. Dựa theo dấu vết âm khí lưu lại, cùng đặc điểm mà lỗ hổng được tạo ra, cô đoán rằng chúng vừa tiến vào Trung giới.

Kim Yến ra tay chữa trị cho người bị thương. Sau khi xong việc thì nhóm người có mặt bỗng quỳ xuống dưới chân cô, khóc than khẩn cầu:

"Xin thần nhân hãy cứu hai lão nhân gia ấy! Tuy đã lớn tuổi nhưng họ còn con nhỏ phải lo. Nếu họ có chuyện gì thì những đứa trẻ không biết phải sống ra sao."

Những người còn lại cùng đồng thanh: "Phải đó... xin thần nhân! Xin người rủ lòng từ bi!"

"Ta..." Kim Yến bối rối. Cô vẫn còn nghĩa mẫu đang trông chờ. Nhưng cô cũng không nỡ từ chối và bỏ mặc họ.
Đột nhiễn, trong đám người lúc này bước ra hai nữ hài tầm mười tuổi, có vẻ là cháu của hai lão nhân gian ấy.

Không nhiều lời, chúng quỳ xuống trước cô, khiến Kim Yến hốt hoảng khom người muốn đỡ chúng dậy, lại nghe một nữ hài nức nở:

"Tỷ tỷ xinh đẹp! Xin tỷ tỷ cứu mẫu thân của muội!"

Nữ hài kế bên cũng khóc ròng:

"Tỷ tỷ tốt bụng! Giúp bọn muội với!"

Dẫu cho đang trong cơn hoảng loạn, nhưng hai bé vẫn không quên dùng lời nịnh nọt cầu khẩn. Là do tâm tính đơn thuần của trẻ thơ, khi muốn xin điều gì trước tiên vẫn luôn lấy lòng người đối diện, làm Kim Yến không khỏi nhớ đến chính mình lúc nhỏ.

Lại nghe một nữ phụ gần đấy nói:

"Hai đứa trẻ này bị phụ thân ruồng bỏ, mẫu thân thì khó sinh nên đã mất khi chúng vừa chào đời. May mắn được hai lão nhân gia ấy tốt bụng nhận làm con nuôi. Nếu bây giờ hai người họ xảy ra chuyện chi, thì bọn chúng hẳn sẽ rất đau buồn. Hai người họ cũng rất tốt bụng, thường hay giúp đỡ nhiều gia đình khó khăn." Lại tiếp tục dập đầu cầu khẩn: "Mong thần nhân ra tay cứu giúp!"
Kim Yến nghẹn ngào. Hai đứa trẻ này cũng giống cô, không có phụ mẫu chăm sóc từ nhỏ, bây giờ hai người thân nhất cũng có khả năng sẽ ra đi mãi mãi. Thật giống hoàn cảnh của chính mình hiện giờ.

Bỗng cô nhớ đến lời dạy của nghĩa mẫu. Bà là đại phu, luôn lấy việc cứu người làm điều trọng yếu. Dẫu cho khó khăn ra sao, dẫu cho khổ cực thế nào thì vẫn luôn gắng hết sức mình cứu giúp những mảnh đời bất hạnh. Minh Nguyệt cũng y như thế, chị ấy vẫn luôn dạy cô làm việc thiện từ khi mới hiểu chuyện cho đến lúc trưởng thành. Nếu bây giờ cô bỏ mặc họ, trở về gặp nghĩa mẫu. Dẫu có kịp gặp mặt lần cuối, thì liệu bên kia thế giới, khi biết hành vi mình làm ra, người có chấp nhận tha thứ cho cô không? Và Minh Nguyệt, liệu chị ấy sẽ nghĩ về mình như thế nào?
Ngẩng mặt hít sâu một hơi, Kim Yến lập tức đưa ra được quyết định. Cúi người nâng hai nữ hài đứng dậy, lau nước mắt cho chúng, bằng một giọng nói kiên định, Kim Yến cất lời:

"Được. Tỷ hứa, sẽ mang hai người nghĩa mẫu của bọn muội trở về!"

----------