Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 86



Mới quay xong Vua tốc độ được 1 tháng, Đàm Trận lại nhận thêm một kịch bản nữa, không quá mấy ngày cửa hàng nhạc cụ đã gửi đến một bưu kiện rất lớn bằng gỗ, bên trong thế mà là đựng một cây đàn cello.

Đàm Thiên ký nhận bưu kiện giúp Đàm Trận, lúc ấy anh đang tuyên truyền cho phim ở nơi khác. Nhân viên công tác giúp mở cái hộp gỗ ấy một hồi lâu, có lẽ Đàm Trận cũng đã quên chuyện này, Đàm Thiên nhắn tin hỏi anh thì anh mới trả lời: “Là em mua, em mới nhận một bộ phim truyền hình đề tài âm nhạc cổ điển.”

Khoảng thời gian đó Đàm Thiên thấy Đàm Trận mang theo hộp đàn cello đi lại giữa chung cư Lãng Tinh và khu Lam Điền, hộp cello là sợi carbon màu đen, cao khoảng một người, phía dưới có bánh xe có thể kéo đi giống như valy. Đàm Thiên tò mò hỏi anh: “Cái hộp đàn này giá bao nhiêu vậy?”

Đàm Trận đặt cái valy cello vào cốp xe, nắp ca-po chậm rãi hạ xuống, anh nói: “Một vạn.” ( ~ 34.241.245 VNĐ)

Đàm Thiên trợn tròn mắt: “Cây đàn 3000 cùng với hộp đàn 1 vạn?” Có phải là lấy gùi bỏ ngọc, lẫn lộn đầu đuôi rồi không?

*lấy gùi bỏ ngọc: lấy từ sự tích một người họ Chu đến mời một người họ Trịnh mua ngọc trai. Ngọc được cất trong một chiếc hộp rất sang trọng, vô cùng tinh xảo. Cuối cùng nhà họ trịnh đã mua chiếc hộp và trả những viên ngọc kia.

Câu này là phép ẩn dụ cho việc không có tầm nhìn dẫn đến sự quyết định không đúng đắn. 

Đàm Trận cười: “Với người mới học thì dùng cây đàn 3000 phối với một túi đựng đàn là đủ rồi, nhưng em cần diễn chính là nghệ sĩ cello, nào có người nghệ sĩ cello nào lại cõng đàn đi trên đường chứ!”

Đàm Thiên than thở: “Diễn viên các em đều bỏ cả vốn liếng như vậy sao?”

Đàm Trận “Ừ” một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, khóa miệng khẽ cong lên một chút: “Em không phải loại diễn viên có thiên phú, cũng chỉ có thể dưới sân khấu tận dụng thêm chút thời gian thôi.”

Đàm Thiên không thể phủ nhận, mỗi lần nhìn thấy Đàm Trận mặc áo sơ mi quần tây đi giày da, kéo hộp đàn đắt tiền kia về nhà giống như trong nhà họ thật sự có một nghệ sĩ cello trẻ tuổi.

Cây đàn cùng với hộp đàn đắt tiền này, từng chút một định hình khí chất của nghệ sĩ biểu diễn của anh.

Nhưng cũng có thể tạo hình với khí chất trầm ổn trên người anh, là do thứ khác tạo thành.

Đối với chuyện nhập thân vào nhân vật này, Đàm Trận càng ngày càng nghiêm túc, lúc không có gì làm, anh sẽ dành phần lớn thời gian cho việc học đàn, bởi vì địa điểm học đàn ở gần chung cư Lãng Tinh, anh càng có lý do để không phải về nhà.

Có cây đàn cello này, ở quận Lam Điền, Đàm Trận càng ngày càng ít nói chuyện với người trong nhà, rất nhiều lúc anh đều nhốt mình trong phòng chuyên tâm kéo đàn.

Có một lần cha đi từ thư phòng ra, ngẩng đầu nhìn tiếng đàn từ tầng hai truyền đến, nhíu mày hỏi cô: “Nó đang làm gì vậy?”

Đàm Thiên đang chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu lại nói: “Bộ phim tiếp theo của em ấy là đóng vai một nghệ sĩ cello.”

Đàm mạnh sinh lắc đầu: “Hồi nhỏ cho nó học dương cầm học nhị hồ thì không muốn học, bây giờ lại muốn diễn vai nghệ sĩ cello. Chỉ riêng cái tính ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của nó, cũng chỉ có thể làm diễn viên!”

Đàm Thiên nhìn cha mình một cái, bình tĩnh nói: “Làm diễn viên rất tốt.”

Đàm mạnh sinh nói: “Con phải biết rằng, trước đây người ta nói diễn viên là con hát không phải không có lý do.”

Trong lòng Đàm Thiên nói con không hiểu, nhưng cô chỉ nói: “Em ấy đã lấy được giải Ảnh đế rồi.”

Cha cô không cho là đúng, cười một tiếng: “Ảnh đế thì sao, còn không phải là mạng đều nằm trong tay của công chúng đấy à?”

***

Cuối tuần Đàm Thiên đi xem phòng mới với bạn cùng phòng hồi đại học, không ngờ lại gặp được Thịnh Dã ở bộ phận mua bán nhà.

Hai người cách một đám đông, khoảng cách có chút xa, nếu không phải bạn cô chọt chọt nói “Ai, đó có phải là diễn viên đúng không nhỉ, tên là Thịnh Dã gì đó” thì cô cũng không chú ý đến cậu trai này.

Người phụ nữ đứng cạnh Thịnh Dã hẳn là mẹ của cậu ấy. Nhìn Thịnh Dã như vậy lại khiến cô nhớ đến hồi Đàm Trận 22 tuổi, bọn họ dựa vào nỗ lực của mình mang đến cho người nhà một cuộc sống càng tốt đẹp hơn, càng dễ chịu hơn. Bạn nhìn họ đều có thể cảm nhận được nội tâm của họ tràn ngập hạnh phúc và vui sướng.

Cô vẫn quay đầu lại để ý Thịnh Dã, thấy cậu trai ấy vẫn cười, tựa như ngày đó Đàm Trận dẫn cậu đến quận Lam Điền, có lẽ đây sẽ là một sự an ủi cho Đàm Trận.

Khi đi xem phòng mẫu, bạn đụng vào vai cô: “Cậu thì sao, vẫn chưa kết hôn à?”

Đàm Thiên nhìn bạn mình: “Không phải cậu cũng độc thân giống tớ đấy sao?”

“Đương nhiên là tớ khác cậu rồi, tớ ly hôn rồi mà!”

Đàm Thiên cười: “Vậy cậu còn không bằng tớ!”

Bạn cô sờ má, nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại kia, chép miệng: “Thật đúng là…”

Hai người xem xong phòng mẫu thì đi xuống tầng, trong thang máy, bạn cô nhìn cô vài lần, Đàm Thiên phát hiện ra nói: “Có chuyện gì thì cậu nói đi.”

Bạn cô cẩn thận nói: “Cậu… có còn liên hệ với Tống Kỳ không?”

Đàm Thiên mặt không chút thay đổi nói: “Cậu nói xem.”

Bạn cô thở dài: “Chao ôi, đáng tiếc thật đấy, nhưng dù sao hai người cũng không phải là ở cùng một thế giới…”

Cửa thang máy mở ra, Đàm Thiên đi ra ngoài trước, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh xa xăm, cùng với một gương mặt xa xăm.

“Thiên nhi, có phải vì người đó nên cậu mới như vậy không?” Giọng bạn cô vang lên từ phía sau.

Đàm Thiên dừng bước, bả vai trùng xuống, quay đầu lại nói: “Làm ơn đi, các cậu cũng quá xem trọng tình yêu rồi, cuộc đời vẫn còn có thi ca xứ lạ, hơn nữa ước mơ của tớ là biển sao trời mênh mông cơ mà.”

Hai người nhìn nhau cười rộ lên.

Buổi tối Đàm Thiên quay về quận Lam Điền, thấy trên tủ đầu giường đặt một tấm vé xem hòa nhạc, có chút kỳ lạ nên gửi wechat hỏi Đàm Trận, Đàm Trận trả lời cô: “Là em để đó, em thấy chị ở nhà một mình cũng chán, chi bằng ngày mai chúng ta cùng đi xem đi.”

Hôm sau hai chị em cùng nhau đến Nhà Hát lớn Trung ương, ngồi trên xe Đàm Thiên cúi đầu nhìn tấm vé hòa nhạc: “Hạ Thiến… chị nhớ đây là bạn trung học của em đúng không?”

Đàm Trận gật đầu: “Đúng, em nhờ cô ấy đến làm cố vấn cello, nhân tiện dạy em kéo đàn luôn.”

