«Thứ sáu yêu đương» phát sóng, Thịnh Dã rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Đàm Trận không muốn cậu nhận show giải trí. Cậu tự cho là mình đã rất cố gắng, đã có chuẩn bị, nhưng luôn luôn có lôi* chôn ở nơi mà cậu không biết. Tập này cậu vừa chịu nước xối, vừa treo dây thép, vì thế mọi người đều mắng cậu cướp ống kính, thích nổi bật.
*có lôi: có những yếu tố bất ngờ, chuyện mang nghĩa tiêu cực, chuyện mình không thích xảy ra mà mình không hề được báo trước
Khi đọc những lời chửi bới và chế giễu của cư dân mạng trên weibo, Jackson đang bình yên ngủ trên chân cậu, xoay người thoải mái để lộ cái bụng.
Con người có quá nhiều chiêu trò, đôi khi cậu thực sự muốn trở thành một con vật nhỏ.
Tây Viện nói với cậu không cần quá để ý, tất cả mọi người đều là như thế: “Nếu như em không đoạt sự nổi bật này, bọn họ lại nói em không có phong độ quý ông.”
Khang Kỳ cũng an ủi cậu: “Đúng đó, những người này đều có bệnh, anh Thịnh Dã, anh không cần để trong lòng, anh nhìn Tùy Khinh Trì đi, anh ấy quanh năm suốt tháng bị bôi đen thành cái dạng gì rồi!”
Thịnh Dã nghĩ, nhưng cậu không phải Tùy Khinh Trì, cậu không mạnh mẽ được như anh ấy.
Nhiều lần cậu nhìn di ảnh của cha mình trên tủ TV, cậu cảm tưởng như mình chẳng dám ngầng đầu lên. Là cậu đã nghĩ quá đơn giản về cái giới giải trí, ngay cả chuyện này cậu còn chẳng chịu đựng nổi, thế mà đã dám cãi lời cha mình, cậu thì biết gì, cậu căn bản không biết cái gọi là trời cao đất dày. Từ nhỏ đến lớn, cha cậu đều đúng, cho dù ông ấy đã không còn, nhưng ông ấy vẫn có thể như cũ mà chứng minh cho cậu thấy, ông ấy đúng.
Tập «Ngoan ngoãn nghe tôi nói» của Đàm Trận cũng được phát sóng trên nền tảng của đài, Thịnh Dã không nhịn được mở video lên xem, lướt qua giới thiệu đầu chương trình hơn mười giây, rồi danh sách các nhà tài trợ, lại MC mở màn, giới thiệu khách mời vân vân, nhìn thấy đạo diễn Đường Thấm, nhìn thấy chú Giới, rốt cuộc cậu cũng nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên, nhìn thấy Đàm Trận xuất hiện.
Cậu lặng lẽ xem vài giây rồi tắt video.
Đàm Trận vẫn không đeo nhẫn.
Lần này anh mặt một bộ âu phục thời trang thêu hoa đen cùng màu, thể hiện thế nào gọi là khiêm tốn xa hoa. Lần này rốt cuộc có phải một trận đấu hay không, cậu chẳng còn sức lực để mà cân nhắc.
Tháng 6 đến, Đàm Trận lại bận rộn, anh có một sự kiện làm người phát ngôn cho nhãn hàng, Thịnh Dã tìm thấy một đoạn video trên weibo đăng tải Đàm Trận xếp hàng kiểm tra an ninh ở sân bay, trong video anh đeo gọng kính đen, một thân áo thun đen thuần rộng thùng tình và quần jeans.
Trong video có chút ồn ào, fan hâm mộ bảy miệng tám lời hỏi anh hết câu này đến câu nọ, Đàm Trận lúc nào cũng cố trả lời hết, nhưng đều rất ngắn gọi. Sau đó một fan hâm mộ trong đó giơ điện thoại vừa chụp anh vừa lớn tiếng nói: “Anh đeo chiếc nhẫn này lâu như vậy rồi, đổi cái khác đi!”
Bên cạnh ngay lập tức có không ít người phụ họa “Đúng vậy”, “Đeo lâu rồi”, “Không đẹp”…
Giọng điệu của họ vô cùng quen thuộc, lần này Đàm Trận không trả lời, anh cũng không nhìn ống kính nữa, nhưng hiển nhiên anh nghe thấy, tầm mắt nghiêng sang bên này một chút, động tác nhíu mày rất rõ ràng, biểu tình ấy khiến cho sườn mặt anh thoáng cái trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn vài phần.
