Hồi còn học ở trường đại học A ,An Nguyệt nhớ rằng cô cũng có tham gia vài cuộc thi văn nghệ vì lúc còn tiểu học từng học qua piano và sáo...Nhưng sau đó do muốn giành tất cả cho việc học nên cô cũng bỏ bê việc luyện tập.Không ngờ bây giờ lại có cơ hội trổ tài một lần nữa,không khỏi vô cùng phấn khích.An Nguyệt cứ thế mà đi thẳng mãi trên con đường nhỏ hẹp,cô thật cũng không muốn biết là mình đang đi đâu...Tại sao phải quan tâm chứ?
Cuối cùng thì bóng tối cũng lùi dần lại phía sau lưng cô,nơi mà cô đứng chính là hồ sen trong truyền thuyết...Nếu cô không lầm,vậy chẳng phải sinh mạng của thân xác này cũng sẽ kết thúc ngay tại nơi đây hay sao?...An Nguyệt tự cười,cô cũng muốn thoát khỏi hoàng cung lắm rồi,chi bằng nhảy xuống cái ầm là xong chuyện !...Cô nghĩ ngợi, bước lên chiếc cầu trắng giữa hồ nối tới lương đình phía trung tâm, mà giờ đây đang tràn ngập ánh sáng mờ ảo.Tuy không phải là rực rỡ như ánh mặt trời nhưng cô lại thấy rõ một bóng áo trắng đang đứng tựa vào thành mà thổi sáo.An Nguyệt cũng còn nhớ kỹ, theo trong tiểu thuyết thì tiên đế cho xây dựng tòa lương đình này phỏng theo hoa sen đang nở rộ trên mặt nước,phong cảnh vô cùng hữu tình.Đây cũng chính là nơi Vũ Hiên đế và Giang tu nghi gặp nhau lần đầu tiên...
An Nguyệt không bước đi nữa,lại tựa vào thành cầu ,đưa sáo lên môi tiếp tục hòa theo thứ âm thanh kia.Hình như sáo cũng hiểu được lòng người mà mang theo sự uyển chuyển đến kỳ lạ,cô có thể cảm giác mặt nước phẳng lặng cơ hồ cũng đang gợn sóng.
"Thật không ngờ đêm khuya tĩnh mịch này cũng có thể tìm thấy được một tri kỷ...Xin hỏi cao danh quý tánh của tiểu thư là..."-Giọng nói vang lên ngay bên cạnh An Nguyệt,đến giờ cô mới bất chợt nhận ra tiếng sáo kia đã dừng lại từ lúc nào.Cô hạ sáo xuống,nhìn nam nhân khôi ngô tuấn tú trước mặt mà nói:
"Tần thiếp An quý tần ra mắt Tam vương gia"
Tam vương gia -Kỳ Hàn cũng hơi ngạc nhiên đôi chút,lần trước khihắn nghe tiểu Lý tử kể qua danh tính của vị An quý tần này thì rất muốn gặp trực tiếp .Nàng có thể lấy đi sự sủng ái của hoàng huynh từ tay Giang tu nghi đã là điều hiếm có,không ngờ tài thổi sáo của nàng cũng tốt đến vậy,còn có thể kết hợp cùng với hắn.Kỳ Hàn không khỏi dâng lên sự tò mò,hắn nhìn kỹ vào dung mạo của nàng...Quả thật tư sắc có hơn Giang tu nghi một ít,nhưng là hoàng đệ hắn hiểu rõ vị hoàng huynh của mình khó mà bị mê hoặc bằng sắc đẹp...
"Tần thiếp đã mạo phạm nhã hứng của Tam vương gia,thần thiếp xin cáo lui trước"-An Nguyệt hơi lúng túng nói,dù sao cô cũng quá vô duyên đi,đang yên đang lành lạithích phá vỡ cảm hứng của người ta.
"Khoan đã,nếu đã đến đây thì chi bằng mời An quý tần đến ngồi một lát"-Tam vương gia nở nụ cười,đưa bàn tay thon dài đang cầm chuôi quạt ra chỉ đường cho An Nguyệt.
An Nguyệt hơi nheo mắt đánh giá tên trước mắt,cái khuôn mặt này thật chẳng khác gì mấy tên hoa hoa công tử,hay nói đúng hơn chính là play boy thời hiện đại...Cô nghĩ thế nhưng vẫn bước theo,còn lên tiếng: