Kết quả hình như cuộc nói chuyện đêm đó không có tác dụng gì, vì hôm sau Đàm Trận vẫn quyết định muốn nhận bộ kịch nói này, dưới tình huống còn chưa cả đọc kịch bản.
Đang ở phòng bếp nấu cháo, Thịnh Dã nghe xong khó hiểu cực kỳ: “Vì sao chứ?”
Đàm Trận đi đến, ôm eo cậu từ sau lưng: “Tối hôm qua lúc anh ngủ, nhớ lần đầu tiên đến rạp Nghệ Hải xem em diễn Cả một đời diễn viên, em diễn quá tốt. Lúc đó anh ngồi dưới xem, lần đầu tiên cảm nhận được sức hút của kịch nói. Khi đó anh đã nghĩ, nếu như có một vở diễn như vậy, anh cũng muốn thử xem. Bây giờ cơ hội đến rồi, vậy anh thử xem sao.”
Lưng cậu dán vào ngực Đàm Trận, khi Đàm Trận nói chuyện bên tai, Thịnh Dã cảm giác giọng nói ấy bình tĩnh trầm ổn, là giọng điệu sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, cậu hơi nghiêng đầu: “Anh nghĩ kỹ chưa? Không phải vì lời em nói chứ?”
Giọng nói Đàm Trận mang theo ý cười nhàn tản: “Em… chiếm 10% đi.”
***
Thịnh Dã quay về Thứ sáu yêu đương, Đàm Trận cũng chính thức tham gia vở kịch của Giới Bình An, biên kịch cũng vừa hay là Thẩm Đồ.
Lúc Đàm Trận ký hợp đồng, Thịnh Dã cũng tiêm cho anh một mũi dự phòng, nói việc tập luyện ít nhất cũng phải một tháng, mỗi ngày đều nhắc anh: “Nếu chú Giới mà tâm huyết dâng trào thì diễn gì đó sẽ còn quá sức hơn, anh Đàm Trận, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”
Đàm Trận ký xong hợp đồng, đóng nắp bút lại: “Em cảm thấy anh không chịu khổ được sao? Em khinh anh đến thế cơ à?”
“Tất nhiên không phải,” Thịnh Dã nói, “Anh còn từng tham gia tập huấn trong doanh trại, cũng từng quay phim hành động, chút ít vất vả này có là gì? Nhưng chuyện này khác với đóng phim, mỗi ngày đều phải tập cùng một nội dung, có nhiều lúc sẽ khiến anh thấy rất nhàm chán. Có lẽ anh sẽ cảm thấy…” Cậu nghĩ nghĩ tìm từ, “Sẽ cảm thấy nó giống như trở thành một loại trí nhớ của cơ thể vậy đó.”
*trí nhớ cơ thể: là khi đã tập đi tập lại một cái gì đó quá quen thuộc rồi thì đến một lúc nào đó sẽ tự động làm lại được y như khi tập mà không cần phải suy nghĩ hay cố gắng nhớ lại gì.
Đàm Trận nhíu mày tự hỏi: “Sẽ sao?”
“Sẽ có loại cảm giác này.” Thịnh Dã gật đầu, “Nhưng anh vẫn nên giữ vững tinh thần, bởi vì khi anh bắt đầu diễn, tất thảy đều không giống nữa, anh sẽ cảm thấy những nỗ lực đó đều đáng giá, đứng trên sân khấu anh sẽ không hoảng hốt, ánh đèn sân khấu, rồi người xem, và cả bầu không khí đó sẽ giúp anh tìm được sức mạnh, anh sẽ bị một lực lượng nào đó thúc đẩy, sẽ cảm thấy một loại…” Cậu nghiêm túc nhớ lại, “một loại cảm giác như số mệnh sắp đặt.”
Ánh đèn sân khấu, khi chiếu lên bóng dáng anh, còn có người dưới sân khấu nhìn chăm chú anh, toàn bộ thế giới đều đang vây lấy anh, anh sẽ biết bản thân đang được vận mệnh soi tỏ.
