Khương Tầm và Đinh Văn Thao cũng xem như hợp cạ, cả hai đều mặt dày không biết xấu hổ, nằm ì ở nhà người ta không chịu đi.
Ngày nào Đinh Văn Thao cũng nằm dưới giường Trần Triều ngáy o o, khiến Trần Triều bực đến nỗi nửa đêm phải đạp cậu ta một cái, Đinh Văn Thao trở mình tiếp tục ngủ ngon lành, còn hậm hực lầu bầu: “Ai đá em thế.”
Vốn dĩ Trần Triều là người có yêu cầu cao với việc nghỉ ngơi, ngủ không ngon sẽ xụ mặt ngay lập tức. Mới sáng tinh mơ Miêu Gia Nhan đã bưng đĩa bánh rán tới, lên tầng thấy cái người đang nằm trên giường thì vắt tay che mắt, còn người nằm dưới giường thì ngửa mặt lên trời ngáy o o.
Ngáy như công nông thì ai ngủ cho được…
Miêu Gia Nhan thầm nghĩ trong lòng, cậu dè dặt bước tới, ngồi xuống đẩy người Đinh Văn Thao, đẩy một cái anh ta còn chưa chịu tỉnh, Miêu Gia Nhan lại mạnh tay hơn một chút.
Đinh Văn Thao mở mắt ra, đập vào mắt là mái tóc dài thướt tha của Miêu Gia Nhan, nhất thời trước mắt sa sầm lại, giật mình thốt lên “Ôi mẹ ơi..”
“Anh đừng to tiếng….” Miêu Gia Nhan ra dấu “suỵt” với anh ta, “Anh nằm nghiêng đi, đừng ngáy ầm ĩ nữa.”
Qua một lúc lâu Đinh Văn Thao mới hoàn hồn lại, anh lườm Miêu Gia Nhan: “Anh đang ngủ ngon lành cậu đẩy anh làm gì hả?”
Miêu Gia Nhan liếc mắt nhìn Trần Triều đang nằm trên giường, nhỏ giọng nói với Đinh Văn Thao: “Tối nay anh theo em, qua nhà em ngủ đi.”
“Anh không đi.” Đinh Văn Thao trở mình, lầu bầu nói: “Hai đứa bây thân thiết như vậy, anh qua nhà còn ra thể thống gì.”
Nào giờ Miêu Gia Nhan vẫn rất tốt tính, dường như chưa thấy cậu giận bao giờ, thế mà lúc này cậu đánh vào cánh tay Đinh Văn Thao một cái rõ mạnh.
Đinh Văn Thao trợn mắt lên nhìn cậu, buồn ngủ chẳng thiết nói năng thêm, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Miêu Gia Nhan lặng lẽ trừng anh ta một lúc, sau đó mới nghiêm mặt đi xuống tầng.
Mấy ngày này Trần Quảng Đạt vào thành phố hai ngày, xử lý xong chuyện của công ty lại mau chóng quay lại.
Vừa về đến sân đã hô hoán: “Con trai ơi!!”
Trần Triều đang ở trên tầng nghe điện thoại, nghe thấy tiếng bố gọi lại lật đật xuống tầng, đứng ở cửa chỉ tay vào điện thoại nhìn bố mình.
Trần Quảng Đạt gật đầu “ồ ồ”, lại chỉ tay vào cái túi nilon mình mới lấy ra với Trần Triều.
Trần Triều nhướng mày, muốn hỏi ông kia là gì.
Trần Quảng Đạt dùng khẩu hình nói “Dê”.
Đàn ông phương Bắc chắc chỉ có lác đác vài người mới không thích thịt dê, Trần Quảng Đạt còn cố ý đặt hai con dê béo tốt từ chỗ nông trường bạn mình mang về.
Nhưng Trần Triều lại nằm trong nhóm số ít đàn ông phương Bắc đó, anh không thích mùi thịt dê gây mũi.
Ông Trần mang chiếc nồi di động của ông Miêu sang, hầm một nồi xương đầy ứ ự. Trong nhà hiện có mười mấy cậu trai to xác, ngoài Trần Triều ra chẳng ai chê thịt dê cả.
Trần Quảng Đạt tự mình xuống bếp làm dê xào tái lăn, dê xào ớt xanh, ông còn lấy một cái lò gạch đơn giản, làm một cái sàng để nướng một tảng thịt dê lớn cho mấy cậu nhóc.
Mùi dê thơm phức bay khắp sân, Trần Quảng Đạt quấn một chiếc khăn trên cổ, bận rộn đến nỗi đầu ướt nhẹp mồ hôi. Tiểu Khải được dịp chụp ảnh lia lịa, cậu ta đã chụp được rất nhiều ảnh tư liệu, cả nhóm đặt máy vé ngày kia bay, nhưng Tiểu Khải vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Em muốn ở lại đây, em không muốn đi đâu.” Tiểu Khải ngồi đợi ơi trên băng ghế nhỏ bên cạnh Trần Triều , “Anh Triều à, em muốn ăn dầm ở dề ở nhà anh.”
“Ai cấm cậu ở lại đâu, dù sao cậu về cũng không có việc gì để làm.” Trần Triều bị mùi dê nhức mũi hành hạ, “Tùy ý cậu.”
“Anh phải đi còn gì?” Tiểu Khải lấy tay chống cằm, rầu rĩ nói, “Anh đi rồi em ở đây một mình chắc?”
Trần Triều không nói câu nào, đúng là anh sắp phải đi rồi.
Chuyên ngành của Trần Triều đã xác định anh không thể ở lại, anh không thể ở nhà vào kỳ nghỉ giống như bao người khác. Anh phải đi, phải nhìn. Dù sao cũng không thể nghiên cứu đồ vật dựa trên trang giấy, tầm nhìn và những điều tuyệt vời nhất trong lĩnh vực của anh đều nằm ở bên ngoài, mấy năm qua Trần Triều đều dành kỳ nghỉ của mình cho việc đi đây đi đó.
Mới đầu Miêu Gia Nhan còn lúi húi trong phòng bếp, sau đó không còn việc gì cần cậu nữa nên cậu quay về nhà mình.
Mãi mà Trần Triều không thấy cậu đâu, anh nhìn trong sân mấy vòng, cũng không thấy bóng dáng cậu.
“Miêu Gia Nhan đâu rồi?” Anh hỏi Khương Tầm.
Khương Tầm phì cười, “Sao mà em biết được?”
Mấy cậu trai đang ăn thịt, Trần Triều chỉ ăn mấy miếng rồi thôi, ăn vừa có mùi vừa ngấy.
Trần Triều đi mấy vòng, anh đang định lật đật ra ngoài cửa thì Miêu Gia Nhan ôm một cái bát lớn đi vào, hai người suýt chút nữa va nhau.
“Anh cơm đi,” Trần Triều chau mày, lại hỏi, “Em đi làm cái gì thế?”
“Em đi nấu cho anh bát mì,” Miêu Gia Nhan cúi đầu chỉ vào cái bát mì to bự trong tay mình, “Em sợ anh không ăn được thịt dê.”
Trần Triều theo sau cậu quay về sân.
“Hai người ăn lẻ nhé.” Đinh Văn Thao tinh mắt, nói với Khương Tầm, “Miêu Gia Nhan nấu riêng cho anh Triều kìa!”
Khương Tầm từ trên ghế đứng dậy, đi tới quét mắt nhìn cái bát của Trần Triều, “Chà” một tiếng, “Ăn cho đỡ ngấy phỏng.”
Trần Triều đi lấy hai chiếc đũa, cầm bát mì lạnh của mình, rõ ràng không có ý định chia sẻ. Khương Tầm hỏi Miêu Gia Nhan, “Sao lại không có phần của anh?”
Miêu Gia Nhan ấp a ấp úng, lúng túng “ậm ừ”: “Anh Triều không ăn thịt dê được.”
Khương Tầm cố ý ra giọng trách cứ: “Ừ ừ ừ.”
Miêu Gia Nhan đứng bên cạnh, nhìn Trần Triều ngồi ăn mì.
Khương Tầm nói: “Anh không quan tâm, anh cũng muốn một bát.”
Miêu Gia Nhan còn chưa kịp nói cả nhà cả cửa chỉ còn lại mỗi gói mì này, đã nghe thấy Trần Triều lên tiếng: “Trời nắng nóng cậu bớt quấy đi.”
“Anh có tí liêm sỉ nào không thế?” Khương Tầm dở khóc dở cười hỏi Trần Triều, “Anh không nhìn lại bản thân mình hành người ta à?”
Trần Triều không để ý tới cậu ta, cúi đầu ăn miếng dưa chuột trong bát, nói với Miêu Gia Nhan: “Ăn đi.”
Miêu Gia Nhan đi xới cho mình một bát cơm đầy, ngồi xuống ăn cơm. Trần Triều hứng chí ăn hết sạch bát mì lạnh, Khương Tầm nói: “Nhìn bộ dạng vô sỉ của anh đi kìa.”
Trần Triều không quan tâm, tự mình đi rửa bát.
Trần Triều sắp đi, nhóm Tiểu Khải cũng phải giải tán, Khương Tầm và Miêu Gia Nhan cũng sắp có công việc mới, đến khi mọi người đi rồi hai người họ cũng đi.
Đến khi đó chỉ còn lại mình Đinh Văn Thao, bình thường kỳ nghỉ nào cũng như vậy, hợp rồi lại tan, căn nhà quê lại yên ắng như đã từng, nhưng khiến người ta khó lòng chấp nhận được.
“Đợi mọi người đi rồi em cũng quay về trường học,” Buổi tối dưới ánh đèn mờ, Đinh Văn Thao rầu rĩ nói, “Mọi người bỏ em lại nơi này, em cũng phải đi thôi.”
“Ông về trường cũng một thân một mình thôi còn gì?” Khương Tầm không hề thương cảm, “Dù sao ở đâu cũng không có người chơi với ông.”
“Trường học có kỳ thi nghiên cứu, ít ra cũng có người để gặp.” Đinh Văn Thao nằm trên giường than thở.
“Trường ông cũng thi nghiên cứu cơ à?” Khương Tầm hỏi.
Đinh Văn Thao gật đầu, “Đương nhiên rồi, trường nào mà chẳng có nghiên cứu, trường càng kém càng muốn thay đổi chứ.”
“Tìm bạn gái đi,” Khương Tầm đề xuất.
Nhưng trông Đinh Văn Thao không có chút hứng thú gì, “Chẳng có hứng, cãi nhau lại mất công dỗ, yêu đương nhiều rồi giờ chẳng thiết tha gì nữa, cãi nhau mệt lòng.”
Trần Triều đang tách đậu ăn, Khương Tầm đột nhiên đẩy chủ đề sang anh, hỏi rằng: “Triều thì sao? Có bạn gái chưa?”
Đột nhiên bị hỏi, Trần Triều ngẩng đầu lên bảo rằng, “Chưa có.”
“Sao không kiếm?” Khương Tầm nhìn Trần Triều nói, “Anh Triều phải hot lắm chứ?”
“Đương nhiên rồi, hồi cấp hai đã có người gửi thư tình cho ảnh rồi, toàn qua tay tôi đấy.” Đinh Văn Thao nói.
Trần Triều tiếp tục cúi đầu tách vỏ đậu, bảo rằng: “Không có thời gian.”
Mấy cậu trai tán gẫu câu được câu chăng, Đinh Văn Thao hỏi: “Anh Triều, anh thích kiểu gì?”
Trần Triều nói, “Không biết nữa.”
Miêu Gia Nhan nằm bò bên cạnh lướt vòng bạn bè, nghiêng tay lướt điện thoại.
Cậu mặc áo cộc tay, cánh tay trắng trẻo kê lên bàn đá, khuỷu tay bị muỗi đốt sưng vêu lên. Điện thoại hiển thị thông báo, Miêu Gia Nhan mở ra coi. Trần Triều thấy cậu hơi chống tay lên, che tầm nhìn của anh.
