Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 282: Tông Môn Tà Ác Tác Loạn





Tuy Phương Đạt Đông không sợ Ảnh Môn ở Thân Khởi nhưng ông ta cũng có chút tự tin nào khi đối đầu với Tuần phủ của Ảnh Môn.

Phải biết rằng, Tuần phủ của Ảnh Môn tuyệt đối là một nhân vật lớn tay cầm quyền cao!
Ra lệnh một tiếng, mấy vạn thành viên trung khu Ảnh Môn có thể thu dọn toàn bộ Thân Khởi, muốn thu dọn nhà họ Phương của ông ta thì chắc cũng chỉ là chuyện vài phút!
Ông ta không nghĩ tới, Thương Lang vậy mà lại đến Thân Khởi, chẳng lẽ là vì chuyện của Khương Kiến mà đến?
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an.

“Đại ca!”
Lúc này, Thương Lang đã đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, khom người xuống.

Lăng Túc Nhiên từng nói cho các anh em bên người, chỉ khi có Tần Nhã Khiết ở đây thì tất cả lễ tiết đều miễn bỏ.
Xoạch!
Thấy một màn như vậy, toàn bộ hiện trường đều ngã xuống, vẻ mặt khiếp sợ, hóa đá tập thể.

Đường đường là Tuần phủ Ảnh Môn, là nhân vật mà ngay cả người của Thân Khởi Vân Đoan cũng phải cung kính đối đãi, vậy mà gọi người trước mặt này là đại ca?
Hơn nữa, từ ngữ khí của anh ta có thể nhìn ra được đó tuyệt đối là sự cung kính phát ra từ nội tâm.
Người trước mắt này rốt cuộc là ai?

Hàn Đồng Linh đứng phía sau Thương Lang lại vô cùng vui mừng, cô ta từng nghe Khương Kiến nói qua, người đứng đầu năm vị Tuần phủ Ảnh Môn được gọi là đại ca!
Lại nhìn tới thần thái cung kính của Thương Lang, cô ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người trước mắt này chính là ai!
Là Vua vùng Tây Lưu, người đứng đầu Ảnh Môn, Ngài sứ giả!
Cô ta rốt cuộc không nghĩ tới lại gặp được vị nhân vật lớn trong truyền thuyết này ở nhà hàng của mình!
Cuối cùng cô ta cũng hiểu được, vì sao lần đầu tiên nhìn thấy đối phương lại có cảm giác áp bức vô hình!
Đối mặt với nhân vật lớn cao nhất này thì có mấy ai không có áp lực chứ!
Tuy Phương Đạt Đông ở một bên còn chưa đoán ra thân phận của Lăng Túc Nhiên nhưng ông ta có dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết chắc chắn là một nhân vật lớn.
Ngay cả Tuần phủ của Ảnh Môn mà cũng phải khom người thì sẽ là người bình thường sao?
Bịch!
Đại thiếu gia nhà họ Phương thấy một màn như vậy thì hai chân liền mềm nhũn ngồi phịch xuống, cả người không ngừng run rẩy, chỗ đũng quần dần tỏa ra một mùi tanh tưởi.

Anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới người phụ nữ mà bản thân nhúng chàm lại có một người chồng khủng bố như vậy!
Bản thân thực sự là tìm đường chết mà!
“Tới rồi à!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nhìn về phía Thương Lang.

“Đã tới chậm một bước, mong đại ca tha tội!” Sau khi Thương Lang gật đầu liền nhìn về phía Tần Nhã Khiết: “Xin chào chị dâu!”
Sau đó quay đầu chào Huyền Bàn một tiếng.

“Anh… anh là?” Tần Nhã Khiết còn chưa phản ứng lại từ sự kinh ngạc.

Trương Mai ngồi đối diện cô cũng mang vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Lúc ở Đông Khởi, Lăng Túc Nhiên đã mang tới cho cô rất nhiều rung động nhưng cô không nghĩ tới, khi đi tới Thân Khởi lại vẫn giống như thế.

Tóm lại thì chồng của mình rốt cuộc là ai?
“Bà xã à, cậu ấy là anh em tốt của anh, thương Lang!” Lăng Túc Nhiên cười cười nói.

“Xin chào anh Thương Lang!” Sau khi Tần Nhã Khiết sửng sốt thì mở miệng nói.

“Chị dâu, chị cứ gọi em Thương Lang là được rồi!” Thương Lang giật mình một cái, để chị dâu gọi mình là anh thì thực sự là ngứa da rồi.

Anh ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Đại ca, xử lý như thế nào?”
“Mấy ngày này Khương Kiến đang điều tra vụ án đặc biệt gì?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Cậu ấy chắc đang tra chuyện Âm Hư Tông!” Thương Lang đáp lại.


“Âm Hư Tông?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên hiện lên một mạt rét lạnh: “Bọn họ tro tàn lại cháy?”
Âm Hư Tông rõ ràng là một tông môn mang tiếng xấu, thờ phụ song tu, giết hại người vô tội, không có bất cứ việc xấu hay chuyện ác nào mà không làm!
Từ mười năm trước, đã bị Ảnh Môn dẫn đầu mang người bao vây diệt trừ, theo hồ sơ vụ án ghi lại thì lúc ấy hơn một ngàn người bị chém.