Khi cậu nói chuyện, Đàm Trận vẫn luôn nhìn cậu, nhìn thật lâu cũng không chớp mắt, một lúc sau mới nói: “Dường như anh đã biết rồi.”
Thịnh Dã chớp mắt, hoàn hồn: “Biết gì cơ?”
“Biết em câu lấy anh như thế nào rồi.”
Mặt Thịnh Dã hồng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, không chịu nổi nói: “Anh có thể nào đừng —”
Đàm Trận cười, ngồi thẳng cầm lấy kịch bản sơ thảo: “Được, không chọc em nữa.”
Nhưng ý cười bên khóe môi thì vẫn còn thật lâu. Thịnh Dã chỉ cảm thấy khóe miệng khẽ cười này đâm trúng cậu rồi.
Tháng 5, hai người đều vội vã. Thịnh Dã có một lần xong việc, không nói cho Đàm Trận, lén đến rạp kịch. Lúc cậu đến, Đàm Trận đang cùng vài diễn viên khác tập luyện trên sân khấu, cả khán phòng rộng như vậy ngoại trừ sân khấu, những nơi khác đều không bật đèn.
Thịnh Dã dọc theo gian phòng lặng lẽ đến gần sân khấu, không có ai chú ý cậu đến, cậu ngồi trong bóng tối, xem vở kịch được diễn tập trên sân khấu, chỉ xem một cảnh, không biết được toàn bộ, nhưng có vẻ là một vở kịch liên hoàn nhiều phân đoạn.
Đàm Trận đóng vai một đạo diễn kịch nói tuổi trẻ tài cao, nhân vật của anh lúc nào cũng đeo mắt kính, tất nhiên không phải kiểu kính Âu cổ điển trang nhã kia, cũng không phải kính râm thời thượng, mà là một gọng kính rất “mọt sách”, rất “già cả”.
Nhưng mà vẻ ngoài Đàm Trận vẫn rất nổi bật, Thịnh Dã cười nghĩ, đeo mắt kính như mọt sách mà cũng đẹp đến có ý có tứ, là kiểu đẹp trai không tự biết.
Nhiều lúc cậu sẽ nghĩ, ngoại hình của Đàm Trận như thế liệu có phù hợp với nhân vật không, nhưng nhìn chăm chú Đàm Trận trên sân khấu, cậu lại bị thuyết phục. Bởi vì dáng người cao lớn của anh sẽ ánh xạ được khí chất và tài năng văn chương bên trong nhân vật.
Nhân vật này ngày thường lôi thôi lếch thếch, nếu thật sự tìm một người có ngoại hình thường thường đến diễn, người xem sẽ không thể cảm nhận được sự sắc bén tài hoa của người này. Còn Đàm Trận, anh chỉ cần diễn là chính mình là được rồi, anh vừa lên sân khấu, người xem nháy mắt sẽ “get” được, người thanh niên này tuy rằng lôi thôi lếch thếch, một mọt sách chính cống, nhưng từ trong xương xốt lại sắc sảo hơn người.
Kịch bản xoay quanh câu chuyện “Giải mộng”, vai chính sáng tác những kịch bản mà ở đời thực hắn không thể nào hoàn thành được, càng tiếc nuối lại càng muốn viết, càng viết lại càng tiếc nuối.
Thịnh Dã càng xem càng cảm thấy, bản thân cậu bỏ lỡ vở kịch này thật sự quá đáng tiếc, nhưng cậu cũng không thể quang minh chính đại cùng đứng trên sân khấu với Đàm Trận được. Có lẽ một ngày nào đó, cậu có thể giấu tên giấu tuổi đứng trên sân khấu với anh, cậu có thể đeo mặt nạ sánh vai với Đàm Trận.
Sẽ có một ngày đó sao?
Một giờ xem xong, Đàm Trận đúng là vẫn không thể giải phóng toàn bộ cảm xúc của mình như những diễn viên khác, Thịnh Dã nhíu mi, cậu lo Đàm Trận sẽ bị những diễn viên lão thành lấn át anh.
Đàm Trận không có kinh nghiệm biểu diễn kịch nói, diễn xuất của anh vẫn tương đối “thu”, anh vẫn chưa tìm được ưu thế trên sân khấu của mình.
Đang điều chỉnh lời kịch và tư thế của mình, Đàm Trận qua rìa sân khấu khom lưng lấy chai nước, lúc đứng thẳng nhìn lơ đãng qua một góc khán phòng, liếc mắt cái đã nhìn thấy bóng người trong bóng tối.
Nhưng mà ngồi trong bóng tối, Thịnh Dã chỉ thấy Đàm Trận cầm bình nước trên tay, híp mắt nhìn qua bên này, lại không rõ lắm người đến là ai.
Thịnh Dã biết khoảng thời gian này Đàm Trận đều tự mình lái xe đến rạp để tập luyện, không dẫn anh Tiểu Lưu theo. Bởi vì ngày đầu tiên đến bị Giới Bình An mắng, nói anh: “Nơi này không ai dẫn trợ lý đến cả, cũng chẳng có gì quan trọng cần đến trợ lý, cũng không phải đi quay ngoại cảnh muốn cậu leo núi xuống biển.” Đàm Trận thấy thế đã bảo Tiểu Lưu đi về.
Thịnh Dã hay hỏi Giới Bình An chuyện tập luyện thì mới biết việc này, Giới Bình An còn nói đến là hợp tình hợp lý. Nghe xong cậu giận sôi máu, trả lời ông trên wechat: “Chú Giới, chú trả anh Đàm Trận thù lao bao nhiêu thế?”
Giới Bình An liền câm như hến.
Thịnh Dã làm bộ không để ý nói: “Cháu thấy anh ấy quả thật tốt quá thể rồi, nếu đổi lại cháu là chú, cháu còn cảm ơn người ta không hết nữa là.”
Suốt đêm đó Giới Bình An không trả lời cậu, Thịnh Dã cũng biết ông bị lời nói của cậu làm cho ngượng ngùng. Cậu cũng biết Giới Bình An không phải cố ý, ông vừa ngồi vào vị trí đạo diễn thì sẽ không nhịn được muốn vênh mặt hất hàm sai khiến lên giọng.
Nhưng nếu là với chồng cháu, xin lỗi, thế không được.
Đàm Trận nhìn chỗ cậu ngồi nửa ngày cũng không rõ, Thịnh Dã cố ý chuyển ánh mắt mình lên Giới Bình An, lại nhìn biểu cảm khó hiểu của Đàm Trận, cảm thấy buồn cười lắm lắm. Đang do dự có muốn để Đàm Trận nhận ra mình không, cậu đã thấy Đàm Trận cầm chai nước trở về, nói gì đó với nhân viên công tác, sau đó cả khán phòng bất thình lình sáng lên.
Thịnh Dã giống như thỏ con bị lưới của thợ săn tóm gọn, có hơi khẩn trương ngồi thẳng người dậy.
Đàm Trận đứng trên sân khấu, ở trong đám người, dù bận vẫn ung dung cầm chai nước vừa uống vừa nhìn cậu, khóe miệng vẽ ra nụ cười như có như không.
Sau đấy luyện tập Đàm Trận còn nói sai lời kịch, Thịnh Dã nghe thấy Đàm Trận nói sai lập tức hạ giọng nhủ không ổn rồi, còn bị Giới Bình An hung dữ “Cậu —”
Giới Bình An nói được một nửa, không biết có phải nhớ tin nhắn wechat kia không, giọng điệu nhẹ hơn vài phần nói, “Lần sau không cần xin lỗi, cái này không giống đóng phim điện ảnh, tôi không bảo CUT thì cứ diễn tiếp.”
Đàm Trận trả lời: “Được, lần sau sẽ không.” Anh còn xin lỗi mấy diễn viên khác, Thịnh Dã nghe còn thấy không đành lòng.
