Hoàn Triều

Chương 16



“”Em sao vậy?” Trần Triều hỏi.”

Trên bàn Miêu Gia Nhan có một chiếc đèn bàn đã nhuốm màu tháng năm, nó kèm theo một chiếc đồng hồ báo thức được làm bằng nhựa xanh, mỗi giây trôi qua, kim giây vẫn luôn cần mẫn di chuyển “tíc tắc”.

Tám giờ tối, chiếc đồng hồ đổ chuông vang trời, “Reng reng reng”.


Miêu Gia Nhan gập quyển sách lại, mặc một chiếc quần cộc xuống tầng. Bà và ông Miêu đang ngồi ở phòng khách xem tivi, nghe thấy tiếng em đi xuống, họ hỏi: “Sang nhà bà Trần à?”

“Vâng ạ, ông bà ngủ đi, lát con về tự mở cửa!” Miêu Gia Nhan đứng trước cửa thay dép, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Khoảng thời gian này trời rất nóng, mái tóc xõa xuống bờ vai hoài sẽ đổ mồ hôi. Mấy hôm nay Miêu Gia Nhan tắm xong đều buộc gọn tóc lên. Đầu tiên em ra bếp tìm một cái chậu nhỏ, bưng ra chỗ chiếc giếng.

Trong giếng có dâu tây và quả hồng, đựng đầy ắp một túi. Ngoài ra còn có một miếng dưa hấu, cũng được em ướp lạnh.

Tối nào Miêu Gia Nhan cũng ướp hoa quả lạnh cho Trần Triều như vậy, hoa quả được ướp dưới giếng tự nhiên hơn bỏ tủ lạnh nhiều. Hơn nữa Trần Triều còn rất kén chọn, chê tủ lạnh có mùi, anh không thích ăn hoa quả được lấy ra từ tủ lạnh.

Dù sao anh kén chọn cũng có người hầu hạ, Miêu Gia Nhan cũng không ngại phiền phức, tan học về trước khi ăn cơm sẽ bỏ một túi hoa quả xuống giếng.

Trần Triều đeo cặp sách đi vào trong con hẻm nhỏ, đúng lúc Miêu Gia Nhan đang bưng hoa quả đi ra, em thấy Trần Triều từ xa thì nhỏ giọng gọi: “Anh Triều!”

Ngoài cổng sân vẫn để đèn chiếu sáng, ngày nào ông Trần cũng cố ý để đèn cho Trần Triều như vậy, sợ cháu trai đi học về nhà trời quá tối. Quanh ngọn đèn có mấy con muỗi và côn trùng bay vo ve, Trần Triều đi tới kéo cánh tay Miêu Gia Nhan để em đi vào: “Đừng đứng đó cho muỗi cắn.”

“Em không hút muỗi đến nỗi ấy,” Miêu Gia Nhan nói, “Bình thường có người khác chúng sẽ không đốt em.”

“Nhưng người khác chính là anh.” Trần Triều đanh mặt nói.

“Haha,” Miêu Gia Nhan phì cười, vừa đi vừa nói, “Buổi chiều trên đường về em hái dâu tây cho anh, dâu ngọt lắm, chỉ là nhỏ có xíu thôi à, không biết tại làm sao.”

Dâu tây nhà trồng khác với dâu tây mua bên ngoài, khi ăn mùi vị rất chân thực, ngọt một cách tự nhiên. Miêu Gia Nhan đã lựa hái mấy quả lớn rồi, nhưng quả to nhất cũng không bằng mặt đồng hồ đeo tay.

Miêu Gia Nhan rất thích mùa hè dù rằng trời rất nóng. Nhưng mùa hè rất đẹp, trái cây trong vườn túc tắc cho ra quả ngọt, em còn có thể mặc váy nữa.

Lúc Trần Triều học bài Miêu Gia Nhan sẽ ngồi chống mặt bên giường nhìn anh viết bài, đột nhiên em chỉ vào bàn tay cầm bút của anh, bảo rằng: “Lúc anh viết chữ khớp xương ở đây nổi lên cao thế.”

