Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 92



Hạ Thiến cảm thấy người một nhà này thật đúng là có ý tứ, trước khi cô về mẹ Đàm Trận còn cố ý xuống tầng tiễn cô, còn mời cô đến dự tiệc sinh nhật của mình, thân thiết nhiệt tình như thường, giống như vẻ mặt sượng trân khi nhìn thấy Thứ sáu yêu đương không phải bà ấy vậy.

Nếu không xảy ra loại chuyện lừa mình dối người này, cô cũng đồng ý mẹ Đàm Trận là một người hòa ái thân thiết.

Lúc Đàm Trận lái xe đưa cô về, dọc đường đi Đàm Trận đều rất im lặng, Hạ Thiến không chịu nổi bầu không khí này: “Cậu có thể nói gì đi được không?”

Sau đấy mới nghe thấy tiếng hít thở thật sâu của Đàm Trận: “Nói gì được chứ?’

Hạ Thiến nghiêng người nhìn sang bên cạnh, người đàn ông đang lái xe đưa mình về, chỉ cảm thấy tính tình Đàm Trận quả nhiên tốt vô cùng. Cô nhớ lại lúc trên bàn ăn hai vị phụ huynh khiến cô nổi da gà: “Vì sao cha mẹ cậu lại thúc giục cậu kết hôn thế, cậu còn chưa đến 30, không cảm thấy quá sớm sao?”

Đàm Trận nói họ tự có ý nghĩ của họ.

Hạ Thiến nhìn anh: “Đàm Trận, cậu nói thật với tôi đi, nói không chừng tôi có thể giúp cậu.”

Đàm Trận cũng nhìn cô: “Nói thật chuyện gì được?”

Hạ Thiến nhún vai: “Cậu vẫn y như hồi trung học, sống như vậy không thấy mệt sao?”

Đàm Trận lại không nói lời nào.

Hạ Thiến nhìn cổ anh, nói: “Thật trùng hợp, Thịnh Dã cũng đeo một sợi dây chuyền, trên đó có lồng một chiếc nhẫn.”

Ánh mắt Đàm Trận thất thần không dễ phát hiện, yết hầu lăn lăn, hơn nửa ngày không nói nên lời.

Hạ Thiến đùa giỡn tiến lại gần, mê mẩn quan sát sợi dây màu bạc trên cổ anh: “Cái này của cậu là gì vậy?”

Cơ thể Đàm Trận theo bản năng lùi ra cửa xe một chút, Hạ Thiến cảm thấy cực kỳ buồn cười, nghĩ, cậu sợ tôi kéo sợi dây chuyền ra khỏi lớp áo kia đến thế sao?

Cô cười một hồi, Đàm Trận nghiêng đầu nhìn, thấy cô lại ngồi trở về vị trí cũ mới thẳng người lại trên ghế lái, chính trực hỏi: “Cười cái gì?’

Hạ Thiến không cười nữa, nghiêm túc vài phần nói: “Rõ ràng là thích, vì sao không ở cùng một chỗ? Là vì mẹ cậu hay là cha cậu?”

Đàm Trận im lặng.

Nhưng Hạ Thiến biết đằng sau vẻ im lặng này của anh là sóng to gió lớn, rất khó chịu, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nhếch khóe miệng: “Thật đáng thương.”

Sau đấy bọn họ cũng không nói thêm gì, chỉ trừ lúc chỉ đường. đến dưới khu chung cư, Hạ Thiến mở cửa xe, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, xoay người nói; “Ngày mốt tôi mở một buổi biểu diễn tại phòng hòa nhạc của CTR, cậu đến đi, tôi để vé cho cậu.”

Đàm Trận không nói gì.

Hạ Thiến cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, nhân vật cậu đóng không phải là muốn kéo nhạc của Bach sao, hôm đó tôi cũng kéo nhạc của Bach, cho cậu tham khảo chút. Nếu lấy được giải ảnh đế thì trên cúp cũng có một phần của tôi.” Nói xong cô để lại một nụ cười tiêu sái rồi xuống xe.

***

Thứ sáu yêu đương đã ghi hình xong, hai ngày nay Thịnh Dã ở nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chờ đoàn làm phim thông báo. Buổi tối mẹ cậu về đến nhà, mang theo một bưu kiện nhỏ, nói là của cậu.

Thịnh Dã có chút thắc mắc, không nhớ rõ mình có mua cái gì, mở bưu kiện ra thì phát hiện bên trong là một tấm vé xem hòa nhạc, địa điểm là phòng hòa nhạc CTR, nghệ sĩ biểu diễn là Hạ Thiến.

Thời gian là đêm hôm sau, này là chuyển phát nhanh trong thành phố. Cậu không nghĩ ra ai lại gửi vé xem hòa nhạc của Hạ Thiến cho mình, nghi ngờ có phải gửi nhầm rồi không, định để sang một bên mặc kệ.

Đến tối đạo diễn Hứa Đông đột nhiên gửi wechat cho cậu: “Đã nhận được vé hòa nhạc chưa đó?”

Thịnh Dã tắm rửa xong đi ra, lau cổ mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn này mới hiểu ra, trả lời: “Vé hòa nhạc của Hạ Thiến đúng không ạ? Cháu nhận được rồi, nhưng sao lại gửi cho cháu thế ạ?”

Hửa Đông gửi tin nhắn thoại trả lời cậu: “À, hôm nay Hạ Thiến đến CBS ghi hình buổi phỏng vấn, mang vé đến cho tổ chương trình chúng ta, cậu không có đó nên cô ấy xin địa chỉ của cậu gửi cho cậu.”

Thịnh Dã kinh ngạc đứng lên, đi ra phòng khách rút tấm vé đặt dưới kính bàn trà, không ngờ Hạ Thiến lại tự mình gửi cho cậu.

Cậu ngồi trên ghế sô pha ngẩn người người nhìn tấm vé, Jackson đặt cằm của mình trên dép cậu, ngửa đầu nhìn cậu.

Sâu trong nội tâm cậu không muốn đi, nhưng cả tổ tiết mục đều đi, một mình cậu vắng mặt hình như có chút không hay lắm.

Mà vị trí của vé này còn rất gần.

Nhưng buổi biểu diễn của Hạ Thiến, Đàm Trận sẽ đến…

Cậu không phải không muốn nhận ý tốt của Hạ Thiến, chỉ là sợ gặp Đàm Trận.

Không nghĩ được chuyện gì, cậu lại mở điện thoại di động, thoáng cái kéo tên của danh sách liên lạc trên wechat, trượt một hồi lâu mới nhìn thấy ảnh đại diện của Đàm Trận, hai chữ Đàm Trận chìm ở mãi dưới, cậu nhìn chăm chú avatar kia hồi lâu, ma xui quỷ khiến mở cuộc trò chuyện ra.

Cuộc đối thoại khi trước của hai người vẫn còn giữ lại. Thật ra mỗi một tin cậu đều giữ lại, chỉ là từ đó về sau cậu không mở ra xem thêm nữa.

Cậu muốn kéo lên trên, nhưng không dám. Muốn xóa bỏ, lại không làm được.

***

Buổi biểu diễn hôm đó Thịnh Dã vẫn đi, cậu dành cả đêm để lên mạnh tìm kiếm lịch trình của Đàm Trận. Chiều nay hình như Đàm Trận có một bài phỏng vấn trên radio, nếu như thời gian dài thì anh sẽ không có thời gian đến nghe hòa nhạc.

Cậu tự lái xe đến, có chút không nghĩ chu đáo. Phòng hòa nhạc nằm ngay trong Học viện Âm nhạc CTR, chỗ đậu xe của trường hơi ít, cậu đành phải dừng xe ở một bãi đỗ xe ở ngoài trường, lại đeo khẩu trang đeo kính đi bộ vào. Bãi đỗ xe cũng đầy ắp xe, vất vả lắm mới tìm được chỗ trống, trước sau đều có xe đỗ rất gần, cậu còn lo lắng mình có thể thuận lợi lùi xe vào hay không.

Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, vòng qua vòng lại vài lần, xe đi sau có chút mất kiên nhẫn, Thịnh Dã kìm lòng không được nhớ về người đã từng giúp cậu lùi xe vào bãi.