Sau khi tập xong, cậu ở lại chờ Đàm Trận, chờ đến khi nhân viên công tác đều đi cả, toàn bộ khán phòng chỉ còn lại cậu và Đàm Trận.
Đàm Trận đứng ở rìa sân khấu nhìn cậu, vẻ mặt hết cách, cười: “Em còn không đi?”
Thịnh Dã nghe giọng nói Đàm Trận, nghĩ giọng nói này là ổn rồi, Đàm Trận thật ra có thể, chỉ là anh không giải phóng được bản thân. Cậu đi đến, chống ở rìa sân khấu, đang định nhảy lên nhưng lại thôi, duỗi tay ra với Đàm Trận: “Kéo em nào vợ bé nhỏ!”
Đàm Trận bị xưng hô này chọc cười, ngồi xổm xuống, cúi đầu nói: “Gọi chồng.”
Thịnh Dã: “Vậy anh gọi trước đi.”
Đàm Trận: “Anh có cần người kéo đâu.”
Thịnh Dã cười lắc lắc tay: “Nhưng em muốn anh kéo mà ~”
Đàm Trận chào thua, hạ giọng, duỗi tay bắt lấy tay cậu: “Đi lên nào, chồng anh!”
Thịnh Dã “Ơi” một tiếng, được Đàm Trận kéo lên, còn không quên duỗi ngón tay cái: “Chồng em sức lớn ghê!”
Yes, chọc Đàm Trận cười rất có cảm giác thành tựu, tiếp tục!
Cậu ở lại là muốn đối diễn với Đàm Trận một đoạn: “Yên tâm đi, em đã nói với thầy Trương rồi, đợi chút chúng ta tập xong sẽ khóa cửa tắt đèn, cho nên nơi này không còn ai nữa, chỉ còn chúng ta thôi.”
Gian phòng yên tĩnh, chỉ quanh quẩn giọng nói của cậu. Là thế giới của hai người bọn họ.
“Anh Đàm Trận, so với họ anh cao hơn, anh cũng đẹp trai hơn, hẳn là anh phải càng có khí thế hơn họ mới đúng. Động tác khi anh đi nên mở ra một chút, nhất là khi độc thoại nội tâm với người xem, anh nói quá mức hàm súc.”
Đàm Trận thấy rất khó, cúi người lắc đầu: “Anh chưa từng diễn như thế bao giờ.”
“Vậy anh thử xem đi.” Thịnh Dã cổ vũ anh, “Bây giờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì? À đúng rồi, anh nghĩ anh chưa từng diễn như vậy bao giờ, anh thấy rất khó khăn, chuyện này khiến anh rất bực bội, vậy anh cứ hô lên. Em trước cho, để em nghĩ lại đã…”
Cậu rất nhanh đã nghĩ đến chuyện không ưng ý hôm nay, cao giọng nói xuống dưới sân khấu: “Phiền chết mất, làm gì có người dắt chó đi dạo chính hắn không giữ cho chặt đi lại còn mắng mình không giữ chặt Jackson chứ! Là chó của hắn đuổi theo Jackson cơ mà!”
Đàm Trận “phụt” cười: “Còn có người không nói đạo lý thế sao?”
“Đúng đó, thế giới rộng lớn việc lạ gì cũng có, à còn có,” Thịnh Dã vừa nói xong lại hô tiếp: “Giới Bình An, thế mà chú lại mắng vợ cháu trên sân khấu tạt phế lù! Lẽ ra chú nên cảm tạ anh ấy, khách khách sáo sáo đối xử với anh ấy, thật là dạy mãi chú không chịu sửa!”
Đàm Trận đứng sau lưng cậu cười: “Được rồi, chú ấy có lén cảm ơn anh mà.”
“Vậy cũng không được!” Thịnh Dã cáu kỉnh, “Chờ đến hôm diễn thật, chú nhất định sẽ nhìn thấy anh Đàm Trận khí thế bừng bừng trên sân khấu cho coi —”
Đàm Trận nhìn bóng dáng sinh động của cậu, đi đến bên cạnh cậu, hít sâu một hơi, hô: “Thật vậy sao —”
Thịnh Dã nghe giọng nói dễ nghe trầm thấp của Đàm Trận va vào trong bóng tối, màn đêm nháy mắt như dày nặng hơn, có thể nghe được tiếng vọng mập mờ.
