Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 223: Muốn Thấy Át Chủ Bài Của Tây Vương





“Đại ca!”
Ở cửa khu nhà, ba người Lục Tần Nam bước nhanh đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, cúi người hành lễ.

Thật ra, trong lòng Lục Tần Nam và Thanh Long đã mơ hồ đoán được đại ca của mình rất có thể sẽ xuất hiện.

Dù sao thế lực tài phiệt thâm hậu, chỉ bằng vào hai người họ thì vẫn hơi yếu một chút.

“Thế nào, không sao chứ?” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía ba người, hỏi.

“Đại ca yên tâm, chuyện nhỏ!” Ba người đồng thời lắc đầu.

“Đây là thuốc trị thương mà Huyền Bàn luyện chế, dược hiệu rất khá, thử một chút!” Lăng Túc Nhiên lấy ra ba viên thuốc từ trong người.

“Cảm ơn đại ca!” Ba người nhận lấy thước, nuốt vào.

“Ba người điều tức tại chỗ một chút!” Lăng Túc Nhiên nói xong, đi về phía Sở Quân.

“Cậu cố ý để cho tôi ra tay với bọn họ?” Sở Quân hít sâu một hơi, sau đó tức giận mở miệng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, ông ta đã hiểu ra, Lăng Túc Nhiên đây là muốn nhổ tận gốc tài phiệt Sở Thị của ông ta một cách triệt để.


“Ông có biết tại sao hôm nay Ảnh Môn và Huyết Vệ của Tây Lưu lại đến tài phiệt Sở Thị không?” Lăng Túc Nhiên không để ý đến Sở Quân, là mà nhìn về phía Sở hành, nhàn nhạt mở miệng.

“Cậu có ý gì?”
Sở Hành hít sâu một hơi, sau đó cũng ép bản thân tỉnh táo lại.

“Dạ Cơ, nói cho ông ta biết, ông ta đã phạm tội gì!” Lục Tần Nam lên tiếng.

“Nhận lệnh!” Dạ Cơ cao giọng đáp lại.

“Phiệt Chủ của tài phiệt Sở Thị là Sở Hành, cấu kết ngoại địch, ý đồ mưu sát Tây Vương, trọng tội, nên chém!”
“Hử!?” Nghe nói như thế, đồng tử Sở Hành co rụt lại.

Vốn ông ta cho rằng đối phương vẫn là vì chuyện lần trước mà đến, nhưng lại không ngờ rằng là đến vì chuyện này.

Nhưng mà không nên như thế!
Mặc dù hôm trước ông ta biết được rằng sát thủ đã nhập cảnh vào từ Nam Lưu, nhưng đến bây giờ ông ta vẫn chưa nhận được tin tức phản hồi về chuyện động thủ mà!
Đừng nói là, chuyện đã bại lộ rồi đấy!?
Nghĩ đến đây, cả người ông ta run lên, mí mắt không khống chế được mà giật giật mấy lần.

Ông ta vô cùng rõ ràng hậu quả của việc này, nếu như thật sự đã lộ, tra ra được đến trên đầu ông ta, thế thì tài phiệt Sở Thị triệt để xong đời!
“Tên nghịch tử này, mày rốt cuộc đã làm gì?” Sở Quân đứng ở một bên, sau khi nghe được những lời này, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, nhìn về phía Sở Hành, nghiêm nghị nói.

“Cha, cha đừng nghe cậu ta nói bậy, con không làm gì cả, bọn họ vu oan hãm hại con!” Sở Hành cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, sau đó trả lời.

“Ha ha, có đúng không?” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng lần nữa.

“Có phải ông cảm thấy rất kì lạ không, vì sao chúng tôi đều tìm đến cửa rồi, mà ông còn chưa nhận được bất kì tin phản hồi nào của Thiên Âm Quốc?”
“Nói bậy nói bạ!” Sở Hành lại hít sâu một lần nữa, cao giọng mở miệng: “Đã muốn áp đặt tội trạng thì sợ gì không có lí do!”
“Sở Hành tôi đi thẳng ngồi ngay, cái mà các người gọi là cấu kết ngoại địch, mưu sát quan chức quan trọng của Chiến bộ, đúng là chuyện viễn vông, chưa từng nghe thấy!”
“Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng!” Lục Tần Nam trầm giọng một câu, phất tay lên: “Dẫn người đến đây!”
“Tuân lệnh!” Hai âm thanh truyền ra từ trong nhóm người sau lưng.

Chỉ chốc lát sau, hai binh sĩ của Huyết Vệ đội áp giải Quốc Công của Thiên Âm Quốc đi đến trước mặt.

Ông ta lúc này đã không còn khí chất dưới một người trên vạn người nữa, hai măt trống rỗng vô thần, thần thái kiêu hùng hết thời.

“Rầm!”
Sau khi nhìn thấy đối phương, chút cầu may duy nhất trong lòng Sở Hành đã không còn lại gì, ngã ngồi tê liệt dưới đất, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh.

Trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, tài phiệt Sở Thị xem như chấm dứt!
Cấu kết ngoại địch, muốn mưu sát quan chức quan trọng của một nước, mỗi một tội này, cũng đủ để chém đầu cả nhà ông ta.


Giờ khắc này, trong lòng ông ta cuối cùng cũng cảm thấy vô cùng hối hận.

Sớm biết như thế thì cần gì phải đi trêu vào Lăng Túc Nhiên, chỉ đơn thuần là xả giận, mà đã kéo cả tài phiệt Sở Thị vào.

Chỉ có điều, đời người không có thuốc hối hận để mà uống, sai một li đi một dặm, tất cả đều là nhân quả!
“Mày thật sự là khốn nạn!” Xem đến đây, Sở Quân dường như già đi mấy chục tuổi.