Lúc còn ở cùng 1 chỗ với Đàm Trận, cho dù người lái xe là mình thì người lùi xe vào bãi đỗ xe vẫn là Đàm Trận.

Tuy rằng ngoài miệng nói không có chuyện giúp cậu lùi xe cả đời, nhưng lần nào anh cũng đều làm vậy.

Quả nhiên không có chuyện gì có thể làm thay cả đời được.

Dừng xe xong, kiểm tra vé vào phòng hòa nhạc, lúc này khán giả vẫn chưa nhiều, cậu không cần tốn sức đã nhìn thấy Đường Lâm và Tạ Phi Phi.

Nhưng họ ngồi ở hàng thứ hai.

Thịnh Dã cúi đầu nhìn vé trong tay mình, vé của cậu là ở hàng thứ năm.

Người đến dần đông hơn, cậu tiến lên chào hỏi Đường Lâm và Tạ Phi Phi, định trở về chỗ ngồi của mình, Tạ Phi Phi rất kinh ngạc: “Anh không ngồi cùng 1 hàng với tụi em ạ?”

Thịnh Dã mờ mịt nhún vai: “Anh cũng không biết, anh ngồi ở hàng 5.”

Sau đó đạo diễn Hứa Đông và Tống Chiêu cũng đến, Thịnh Dã phát hiện đúng là chỉ có một mình cậu được xếp ngồi ở hàng 5, cách phía trước một khoảng.

Ngồi một mình có chút nhàm chán, cậu chưa từng đến buổi hòa nhạc cổ điển kiểu này bao giờ, tuy rằng cậu ăn mặc tương đối trang trọng, cũng đến sớm một lúc nhưng vẫn có chút lo lắng vì mình là người ngoài nghề. Trước sau trái phải quan sát tác phong của người khác. Một giây nào đó thấy mọi người bên cạnh đều quay đầu nhìn ra phía sau, cậu cũng nhìn theo, sau đó chấn động, ngây ngẩn cả người.

Người bọn họ đang nhìn là Đàm Trận.

Phòng hòa nhạc so ra thì kém với nhà hát lớn, nó quá nhỏ. Đàm Trận vừa đi vào liền rất dễ thấy, anh mặc áo khoác màu đen, đeo một chiếc kính gọng đen khiêm tốn, mặc chính trang. Đứng trong nhóm khán giả anh vẫn là hạc trong bầy gà như cũ, tuy rằng những người nhận ra anh đều ngại lễ tiết của buổi hòa nhạc nên không tiện đến quấy rầy anh, không làm phiền anh nói chuyện nhưng ánh mắt đều dõi theo anh.

Không phải nói là phỏng vấn trên radio ư, sao anh lại đến đây? Thịnh Dã kinh hoảng nghĩ.

Cậu cho là Đàm Trận sẽ đi thẳng đến phía trước, với quan hệ của Hạ Thiến và Đàm Trận, thể nào cũng sẽ sắp xếp anh ở vị trí gần sân khấu nhất. Nhưng mà Đàm Trận lại dừng ở hàng thứ 5, Thịnh Dã nhìn sang hai ghế trái phải mình, hàng ghế này chẳng còn mấy chỗ trống, trong đó có một ghế trống ở bên phải cậu.

Cậu đứng ngồi không yên, nhưng chuyện cậu lo lắng nhất vẫn xảy ra, Đàm Trận đi đến chỗ cách cậu 5 – 6 chỗ thì cậu đã nhìn thấy anh, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau.

Thịnh Dã thấy Đàm Trận dừng lại, một cô gái ngồi đó vẫn duy trì tư thế nghiêng người, thấy Đàm Trận đứng lại còn có chút kỳ lạ.

Thịnh Dã không ngừng nuốt nước bọt, một trong hai người họ thật sự nên rời đi, lập tức rời khỏi căn phòng này.

Tuy nhiên, nói thì dễ, làm mới khó.

Cuối cùng Đàm Trận cũng có động tác, anh hơi cúi đầu, nói một tiếng “Cảm ơn” với người phụ nữ đã để lối đi cho anh thật lâu, nghiêng người chậm rãi đi vào.

Thịnh Dã biết mình không nên nhìn, nhưng vẫn không nhịn được nhìn người này đến gần, đi tới bên cạnh cậu. Một giây kia Đàm Trận ngồi xuống, ánh sáng bị ngăn trở bên phải lại chiếu vào, Thịnh Dã mới kích động thu hồi tầm mắt đã chẳng còn che dấu nổi của mình kia.

Sau khi ngồi xuống, Đàm Trận mím môi. Cả hai người họ đều không ai nói gì, ngay cả ngồi Thịnh Dã cũng ngồi rất cứng ngắc, lưng dựa vào ghế. Buổi hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, chỉ có một ít khán giả nhận ra Đàm Trận, thừa dịp ánh đèn còn chưa tắt, cẩn thận mà không mất lễ phép len lén quan sát Đàm Trận, cũng dường như theo đó mà nhận ra cậu. Bọn họ thì thầm, Thịnh Dã cảm thấy cậu và Đàm Trận giống như người trưng bày trong lồng kính.

Hai người đều nhìn thẳng sân khấu cho đến khi Hạ Thiến nâng tà váy dài màu đen bước lên, dưới sân khấu là một tràng pháo tay vang dội, Thịnh Dã không dám nhìn nghiêng, mà hình như bên tai lại nghe thấy Đàm Trận gọi tên mình, sau đó ánh đèn liền tối lại.

Cậu không đáp lại, không kịp, mà cũng không biết đáp lại như thế nào.

Hạ Thiến biểu diễn tác phẩm của Mendelssohn.

Không phải Bach.

Đàm Trận nghĩ thầm, nhưng giờ phút này những thứ đó đều không còn quan trọng. Anh thậm chí còn phân tâm mà nghĩ, liệu Thịnh Dã có biết đây là tác phẩm của Mendelssohn không, nếu như bọn họ không chia tay, em ấy liệu có hỏi mình như hồi trước, khúc nhạc này dễ nghe như vậy, tên nó là gì thế anh? Liệu có vì anh nhận vai nghệ sĩ cello mà muốn anh kéo đàn cho mình nghe không? Liệu rằng sau khi nghe tiếng đàn như cưa gỗ của anh có còn khen anh là kéo đàn hay nhất vũ trụ như trước không?

Thịnh Dã yên lặng nghe. Tiếng cello cổ điển du dương tựa hồ giảm bớt một chút lúng túng giữa cậu và Đàm Trận.

Có lẽ vậy.

Cậu nghĩ, có phải Đàm Trận sẽ cảm thấy rất kỳ lạ khi nhìn thấy cậu ở đây, Đàm Trận biết cậu không hiểu nhạc cổ điển, ngay cả Paganini chủ đề cuồng khúc cậu cũng không biết, sao lại đến nghe những khúc cello độc tấu mà ngay cả tên cậu còn không biết này?

Nhưng bây giờ thì khác, cậu lặng lẽ nói từ tận đáy lòng, bởi vì chị ấy là bạn gái tin đồn của anh, nên em cũng học được cách thường thức nhạc cổ điển rồi.

Không biết khúc ca ấy tên là gì, nhưng không thể hỏi anh được.

Tiếng cello như khóc như kể, ngồi bên cạnh là Đàm Trận im lặng không nói câu nào, Thịnh Dã cảm thấy dường như cậu nghe hiểu được vài phần, cái loại hy vọng chỉ cần đắm chìm trong mộng ảo không nói nên lời này.

Hạ Thiến liên tục biểu diễn mấy khúc độc tấu, lúc nghỉ ngơi giữa buổi hòa nhạc, cô đứng dậy. Cô cần vào hậu trường thay một bộ váy khác để cùng với những nghệ sĩ khác diễn tấu ở nửa sau buổi hòa nhạc.

Trong phòng hòa nhạc có một vài khán giả đứng lên đi toilet, Thịnh Dã biết cậu không thể cứ không nói lời nào mãi được, cậu quay sang Đàm Trận muốn nói một câu, Đàm Trận cũng đúng lúc quay đầu sang. Thịnh Dã vừa mới mở miệng, thiếu chút nữa đã vấp, nói: “Thật trùng hợp.”

Đàm Trận nhìn cậu, gật đầu nói: “Anh không nghĩ em cũng đến nghe.”