Trần Triều lặng lẽ xoay người, hơi đưa lưng về phía cậu, để Miêu Gia Nhan không cần cảm thấy mất cảm giác an toàn.
“Anh Tầm, chị Phương Phương tìm anh.” Miêu Gia Nhan nói.
Khương Tầm “Ồ” một tiếng, lấy điện thoại ra nhìn.
Miêu Gia Nhan khóa màn hình, lại tiếp tục nằm bò ra bàn. Cậu phát hiện tư thế của Trần Triều đã khác với ban nãy, thế là gối mặt lên cánh tay nhìn Trần Triều.
Trần Triều cảm nhận được đường nhìn của cậu, anh hỏi: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Xong rồi,” Miêu Gia Nhan trả lời, “Chị có việc muốn tìm anh Tầm.”
Ngay cả Đinh Văn Thao cũng rõ ràng không nỡ chia xa, nhưng nhìn Miêu Gia Nhan lại không thấy gì cả.
Cậu không cần nói nhiều lời thừa thãi với Trần Triều, chỉ lặng lẽ chấp nhận việc sắp phải chia xa. Có lẽ bởi vì vốn dĩ họ đã lâu ngày không gặp, lần này nếu không nhờ có chú Trần giữ lại chắc anh đã đi rồi.
Họ đều có cuộc sống cho riêng mình, cuộc sống của họ lại khác biệt nhau quá nhiều.
Trần Triều đặt vé ngày kia bay, anh phải đi Quý Châu. Miêu Gia Nhan nói với anh: “Anh Triều à anh đừng mặc áo cộc tay nữa, chắc đằng ấy nóng lắm, phơi nắng nhiều cháy da cháy thịt đấy.”
“Ừ, anh có đồ chống nắng.” Trần Triều nói, “Hơn nữa anh lên núi, chắc không nóng đâu.”
“Thế thì tốt rồi,” Miêu Gia Nhan giữ ngón tay lên một góc điện thoại, xoay chiếc máy trên bàn đá.
Một lúc sau Miêu Gia Nhan lại hỏi: “Có ai.. đi cùng anh không?”
“Có.” Trần Triều nói, “Bên học viện thiết kế cũng đi nhiều.”
Miêu Gia Nhan không nói gì thêm, lại nằm bò ra bàn nhìn Trần Triều cười, đôi mắt cong cong.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mùa hè chẳng mấy mà kết thúc, dường như kể từ ngày Trần Triều tốt nghiệp cấp hai rời xa nơi này, số lần họ gặp mặt ngày một ít đi.
Nhất thời không ai hay biết, lần tới họ gặp mặt sẽ mang dáng vẻ thế nào.
Mái tóc suôn dài của Miêu Gia Nhan xõa xuống lưng, đuôi tóc hơi quăn, có mấy sợi tóc hơi vểnh lên.
Không biết Trần Triều đang nghĩ gì, nhón tay lấy sợi tóc hơi vểnh lên, nhét xuống dưới những lọn tóc khác.
Miêu Gia Nhan cảm nhận được anh chạm vào tóc mình, quay đầu đưa mắt nhìn, sau đó quay lại tiếp tục nằm bò ra bàn.
Nếu mọi chuyện phát triển như bình thường, họ sẽ quay trở lại nơi họ nên tới. Trần Triều đi Quý Châu, Đinh Văn Thao quay về trường học, Khương Tầm về thành phố trước, mấy hôm tới Miêu Gia Nhan cùng anh đi tìm chị Phương Phương.
Họ lặng lẽ xa nhau, rồi đến lần tới gặp mặt lại vẫn ăn ý như cũ.
Điều này dường như đã trở thành một vòng tuần hoàn giữa họ, vẫn luôn lặp lại như vậy.
Nhưng không biết ý trời hay ý người, xảy ra việc ngoài ý muốn, Trần Triều không thể đi được.
Một sự cố ngoài ý muốn buồn cười níu chân anh lại, hơn nữa anh không thể đi đâu được trong thời gian ngắn.