Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 65: Ngự Đường Tìm Đến Tận Cửa





“Còn không nói ra vị trí của Phán Quan, hôm nay mười người các ngươi đều đừng hòng thoát khỏi chỗ này được!”
Lúc này, người đàn ông trung niên ở một bên trầm giọng nói một câu.

“Hừ!” Một nam binh Cẩm Y hừ một tiếng đáp lại.

“Người của Ảnh Môn chí như sắt thép, chỉ có chết vì chiến, không có thói đào binh!
“Giết!” Nối tiếp lời nói vừa dứt của anh ta, tất cả chín nam binh Cẩm Y đều hô to, ý chí chiến đấu lại một lần nữa dâng lên.

Vút! Vút! Vút!
Loan đao Lãnh Nguyệt vung trong không trung bắn ra vô số ánh lạnh tập kích về phía đối phương, ý chí chiến đấu ngập trời.

Choang! Choang! Choang!
Đám nam nữ cường tráng ở phía đối diện bị luồng khí thế này ép cho lùi về sau không ngừng, trên thân mấy người còn bị cắt ra mấy vệt máu, khí thế cũng theo đó mà tàn tạ hẳn đi.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để tôi xem mấy người còn có thể chịu được đến bao giờ!”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên trầm xuống, giơ tay xông ra, đồng thời tung ra từng đợt kình phong vô cùng cuồng bạo, trong không trung vang lên một trận nổ ầm.

Bùm! Bùm! Bùm!

Thân thủ của người đàn ông trung niên phải cao hơn nam binh Cẩm Y mấy cấp, dưới đòn tấn công của ông ta, ba bốn người bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.

Sau khi nặng nề ngã lăn xuống đất, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Thế nhưng tất cả mọi người đều không dừng lại một chút nào, xoay người một cái lại đứng lên, sau đó đảo cổ tay, một lần nữa nhấc đao lên tấn công.

“Sự nhẫn lại của tôi có giới hạn, nếu như mấy người còn cố chấp mê bất ngộ, đừng trách tôi không khách khí!” Người đàn ông tức giận hét lên.

“Nói nhảm vừa thôi, muốn giết thì giết, không dám giết thì cút ngay cho rảnh!” Nam binh Cẩm Y lúc trước nâng đao lên, sau khi cắt một đường tóe máu trên eo đối thủ liền lớn tiếng đáp lại.

“Đúng là muốn chết! Cậu cho rằng tôi không dám giết mấy người Ảnh Môn các người à?” Lửa giận của người đàn ông trung niên bị đối phương khơi lên.

Ầm!
Sau khi nói xong, một luồng khí tức càng mạnh mẽ hơn bắn ra từ trên người ông ta, khí thế cấp Chiến Tướng lộ ra không hề nghi ngại.

Vùn vụt!
Ngay sau đó, thân hình quỷ dị vọt về phía nam binh Cẩm Y, một chưởng với khí thế sấm rung chớp giật quét ngang mà ra.

“Tôi liều mạng với ông!” Nam binh Cẩm Y phẫn nộ gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ tươi, huy động toàn bộ công lực, cầm đao bước lên đón.

Chỉ có điều cảnh giới tu vi chênh lệch của hai người quá lớn, thế tấn công của nam binh Cẩm Y nháy mắt bị phá giải mất, sau đó bị chưởng phong của đối phương hất bay lên không trung.

Phụt! Sau khi bay ra xa khoảng hơn mười mét, ngã huỵch mạnh xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, co quắp trên mặt đất không còn một chút sức chiến đấu.

“Bây giờ cậu còn mạnh miệng được nữa không?” Người đàn ông trung niên cười lạnh nói.

“Có bản lĩnh thì ông cứ giết tôi đi!” Nam binh Cẩm Y lại hộc ra một ngụm máu tươi rồi lạnh giọng trả lời.

“Không biết sống chết.

Nếu đã muốn chết, vậy để tôi cho cậu như ý!” Người đàn ông trung niên tức giận mở miệng, luồng sát khí tràn ngập.

“Nếu ông dám động thêm một chút nữa thì cái mạng của ông tôi cũng thu luôn đấy!” Đúng vào lúc này, một giọng nói cực lạnh lùng vang lên.

Sau đó liền nhìn thấy Phán Quan mang theo khuôn mặt tràn đầy tức giận bước đến, hơn nữa còn có mười nam binh Cẩm Y theo sát phía sau.

“Đáng chết!” Mười binh sĩ sau khi nhìn thấy bộ dạng của đồng đội đều giận dữ hét lên, thân thể nhanh chóng vọt vào vòng chiến.


“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Người đàn ông trung niên nhìn Phán Quan, trầm giọng nói.

“Ông có từng nghĩ đến kết cục của việc làm như thế này chưa?” Phán Quan bước đến trước mặt đối phương.

“Hừ!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh đáp lời.

“Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.

Cậu giết chết người của Ngự Đường chúng tôi, lẽ nào không biết hậu quả của việc làm như thế hay sao?”
“Hôm nay tôi đến đây chính là để nghe xem, cậu định nói chuyện thế nào với Ngự Đường chúng tôi!”
Buổi sáng hôm nay ông ta biết được chuyện của Triệu Minh Kiệt, biết là do người của Ảnh Môn làm liền bùng lên lửa giận.

Triệu Minh Kiệt là một thuộc hạ mà ông ta vô cùng hài lòng, thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã đạt đến cấp độ Chiến Sư rồi.

Dưới con mắt của ông ta, thành tựu của Triệu Minh Kiệt chắc chắc sẽ còn hơn cả ông.

Vốn dĩ ông ta còn nghĩ để một thời gian nữa cấn nhắc Triệu Minh Kiệt vào danh sách tinh anh của Ngự Đường, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Nhưng vậy mà lại bị giết như thế!
Mặc dù ông ta biết dưới tình huống bình thường Ảnh Môn sẽ không lạm sát người vô tội, có ý giết chết Triệu Minh Kiệt khẳng định là có lý do đầy đủ.

Nhưng bất kể có nói thế nào, Triệu Minh Kiệt vẫn là người của Ngự Đường, còn đến lượt Ảnh Môn ra tay dạy dỗ sao!
“Ông chính là thằng đần!” Phán Quan tiếp tục lạnh giọng nói: “Ảnh Môn làm việc, từ bao giờ phải nói chuyện với Ngự Đường các ông?”
“Ngự Đường các ông Lĩnhg quản người dưới trướng, mặc người làm liều, vậy thì để Ảnh Môn tôi thay ông quản!”
“Cậu thật sự muốn dấy lên chiến tranh giữa Ảnh Môn và Ngự Đường?” La Chí Tu nhíu chặt lông mày, trên người ngập tràn ý lạnh.

Ngự Đường và Ảnh Môn coi như hai vũ khí quan trọng của quốc gia, thực lực chỉnh thể không phân cao thấp.

Nếu như thật sự nảy ra chiến tranh thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!
Đây cũng là chỗ dựa để ông ta dám đem người đến Ảnh Môn đòi một câu trả lời thuyết phục!
“Chỉ dựa vào ông?” Phán Quan rất coi thường nhìn ông ta một lượt: “Không phải tôi xem thường ông, nhưng một một Đốc Chủ nhỏ bé như ông còn lâu mới đáng!”
“Đừng nói là ông, kể cả Bang chủ phía trên ông hay Vực chủ đến đây cũng không đáng để mắt như nhau mà thôi!”
Các cấp bậc chính của Ngự Đường phân ra Đường chủ, Vực chủ, Bang chủ, Đốc chủ, Chấp sự, Cán sự.

Đường chủ quản lý tất cả mọi chuyện trong Ngự Đường, dưới Đường chủ có năm Vực chủ lớn, phân chia quản lý năm khu vực lớn trên toàn cầu.


Bang chủ đứng dưới Vực chủ, quản lí một thành phố, dưới Bang chủ là Đốc chủ chủ yếu phụ trách giám sát Chấp sự và Cán sự.

“Đúng là ngông cuồng!” La Chí Tu hít sâu một hơi sau đó thấp giọng nói: “Nếu đã như thế, vậy thì để tôi lĩnh giáo chiêu thức của một trong năm thanh kiếm sắc của Ảnh Môn đi!”
“Ngu dốt!” Phán Quan hừ lạnh nói: “Nếu như ông có thể chống đỡ dưới tay tôi một hiệp, vậy thì tôi cho ông một mạng!”
“Ngông cuồng!” La Chí Tu trầm giọng quát một câu, nháy mắt khí thế quanh người tăng vọt, khí tức của Chiến Tướng Sơ Thành ào ra không hề e ngại.

Vun vút!
Một giây sau, một tàn ảnh bắn về phía Phán Quan, đồng thời vung tay lên ném ra từng đợt kình phong cuồng bạo, cuốn lên một trận gió xé, khí thế kinh người.

“Vừa mới đạt được cấp Chiến Tướng đã dám ở đây hô to gọi nhỏ.

Người Ngự Đường các người đều là loại không biết trời cao đất dày như thế à?” Đối mặt với đòn tấn công toàn lực của La Chí Tu, Phán Quan bình thản nói chuyện.

Bùm!
Đợi đến khi đòn tấn công của đối phương sắp đến trước mặt, Phán Quan vừa xoay cổ tay một cái, loan đao Lãnh Nguyệt chém ra một tia sáng lạnh, tia sáng kia nhanh như chớp ập đến tấn công đối phương.

Hự!
Đao mang mang theo khí thế dễ như đẽo gỗ mục sau khi đánh tan chiêu thức của La Chí Tu, trực tiếp để lại một miệng vết thương ộc máu trên ngực đối phương, máu tươi không ngừng ào ra.

Phán Quan chỉ cần hơi dùng lực một chút thì bây giờ La Chí Tu đã thành người chết rồi!
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
La Chí Tu đồng thời lùi về phía sau bảy tám bước, lớp xi măng dưới chân cũng nứt hết ra.

“Sao lại thế được!?” Sau khi La Chí Tu ổn định thân thể, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi vô tận, biểu cảm không thể nào tin được.

“Cấp Chiến Thần? Cậu… cậu thế mà đã đột phá đến cấp Chiến Thần rồi?”
“Nói ông là thằng ngu ông còn không thừa nhận!” Phán Quan bình thản cất lời.

“Năm thanh đao sắc của Ảnh Môn, nếu ngay cả cấp Chiến Thần mà cũng chưa đột phá được thì thật sự khiến người ta cười rơi cả răng!”