Trần Triều viết bài không dừng tay, chỉ thờ ơ trả lời: “Ai viết chữ mà chẳng như vậy.”

“Người khác viết chữ không cao như vậy,” Miêu Gia Nhan nhẹ nhàng chỉ ngón tay trỏ lên khớp xương dưới ngón giữa của Trần Triều, sau đó lại chỉ lên phần gân trên mu bàn tay anh, bảo rằng: “Anh khác với những người khác.”

Trần Triều đưa mắt nhìn xuống tay, bàn tay Miêu Gia Nhan rất trắng, cho dù mùa hạ phơi nắng đen hơn một chút so với mùa đông, nhưng so với tay anh bị nắng cháy đen xì thì như hai mảng đối lập, lúc ngón tay Miêu Gia Nhan chỉ lên tay anh trắng như đang phát sáng.

Trần Triều nói: “Bỏ ra đi, trông anh lại càng đen hơn.”

Thế là Miêu Gia Nhan cười tủm tỉm thu tay về, bảo rằng: “Em đã bị nắng chiếu đen rồi.”

Trần Triều khoanh tròn kết quả mới giải được ra trên giấy nháp, lại quay về nhìn đề bài xác nhận, bảo rằng: “Khoe khoang.”

Có thể thấy tâm trạng Miêu Gia Nhan không tồi, thực ra em là một cậu bé rất hay cười, nếu không có ai cố ý trêu chọc thì em có thể cười hỉ hả suốt cả ngày, em cũng không hay tức giận.

Cho nên khi nào em không nói năng gì ngây người ra, rõ ràng tâm trạng không được tốt, hoặc là có người nói những lời khó nghe, hoặc là trong lòng đang nặng trĩu tâm sự.

Phải mất mấy hôm Trần Triều mới phát hiện tâm trạng Miêu Gia Nhan bất thường.

Nói ít đi, trêu mấy câu cũng không cười.

Ban đầu Trần Triều cho rằng em lại nghĩ mấy chuyện vẩn vơ kia, anh hỏi mấy câu nhưng em không nói, Trần Triều cũng không hỏi thêm. Miêu Gia Nhan không phải cậu bé hay để tâm mấy chuyện vụn vặt, bình thường em có thể tự sắp xếp lại cảm xúc trong mình, em không muốn nói Trần Triều cũng không hỏi nhiều.

Buổi sáng Miêu Gia Nhan đứng trước cổng nhà đợi anh, Trần Triều vừa mở cổng ra thì trông thấy Miêu Gia Nhan đang ngồi xổm ngắt lá cây thất thần, Trần Triều vỗ đầu em, bảo rằng: “Đi thôi.”

Bấy giờ Miêu Gia Nhan mới hoàn hồn lại, em đứng dậy.

“Chưa tỉnh ngủ à?” Trần Triều hỏi.

Lúc trả lời Miêu Gia Nhan cũng để tâm hồn đi đâu, khẽ “Ừ” một tiếng.

Trần Triều quét mắt nhìn em, Miêu Gia Nhan không để ý. Em không muốn nói Trần Triều cũng không bắt chuyện, hai người lặng lẽ đi tới trường học.

Trạng thái lơ đãng này của Miêu Gia Nhan kéo dài mấy ngày liền, buổi tối còn không sang nhà Trần Triều nữa.

Ban ngày Trần Triều học thể dục đụng mặt em, hai người sắp đụng mặt nhau rồi mà Miêu Gia Nhan vẫn đang thả hồn đi đâu. Đinh Văn Thao ôm quả bóng rổ đứng bên cạnh Trần Triều, nhìn Miêu Gia Nhan nói: “Nàng dâu nhỏ của anh kìa.”

“Miêu Gia Nhan.” Trần Triều gọi.

Miêu Gia Nhan ngơ ngác ngẩng đầu lên, trông thấy Trần Triều, vội vàng gọi anh: “Anh Triều.”

“Em có chuyện gì à?” Trần Triều hỏi.

Miêu Gia Nhan lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không thấy anh.”

“Buổi tối đợi anh.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan hỏi: “Đợi ở đâu?”

