“Trần Triều đưa tay ra so lên lưng Miêu Gia Nhan, “Cùng lắm thì tới đây.”
Trong hợp đồng có rất nhiều điều khoản lắt nhắt, dù sao đây cũng là hợp đồng Trần Triều chuẩn bị giúp em, lúc đó Miêu Gia Nhan chỉ đọc qua loa đại khái, ghi nhớ chụp trong tỉnh, ba bộ tám ngàn.
Em bỏ sót một trang trước, trong đó nói nếu đi Vân Nam chụp thì sẽ mất từ sáu đến mười ngày, chụp bốn bộ ảnh, ngoài vé máy bay, ăn ở ra, còn cho Miêu Gia Nhan thêm 1 vạn 6.
Đương nhiên lần này không chỉ chụp đăng lên trang web quảng cáo, trong hợp đồng đã ghi điều khoản trao quyền, nhưng Miêu Gia Nhan không đọc kỹ những điều này, đọc cũng không nắm rõ, có rất nhiều từ em không hiểu ý nghĩa.
Đối với Miêu Gia Nhan mà nói, chỉ hai chữ “Trần Triều” này đã đại diện cho sự an toàn nhất, hợp đồng anh xem qua Miêu Gia Nhan nhắm mắt ký cũng được.
Miêu Gia Nhan chưa từng xa nhà, từ nhỏ đến giờ còn chưa ra xa khỏi tỉnh. Trần Triều dặn em tới trước một ngày, hôm sau hai người phải dậy sớm để còn ra sân bay.
Để Trần Triều phải theo em đi nhiều ngày như vậy, Miêu Gia Nhan cảm thấy mình đã gây phiền phức cho anh, em thấy khó xử, nhưng lại không thể nói cảm ơn Trần Triều mãi được.
Nói nhiều cũng không hay, Trần Triều cũng không cần tiếng cảm ơn này của em.
Miêu Gia Nhan chỉ đeo một chiếc balo ra khỏi nhà, trong đó có một bộ đồ tắm để thay ra, còn mang theo đồ ngủ. Điện thoại, sạc pin, thẻ căn cước, ngoài ra không mang theo gì khác.
Đầu giờ chiều em lên xe đi, trước khi xuống xe Trần Triều gọi điện thoại cho em, hỏi em đã tới nơi chưa.
Miêu Gia Nhan nói: “Vẫn chưa ạ, nhưng sắp tới rồi.”
“Anh không biết em ở đâu, anh đứng ở cửa hàng bách hóa đối diện ga đợi em nhé.” Phía Trần Triều nhiều người, trong điện thoại nghe rất hỗn loạn, tiếng xe cộ qua lại lẫn với tiếng người huyên náo.
“Vâng ạ,” Miêu Gia Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo với anh, “Hình như sắp tới rồi, bây giờ đang ở gần ga tàu.”
“Được rồi.” Trần Triều nói, “Nhớ mang theo đồ.”
Miêu Gia Nhan lại ngoan ngoãn đáp “Vâng ạ.”
Xe đỗ lại trước trạm, trước khi xuống xe đột nhiên Miêu Gia Nhan cảm thấy hơi căng thẳng.
Đã lâu lắm rồi em không gặp Trần Triều, gần một năm qua họ chỉ liên lạc vài lần qua điện thoại và tin nhắn. Năm ngoái Trần Triều về quê mười ngày ngắn ngủi, Miêu Gia Nhan còn chưa kịp ghi nhớ dáng vẻ anh khi đó thì anh đã phải đi rồi.
Cho nên trong ấn tượng của Miêu Gia Nhan, anh vẫn còn mang dáng vẻ của chàng thiếu niên cấp hai dong dỏng cao. Nhưng bây giờ anh đã học lớp 12 rồi.
Miêu Gia Nhan mặc một chiếc áo bông trắng, cổ áo kéo lên che kín cằm, mái tóc buông dài sau lưng. Em đeo balo lên vai, tay nắm chặt điện thoại, xuôi theo lối đi bộ đi xuyên qua con đường rộng lớn.
Bách hóa đối diện rất nhiều người qua lại, nhưng Miêu Gia Nhan vừa liếc mắt là có thể nhận ra Trần Triều.
Có lẽ Trần Triều không ngờ em lại tới nhanh như vậy, anh đang đứng nhìn một cậu bé khóc lóc. Đứng cách anh không bao xa có một đứa nhóc đang ầm ĩ đòi ăn KFC, mẹ lại không chịu mua cho, cậu nhóc đang gào khóc tan nát cõi lòng.
