Hoàng Hậu sai người đi xem, một lúc sau thì nói: "Bệ hạ, là Lục công chúa và Thất công chúa cãi nhau."
"Vì sao cãi nhau?"
"Vì tranh Cửu hoàng tử."
Long Khánh đế nhướng mày.
Hoàng Hậu giải thích nói: "Thất công chúa nói Cửu hoàng tử là đệ đệ của mình nàng, Lục công chúa nói Cửu hoàng tử cũng là đệ đệ của nàng."
Long Khánh đế khó hiểu hỏi: "Cửu hoàng tử đã làm cái gì à?"
Hoàng Hậu cười nói: "Cửu hoàng tử chỉ là một hài tử mới đầy tháng, có thể làm gì? Đơn giản chính là Cửu hoàng tử lớn lên đẹp, khiến cả hai công chúa đều thích, cho nên mới tranh giành nhau."
Long Khánh đế nhìn Ôn Thanh Lan đang ngồi ở góc xa, cả người được ánh đèn dầu bao phủ, là cho nhan sắc trở nên phá lệ ôn nhu, giống như tiên tử từ Thiên cung hạ phàm. Cửu hoàng tử nhất định cũng sẽ vô cùng tuấn mỹ, hắn đột nhiên cảm thất vừa rồi nên nhìn Cửu hoàng tử một chút.
Lúc còn đang cảm thấy hội hận, Lục Khánh đế nghe được Thất công chúa và Lục công chúa cãi nhau có chút dữ dội.
Chủ trương của hắn từ trước đến nay đều là để bọn nhỏ tự giải quyết, phi tần và các cung nhân không dễ dàng can thiệp, nhưng Lục công chúa và Thất công chúa hoàn toàn không có ý định dừng lại, đến nỗi sắp đánh nhau một trận, vì thế nói: "Hoàng Hậu, phái người đi nhìn một chút, đừng để bị thương lẫn nhau."
"Vâng."
Hoàng Hậu phái ngời đến chỗ Bùi Vân.
Mà Bùi Vân lại đang nằm trong lòng ngực của Ôn Thanh Lan nhìn Thất công chúa, lại nhìn Lục công chúa. Cậu vốn lớn lên ở cô nhi viện, sau này khi đã có công việc, cậu cũng hay trở lại cô nhi viện để giúp đỡ mọi người. Hiển nhiên cậu rất hiểu tính tình của trẻ con, biết được Thất công chúa rất tốt, mà Lục công chúa cũng là hài tử có thể mượn sức.
Không biết mẫu phi của Lục công chúa là phi tần nào.
Mặc kệ, dù sao Lục công chúa cũng vẫn đáng yêu.
Vì thế cậu vươn tay nhỏ nhiều thiỵ kéo tay nhỏ của Lục công chúa.
Lục công chúa ngừng nói chuyện.
Thất công chúa ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Bùi Vân, giống như không thể tin được chuyện trước mắt.
Bùi Vân ê ê a a giống như đang nói chuyện với Lục công chúa.
Lục công chúa hưng phấn không chịu được.
"Thất muội muội, ngươi xem! Cửu hoàng tử cũng là đệ đệ của ta!" Lục công chúa nói.
Thất công chúa nháy mắt nói không lên lời.
Lục công chúa kinh hỉ mà nói: "Đệ đệ kéo tay ta."
Thất công chúa không thể tin được mà nhìn chằm chằm Bùi Vân.
Lục công chúa cũng nhìn Bùi Vân nói: "Cửu đệ đệ lớn lên sẽ rất đẹp!"
Thất công chúa nhìn Lục công chúa, lại quay đầu nhìn Bùi Vân, bên tai là tiếng nói của Lục công chúa: "Cửu đệ đệ thích ta", nàng căn bản không có cách nào cãi lại. Đệ đệ của nàng, đệ đệ nàng yêu nhất lại thích người khác.
Nàng trong lòng bi thương, gục đầu vào vai Ôn Thanh Lan, "Oa" một tiếng bắt đầu khóc
Ôn Thanh Lan sửng sốt.
Lục công chúa ngẩn ngơ.
Các cung nhân lập tức sợ hãi, vội vàng đi lên dỗ.
Nghi tần đang xem biểu diễn cũng phải quay lại nhìn, thấy Thất công chúa đang gục mặt vào vai Ôn Thanh Lan khóc, nhưng âm thanh của màn biểu diễn quá lớn, nàng không nghe được tiếng khóc của Thất công chúa, chỉ nghĩ Thất công chúa đang chơi trốn tìm cùng Bùi Vân.
Nhưng cung nhân Hoàng Hậu phái tới lại nghe rõ ràng, chạy nhanh lên trấn an.
Thất công chúa ai cũng không để ý tới: "Đệ đệ không thích ta, ô ô ô."
Ôn Thanh Lan nhẹ giọng nói: "Thất công chúa, không phải, Cửu hoàng tử ——"
"Nhưng đúng là như vậy, ô ô ô, bản công chúa thật khổ sỏ, ô ô ô."
"Không khổ sở."
"Liền khổ sở, oa ô ô ô."
Mắt thấy không ai an ủi được Thất công chúa, chuyện này nháo càng lúc càng lớn, Ôn Thanh Lan và các cung nhân cũng không có biện pháp gì, sợ các công chúa nháo ra gì đó ngoài ý muốn, đang định đi bẩm báo Long Khánh đế, Hoàng Hậu và Nghi tần.
Đột nhiên, Thất công chúa dừng khóc.
Ôn Thanh Lan và đám cung nhân theo ánh mắt của Thất công chúa nhìn sang, thấy tay nhỏ đầy thịt của Bùi Vân đang nắm lấy tay của Thất công chúa.
Ôn Thanh Lan tuỳ thời nói: "Thất công chúa, nhìn kìa, đệ đệ có chuyện muốn nói với ngươi."
Thất công chúa trong mắt còn đọng những giọt nước mắt, cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi.
Bùi Vân "Ê a" một tiếng.
Thất công chúa khóc nức nở hỏi: "Ngươi làm gì đấy?" Đến đệ đệ cũng không thèm gọi.
Bùi Vân lại thuận thế ôm lấy cánh tay của Thất công chúa.
Thất công chúa tuy rằng khóc rất thương tâm, nhưng trong lòng nàng vẫn rất yêu đệ đệ.
Ngày thường đệ đệ không với được đồ chơi, nàng liền mang tới cho đệ đệ xem, luôn nguyện ý chiều đệ đẹ. Hiện tại đệ đệ có điều muốn nói mà kéo tay nàng, nàng cũng theo thói quen mà cúi đầu, hỏi một câu: "Ngươi làm gì nha?"
Tay Bùi Vân ôm lấy khuôn mặt bụ bẫm của Thất công chúa.
Thất công chúa đứng không vững, đầu lại cúi thấp thêm một chút.
Miệng nhỏ của Bùi Vân thơm thơm một cái lên mặt của Thất công chúa.
Thất công chúa thường xuyên thơm thơm đệ đệ, luôn bày tỏ thích đệ đệ. Nay đệ đệ thơm thơm nàng,nàng lập tức hiểu ý của đệ đệ, ngồi dậy, nhìn Bùi Vân hỏi: "Đệ đệ, đệ thích tỷ tỷ nhất đúng không, có phải không?"
Bùi Vân "Ê a" một tiếng, tỏ vẻ là, tuy rằng tiểu hài tử ai cũng đáng yêu, nhưng Thất công chúa trong lòng cậu là đáng yêu nhất.
"Thật vậy chăng?"
"Ê a!"
Nàng vốn là một hài tử đơn thuần, thiện lương, chỉ là thỉnh thoảng có chút tuỳ hứng, thích gì đều sẽ nói thẳng ra, thương đệ đệ cũng là thật lòng, cái gì cũng nguyện ý chia sẻ với đệ đệ.
Chỉ cần đệ đệ yêu mình nhất là được.
Nàng lau đi nước mắt ở trên mặt, một vài giọt vẫn còn dính trên lông mi, quay đầu nhìn về phía Lục công chúa, kiêu ngạo mà nói: "Xem, đệ đệ thích nhất ta!"
Lục công chúa nhìn thấy thân hình nho nhỏ của Bùi Vân đang ôm lấy Thất công chúa, hiểu được rằng Cửu hoàng tử thật sự thích Thất công chúa nhất, mặc dù trong lòng ganh tỵ vô cùng nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Thất công chúa lại nói: "Nhưng mà, ta cho phép ngươi chơi cùng với đệ đệ của ta."
Lục công chúa kinh ngạc nhìn Thất công chúa: "Thật sao?"
Thất công chúa tự tin mà bổ sung nói: "Dù sao đệ đệ của ta vẫn thích ta nhất."
" Ta và Cửu đệ đệ chơi với nhau, ngươi sẽ không khóc chứ?" Lục công chúa hỏi.
Nàng cùng Thất công chúa đều là hài tử của Long Khánh đế, nhưng không thể giống Thất công chúa được sủng ái có thể nói khóc liền khóc. Nàng còn sợ chọc khóc Thất công chúa, phụ vương sẽ quở trách mẫu phi.
Ngày thường nàng đều trốn không chơi với Thất công chúa, hiện tại Thất công chúa nói cho nàng chơi với Cửu đệ đệ, nàng vừa vui vừa lo Thất công chúa sẽ khóc.
Thất công chúa gật đầu: "Không khóc!"
"Ngươi sẽ không mách mẫu phi và phụ vương sao?" Lục công chúa lại hỏi.
Thất công chúa vỗ bộ ngực: "Ta sẽ không mách đâu!"
Lục công chúa vui vẻ nói: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi với Cửu đệ đệ."
Thất công chúa chém đinh chặt sắt nói: "Được!"
Tiểu hài tử chính là đơn giản như vậy,
Một khắc trước có thể trù nhau ngã ngựa, một khắc sau liền có thể vui vẻ mặc chung một cái quần.
Bùi Vân đã quen với tính tình đơn giản của tiểu hài tử.
Nhưng các cung nhân lại không quen, kinh ngạc nhìn Lục công chúa và Thất công chúa từ thù thành bạn, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Bùi Vân.
Cung nhân Hoàng Hậu phái tới cũng kinh ngạc vô cùng, vội trở về bẩm báo Hoàng Hậu và Long Khánh đế chuyện vừa phát sinh.
Hoàng Hậu kinh ngạc: "Nói cách khác, là Cửu hoàng tử khuyên giải hai công chúa?"
Cung nhân nói: "Đúng vậy, Cửu hoàng tử ôm khuôn mặt nhỏ của Thất công chúa hôn một cái, Thất công chúa liền không khóc, cùng Lục công chúa trở thành bạn tốt."
Hoàng Hậu nghe vậy nhìn về phía Long Khánh đế, chờ đợi chỉ thị.
Long Khánh đế cũng nghe được lời của cung nhân, hắn lúc nhỏ huynh đệ tỷ muội chết non rất nhiều, khiến hiện tại hắn không có một ai ở bên, cho nên hẵn luôn coi trọng tình thân trong nhà, luôn là dạy dỗ bọn nhỏ tương thân tương ái.
Ngày thường cũng có chút hiệu quả.
Nhưng hắn biết Thất công chúa vẫn luôn không có ai chơi cùng, không ngờ Cửu hoàng tử vừa có thể giành được niềm yêu thích của Thất công chúa, vừa có thể lôi kéo Lục công chúa cùng chơi với mình.
Đây chính là thiên tính thuần lương của Cửu hoàng tử.
Hắn nhịn không được quay đầu định đi xem Cửu hoàng tử, kết quả Lục công chúa và Thất công chúa đem Cửu hoàng tử vây kín mít, hắn cái gì cũng không nhìn thất, càng cảm thấy hứng thú với Cửu hoàng tử.
Chợt nghĩ tới Cửu hoàng tử ca ca Lục hoàng tử, ánh mắt đổi đổi, ngữ khí trở nên lãnh đạm mà nói một câu: "Tốt, Hoàng Hậu, trong chút nữa nhớ thưởng cho mẫu phi bọn họ."
"Vâng, bệ hạ." Hoàng Hậu nói.
"Còn có ——" Long Khánh đế dừng một chút.
Hoàng Hậu chậm đợi Long Khánh đế lên tiếng.
Long Khánh đế nói: "Cửu hoàng tử hôm nay đầy tháng, ban thưởng thêm một phần cho Lan quý nhân."
Lan quý nhân thất sủng bao nhiêu năm thì cũng bấy nhiêu năm chưa nhận được ban thưởng, Hoàng Hậu trong khoảng thời gian ngắn không biết ban thưởng cái gì, hỏi: "Bệ hạ, nên ban thưởng Lan quý nhân cái gì đây?"
Long Khánh đế nói: "Ngươi tự xem làm đi."
"Vâng." Hoàng Hậu trong lòng nhảy số.
Bên này Bùi Vân nhìn Lục công chúa, Thất công chúa chơi nhạc.
Trong chốc lát liền mệt ngủ rồi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chờ cậu tỉnh lại, đã trở lại Lưu Hà Các.
Ban thưởng của Long Khánh đế thật nhanh cũng tới.
Vật phẩm trang sức, vải vóc, đồ bổ, bạc đều có.
Ôn Thanh Lan đã lâu lắm rồi không có nhận được ban thưởng, cảm động vô cùng, đương nhiên, nàng không có ngu ngốc mà cho rằng đây là Long Khánh đế đột phát thiện tâm, nàng biết đây là công lao của tiểu nhi tử.
Nàng cảm tạ ân điểm của Long Khánh đế, liền ôm Bùi Vân thân mật mà nói: "Tiểu gia hỏa, con đúng là tiểu phúc tinh của mẫu phi."
Bùi Vân thầm nghĩ: "Đó là tất nhiên."
"Mẫu phi cảm ơn con."
Bùi Vân lại ở trong lòng nghĩ thầm: "Mụ mụ đừng khách khí, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt."
Ôn Thanh Lan sờ sờ mặt nhỏ của Bùi Vân sau đó tự mình thu thập vật phẩm trang sứclinh tinh. Sau khi tắm gội nàng liền nằm bên người Bùi Vân, cùng hài tử của mình kể chuyện xưa.
Bùi Vân trong lòng mụ mụ ngủ một giấc thật ngon. Ngày hôm sau cậu vừa mở mắt, mép giường đã có hai tiểu hài tử trắng trắng mềm mềm đang chờ.
"( Cửu) đệ đệ!" Lục công chúa Thất công chúa cùng nhau lớn tiếng mà kêu.
Tác giả có lời muốn nói: Luôn sợ viết không tốt, cho nên viết rất chậm _(:зゝ∠)_, đừng để ý ha, ta một ngày canh một.