Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 71



Thịnh Dã có chút lo lắng Tây Viện không đồng ý cho cậu tham gia thử vai «Thiên Thu Tuyết», dù sao nếu cậu nhận «Quy Mộng Kỷ» thì có thể trực tiếp diễn vai nam chính, ngay cả lần trước quay «Cuộc sống hài kịch» vẫn là cậu năn nỉ mãi Tây Viện mới miễn cưỡng đồng ý.

Trong văn phòng, cậu đem bản đề cương của «Thiên Thu Tuyết» cho Tây Viện xem, Tây Viện cúi đầu không nói lời nào lật đề cương, biểu tình rất nghiêm túc, cậu nhìn thấy mà trong lòng trống rỗng. Cuối cùng Tây Viện khép tài liệu lại, ngẩng đầu nói với cậu: “Chúng ta nói trước đi, trừ phi em có thể thành công nhận được vai nam chính trong «Thiên Thu Tuyết», nếu không thì em sẽ đi diễn «Quy Mộng Kỷ», em đồng ý không?”

Thịnh Dã tinh thần phấn chấn, thẳng lưng nói: “Được, em nhất định sẽ thành công!”

Tây Viện lúc này mới cười cười, trả lại đề cương cho cậu: “Vậy em cố lên đó!”

Thịnh Dã đứng dậy đi đến cửa văn phòng, suy nghĩ một chút lại xoay người hỏi: “Chị Tây Viện, nếu như em nhận «Thiên Thu Tuyết», chị có mất hứng không ạ?”

Tây Viện nhún vai: “Không đâu, đây là phim truyền hình vệ tinh, lại có đạo diễn lớn, đầu tư lớn, tại sao chị lại phải mất hứng?”

Thịnh Dã lập tức cười rạng rỡ: “Vậy được, chị chờ tin tốt của em nha!”

Cửa khép lại, Tây Viện tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm cánh cửa kia như có điều suy nghĩ.

Thật ra sâu trong nội tâm cô vẫn càng hy vọng Thịnh Dã sẽ nhận «Quy Mộng Kỷ», đầu năm nay lưu lượng mới là tất cả, bộ «Thiên Thu Tuyết» này có chút giống với «Long Hổ Sách» của Đàm Trận năm đó, là bộ quyền mưu đặc sắc nổi bật nhất trong một loạt phim cổ trang thần tượng lúc bấy giờ, nhưng «Long Hổ Sách» có đỉnh lưu là Đàm Trận chống đỡ, còn «Thiên Thu Tuyết» nếu không có ngôi sao lưu lượng thì cho dù lên truyền hình vệ tinh, cho dù có đoạt giải thưởng, nhiệt độ cũng rất khó nói.

Nhưng cô biết rõ, Thịnh Dã là một diễn viên, so với «Quy Mộng Kỷ», cậu nhất định càng yêu thích «Thiên Thu Tuyết» hơn. Đây chính là sơ tâm của người diễn viên, là điều mà cô có lấy bao nhiêu giải thưởng ra để hấp dẫn cậu, cũng không thay đổi được.

***

Việc thử vai của «Thiên Thu Tuyết» phải chờ khá lâu, bởi vì là kịch bản gốc, nghe nói cốt truyện và nhân vật phải sửa chữa rất nhiều lần, cuối cùng mới định ra yêu cầu đối với nhân vật khi thử vai. Thời gian thử vai cuối cùng được đưa ra là đầu tháng tám, địa điểm là ở Học viện Điện ảnh CTR. Ngày 6 tháng 8, Thịnh Dã trở về trường cũ tham gia thử vai, nhìn thấy bên ngoài phòng học lớn có rất nhiều người tụ hội, phảng phất như là trở về ngày phỏng vấn thi vào Học viện năm đó.

Rất nhiều người tới thử vai đều là đàn em khóa dưới của cậu, Thịnh Dã còn phát hiện bên cạnh cậu có người nhìn rất giống Đàm Trận, cũng kiểu vừa cao lại vừa anh tuấn, lúc đang chờ đến lượt cậu nhịn không được gửi tin nhắn wechat cho Đàm Trận.

[Jackson]: “Em tìm được em trai thất lạc nhiều năm của anh rồi!”

Một lát sau Đàm Trận trả lời cậu: “Chụp lén là không có tốt đâu.”

[Jackson]: “Trông giống anh lắm đúng không?”

[Đàm Trận]: “Cũng giông giống, em thử vai xong rồi sao?”

[Jackson]: “Đáng tiếc, chưa đến lượt em. Anh đang làm gì vậy?”

[Đàm Trận]: “Mới vừa chụp tạp chí xong, đang ở trên xe. Đừng khẩn trương.”

[Jackson]: “Em không lo lắng, em chỉ chia sẻ với anh tình hình trực tiếp tại hiện trường thôi.”

[Đàm Trận]: “Vậy bây giờ chân em có đang run không?”

Thịnh Dã nhìn wechat sửng sốt một hồi, bắp chân theo quán tính vẫn đang run rẩy lập tức ngừng lại, wechat lại có tin nhắn mới.

[Đàm Trận]: “Em mà khẩn trương là lại bị thế.”

Cách màn hình, Thịnh Dã dường như có thể cảm nhận được bộ dáng Đàm Trận rũ mắt mỉm cười khi nhắn những lời này.

Tiếng người ồn ào ngừng lại một lát sau lại vang lên, Thịnh Dã nghe thấy trợ lý của đạo diễn Đường gọi tên mình.

Cậu đứng dậy, điện thoại bỗng nhiên rung rung ở trong túi áo.

Cậu vội vàng mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn “Đàm Trận xoa xoa em” thì bị chọc cười.

Wechat lại có thông báo.

[Đàm Trận]: “Em là thần tượng của anh, đến anh cũng có thể diễn phim của đạo diễn Đường Thấm, thì sao em lại không thể?”

***

Buổi thử vai rất thuận lợi, Thịnh Dã không hề ngoài ý muốn nhận được vai nam chính.

Hình như đây cũng là lần cậu thử vai tự tin nhất, cậu mở lại wechat của Đàm Trận, phát hiện Đàm Trận thật sự thích nói với cậu mấy câu đại loại “Em tự tin lên một chút”, “Anh là fan của em”, “Em là thần tượng của anh”… giống như sự tự tin của cậu là nhờ từng câu từng câu dẫn dụ của Đàm Trận mà tạo nên.

Đạo diễn Đường nói cậu có khí thế của diễn viên chính, chỉ riêng điểm này đã bỏ xa các đối thủ khác, Thịnh Dã nghe xong cảm thấy không thể tin được, trước kia cậu là một người kém tự tin biết chừng nào…

Tây Viện sau khi nghe được tin cậu nhận được vai chính của «Thiên Thu Tuyết» thì cũng rất cao hứng, lúc tan tầm còn dẫn cậu đến quán sushi dưới tầng.

Lúc bấy giờ Thịnh Dã mới có chút do dự nói: “Chị ơi, thật ra nhân vật này là anh Đàm Trận…”

“Đừng!” Tây Viện còn chưa nghe xong đã ngắt lời cậu, cầm mọt đĩa cá hồi để xuống trước mặt cậu, “Chúng ta không nhắc đến anh ta được không?”

Thịnh Dã thở dài nói: “Nhưng anh ấy thực sự đã giúp em rất nhiều.”

“Chị biết chị biết, cho nên không nói đến anh ta được không?”

Thịnh Dã đành phải im lặng ăn cá.

«Thiên Thu Tuyết» phải đến cuối năm mới bắt đầu quay, thời gian cụ thể còn chưa xác định, mấy tháng còn lại này Thịnh Dã cũng không thể tiếp nhận bộ phim khác. Những lúc không có thông cáo cậu liền xem kỹ lại kịch bản và nhân vật, rảnh rỗi hơn thì trở về Nghệ Hải xem kịch, cậu cần phải duy trì trạng thái nhập diễn và tình cảm mãnh liệt.

Suốt cả tháng tám và tháng chín cậu đều không gặp mặt Đàm Trận được lần nào, tháng tám ngoại trừ chụp ảnh tạp chí và tham dự một sự kiện của hãng nào đó anh làm người đại diện, thì Đàm Trận đều đi tránh nóng với cha mẹ. Đảo mắt đã đến tháng chín, Đàm Trận có một chuỗi hoạt động đại sứ du lịch cần tham gia. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều ăn ý không nhắc đến chuyện khi nào thì gặp mặt, nhiều lần nói chuyện trên wechat Thịnh Dã muốn nói lại thôi, cậu mở wechat ra, phát hiện mỗi một lần nhắc đến chuyện này đều là mình, cũng phát hiện không biết từ khi nào Đàm Trận gửi tin nhắn cho cậu không còn là voicechat nữa, đa số là tin nhắn thường.

Mãi cho đến kỳ Quốc khánh, Thịnh Dã đành đầu hàng trước, gửi voicechat qua cho Đàm Trận: “Anh Đàm Trận, hai ngày này anh có thời gian không?”

Một lát sau Đàm Trận trả lời: “Có, mai anh trở về, anh ở cùng em đến ngày 10.”

Mai là ngày 8.

Cậu vừa đưa ra yêu cầu, Đàm Trận đã đáp lại. Cậu hỏi Đàm Trận “Hai ngày này anh có thời gian không”, Đàm Trận liền thực sự ở bên cậu hai ngày, giống như mọi chuyện đều vô cùng bình thường nước chảy mây trôi, chỉ là cậu lại để tâm vào chuyện vụn vặt.

Biết thế thì đã hỏi anh “Năm ngày tới anh có thời gian không”, Thịnh Dã cười nghĩ.

Trưa ngày hôm sau cậu đến trước biệt thự, Đàm Trận vẫn chưa về, cậu một mình ngồi trong phòng khách quạnh quẽ ăn mì gói, xem “Lời thật lòng – đại mạo hiểm”, khách mời lần này là LOTUS, bởi vì chị Thang Đan dùng Salinger để giẫm lên Đàm Trận, đến bây giờ cậu nhìn Salinger vẫn nhìn nhiều hơn vài lần, trong lòng có vài phần không phục.

*Salinger là nhân vật chính trong một truyện khác của Dr.Solo nha

Nhưng cậu phát hiện Salinger và Đàm Trận thật sự không giống nhau, lúc MC nói chuyện với anh, Đàm Trận sẽ rất nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc trả lời, nhưng Salinger thì không như vậy, dường như anh ta căn bản không nghe xem đạo diễn nói cái gì, cũng không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.

Anh ta thực sự không quan tâm.

Thịnh Dã bỗng nhiên có chút hâm mộ.

Đến nửa đêm, Đàm Trận vẫn còn chưa trở về, cậu có chút lạnh lẽo, theo bản năng gọi Jackson một tiếng, cũng chẳng có chú cún nào nhảy lên sưởi ấm cho mình, cậu mới nhớ ra ở đây là Phú Sơn, lấy đâu ra Jackson.

Cậu lại nghĩ về Jackson.

Sau đấy không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, TV đã tắt, trên người cậu đắp áo khoác của Đàm Trận, cậu giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Đàm Trận mặc áo thun trắng quần đen từ tầng hai đi xuống, hẳn là anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt.

“Mấy giờ rồi thế ạ?” Thịnh Dã đứng dậy xem điện thoại, thế mà đã hơn bốn giờ sáng, “Anh về được bao lâu rồi?”

Đàm Trận nói anh về lúc 2h30.

Thịnh Dã kinh ngạc: “Muộn như vậy sao?”

Đàm Trận không trả lời, chỉ nói: “Sao em không ngủ nữa, nếu em vẫn ngủ không dậy, anh còn định ôm em trong phòng khách tầng một ngủ luôn.”

Thịnh Dã ngồi xếp bằng trên sô pha, giả vờ ảo não: “Sớm biết thì em đã dậy rồi.”

Đàm Trận cười, ngồi xuống cạnh cậu: “Sao em lại không đau lòng cho anh, lỡ như anh không ôm nổi thì sao?”

Thịnh Dã nói: “Em biết là anh ôm được.” Nói xong trực tiếp giơ tay sờ cơ bụng Đàm Trận một phen, “Sao lại không ôm nổi cơ chứ?”

Đàm Trận cúi đầu, nói một tiếng “Cảm ơn đã để mắt”. Tay Thịnh Dã vẫn không rút ra, nhìn chăm chú vào lỗ tai Đàm Trận. Da Đàm Trận rất trắng, lỗ tai anh cũng vậy, lúc đỏ lên nhìn thấy rất rõ ràng. Cậu nhìn vị đại minh tinh vẫn dễ thẹn thùng như cũ này, cảm giác như đang hoài niệm.

Đàm Trận rũ tầm mắt nhìn vào cái tay không quy củ của Thịnh Dã, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: “Em vẫn ổn chứ? Tay em lạnh như vậy.”

Thịnh Dã không nói gì, cách một lớp áo thun cậu chạm vào cơ thể Đàm Trận, cảm thấy không chân thật tẹo nào. Đàm Trận liền nắm bàn tay lạnh lẽo kia của Thịnh Dã, tiến vào trong áo, dán lên bụng, sưởi ấm cho cậu.