Thịnh Dã nhân cơ hội giải thích: “Chị Hạ Thiến đưa vé cho chúng em.” Cậu nhấn mạnh “chúng em”.

Đàm Trận chăm chú lắng nghe, nghe rất nghiêm túc, Thịnh Dã đang nghĩ có phải lời nói của mình có hơi giả hay không, bị Đàm Trận phát hiện, nên nói tiếp: “Cũng không biết sao vị trí của em lại một mình ở đây, chị Đường Lâm bọn họ ở ngay phía trước, anh có thấy họ không?”

Đàm Trận nói anh không thấy.

Anh trả lời máy móc như vậy, khiến Thịnh Dã không biết phải trả lời thế nào.

Đàm Trận nhìn cậu, anh thu vài phần ánh mắt, phối hợp với cậu nhìn lên hàng ghế đầu, thật ra anh không thấy rõ ai đang ngồi với ai, chỉ nhìn một vòng rồi lại lần nữa thu hồi ánh nhìn, quay sang người bên cạnh hỏi: “Em có khỏe không?”

Thịnh Dã rõ ràng không ổn, cũng chỉ gật đầu, nói: “Anh thì sao?”

“Cũng không tệ lắm,” Đàm Trận có chút mệt mỏi, nhưng trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười, một lát sau nói, “Anh đến đây… lấy kinh nghiệm.”

Thịnh Dã sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý: “À đúng, anh nhận vai nghệ sĩ cello nhỉ”, nói xong cười rộ lên, “Có chút chờ mong anh diễn vai nghệ sĩ.”

Đàm Trận nhìn chăm chú vào cậu, nụ cười vô tình lộ ra này khiến anh rung động đến vậy, nhất thời bao nhiêu lời nói đều bị chặn ở cổ họng, cuối cùng anh chỉ nói: “Em thì sao, nghe nói em sắp vào đoàn?”

Thịnh Dã gật đầu, cậu không biết Đàm Trận nghe nói từ đâu, nhưng chỉ một tiếng “nghe nói” ngày cũng khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Thời gian nghỉ ngơi sắp hết, đèn trong phòng lại dần tối đi.

Khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy giây này, Thịnh Dã khắc từng chi tiết trên người Đàm Trận vào trong đầu, giống như một cỗ máy lặp đi lặp lại một công việc hơn 100 lần, thuận buồm xuôi gió. Tóc Đàm Trận cắt ngắn, làn da dường như hơi sạm đi một chút, nhưng so với lúc quay phim Vua tốc độ thì vẫn trắng hơn không ít, hình như anh gầy đi…

Tiếng vỗ tay vang lên, lần này Hạ Thiến thay một chiếc váy dài màu trắng lên sân khấu, cũng giới thiệu ba nghệ sĩ khác. Bọn họ chuẩn bị biểu diễn nhạc thính phòng của Brahms.

Phòng hòa nhạc yên tĩnh lại, bóng tối như một tấm lụa mỏng màu đen nhẹ nhàng khoác lên người bọn họ, trên sân khấu Hạ Thiến xinh đẹp như một thiên sứ, Thịnh Dã lại kỳ quái vì sao rõ ràng ánh mắt mình nhìn Hạ Thiến, nhưng luôn có thể lơ đãng nhìn thấy người bên cạnh.

Biểu cảm của anh, tư thế của anh, gọng kính đen trên sống mũi anh, tần suất anh hít thở, so với nụ cười của Hạ Thiến dưới ánh đèn còn rõ ràng hơn.

Sự tồn tại của Đàm Trận mãnh liệt như thế, cậu căn bản không kháng cự nổi.

Thịnh Dã nhận mệnh nhắm mắt lại, nghe tiếng đàn nặng nề, dỡ bỏ tất cả lo âu. Chỉ cần được ngồi kề vai người ấy, chỉ cần cảm thụ, trong nháy mắt cậu cảm thấy như mình đang ngồi trong sơn cốc, mọi người xung quanh đều biến mất, chỉ còn tiếng đàn cello như gió thổi, sâu kín mà mãnh liệt thổi qua sơn cốc có chuyện xưa này.

Không có người khác, chỉ có cậu và Đàm Trận.
Hết chương 92.