"Chủ tử ,nô tì thấy việc đó không khả quan ,xin người suy xét lại.Chúng ta đã làm đến như thế tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa chừng...Hiền phi là một chướng ngại lớn và quan trọng,nếu nàng ta chết cũng có lợi cho gia tộc của chủ tử.Nô ti cúi xin chủ tử suy xét kĩ càng"- Một nữ tử đeo mạng che mặt đang quỳ trước một nữ nhân còn mặc trung y đang nhàn nhã ngồi trên ghế xoay chén lưu ly nằm trong lòng bàn tay.Ngón tay thon dài của nàng khẽ chạm vào miệng chén,nở một nụ cười trào phúng trên khuôn mặt phù dung,tỏ ý khinh miệt hỏi:
"Y Tư,ngươi dựa vào đâu mà có thể quyết định thay ta?Ngày hôm nay còn dám ngăn cản ý định của ta.Xem ra được nuông chiều nên ngươi ngày càng lớn mật,ngươi nghĩ ta sợ nàng?Chẳng qua chỉ là một phi tử nho nhỏ yếu đuối nhu nhược,ngươi nghĩ nàng xứng so cùng ta?"- Nữ tử cầm chén lưu ly lên,hắt nước còn tỏa khói trong ly xuống người quỳ dưới đất,lên giọng chất vấn.
"Chủ tử,nô tì biết tội,nô tì chỉ muốn khuyên nhủ chủ tử.Nô tì cảm thấy hoàng thượng...hoàng thượng đang nghi ngờ chủ tử...E là ngài ấy đã biết những suy tính của chủ tử,Hiền phi kia ngày nào còn sống không để chủ tử...A"- Nữ tử đeo mạng che mặt còn chưa nói xong lại nhận một lực lớn đánh vào má làm cho choáng váng,ngã ra đất.Nàng một tay nắm chặt má,tay còn lại đỡ mình ngồi dậy nhìn người đang đứng phía trên...
" Thật là một đám ngu xuẩn,ta tốn công sức bồi dưỡng ra một đám ăn hại như các ngươi?Hiền phi ả chẳng là thứ gì trong mắt tên Vũ Hiên đế kia,bất quá chỉ là một con cờ chính trị nằm trong tay hắn.Chừng nào ả ta còn ở đây thì gia tộc ả mới cung phụng trung thành cho hắn.Chỉ có những kẻ tự cho mình hơn ngươi như ả Trang quý phi ....và ngươi mới xứng đáng nhận lấy cái chết.Kẻ thù của ta không phải là ả...mà là An quý tần, ả ta giả vờ nhu nhược thật ra tâm tư khó đoán.Ngươi lại ngu xuẩn để cho người của Trang quý phi ra tay trước một bước,còn dám trái lệnh xuống tay với Hiền phi.Loại nô tì như ngươi nên biến khỏi tầm mắt ta...Y Nhất"- Giang hiền nghi quăng chén lưu ly xuống đất,vỡ tan.Không quan tâm lời thỉnh cầu của nô tì kia,đạp cho nàng ba cái rũ rượi.Từ bên ngoài một bóng đen khác vụt vào nhanh chóng bái chào rồi lôi Y Tư đi.Y Tư khóc lóc van xin,không ngừng níu kéo cuối cùng trực tiếp bị Y Nhất đâm một kiếm chết tươi.
"Lôi nó ra,đừng để ta thấy loại đáng ghê tởm như vậy"- Giang hiền nghi rút khăn tay thêu hoa che mũi lại,dặn dò Y Nhất.
"Chủ tử,hoàng thượng đang trên đường đến Vạn Cúc hiên."-Y Nhất dừng lại báo cáo,vẻ chờ đợi chỉ dụ của chủ tử.
"Ngươi,làm mọi cách phải đưa được thuốc giải cho ả An quý tần,tuyệt đối không được để lộ sơ hở.Còn nữa,gửi thư cho phụ thân ta nói tuyệt đối không được đầu quân theo phe của binh bộ thượng thư Trang Luân...ngươi hãy bí mật cho người đến tìm muội muội của ta,bảo nó nên chuẩn bị cho tốt kỳ tú nữ sắp tới,nói nhất định nó sẽ trở thành tần phi."-Giang hiền nghi lại một lần nữa mỉm cười,nhìn theo Y Nhất bay đi từ cửa sổ.Đối với nàng những thứ này chỉ là một trò chơi,kẻ nào chậm chân kẻ đó liền thua.Tham vọng của nàng,mong ước của nàng nhất định sẽ thực hiện được.
Giang hiền nghi nhìn ra bên ngoài bầu trời bắt đầu tối mịt.Nàng dùng móng tay cào nhẹ lên thành gỗ,tự nói:
" Vũ Hiên đế,An quý tần.Ta muốn xem thử các ngươi rốt cục có thứ bản lĩnh gì?Muốn ngăn cản ta?Ta xem ngươi có thể đến được đích hay không.Thời cơ cuối cùng cũng đến,Kỳ quốc này,giang sơn này sớm muôn gì cũng sẽ thộc về Giang gia,thuộc về Giang Thư Hinh ta,mãi mãi thuộc về ta!"