Khoảnh khắc ấy Miêu Gia Nhan cảm thấy Trần Triều thay đổi rất nhiều so với trong ký ức của em. Gương mặt chàng thiếu niên ngây ngô năm nào trở nên sắc nét hơn, mái tóc ngắn đi nhiều, theo đó mà xương quai hàm hằn lên rõ rệt, dáng vẻ như vậy nhìn nghiêng rất đẹp trai.
Miêu Gia Nhan rảo bước tới bên cạnh anh, Trần Triều vẫn còn đang mải nhìn cậu bé khóc nhè.
“Anh Triều!” Miêu Gia Nhan cất tiếng gọi.
Bấy giờ Trần Triều mới quay đầu nhìn lại, anh thấy Miêu Gia Nhan cười ngây ngô nhìn mình. Trần Triều nói, “Anh không thấy em sang, anh còn đang nghĩ không biết bao giờ mẹ thằng bé không chịu được phải đánh nó đây.”
“Bây giờ không cho đánh trẻ con nữa.” Miêu Gia Nhan nói.
Trần Triều dẫn em đi về phía trước, cậu bé sau lưng vẫn còn đang khóc inh ỏi, lúc đi ngang qua tiệm KFC đột nhiên Trần Triều hỏi Miêu Gia Nhan: “Em có muốn ăn không?”
Thế là Miêu Gia Nhan phì cười, hỏi anh: “Anh sợ em cũng khóc nhè à?”
Trần Triều mỉm cười, bảo rằng: “Có cho em khóc em cũng không dám.”
Từ nhỏ đến giờ Miêu Gia Nhan vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không đòi hỏi, cũng không khóc nhè quấy nhiễu. Lúc Trần Triều quen em Miêu Gia Nhan đã lên lớp 5 rồi, nhưng khi đó trông em vẫn còn nhỏ xíu.
Trần Triều nói rồi mới nhớ ra Miêu Gia Nhan cũng từng khóc xé lòng như vậy. Năm đó lúc em bị bố cầm kéo cắt một đoạn tóc ngắn củn, Miêu Gia Nhan cũng khóc um lên, ở sân nhà bên nghe thấy mà giật mình.
Không biết bây giờ Miêu Gia Nhan còn nhớ hay không, em cũng không nhắc lại để Trần Triều nhớ tới bộ dạng thất thố của mình, chỉ cười bảo: “Ai mà chẳng biết khóc.”
Đã lâu rồi không gặp mặt, lần này hai anh em gặp lại không còn cảm thấy xa lạ như năm ngoái, đều rất tự nhiên, không lúng túng khó xử một chút nào, giống như họ vẫn như trước kia, ngày nào cũng chơi cùng với nhau ở một chỗ.
Sau đó Trần Triều vẫn đi mua cho Miêu Gia Nhan một suất ăn gia đình, dọc đường về Miêu Gia Nhan ôm suất ăn đỏ trong tay, cảm thấy dở khóc dở cười. Ban đầu còn tưởng Trần Triều nhắc tới KFC bởi vì thấy đứa trẻ ban nãy nên thuận miệng hỏi, nhưng lúc hai người đi một đoạn, không biết vì sao Trần Triều đột nhiên quay lại đi mua một suất ăn, còn cầm theo cây kem.
Miêu Gia Nhan chưa từng ăn bao giờ, cả dọc đường ngửi mùi dầu ăn ngầy ngậy nhưng thơm phức, chỉ lo dầu mỡ sẽ bám lên quần áo.
Mùa đông đứng ngoài đường ăn kem hơi ngốc nghếch, Miêu Gia Nhan vừa ăn vừa cảm thấy lạnh, nhưng vẫn cố ăn cho bằng hết, dù sao cũng là kem anh Trần Triều mua cho em. Kem rất mịn, ngoài việc hơi lạnh ra thì ăn thực sự rất ngon.
Em bé thành thật không biết đây là suất ăn, còn tưởng Trần Triều cố ý mua.
Trần Quảng Đạt cũng ở nhà, buổi tối đưa hai cậu bé ra ngoài ăn. Miêu Gia Nhan ôm hộp gà suốt cả dọc đường còn chưa kịp ăn, lại phải ôm ra ngoài.
Lớn như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên Miêu Gia Nhan ở lại nhà người khác, ngay cả nhà của bố mẹ em cũng hiếm khi ở. Tuy rằng em chỉ ở có một đêm, ngày mai em theo Trần Triều đi rồi, nhưng Trần Quảng Đạt vẫn cố ý mua rất nhiều đồ đạc về nhà, đồ ăn vặt, hoa quả, sữa chua, rõ ràng xem Miêu Gia Nhan như một đứa trẻ.