Anh không trả lời fan thêm câu nào nữa, chỉ yên lặng xếp hàng đi kiểm tra an ninh, toàn bộ video sau đó đột nhiên im lặng, tiếng nói của fan cũng ít đi, trợ lý tiểu Lưu cùng với 2 vệ sĩ đang nói với fan “Đừng đi theo”, “Đừng đi theo”, Đàm Trận cuối cùng chỉ vẫy tay với fan ở phía sau, được trợ lý và vệ sĩ hộ tống rời khỏi đó.
Nhìn qua anh không vui vẻ lắm, đây là biểu tình rất khó nhìn thấy trên mặt Đàm Trận, anh vẫn luôn quản lý biểu tình của mình rất tốt, cho nên khi video được đăng lên đã thu hút rất nhiều người xem “Đàm Trận mặt lạnh”.
Đoạn video mặt lạnh này dường như lại trở thành bằng chứng cho thấy Đàm Trận đang giả vờ, làm bộ làm tịch.
Tây Viện tò mò nên đi xem một chút, xem xong video lại rất thất vọng: “Đây là kiểu mặt lạnh gì thế, mấy fan này thật sự là có bệnh mà, người ta đeo cái gì mặc cái gì thì cần họ quản chắc, một đám người tuổi thì chưa lớn mà đã đòi làm mẹ Đàm Trận cơ đấy!”
Khang Kỳ ở một bên tấm tắc khen ngợi: “Kỳ lạ thật đó, em cứ nghĩ là chị Tây Viện nhà mình không thích Đàm Trận cơ!”
Tây viện nhún vai: “Việc nào ra việc đó chứ!” Có thể là cô ý thức được Thịnh Dã cũng ở đây, nên che đậy thêm một câu, “Thật ra chị cũng không phải là không thích anh ta có được hay không, cùng lắm chị chỉ là… không thích đến mức đấy thôi.”
Thịnh Dã chỉ cảm thấy mình và Đàm Trận thật sự có duyên, ngay cả bị bôi đen cũng có thể bị cùng nhau, trong nháy mắt nhìn thấy Đàm Trận nhíu mày, trong ngực cậu như tràn ngập sự ấm áp, sự ấm áp ấy từng giọt từng giọt nhỏ xuống lòng sông khô cạn.
Nhưng cậu càng khát, cũng càng khổ sở.
***
Mùa hè đến, sinh nhật Đàm Trận cũng sắp đến, Đàm Trận sinh ra vào mùa hè, Thịnh Dã nhớ đến chuyện này liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cậu luôn nghĩ rằng Đàm Trận được sinh ra vào một ngày nào đó từ đông sang xuân.
Cậu ít đến sơn trang Phú Sơn hơn, vì Đàm Trận ít khi về đó hơn, mỗi lần đến đó, cậu đều cố gắng quên đi chuyện đĩa CD kia, quên đi những lời Đàm Trận đã nói… Nếu không phải vì sự thật ấy, cậu muốn quý trọng từng phút một khi hai người cách xa gặp lại nhau, cho nên cố gắng quên đi, bỏ qua những chuyện không vui ấy.
Buổi tối hai người ở tầng 1 xem «Thiên Thu Tuyết», Thịnh Dã lại nhìn thấy cảnh Lý Diên bị phản bội, ống kính dường như đem hết thảy mọi thứ trở về như cũ, tựa như một cỗ máy thời gian, cậu như đang nhìn thấy kiếp trước của mình. Cậu có rất nhiều kiếp trước, Khổng Tinh Hà là cậu, Lý Diên cũng là cậu.
Trong lòng cậu hoảng hốt, sau đó nghe Đàm Trận nói: “Sao bạn trai anh lại diễn đến thế này?”
Thịnh Dã quay đầu lại nhìn anh, Đàm Trận dựa lưng vào sô pha, đưa tay đặt lên lưng cậu, bàn tay dịu dàng vuốt ve, nhìn cậu cười.
Giống như đang nhắc nhở cậu, bộ phim kia đã sớm đóng máy, không có cỗ máy thời gian hay kiếp trước gì ở đây cả.
Trên TV đang phát quảng cáo, Thịnh Dã giả vờ thoải mái hỏi: “Sinh nhật anh sắp đến rồi, anh có muốn mời em không?”