“Còn ở đâu được nữa?” Trần Triều lấy làm khó hiểu nhìn em, “Rốt cuộc em bị sao vậy?”

Miêu Gia Nhan có vẻ bối rối, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ý của Trần Triều là Miêu Gia Nhan ở nhà đợi anh như bình thường, nhưng hết tiết tự học buổi tối, Trần Triều trông thấy Miêu Gia Nhan ngoài cổng trường.

Em ngồi lủi thủi một mình bên bồn hoa ở cổng trường, từ đằng xa đã thấy em đang ngồi xổm tại chỗ, giống như một đứa trẻ cô độc, rồi lại cũng giống như một chú cún nhỏ.

Đợi từ lúc tan học tới bây giờ, rõ ràng không được bình thường. Chẳng biết trong đầu em nghĩ gì, Trần Triều không khỏi bực bội, nhưng đúng là dở khóc dở cười.

Đinh Văn Thao thấy Miêu Gia Nhan cũng lấy làm ngạc nhiên, nói với Trần Triều: “Sao lại đợi anh ở đây?”

Nghe thấy tiếng khối 9 tan học, Miêu Gia Nhan ngẩng đầu nhìn về phía tầng học của Trần Triều, đúng lúc thấy anh đi tới, hai người chạm đường nhìn.

Ánh mắt Trần Triều dữ tợn nhìn chòng chọc về phía em, Miêu Gia Nhan hơi chột dạ, nhưng đồng thời lại cảm thấy an tâm.

“Anh bảo em ở đây đợi anh à?” Trần Triều hỏi.

Miêu Gia Nhan đã đứng dậy rồi, em cụp mắt, hàng mi đổ bóng dài dưới ngọn đèn buổi tối.
“Sao đột nhiên ngốc vậy?” Trần Triều chau mày, “Đi thôi.”

Miêu Gia Nhan không muốn giải thích gì cả, cả dọc đường bám rịt lấy Trần Triều. Lúc em chen lên Trần Triều hơi tránh sang bên cạnh một chút, Miêu Gia Nhan vẫn cứ bám rịt lấy anh.

Bên cạnh có người đi ngang qua, Miêu Gia Nhan đột nhiên chạy đến bên kia người Trần Triều, lách vào giữa Trần Triều và Đinh Văn Thao.

Bình thường ba người đi đường Trần Triều đều đi giữa, Đinh Văn Thao và Miêu Gia Nhan đi hai bên, Miêu Gia Nhan đột nhiên chen vào khiến Đinh Văn Thao bực dọc, buông mắt nhìn em mấy hồi.

“Chen về phía anh làm gì?” Đinh Văn Thao hỏi, “Cậu muốn làm gì?”

Miêu Gia Nhan không trả lời, chỉ không ngừng bám sát cánh tay Trần Triều. Trần Triều không phải kẻ ngốc, anh rất thông minh, trong đầu anh nảy lên một suy đoán vì sao Miêu Gia Nhan lại có vẻ khác thường như vậy.

Ba người đứng sát với nhau, đi rất chật chội, Trần Triều dịch sang bên cạnh hai bước, Miêu Gia Nhan lập tức theo anh, cánh tay dán vào cánh tay Trần Triều.

“Em sợ à?” Trần Triều đột nhiên hỏi.

Miêu Gia Nhan thoáng khựng lại, em không biết nói dối, từ trước đến giờ hỏi gì em sẽ đáp nấy, không muốn nói thì không nói, nhưng sẽ không nói dối.

Trần Triều nắm chắc suy đoán của mình, hỏi em: “Có người gây phiền phức cho em à?”

Miêu Gia Nhan ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt yếu ớt, nhưng vẫn không nói ra.

Trần Triều muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi, anh để em đi giữa mình và Đinh Văn Thao, đi xuyên qua ruộng bông trải dài hai bên đường.

Đinh Văn Thao về nhà trước bọn họ, đến giao lộ cậu ta rẽ về trước, lúc này chỉ còn hai người họ.

Bên cạnh mất đi một người, em lại vô thức tới gần Trần Triều hơn.