“Thật đó!” Cậu lại nói, “Bởi vì cho dù anh không “phóng” ra đủ khí thế, chỉ cần anh đứng đó thôi đã có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, nên anh chỉ cần giải phóng chính mình là đủ!!! Anh phải tưởng tượng dưới sân khấu là một vũ trụ lạnh băng, anh là mặt trời, anh phải dùng giọng nói của anh, ánh sáng của anh đi lấp đầy nó.”
Đàm Trận nhìn bóng tối thật lâu, bỗng nhiên rất có lực, hô lên: “Hôm nay thật sự anh cảm thấy rất thất bại —”
Thịnh Dã nhìn anh, như là nghe thấy tiếng gầm của sư tử đã thành niên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đấy thì điên cuồng vỗ tay.
Đàm Trận lại lớn tiếng nói: “Rất nhiều lần anh đều muốn tức giận!!!”
Biểu cảm Thịnh Dã như nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây: “Đúng đó, nói đi anh, xả hết tâm sự ra ngoài!”
“Thế mà lại nói anh sẽ không yêu đương, anh đã là người kết hôn rồi cơ mà —”
Giọng nói Đàm Trận càng ngày càng vang, càng ngày càng nặng, như khiến cả màn đêm cũng run rẩy theo. Thịnh Dã theo bản năng nhìn xuống dưới sân khấu, sau khi xác nhận nơi này không còn ai khác mới thả lỏng, gật đầu cười: “Ai nói, chú Giới đúng không, được, em sẽ cho ông ấy biết tay!”
Đàm Trận: “Anh còn giận em nữa, vì sao lại đến gặp anh lúc anh đang không đẹp trai chứ, em không thể chọn thời gian nào tốt hơn sao?!”
Thịnh Dã dở khóc dở cười: “Em xin lỗi mò!” Cậu khum hai tay lại bên miệng: “I’m so sorry —”
Đàm Trận cũng bắt chước cậu, kếu: “It’s too late to apologize —”
Thịnh Dã cười đến ngồi bệt xuống đất, nhưng vẫn muốn ngẩng đầu vỗ tay reo hò: “Anh Đàm Trận, anh nói tiếng Anh hay chết người!”
Đàm Trận đứng cúi đầu nhìn cậu, có hơi nhíu mi rất khẽ. Thịnh Dã cứ thế ngửa đầu nhìn anh, ánh đèn trên cao chiếu lên người Đàm Trận, đẹp trai như vậy, từ u buồn biến thành bộ dáng buồn bực sinh động hiếm thấy, Thịnh Dã nhìn mà ngứa ngáy cả người, sau đó Đàm Trận bỗng nhiên cúi người.
Thịnh Dã cảm nhận được bàn tay Đàm Trận đỡ lấy mình, cậu đứng dậy cùng với vị Hoàng tử Hamlet này, rồi bị hoàng tử cúi đầu hôn lên môi một cái thật kêu.
Hôn xong, Thịnh Dã khoa trương đặt tay lên tim đối phương: “Romeo hỡi, vì sao chàng lại là Romeo chứ?”
Đàm Trận cười không khép miệng lại được, nói: “Juli…”
Thịnh Dã vội giơ tay che miệng anh: “Được rồi được rồi, cảm xúc thăng hoa là được rồi…”
Tối đó ở rạp kịch, vũ trụ lạnh băng được âm thanh của họ sưởi ấm. Thịnh Dã được Đàm Trận hôn, cảm thấy vũ trụ kia như đang xoay tròn, xoay tròn, trở nên bừng bừng sức sống.
*“Hamlet” và “Romeo và Juliet” là 2 vở kịch nổi tiếng của William ShakespeareHết chương 104.