Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 55: Liễu Bội Mai Thăng Quan Tiến Chức Thuận Lợi





“Lần này đều nhờ cậy Lăng Túc Nhiên, nếu không thì một đồng cũng không lấy được.” Tần Nhã Khiết mỉm cười, giải thích ngắn gọn.
“Oa, anh rể, anh giỏi quá, anh biết người ở cao ốc Đông Lưu là ai ư?” Tần Nhã Lệ nhìn Lăng Túc Nhiên vẻ mặt cảm thán.
“Một giám đốc ở bộ phận của công ty họ là một người bạn tốt của anh.” Lăng Túc Nhiên cười cười nói.
“Tin được anh mới là lạ đó!” Tần Nhã Lệ vẻ mặt nghi ngờ nói: “Giám đốc bộ phận có thể có quyền hạn lớn như vậy, hợp đồng lúc có hiệu lực mà lúc thì mất hiệu lực?”
“Hì hì, cái này anh cũng không rõ lắm.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười.
“Túc Nhiên, cám ơn con!” Lúc này Thẩm Kiều Tam có chút kích động.
“Dì đừng khách sáo như vậy, chuyện nhỏ thôi mà!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười đáp lại.
“Đây không phải là chuyện nhỏ đâu!” Nét mặt Thẩm Kiều Tam có chút phức tạp, sau đó mở miệng nói.
“Dì muốn nói lời xin lỗi con.

Trước đây là do dì không đúng, con đừng để bụng nhé!”
“Dì à, dì đừng nói vậy, người xin lỗi phải là con.


Chính con là người đã hại dì thành ra như vậy!” Lăng Túc Nhiên đáp lại.
“Có điều, dì cứ yên tâm đi, từ nay về sau con sẽ không để người nào ức hiếp mọi người nữa!”
“Ừ! Dì biết rồi!” Thẩm Kiều Tam gật đầu đồng ý.
“Các con cứ nói chuyện nhé, mẹ đi nấu cơm, buổi trưa con cùng Lục Tần Nam ở nhà uống vài ly với chú con nhé, đã lâu rồi chú con không uống rượu.”
“Vâng ạ!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười đáp lại: “Cám ơn dì!”
Hai giờ chiều, sau khi ăn cơm trưa, Lăng Túc Nhiên ngồi chơi với Nhụy Lam một lúc rồi cùng Lục Tần Nam rời đi.
“Đại ca, còn chuyện của Triệu Minh Huy lúc nào định ra tay chứ?” Lục Tần Nam khởi động xe xong rồi hỏi Lăng Túc Nhiên.
“Cậu cả nhà họ Triệu đã đến Đông Khởi chưa?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Chiều nay chắc sẽ đến đây thôi.” Lục Tần Nam trả lời anh.
“Tốt lắm!” Lăng Túc Nhiên hơi híp mắt lại.
“Gửi tin nhắn cho Phán Quan, để anh ta tìm ra Liễu Bội Mai, trước tiên hãy giải quyết xong xuôi chuyện của bà ta sau đó đến nhà họ Triệu!” Đã đến lúc giải quyết mọi chuyện rồi!
“Đã hiểu!” Thẩm Quang Khải gật đầu, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

Chưa đến mười phút, Phán Quan đã gửi tin nhắn đến.
Ầm!
Sau khi có được địa chỉ của Liễu Bội Mai, Lục Tần Nam nhấn ga.

Lúc này, Liễu Bội Mai đang tổ chức một bữa tiệc cocktail nhỏ trong trang viên của mình, mời những người đến từ Đông Khởi.

Kể từ khi biến cố nhà họ Trịnh xảy ra, Liễu Bội Mai đã trở thành người phụ nữ đứng đầu Đông Khởi, nghiễm nhiên có danh hiệu nữ vương ở Đông Khởi.

Một mặt, điều này được cho là do kỹ năng giao tiếp của bà ấy rất tốt, mặt khác, đó là do bà ta là tình nhân công khai của Triệu Đức Văn.

Là tình nhân của chủ nhà giàu có đầu tiên của Đông Lưu, chỉ riêng thân phận này cũng đủ khiến thân phận của bà ta đứng trên người khác, cộng với sức hút nữ tính độc đáo, đương nhiên làm cái gì cũng dễ dàng.
Liễu Bội Mai năm nay chưa đầy ba mươi lăm tuổi, nhưng làn da tuyệt vời như thiếu nữ mười bảy vậy.

Trông bà rất quyến rũ và có thân hình nóng bỏng.


Bà ta là người đẹp khiến đàn ông nhìn khó mà rời mắt.

Tất nhiên, ở tuổi này ngoài Triệu Đức Văn ra, bà ta còn nuôi thêm hai người đàn ông cường tráng nữa.

Đối với việc này, Triệu Đức Văn cũng nhắm một mắt mở một mắt, để cho bà ta nuôi thêm hai người đàn ông cũng có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho ông ta.
“Chị Bội Mai, em mời chị một ly, chúc chị càng ngày càng trẻ đẹp hơn!” Một người đàn ông cầm ly lên và nhìn Liễu Bội Mai.
“Ha ha, cảm ơn cậu Vương!” Liễu Bội Mai nở nụ cười quyến rũ.

Hôm nay, bà ta mặc một chiếc áo len trên người, trông rất đẹp, đeo một sợi dây chuyền bạch kim ở cổ, viên đá quý cuối cùng đã rơi xuống một khe hẹp không đáy.

Ở dưới là một chiếc quần jean bó, thể hiện rõ đường nét trên cơ thể của bà ta.
“Chị Bội Mai, nghe nói tháng sau câu lạc bộ của chị sẽ khai trương?” Một người khác nhìn Liễu Bội Mai rồi nuốt nước bọt.
“Hì hì, đúng vậy, cậu Kiệt đừng quên đến tham gia nha!” Liễu Bội Mai cười cười đáp lại.
“Nhất định rồi!” Anh ta mạnh mẽ gật đầu: “Tôi sẽ trực tiếp đến chỗ của chị để lấy thẻ hội viên cấp cao, để ngày nào cũng có thể nhìn thấy chị Bội Mai!”
“À …” Liễu Bội Mai run rẩy nở nụ cười: “Cảm ơn cậu Kiệt!”
“Bội Mai, đã một tháng nay không gặp, chị cảm thấy em trẻ ra rất nhiều!” Đúng lúc này, một người phụ nữ cầm ly rượu đi tới.
“Có vẻ như hai người kia đã tốn không ít công sức rồi!”
“Ha ha, chị Trương, em vẫn chưa bằng chị được!” Liễu Bội Mai cười đáp, nhìn về phía sau người phụ nữ đó: “Sao, hôm nay người kia không đi cùng chị Trương?” “Đừng có nhắc tới anh ta, nói ra cũng thấy bực mình, đúng là đồ ăn hại!” Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt buồn bực: “Chị đuổi anh ta đi rồi!”
“Làm sao vậy? Em thấy người đó không phải rất tốt sao?” Liễu Bội Mai cười nói, “Có phải chị Trương yêu cầu cao quá không?”
“Ngày hôm kia, chị đưa anh ta đi du thuyền cùng chị Ngô và chị Hồng.

Anh ta làm mất mặt chị, kiên trì không đến nửa giờ, khiến cho chị Ngô và chị Hồng đến hôm nay vẫn cười nhạo chị.” Khuôn mặt của người phụ nữ trở nên gay gắt hơn.
“À …” Liễu Bội Mai mỉm cười.
“Chị Trương, đừng tức giận.

Nếu chị Trương không chê thì tối nay em sẽ bảo một người đi cùng chị Trương.”
“Thật sao?” Người phụ nữ liếm môi: “Là em nói đó, đừng có hối hận nhé!” “Đương nhiên rồi!” Liễu Bội Mai lại mỉm cười.
“Vậy chị phải cảm ơn Bội Mai trước rồi!” Ánh mắt người phụ nữ đó rạng rỡ.

“À đúng rồi, chị đã nói với người ở nhà về dự án lần trước mà em đề cập, anh ta nói rằng không có vấn đề gì.

Ngày mai em có thể trực tiếp đến văn phòng tìm anh ta là được.”
“Vâng, cảm ơn chị Trương!” Liễu Bội Mai nở nụ cười rạng rỡ vui mừng.
“Giữa hai chị em chúng ta, cần gì phải khách sáo với nhau như vậy chứ!” Người phụ nữ cầm ly lên uống cạn, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ đến cảnh tượng tối nay.
“Bội Mai, tôi nghe nói mấy ngày trước có một gã không có mắt đi kiếm chuyện với cô? Chuyện đã giải quyết xong chưa?” Một người đàn ông trung niên cầm ly rượu đi tới, trong mắt lóe lên sự nhiệt tình nhìn Liễu Bội Mai.
“Nếu chưa giải quyết xong thì nói cho tôi biết tên của người kia, ngày mai tôi bắt người đó đến xin lỗi cô.”
“Cám ơn anh Lưu đã quan tâm, chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi.” Liễu Bội Mai lại cười: “Người đó từ nay về sau sẽ không còn xuất hiện ở Đông Khởi nữa.”
“Thật sao? Vậy thì tốt!” Người đàn ông trung niên gật đầu: “Thật sự là một tên không có mắt, dám nhắm đến địa bàn của cô, đầu óc của anh ta chắc là có vấn đề rồi!”
“Chậc chậc…” Liễu Bội Mai lại cười, rồi cầm ly rượu lên.
“Nào, tôi kính mọi người một ly.

Tôi đã sắp xếp một nhóm người mẫu đến khuấy động bầu không khí, bọn họ có lẽ sắp đến rồi.
Mọi người tối nay nhất định không say không về!”
“Ha ha, cảm ơn chị Bội Mai, cạn ly!” Mọi người nâng ly và uống.
Ầm! Đúng lúc này, hai cánh cửa sắt của trang viên nổ tung như đậu phụ, sắt văng ra ngoài.

Những người đàn ông và phụ nữ ở gần cổng trang viên tái mặt đi vì sợ hãi, vội vã lùi ra sau.

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam chầm chậm bước vào.

Lúc này sắc mặt của Lăng Túc Nhiên đã thay đổi như khi ở khách sạn Vương Miện ngày hôm đó.