“Miêu Nhi.” Trần Triều lên tiếng.

Miêu Gia Nhan có vẻ rất căng thẳng, Trần Triều đột nhiên lên tiếng khiến em giật bắn mình: “….Dạ.”

“Có việc gì thì nói với anh.” Trần Triều duỗi tay khoác lên vai Miêu Gia Nhan, ôm em đi. “Ai gây phiền phức cho em vậy?”

Thoạt đầu Miêu Gia Nhan im lặng mấy giây, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Em không biết.”

“Không biết à” Trần Triều lại hỏi, “Trường mình à?”

Miêu Gia Nhan nghĩ một hồi, em đáp: “Chắc là không phải….”

“Làm gì em?” Trần Triều hỏi.

Lần này Miêu Gia Nhan không trả lời, hỏi gì cũng không chịu nói.

Hôm nay em cố ý ở trường đợi Trần Triều tan học, thậm chí lúc tan học em còn gọi về cho ông bà, nói hôm nay em về cùng Trần Triều cho bà yên tâm.

Suốt một tuần sau đó, ngày nào em cũng đợi Trần Triều tan học mới theo anh về cùng.

Đinh Văn Thao tan học lại thấy Miêu Gia Nhan, nhỏ giọng hỏi Trần Triều: “Nó sao vậy?”

Trần Triều chỉ nói: “Thấy về nhà một mình buồn.”

“Ồ…” Đinh Văn Thao nhất thời nín lặng, “Sao mà bám người thế.”

Trần Triều lên tiếng, Miêu Gia Nhan ngẩng đầu lên, lặng lẽ đi tới.

“Đi thôi.” Trần Triều nói.

Ba người đi với nhau, con đường tan học về nhà không còn dài dằng dặc như vậy nữa.

“Em buồn ngủ chết đi được, ban nãy lúc tự học em đánh một giấc đấy.” Đinh Văn Thao ngáp dài.

Trần Triều trông thấy cậu ta ngáp cũng muốn ngáp theo, bảo rằng: “Cậu ngáy khò khò nửa tiếng liền.”

Ven đường trước mặt có chiếc moto đỗ lại, rất nhiều người trong thôn lái moto thay cho đi bộ. Bên cạnh xe có một người ngồi, nếu không nhờ có tàn thuốc lập lòe, gần như không để ý tới.

Miêu Gia Nhan đột nhiên căng thẳng bám sát Trần Triều, bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt lấy tay Trần Triều

Trần Triều đang ngáp dở thì bị Miêu Gia Nhan nắm lấy cổ tay. Miêu Gia Nhan hết sức căng thẳng, Trần Triều nheo mắt nhìn về phía chiếc moto kia.

Miêu Gia Nhan bóp chặt đến nỗi Trần Triều cảm thấy hơi đau cổ tay, Đinh Văn Thao đi bên cạnh không biết đang nói gì, Trần Triều đột nhiên cất tiếng: “Muộn vậy rồi ai lại đỗ moto ở đây.”

Đinh Văn Thao liếc mắt nhìn anh, không biết vì sao anh lại nói vậy, mờ mịt trả lời: “Ầy, không biết nữa.”

“Dọa một vố.” Trần Triều nói.

Lúc anh lên tiếng Miêu Gia Nhan căng thẳng nắm chặt tay anh, Trần Triều lắc cổ tay trấn an: “Thần kinh, ngồi ở đây giả thần giả quỷ.”

Đinh Văn Thao ngơ ngác, hỏi anh: “Sao vậy….”

Người ngồi bên cạnh moto không nói gì, cũng không cử động, lại châm điếu thuốc.

Mái tóc Miêu Gia Nhan rủ xuống sượt qua cánh tay Trần Triều, Trần Triều đưa bàn tay trái lên giúp em hất tóc, toàn thân Miêu Gia Nhan cứng ngắc như pho tượng.

Trần Triều ôm vai em, anh hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Miêu Gia Nhan bằng âm lượng chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy, anh vừa đi vừa làm như vô ý nói: “Không sao đâu, không cần phải sợ.”