“Miêu Nhi siêu thật, còn chưa học hết cấp ba đã kiếm tiền được rồi, chú thấy không ít đấy chứ.” Trần Quảng Đạt mặc một bộ đồ ngủ họa tiết ô vuông, ngồi ở phòng khách nói chuyện với Miêu Gia Nhan.
Miêu Gia Nhan ngồi thẳng sống lưng, còn hơi câu nệ, bảo rằng: “Vẫn chưa kiếm được ạ.”
“Chụp xong thì kiếm được rồi mà con.” Trần Quảng Đạt thực sự cảm thấy em rất cừ, hỏi em, “Bố mẹ con có biết không?”
Miêu Gia Nhan lắc đầu: “Không biết ạ, con không nói với họ.”
Trần Quảng Đạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Miêu Gia Nhan, cảm thán: “Con chẳng giống bố con một chút nào, bố con mặt to như cái mâm.”
Miêu Gia Nhan nói: “Bà con nói bố con hồi nhỏ cũng rất xinh, nói con hồi nhỏ giống bố hồi nhỏ.”
“Đâu ra,” Trần Quảng Đạt thốt lên, “Chú biết rõ hồi nhỏ bố con thế nào mà, bà con không khách quan một chút nào cả.”
Miêu Gia Nhan phì cười, Trần Triều đang ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc, cũng bị câu nói “Đâu ra” của bố chọc cười.
Trần Quảng Đạt mang lại cho người ta cảm giác ông là một vị phụ huynh rất thoải mái, không có dáng vẻ nghiêm trang của người lớn, lúc nói chuyện còn nằm xuống, ngả người lên sofa co một chân lên, chỉ tay vào lọ thuốc nhỏ mắt để ở bàn trà: “Miêu Nhi, con lấy cho chú lọ thuốc nhỏ mắt.”
Miêu Gia Nhan đưa tới, hỏi chú: “Chú khó chịu ở mắt à?”
“Có một cục nhọt, cộm chết đi được.” Trần Quảng Đạt nằm tại chỗ tra thuốc nhỏ mắt, gọi Trần Triều, “Sao còn chưa ra đây?”
Trần Triều mang balo đi ra, để trước cửa, nói với Miêu Gia Nhan: “Em mệt thì tắm rửa đi ngủ đi, không cần phải nói chuyện với ông ấy đâu.”
Miêu Gia Nhan vội vàng nói: “Là chú nói chuyện với em ạ.”
“Ông ấy nghẹn quá đấy, bình thường không có ai nói chuyện cùng, đợi có người thì nói mãi không xong.”
“Ơ sao lại thế,” Trần Quảng Đạt nhắm mắt nói, “Con không để ý tới bố, con xem Miêu Nhi nói chuyện từng câu từng câu với bố thân thiết biết bao.”
“Đấy là tại em ấy không dám đi.” Trần Triều cầm một chiếc khăn mặt mới đắp lên đầu Miêu Gia Nhan, “Đi đi.”
Miêu Gia Nhan nhìn Trần Quảng Đạt, cảm thấy không tiện đi, Trần Triều kéo cổ tay em nhấc lên bảo: “Đi mau đi.”
Bấy giờ Miêu Gia Nhan mới đứng dậy đi trước
Miêu Gia Nhan ở nhà Trần Triều ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau lúc đồng hồ đổ chuông Miêu Gia Nhan phải mất một lúc không biết mình đang ở đâu.
Lúc hoàn hồn lại em mới nhớ ra mình đang ở nhà Trần Triều, vội vàng ngồi dậy.
Trần Triều cũng đã dậy rồi, bình thường anh dậy học từ rất sớm, rời giường không vất vả một chút nào. Hoàn toàn khác với hồi cấp hai, lúc đó không ngủ ngon lập tức dài cái mặt ra.
Trần Quảng Đạt ngáp một cái ra khỏi phòng, bảo rằng: “Không vội, hai đứa cứ thong thả chuẩn bị, lát nữa bố đưa hai đứa đi.”
“Không cần bố, con tự bắt xe là được rồi, bố ngủ đi.” Trần Triều nói.
“Bố không buồn ngủ, đưa con đi vừa khéo có chút việc, tiện đường.” Trần Quảng Đạt quay đầu lại hỏi Miêu Gia Nhan, “Tối qua ngủ ngon không con?”
“Ngon lắm chú ạ.” Miêu Gia Nhan vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc vẫn còn bù xù, còn chưa thay bộ đồ ngủ.