Cậu biết sinh nhật hàng năm của Đàm Trận —— chỉ cần không ở đoàn làm phim thì đều sẽ có một bữa tiệc nhỏ. Trên bức tường trong thư phòng của anh treo ảnh chụp sinh nhật hằng năm của anh với bạn bè, cậu nhìn thấy Phí Việt ở đó, còn có cả chị Đàm Thiên. Sinh nhật năm ngoái của Đàm Trận cậu đã bỏ lỡ, lúc đó cậu đang quay «Cuộc sống hài kịch», bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện có lẽ là định mệnh.
Đàm Trận có vẻ có chút kinh ngạc: “Đương nhiên rồi.”
Thịnh Dã đùa cợt hỏi: “Vậy anh định giới thiệu em thế nào?”
Đàm Trận mở miệng, nhưng anh không nói gì. Có lẽ anh bây giờ mới ý thức được vấn đề này thì ra không dễ trả lời như thế.
Thịnh Dã nhìn thấy yết hầu Đàm Trận hơi lăn xuống dưới, cậu có chút hối hận khi nói đến vấn đề này, không nên khiến Đàm Trận cảm thấy khó xử, Đàm Trận muốn giới thiệu cậu thế nào thì cậu đều sẽ chấp nhận, bây giờ chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.
Khóe môi Đàm Trận chậm rãi nhếch lên vài phần, bình tĩnh hỏi: “Em muốn anh giới thiệu em như thế nào?”
Nhìn qua anh hình như thật sự rất bình tĩnh, không có gợn sóng, giọng nói trầm ổn kiên định, giống như cậu nói gì Đàm Trận cũng đều đồng ý.
Anh vừa mới khen em thế nào, thì giới thiệu em như thế thôi, Thịnh Dã điên cuồng nghĩ, nhưng cậu biết đây chỉ là hy vọng xa vời, đành phải cười cười: “Anh giới thiệu em là em trai Khổng Tinh Hà của anh đi.”
Dù sao ngay cả Khổng Tinh Hà với Nghiêm Phi so với chúng ta càng quang minh chính đại hơn.
Đàm Trận nhìn cậu, ánh mắt như có dòng nước lưu chuyển, Thịnh Dã nhìn thấy trong ánh mắt ấy có áy náy, giống như mưa thu hơi lành lạnh dán lên người. Thì ra nhìn xuyên qua dòng nước ấy lại có thể có hàm ý như vậy, là do cậu không đủ hiểu ánh mắt Đàm Trận. Cho nên khi Đàm Trận nói ra tiếng “Được” kia, cậu lập tức nhìn thấy trong ánh mắt ấy chua xót, áy náy và bất đắc dĩ.
Say mê chính là như vậy, dù cơn mưa có xối bạn ướt sũng, thì vẫn cam tâm tình nguyện.
Hôm đó sau khi xem xong «Thiên Thu Tuyết» được chiếu trên đài CBS, họ lại cùng nhau lên trên tầng xem một bộ phim, lại là một bộ phim cũ, «Sleepless in Seattle», nhân vật chính là Tom Hanks mà Đàm Trận thích. Khi hai người ở cạnh nhau, dường như cũng chẳng có gì khác để giết thời gian, cũng không biết đã cùng nhau xem qua biết bao nhiêu bộ phim, ban đầu thì cái gì cũng xem, đến bây giờ chỉ xem phim tình cảm.
Bộ phim tình cảm đầu tiên họ cùng xem là «Titanic», cũng là Đàm Trận chọn. Lúc ấy Thịnh Dã vốn định xem «Đêm kỳ diệu của bảo tàng», khi nghe Đàm Trận nói “Không thì xem Titanic?”, trong lòng cậu lập tức kêu rên: Ba tiếng lận đó!
Đàm Trận hỏi cậu: “Em không thích sao, không thích thì mình xem cái khác.” Cậu lập tức nói xem bộ này đi, anh thích em cũng thích.
Lúc đó Đàm Trận nói: “Đây cũng là lần đầu tiên anh xem, không biết có thích hay không.”
“A,” Thịnh Dã kinh ngạc, “Anh chưa từng xem ạ?”
“Xem rồi, nhưng mà quá dài. Khi đó anh còn nhỏ, chẳng có kiên nhẫn gì cho nên ngủ thiếp đi.”
Thịnh Dã tò mò: “Nhỏ là tầm bao nhiêu ạ?”
“Chắc là tiểu học.”