“Cha… cha, cứu… cứu con, con không muốn chết…” Sở Hành nhanh chóng bò về phía cha mình.

“Ầm!”
Còn chưa leo đến trước mặt, đã bị Sở Quân đá một cước bay ra ngoài, đồng thời nghiêm nghị nói.

“Thằng con bất hiếu này, nhà họ Sở bị mày hủy triệt để rồi, mày muốn tao phải ăn nói thế nào với tổ tông nhà họ Sở ở dưới hử!”
“Cha con hai người diễn xong chư?” Lục Tần Nam trầm giọng mở miệng: “Các người tự sát tạ tội, hay muốn chúng tôi giúp các người?”
“Hừ!”
Sở Quân thở dài một hơi, nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, mở miệng nói.

“Tôi biết mục tiêu của cậu là toàn bộ tài phiệt Sở Thị, tất cả đều do thằng nghịch tử này tự tìm lấy, tôi không trách cậu.


“Tôi cũng biết quy tắc của các cậu, cản tở Ảnh Môn làm việc, xem như là đồng phạm, huống chi tôi còn đánh bị thương người của cậu, tôi và các câu hôm nay khẳng định là không chết không ngưng.


“Mặc dù tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, thế nhưng trong từ điển của Sở Quân tôi không có hai chữ tự sát, cho dù tôi biết tôi rất có khả năng không phải là đối thủ của cậu, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần!”
“Như ông mong muốn!” Lăng Túc Nhìn nhàn nhạt mở miệng, sau đó nhìn về phía ba người Lục Tần Nam: “Mang tất cả mọi người ra xa hơn một ngàn mét!”
“Nhận lệnh, đại ca!” Ba người đồng thời gật đầu, kéo Quốc Công của Thiên Âm Quốc đang nằm dưới đất dậy, quay người rời đi.

Một bên khác, Sở Hành và những người khác của tài phiệt cũng nhanh chóng lui về khu nhà của tài phiệt.

“Tốt lắm, hôm nay hãy để lão phu lãnh giáo phong độ tuyệt thế của Tây Vương một chút, xem xem át chủ bài của cậu mạnh đến mức nào!” Sở Quân nhắm hai mắt lại, trầm giọng mở miệng.

“Oành!:
Sau một khắc, khí thế trên người ông ta bùng nổ ra, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lại toàn bộ không gian ngàn mét.

“Phù! Phù! Phù!”
Ngay sau đó, chỉ thấy hai tay Sở Quân vạch ra trong không trung vô số tàn ảnh, khích thích một luồng âm thanh xé gió.

Chỉ trong chốc lát, một hình bát quái hư ảo hiện lên trên đầu ông ta, xoay tròn nhanh chóng, như ẩn như hiện.

“Tiếp chiêu!”

Sau đó, Sở Quân trầm giọng quát một câu, hình bát quái như được thực thể hóa, mang theo khí thế ngập trời đánh về phía Lăng Túc Nhiên, khí thế như cầu vồng.

Những nơi nó đi qua, gió quật tứ phía, chém nát tất thảy, cây cổ thụ hai bên đường lần lượt bị cắt ngang, lá cây khô héo bay khắp trời, che khuất mặt trời.

Rất có khí thế dời sông lấp biển, gió giật sóng rền.

“Thật ngại quá, chỉ bằng ông, còn chưa được thấy át chủ bài của tôi!” Đối mặt với một chiêu xuất ra toàn lực của Sở Quân, Lăng Túc Nhiên vẫn đứng tại chỗ, nhàn nhạt mở miệng.

“Phù!”
Cùng lúc đó, một luồng khí thế còn mạnh mẽ hơn Sở Quân quét ra từ trên người anh.

Lá cây bay tán loạn trong không trung nháy mắt hóa thành bột, nhóm người đứng bên ngoài ngàn mét kia không nhịn được mà rùng mình.

Ngay sau đó, cổ tay Lăng Túc Nhiên khẽ đảo, Huyết Ảnh Cuồng Đao xuất hiện trong tay, không chút mánh lới này, chém thẳng một đao về phía trước.

“Oành!”
Một tiếng vang rền như sấm nổ ở phía chân trời, sau đó liền xuất hiện một luồng ánh đao màu đỏ như máu giáng từ trên trời xuống như tia chớp, chém thẳng về phía hình bát quái hư ảo kia, trời long đất lở.

“Ầm ầm!”
Lại một tiếng vang rung trời nữa phát ra, một luồng sóng khí như hủy thiên diệt địa chấn động mà tràn ra bốn phía, tường ngoài của khu nhà tài phiệt Sở Thị ầm vang sụp đổ, trong vòng ngàn mét xung quanh bị san bằng thành bình địa.

“Rắc rắc!”
Một khắc sau, một âm thanh truyền vào tai những người đang đứng ở ngàn mét bên ngoài.

Sau sau đó, đã thấy con đường phía trước mặt Lăng Túc Nhiên xuất hiện một khe nứt dài chừng ngàn mét, kéo thẳng đến sâu bên trong khu nhà Sở Thị.

Trong khu nhà, từng tòa nhà đều sụp đổ, khói bụi dày đặc, cát đá bay mù mịt, trông như hiện trường động đất.

Một đao kia, không chỉ có chém chết Sở Quân, mà càng giống như là đang cảnh cáo một vài người.

Mà chính như Lăng Túc Nhiên vừa nói, một đao kia hoàn toàn không phải át chủ bài của anh.

Tìm khắp thiên hạ này, chẳng có bao nhiêu người có tư cách nhìn thấy át chủ bài của anh cả!.