“Vé này là cô ấy đưa cho em sao?”

“Vâng, bảo em không có bạn gái thì đưa chị đi cùng.”

Đàm Thiên nhìn sườn mặt Đàm Trận, nghĩ thầm, hẳn là chị đang chiếm chỗ của một người khác đi.

Bài hát mà Hạ Thiến biểu diễn hôm nay là bản concerto Cello Dvořák và Saint-Saëns* cùng với Dàn nhạc Giao hưởng CRT, nghe nói một phiếu khó cầu. Khi còn bé Đàm Thiên cũng từng học nhạc cổ điển, biết số lượng bản concerto cello không thể so với concerto dương cầm hay violin, số lượng tác phẩm vốn đã ít, có cơ hội đến buổi hòa nhạc đã hiếm, lại còn có thể một hơi nghe liền hai bản concerto nổi tiếng, bất kỳ người hâm mộ nhạc cổ điển nào cũng sẽ không bỏ qua.

*Đây là 2 nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới, chi tiết xin mời wikipedia:v

Khi còn bé Đàm Thiên cũng từng học đàn dương cầm, bởi thế nên cô mới thích nhạc cổ điển. Cảm nhạc của cô rất tốt, nhưng tay lại không đủ dài nên đàn được một thời gian thì rất khó tiến bộ. Còn Đàm Trận thì vừa vặn ngược lại với cô, ngón tay anh dài, khi bàn tay mở ra biên độ cũng rất lớn, rất thích hợp để chơi đàn dương cầm, nhưng hết lần này tới lần khác cảm nhạc của Đàm Trận lại không được tốt. Nghĩ như vậy, nếu anh muốn diễn vai nghệ sĩ cello thì đúng là có chút khó xử lý, phải tìm một cố vấn mới được.

Buổi hòa nhạc bắt đầu lúc 8h đúng, dàn nhạc chỉnh âm, nhạc trưởng lên sân khấu chào khán giả, sau đó Hạ Thiến bước ra.

Trên sân khấu, Hạ Thiến rất xinh đẹp, một bộ váy dài trễ vai màu đỏ, bước chân cao ngạo tự tin đến giữa sân khấu, bước đi như mang theo gió, mái tóc dài phiêu phiêu. Lúc cô ấy kéo đàn cello thì vô cùng mỹ lệ, cánh tay nhịp nhàng chuyển động, giống như đôi cánh loài thiên nga, mái tóc dài đen nhánh lay động trên vai, tản ra sức cuốn hút mê người. bất kể là nghe nhạc hay vẽ tranh, đều khiến người ta say đắm, có một giây Đàm Thiên nhìn cô ấy mà nghĩ đến Đỗ Phổ Lôi.

Sau buổi biểu diễn, cô và Đàm Trận rời khỏi thính phòng, có một vài khán giả là fan hâm mộ nhận ra Đàm Trận, ước chừng lúc vừa vào đã nhận ra nhưng vì khi đó sắp bắt đầu nên không tiện quấy rầy, đợi đến bây giờ. Đàm Trận chụp ảnh cùng họ, có hai người hâm mộ tò mò quan sát cô, Đàm Trận liền nói: “Chị tôi.”

Sau khi cái tên Đàm Trận này được mọi người biết đến, đây là lần đầu tiên Đàm Thiên cùng ra ngoài với Đàm Trận. Trong mắt cô, Đàm Trận vẫn là Đàm Trận kia, là em trai của cô, nhưng trong mắt người ngoài, anh sớm đã không còn là một người bình thường nữa. Mẹ ép Đàm Trận đi xem mắt, căn bản bà không nghĩ đến chuyện này sẽ gây ra biết bao nhiêu vấn đề khó khăn cho Đàm Trận.