Trần Quảng Đạt cười nói: “Bình thường con được nghỉ thì lên đây chơi đi, đừng ở nhà mãi.”
Miêu Gia Nhan mỉm cười, nói được ạ.
Trần Quảng Đạt đưa hai anh em ra sân bay, cả dọc đường Miêu Gia Nhan đi theo Trần Triều, lúc lên máy bay bị kẹp giữa Trần Triều và một người lạ, Trần Triều nói với em: “Phải ngồi một lúc lâu đấy, ngủ một giấc đi.”
“Em không buồn ngủ, anh ngủ đi.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói.
Ngày hôm ấy với Miêu Gia Nhan mà nói hơi hỗn loạn.
Mấy giờ sau máy bay hạ cánh, lại phải ngồi cao tốc thêm ba tiếng nữa, xuống tàu cao tốc có người tới đón bọ họ, sau đó lại ngồi xe chạy trên cánh đồng quê chừng hai tiếng.
Miêu Gia Nhan nhìn con đường quê lâu lâu mới có bóng xe vụt qua, thầm nghĩ trong lòng sao mà giống bán người thế nhỉ.
Mãi sau đó cuối cùng cũng bắt đầu thấy hoa hai bên đường, trong xe có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngào ngạt, bấy giờ mới có cảm giác tới đây để chụp ảnh.
Bác tài là người bản địa, nói chuyện nặng giọng địa phương, em nghe không hiểu một chút nào cả. Đến nơi chú xuống xe trước, đưa hai người xuống xe, trước khi đi chú nói gì cả hai anh em đều không hiểu được.
Ở một nơi xa lạ, Miêu Gia Nhan không có cảm giác an toàn, em bám chặt lấy người Trần Triều, cơ hồ đứng dán sát một chỗ.
Một lúc sau chị gái từng liên lạc với em mới đi tới, chị cất tiếng chào: “Xa lắm đúng không? Chị cũng mới tới, đi đường bị trễ một lúc.”
Miêu Gia Nhan cất tiếng chào chị, sau đó giới thiệu Trần Triều, “Đây là anh trai em.”
“Chị biết rồi,” Chị gái cười nói, “Cậu ta chẳng biết phải trái gì cả.”
Miêu Gia Nhan thầm nghĩ trong lòng, có đâu.
Chị gái nhìn hai người một lượt, hỏi: “Anh trai? Anh ruột à?”
Miêu Gia Nhan lắc đầu, nói không phải.
Thế là chị gái cười tủm tỉm, lần lượt nhìn hai người, cất giọng mập mờ: “Là vậy à, chị hiểu rồi.”
Miêu Gia Nhan không biết chị hiểu cái gì, em cũng không hỏi. Chị gái cũng không nói nhiều lời với hai người, bắt đầu bàn về công việc.
Buổi sáng hôm ấy Miêu Gia Nhan phải đi thử đồ, suôn sẻ thì buổi chiều chụp một bộ ảnh ở đây.
Trước mắt chụp hai bộ ảnh ở đây, hai bộ sau chụp ở một thành phố khác, cần lái xe bốn tiếng đồng hồ.
Chị nói: “Hôm nay ở căn cứ, ở đây có nhiều phòng, cũng sạch sẽ, mấy người tới chụp đều ở lại đây.”
Miêu Gia Nhan không có ý kiến gì với sự sắp xếp của chị, chỉ đáp “Vâng” hoặc “Dạ”.
Mãi đến khi em nghe thấy chị nói: “Mai cắt tóc cho em, bây giờ hơi dài rồi.”
Miêu Gia Nhan giật bắn mình, em hỏi: “Phải cắt ạ? Cắt bao nhiêu?”
“Cắt tới đây?” Chị gái chỉ đến vai Miêu Gia Nhan, “Được không?”
“Không được,” Miêu Gia Nhan lập tức lắc đầu, “Em không cắt.”
Em vô thức duỗi tay ra tìm Trần Triều, nắm lấy cánh tay Trần Triều, Trần Triều quay đầu lại nhìn em.
“Chỉ cắt một chút thôi, không sao đâu,” Chị gái nói, “Không cứ để tóc mãi cũng không được, đúng không nào?”
Miêu Gia Nhan lắc đầu.
Trần Triều nói: “Chị cắt nhiều như vậy, hết đến nơi.”
Chị gái bị hai cậu nhóc làm cho dở khóc dở cười, đành phải hỏi: “Thế thì cũng phải tỉa một chút chứ? Cưng à tóc em tự nhiên không có hình, tỉa lại một chút sẽ đẹp hơn.”