Cũng là bắt đầu từ lúc đó Âm Hư Tông mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, gần mười năm cũng không thấy bóng dáng đâu.

Không nghĩ tới, hôm nay sau mười năm lại xuất hiện!
“Chắc là dư nghiệt của mười năm trước đi phá rối!” Thương Lang gật đầu.

“Có thể Khương Kiến đã xảy ra chuyện, cậu lập tức định vị điện thoại của cậu ấy, xem xem cây ấy đang ở đâu!” Lăng Túc Nhiên nói.

“Đã xảy ra chuyện?” Thương Lang thoáng sửng sốt.

Khi lúc trước anh ta nhận được tin tức của Lăng Túc Nhiên cũng từng gọi điện thoại cho Khương Kiến, quả thực là không gọi được.

Vốn dĩ nghĩ là Khương Kiến có thể đang ở trên núi nên tín hiệu kém cho nên không quá để ý.

Bây giờ nghe được lời này của Lăng Túc Nhiên, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.

Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra lật xem một hồi, chỉ chốc lát sau sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đại ca, có thể là đã thực sự xảy ra chuyện, không định vị được điện thoại của cậu ấy.”
Điện thoại chuyên dụng của Ảnh Môn, thông tin và định vị là hai bộ hệ thống chỉ cần không bị phá hủy hoàn toàn thì cho dù ở đâu cũng có thể định vị ra được.

Thực hiển nhiên là điện thoại của Khương Kiến đã bị người khác xử lý.

Hơn nữa, thân thủ của người ra tay chắc hẳn cao hơn Khương Kiến nhiều, nếu không thì cho dù Khương Kiến không địch lại cũng có thể dùng điện thoại phát tín hiệu cầu cứu.

“Chắc ông ta biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì!” Một luồng hơi lạnh tỏa ra từ trên người Lăng Túc Nhiên, sau đó nâng ngón tay lên chỉ về phía Phương Đạt Đông.

“Hửm?” Thương Lang thoáng sửng sốt, sau đó đi về phía Phương Đạt Đông: “Nhà họ Phương các người có quan hệ gì với Âm Hư Tông?”
“Tôi… tôi chưa từng nghe nói Âm Hư Tông…” Ánh mắt Phương Đạt Đông hiện lên sự bối rối.

“Muốn chết!” Thương Lang trầm giọng nói.

Phản ứng của đối phương như thế nào làm sao có thể thoát khỏi mắt của anh ta được, nếu nhà họ Phương thực sự có quan hệ gì với Âm Hư Tông thì cũng không cần thiết tồn tại nữa!
Hô!

Lời còn chưa dứt, thân hình lao ra cực nhanh, một chưởng đao chém về phía cổ Phương Đạt Đông.

“Cậu…” Phương Đạt Đông còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì đã chớp mắt rồi gục xuống.

Những người nhà họ Phương khác thấy vậy, vốn dĩ đang muốn ra tay nhưng nhìn đến mấy chục tên cẩm y binh sĩ của Ảnh Môn thì một đám ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Mang toàn bộ về Ảnh Môn!” Sau đó Thương Lang nói.

Kỳ thật thì dựa vào tính cách của Thương Lang, nếu không phải lo lắng Tần Nhã Khiết đang ở đây, sợ cô bị chấn kinh thì anh ta đã tra tấn Phương Đạt Đông ngay tại đây.

“Tuân mệnh!” Binh sĩ Ảnh Môn đồng thanh đáp lại.

“Đại ca, em về Ảnh Môn trước xử lý một chút rồi sẽ gọi điện cho anh.” Sau đó Thương Lang tới trước mặt Lăng Túc Nhiên nói.

“ĐI thôi! Nắm chặt thời gian tìm ra nơi Khương Kiến ngã xuống!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

“Tuân mệnh!” Thương Lang gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Cậu… cậu Lăng…” Sau khi đại sảnh an tĩnh lại, Hàn Đồng Linh đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, ngữ khí khẩn trương nói.

“Lúc trước không biết cậu Lăng là đại ca của Thương Lang đại nhân, có chỗ chậm trễ xin anh thứ lỗi…”
Vốn dĩ cô ta muốn gọi thẳng một tiếng Ngài sứ giả!
Nhưng lại nghĩ nghĩ, ngay cả Thương Lang đại nhân và mọi người ở Ảnh Môn cũng không gọi thẳng là Ngài sứ giả, có thể Lăng Túc Nhiên không muốn bại lộ thân thế của bản thân cho nên sửa miệng gọi một tiếng cậu Lăng.

“Cô Hàn quá lời rồi, lúc nãy còn muốn cảm ơn cô đã thay tôi giải vây cho nhóm chúng tôi.” Lăng Túc Nhiên cười cười nói.

“Khiến cậu Lăng chê cười rồi!” Hàn Đồng Linh hít sâu một hơi: “Lúc nãy là tôi đường đột, lại xin lỗi cậu Lăng lần nữa!”
Nhân vật lớn như vậy thì làm gì cần cô ta giải vây chứ!
Phỏng chừng người ta chỉ tùy tiện phát tay là trăm người nhà họ Phương kia đã phải đi xuống gặp Diêm La vương!.