Sau khi khán giả rời đi, bọn họ lại cùng nhau vào hậu trường gặp được Hạ Thiến. Hạ Thiến dưới sân khấu và trên sân khấu khiến cho người ta có cảm giác rất khác nhau. Cô ấy vẫn chưa thay lễ phục, mới chỉ khoác một chiếc áo khoác trên vai, là áo khoác da màu đen, đang nói chuyện với các nghệ sĩ khác trong dàn nhạc nói huyên thuyên, Đàm Trận đứng ở xa đã nghe thấy cô nói: “Lát nữa sẽ có minh tinh lớn ghé qua đây, mấy người muốn chụp ảnh chung thì phải nhanh lên đó, chỉnh lại tóc tai trang điểm liền đi…”

Cảnh này rất giống với thời trung học của mình, Đàm Thiên nghĩ thầm. Năm Đàm Trận lên lớp 11, cô mới vừa lấy bằng lái xe, trực tiếp lái xe đến trường đón Đàm Trận. Hôm ấy trời mưa to, mặt đường bị ngập nghiêm trọng, kính chắn gió cũng không nhìn rõ. Cô lái xe thật cẩn thận, lúc đến trường thì nhìn thấy Đàm Trận và Hạ Thiến một trước một sau đi ra, Hạ Thiến không cầm ô theo, Đàm Trận cũng không. Lúc đó Đàm Trận cầm một quyển vở ghi chép bìa cứng chắn trên đầu, thấy Hạ Thiến đi qua cách mình tầm 2m, cũng bị ướt đẫm nước, anh liền chủ động đi qua cầm quyển vở ấy chắn mưa cho Hạ Thiến.

“Chẳng lẽ tự tôi lại không có chắc?” Vẻ mặt Đàm Trận không thể hiểu nổi, Hạ Thiến cúi đầu kéo cặp sách lấy ra quyển vở cũ che mưa. Đàm Thiên nháy đèn xe hai cái, họ mới nhìn thấy cô.

Nhà Hạ Thiến cách nhà cũ bọn họ một con phố, nên Đàm Thiên cũng rất tự nhiên mà đưa bạn học này của Đàm Trận về nhà.

Bởi vì cô vừa mới lấy bằng lái, lại gặp cảnh mưa to như trút nước, đi xe vô cùng cẩn thận đến nỗi xe nào đi sau cũng đều vượt qua họ hết. Cô cảm giác Hạ Thiến ngồi ở hàng ghế sau dường như có chút mất hứng. Đến khi có một chiếc xe hiếu thắng muốn vượt qua họ, Hạ Thiến không màng trời mưa to bên ngoài, hạ cửa sổ xe xuống vươn cánh tay ra, giơ ngón giữa với tài xế bên kia, Đàm Trận ngồi một bên khiếp sợ nhìn cô nàng.

Bởi vậy, Đàm Thiên nhớ kỹ vị nghệ sĩ cello tuổi trẻ tài cao này.

Có người trong phòng trang điểm hỏi: “Minh tinh lớn nào vậy?”

Hạ Thiến nói: “Đợi người tới thì biết, cẩn thận không được kêu loạn đó!”

Lúc Đàm Trận đi vào, các nghệ sĩ kia vẫn “Oa oa” lên.

Hạ Thiến dựa vào bàn trang điểm, thong dong đứng dậy nói: “Nào, giới thiệu một chút, bạn thời trung học của tôi, đại ảnh đế Đàm Trận.” Cũng chẳng quan tâm Đàm Trận có biểu cảm xấu hổ gì, sau đó nghiêng đầu vẫy tay chào hỏi với cô: “Chị, lâu lắm rồi không gặp chị đó ạ!”

Thì ra cô ấy còn nhớ rõ mình, Đàm Thiên cười nghĩ.

Đàm Trận vẫn chụp ảnh với mọi người, lúc chụp ảnh có một cô gái chụp xong mặt bị to ra, Đàm Trận thấy vẻ mặt cô gái có chút ảo não liền chủ động để nghị chụp thêm tấm nữa.

Sau đó trong phòng trang điểm chỉ còn lại ba người bọn họ.

Hạ Thiến cười đánh giá Đàm Trận, nhớ lại hành động săn sóc vừa rồi của anh: “Cậu vẫn như cũ, nhiều năm như vậy rồi mà hình tượng chưa bị sụp đổ, lợi hại nha anh trai!”

Đàm Trận bất đắc dĩ: “Sao cậu lại muốn nhìn thấy tôi OOC?”

*OOC (out of character) nghĩa là hình tượng bị sụp đổ

Hạ Thiến không biết tại sao lại có chút thẹn quá hóa cười: “Đáng tiếc tôi đợi nhiều năm vậy rồi mà cậu cũng chưa OOC, xem ra đời nãy cũng vô vọng rồi. Ai nha không nói nữa, hai người đợi tôi thay quần áo chút, rồi cùng nhau đi ăn cơm đi.”

Lúc đến là Đàm Trận lái xe, lúc đi ăn cơm Đàm Thiên chủ động lái, chừa lại thời gian cho hai người bạn học cũ ôn chuyện.

Giữa đường Hạ Thiến nói: “Chị ơi, bây giờ chị lái xe rất tốt đó.”

Đàm Thiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy bộ dáng nhướng mày của cô gái, nhớ lại chuyện cũ, vẫn cảm thấy có chút khó xử.

Lúc ăn cơm ba người mới biết bọn họ đều còn độc thân, Hạ Thiến nhìn cô nói: “Chị ngầu ghê, nào, em kính chị một ly!”

Hạ Thiến tự mình uống rượu trắng, rót vang đỏ cho cô. Đàm Thiên cũng thích tính tình hảo sảng của Hạ Thiến, cũng uống luôn.

Hình như cô cũng không nói mình sẽ tiếp tục độc thân như vậy, nhưng dường như Hạ Thiến đều hiểu, bằng không cũng sẽ không nói cô ngầu sau khi nghe tin cô còn độc thân, em gái này thật sự rất linh hoạt, trên sân khấu hình tượng nghệ sĩ đoan trang khí thế hoàn toàn khác biệt với khi dưới sân khấu.

Bởi vì cô và Hạ Thiến đều uống rượu, Đàm Trận chỉ có thể một giọt rượu cũng không uống. may mà anh không uống, vì khi ăn xong trên đường trở về thì đột nhiên nhận được điện thoại từ trong nhà, là dì Trần gọi đến nói mẹ bỗng nhiên bị choáng váng, bà muốn gọi 120 nhưng mẹ lại nói không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn.

Đàm Trận vốn định đưa Hạ Thiến về trước, nhưng đành phải về quận Lam Điền. Hạ Thiến thì tỏ vẻ không sao cả, chỉ là cô mang theo đàn cello không dễ đi nhờ xe nên dứt khoát theo họ về quận Lam Điền.

Về đến nhà, phát hiện mẹ không còn gì đáng ngại, đang dựa vào giường xem TV. Bà nhìn thấy Hạ Thiến, còn oán giận dì Tần: “Tôi đã nói không có gì rồi, cứ nhất định gọi bọn trẻ về!”

Hạ Thiến hào phóng chào hỏi bà, bà mới biết hóa ra cô ấy là bạn học cấp 3 của Đàm Trận. Đàm Thiên nhìn ra mẹ mình đang suy nghĩ theo hướng đó, nhưng Đàm Trận không cho bà thời gian mơ mộng, trực tiếp giới thiệu Hạ Thiến là cố vấn cello mà anh tìm đến.

Hạ Thiến xuống lầu đi toilet, mẹ còn lôi kéo hỏi Đàm Trận rất nhiều, Đàm Trận trả lời tương đối qua loa có lệ, ba câu nếu không là “Mẹ nghỉ ngơi cho tốt” thì cũng là “Mẹ đừng nghĩ nhiều”, mẹ nói cái gì anh có thể gật đầu thì gật đầu, không thể gật đầu thì không lên tiếng. Kết quả chính là sau khi Đàm Trận tiễn Hạ Thiến đi, mẹ lại gọi Đàm Thiên vào phòng, hỏi chuyện giữa Đàm Trận và Hạ Thiến là như thế nào.

“Thật sự chỉ là bạn bè thôi mẹ.” Đàm Thiên nói, giọng cô cũng nhuốm phần uể oải.

“Mẹ thấy Hạ Thiến thật sự rất được, nghệ sĩ cello, bộ dáng tốt, gia thế cũng tốt.” Mẹ cô không từ bỏ ý định nói.

Đàm Thiên bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng phải là hai bên cùng có ý với nhau.”

“Tình cảm có thể bồi dưỡng.”

Đàm Thiên ngước mắt nhìn bà: “Thật vậy ạ?”

Ngô Tịnh khựng lại một chút, cảm giác như bà bị chất vấn, nhưng rất nhanh vẻ mặt bà đã trở lại như thường nói: “Thật.”

Bà nắm tay Đàm Thiên nói: “Con cũng vậy, tìm một người yêu con, sẽ đáng tin cậy hơn tìm một người con yêu nhiều. Trên đời này không phải ai cũng có thể gả cho người mình yêu thương.”

Đàm Thiên rút tay ra, nói: “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Hết chương 86.