Thịnh Dã liếc mắt nhìn anh, nghĩ thầm tiểu học mà xem Titanic á, chẳng phải anh nên xem Ultraman ư? Sau đấy hỏi: “Sau lần đó anh không xem thêm lần nào nữa ạ?”
Đàm Trận lắc đầu: “Lúc học ở Học viện Điện ảnh có một vài đoạn kinh điển cần xem đi xem lại nhiều lần, chứ không xem từ đầu đến cuối.”
Thịnh Dã nghiêm túc chỉ trích anh: “Anh là sinh viên tài năng của học viện, không nên như thế.”
Đàm Trận cúi đầu cười: “Em chẳng phải cũng thế sao, sao em không xem?”
Thịnh Dã suy nghĩ một chút, cũng chẳng biết tại sao, có thể là vì có một vài đoạn cut quá quen thuộc nên không còn hứng thú, cũng có thể là vì 3h đồng hồ quá dài, ai có thời gian ngồi trước máy tính xem bộ phim tình cảm Mỹ lâu như vậy.
Nhưng bây giờ bọn họ đã có, lý do để xem trong 3 giờ.
Cậu cười: “Anh đoán xem liệu chúng ta có ngủ thiếp đi trong 3h này không?”
Kết quả là, bọn họ chẳng ai ngủ hết. Họ bị ấn tượng bởi thứ tình yêu nóng bỏng giữa một Đại Tây Dương lạnh lẽo. Thịnh Dã chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó mình lại bị một bộ phim tình cảm như thế chinh phục. Những người đã trở thành chuyện chê cười, hóa ra lãng mạn như vậy.
«Sleepless in Seattle» cũng rất lãng mạn, nhưng là một sự lãng mạn bình thường.
Thường ngày cậu không xem phim tình cảm, cũng không biết vì sao bây giờ lại thiên vị, xem với Đàm Trận thì hiểu được lãng mạn, hiểu được triền miên, ngay cả nhạc phim cũng khiến người nghe xáo động trong lòng.
Đàm Trận đã cho cậu những trải nghiệm xem phim tình cảm không gì sánh kịp, từ đó, cậu không còn là một thằng ngốc không biết gì về phim tình cảm nữa.
Cậu hiểu được sông cạn đá mòn, thương hải tang điền*, nhưng lòng ta vẫn thủy chung như nhất.
*chỉ sự đổi dời của cảnh vật tạo hóa, bãi biển hóa nương dâu
Cậu nhìn sang người bên cạnh mình, giờ phút này họ ngồi trong rạp chiếu phim tư nhân ở tầng hầm, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh sáng từ phim chiếu lên mặt Đàm Trận. Sự tĩnh mịch và dịu dàng như điêu khắc kia lại một lần nữa bắt chẹt lấy cậu, giống như lần đầu gặp mặt.
Lúc này, Thịnh Dã nghe được bài hát chủ đề đầy da diết.
When I fall in love
It will be forever
Or I’ll never fall in love
…
When I give my heart
It will be pletely
Or I’ll never give my heart
Một ngày ở sơn trang Phú Sơn sắp kết thúc, cậu ở trong một góc ấm áp dưới tầng hầm, thổi đến đêm trên sân tàu Empire State. Đêm đó họ, cùng với Tom Hanks, với Meg Ryan, với New York của năm 1993, chìm trong ánh sao vô tận.
Đàm Trận quay đầu lại nhìn cậu, giơ tay lau má cậu.
Bàn tay kia dường như kích thích tuyến lệ, Thịnh Dã cảm thấy trước mắt nhoáng cái đã trở nên mơ hồ, cảm thấy Đàm Trận không ngừng lau nước mắt cho mình, hết lần này đến lần khác.
Nước mắt cậu ướt cả tay Đàm Trận, nhưng anh lại nở nụ cười. Sau đó sột soạt một tiếng, anh ngồi dịch về phía trước, Thịnh Dã cảm giác Đàm Trận nghiêng sang che hết ánh sáng trên màn hình, khiến hết thảy đều rơi vào bóng tối, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận Đàm Trận đang hôn lên nước mắt còn đọng trên khóe miệng.
Một khi tôi yêu, sẽ là mãi mãi.
Một khi tôi trao đi chân tình, liền không hề giữ lại.
Làm thế nào để nói lời tạm biệt với một người như thế, một mối quan hệ cỡ này?
Tất cả những gì tôi có thể làm được.
Xin hãy để tôi trở lại, thành một kẻ ngốc chẳng biết gì về hai chữ tình yêu.Hết chương 81.