***

Không biết vì sao một đêm này Thịnh Dã lại mất ngủ, rõ ràng chân thực đến vậy, cậu cũng ngáp đến chảy cả nước mắt rồi, nhưng thế nào lại cứ không ngủ được. Như lúc còn ở nhà nếu không ngủ được cậu sẽ xoay người này nọ, nhưng Đàm Trận đang ngủ bên cạnh, cậu đành phải chịu đựng, đưa lưng về phía Đàm Trận, nhìn ra ngoài cửa sổ đếm ngược thời gian mặt trời lên.

Trời cuối cùng cũng sáng, cậu lại đếm xem khi nào Đàm Trận tỉnh dậy, lúc Đàm Trận thức dậy cậu mới cảm giác có chút buồn ngủ.

“Anh Đàm Trận?”

“Ừ?” Động tác Đàm Trận đang đứng dậy dừng lại, hạ giọng nói, “Ảnh hưởng đến em rồi sao?”

Thịnh Dã ngửa đầu nhìn anh: “Anh nằm cùng em một lát đi.”

Đàm Trận lại kéo chăn ra nằm xuống.

Thay vì ngủ, anh dựa vào đầu giường, đeo kính, cầm một cuốn sách, nói: “Em ngủ đi, anh ở bên cạnh em.”

Thịnh Dã do dự nhiều lần mới mở miệng hỏi: “Anh Đàm Trận, chúng ta… chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

Ngay cả từ “ở bên nhau” nói ra cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hình như đây không phải sự thật, chỉ mập mờ hư ảo trước mắt, cậu châm chước xem nên dùng từ gì, “yêu nhau”, “kết giao”… cuối cùng lại chọn từ này.

Đàm Trận dừng một chút, nói: “Một năm rồi.”

Thịnh Dã lẩm bẩm: “Vậy cũng coi như là không lâu…”

Đàm Trận buông cuốn sách, cúi đầu nhìn cậu: “Sao em lại hỏi cái này?”

Yết hầu Thịnh Dã khẽ động: “Chị Tây Viện, chị ấy giống như là vẫn luôn hiểu lầm anh, em lại không biết nên nói với chị ấy như thế nào…” Cậu ngẩng đầu, nhìn Đàm Trận, có một loại dũng khí tựa như đập nồi dìm thuyền, “Em có thể nói với chị ấy chuyện của chúng ta được không?”

Dường như ngay giây phút cậu nhìn sang, Đàm Trận ngơ ngẩn.

Nếu giờ phút này Đàm Trận là nam chính trong phim, vậy bộ phim đó hiện tại vô cùng khó xử.

Phản ứng này của Đàm Trận, gần như chẳng cần nói gì cũng đủ khiến cậu chạnh lòng.

Mỗi một giây anh im lặng, trái tim cậu lại lạnh đi một phần.

Cuối cùng…

“Thịnh Dã…” Yết hầu Đàm Trận khẽ động, mở miệng nói: “Anh cảm thấy…”

“Quên đi”, Thịnh Dã ngắt lời anh, cố gắng để cho bản thân mình trông thật thoải mái, nhún nhún vai, “Em biết, em hiểu mà, anh đừng để ý, em vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không tỉnh táo nói bậy thôi.”

Đàm Trận lại một lần nữa im lặng, anh cúi đầu nhìn Thịnh Dã đang nhắm mắt lại, nói: “Anh yêu em.”

Câu “Anh yêu em” vừa khẽ khàng vừa yếu ớt kia khiến trái tim Thịnh Dã siết lại một chút, ba chữ ấy giờ phút này lại đánh mất đi sức thuyết phục của nó, nhưng cậu vẫn mở to mắt, cố nén lại khổ sở trong lòng, lấy ra sự chân thành lớn nhất của mình trả lời anh: “Em cũng yêu anh.”

Ai bảo người cậu yêu chính là Đàm Trận. Đây chính là kết quả khi yêu đương với người nổi tiếng.

Thật ra trong lòng cậu hiểu rõ, chuyện này không thể trách Đàm Trận, là do cậu quá tham lam, có rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc cậu đều có thể cảm nhận được Đàm Trận yêu mình, nhưng vì sao đoạn tình cảm này lại không chân thật như thế?

Chỉ có hai người trong cuộc biết đến tình yêu của họ, hình như có chút đáng thương.
Hết chương 71.