Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 117





Trần Hạo Minh khó hiểu thu hồi chiêu thức, nhìn ông với ánh mắt dò hỏi.



- Lần này là bần tăng đã thua, lúc này bần tăng không thể dùng chiêu thức nào nữa nhưng tôn giả vẫn có thể xuất chiêu, điều ấy chứng tỏ là tôn giả đã vượt qua bần tăng rồi.



Thực sự là trong trận đấu này Trần Hạo Minh đã gần như kiệt sức, lại phải tung ra thần thông còn Bồ Đề Đạt Ma thì chỉ dùng mấy chiêu khá đơn giản, hầu hết là dùng lực lượng để phòng thủ, điều ấy chứng minh rằng ông đã nhường hắn rồi. Thực sự là ông cũng đã nghĩ đến chuyện duyên số, nếu ông cứ cố chấp đưa Thủy Linh Vũ về thì nàng ta có thể có dị tâm, cũng rất khó chuyên tâm tu hành, hơn nữa lại kết nghiệt duyên với Trần Hạo Minh, liệu điều đó có đáng hay không? Thôi thì ông cũng đành phó mặc cho duyên số, nếu thực sự là Thủy Linh Vũ có duyên với Phật gia thì qua thời gian, sớm muộn nàng cũng quay lại với bàn tay của phật mà thôi.



Trần Hạo Minh mừng rỡ, biết là Bồ Đề Đạt Ma coi như đã bỏ qua cho hắn lần này, còn việc có để lại ấn tượng xấu trong lòng Phật giáo hay không thì lúc này hắn không thể thay đổi được nữa rồi. Thôi thì việc tới đâu hay tới đó, coi như là hôm nay hắn bị họa vô đơn chí, đen tới tận mạng mà thôi.



- Tạ ơn Phật Tổ đã nương tay, tại hạ vô cùng cảm kích.



Nói xong, hắn phi thân đi trước xuống dưới chỗ của Thủy Linh Vũ, bây giờ phải nhanh chóng rời đi thôi, nếu còn dây dưa thêm thì ai mà biết được còn biến cố gì nữa chứ.



Thủy Linh Vũ bên dưới thấy hắn đã thắng thì vô cùng vui mừng, nàng vui là vì nàng vẫn còn nguyên tự do, còn có một phần nào đó là vì hắn không có sao, ít ra bên ngoài là như thế.




Trần Hạo Minh xuất hiện trước mặt nàng, nhưng chưa nói gì với nàng mà quay qua chắp tay với Nữ Oa nương nương:



- Đa tạ nương nương đã giúp đỡ tại hạ chăm lo cho thê tử, ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.



Nữ Oa nương nương mỉm cười, ý nói không có chuyện gì, Trần Hạo Minh cũng không nói thêm nữa, hắn giũ giũ ống tay áo, từ trong đó lòi ra một vật gì dài dài bé bằng con giun. Dần dần thì vật đó cũng lớn lên, hình thành một con thần long chân chính, tuy cảnh giới chỉ mới tiến lên chân tiên nhưng huyết mạch thần long đúng là chính tông, không hề pha tạp.



- Mau biến thành thiên mã mà ta đã dạy ngươi đi. - Trần Hạo Minh dõng dạc nói.



Thần long cung kính thưa vâng, sau đó thì thu mình lại dần dần biến đổi.



Hiện ra trước mắt của Thủy Linh Vũ là một con vật kỳ lạ, nó có hình dáng một con ngựa cao lớn, trên trán lại có một cái sừng, hai bên hông lại có một đôi cánh tỏa ra thất sắc hà quang dài cả trượng. Con vật có một cái bờm không phải là lông mao mà hình thành từ lửa màu xanh, khá giống với thứ lửa mà Trần Hạo Minh vừa dùng hình thành thần thông. Bốn chân của nó cũng phát ra ngọn lửa đỏ rực đang ánh lên từng tia lấp lánh như lân tinh vậy.



Con vật này gọi là Thiên Mã, hình tượng này Trần Hạo Minh từng thấy trong tưởng tượng của loài người thế giới hiện đại, có thật hay không thì hắn không biết nhưng hắn lại muốn mình cưỡi một con vật giống như vậy.



Ôm Thủy Linh Vũ đặt lên lưng ngựa, Trần Hạo Minh nhảy lên ngồi phía sau nàng, lần này Thủy Linh Vũ không phản kháng mà để yên cho hắn bế lên, dù sao thì nàng cũng quen mấy việc này rồi. Nàng chỉ hơi khó hiểu về việc hắn không tự phi thân mang nàng đi mà lại cưỡi thiên mã mà thôi.



Trần Hạo Minh ở phía sau chợt ghé cằm lên vai nàng, Thủy Linh Vũ có thể cảm nhận được môi của hắn gần như đã chạm vào tai mình, nàng thất kinh, tưởng tượng ra hàng loạt hành động đồi bại mà hắn có thể làm khi không có hai người vợ giám sát. Đang muốn phản kháng thì lại nghe thấy âm thanh yếu ớt của hắn vang bên tai.



- Ta mệt lắm, có thể phải ngủ mất vài ba ngày. Nàng có hai lựa chọn, một là chăm sóc cho ta, lúc tỉnh dậy thì… hì hì, ta sẽ yêu thương nàng vài ngày để báo đáp. Lựa chọn còn lại là bỏ đi, lúc đó thì ta sẽ tìm nàng về cho bằng được, sau đó thì yêu thương nàng cả đời để trừng phạt.



Một câu nói nửa đùa nửa thật, có chút lãng mạn, lại còn chút uy hiếp kiểu vô lại, Trần Hạo Minh nói xong thì lịm đi trên bờ vai của cô gái đang hoảng hốt tim đập thình thịch trước ngực mình.



Trần Hạo Minh rất mệt.



Đã lâu lắm rồi hắn mới phải nếm trải lại cái cảm giác kiệt sức như thế này. Kể cả khi hắn mới xuyên việt, lúc ấy hắn chỉ thấy thần hồn mình sắp tan nát chứ nếu bảo hắn liều mạng thì hắn vẫn có thừa khả năng.



Còn lúc này nếu có một đứa trẻ con đến ngồi lên đầu mình thì hắn cũng chẳng có sức mà phản kháng nữa, việc duy nhất hắn có thể làm là nằm im và … ngủ.



Tất nhiên là nếu bây giờ có kẻ ám toán hắn thì hắn cũng chẳng chết được, nhưng nếu bất hạnh gặp phải một Huyền Tiên thì việc bị phong ấn lại không thoát ra được cũng rất dễ xảy ra, có thể nói là tình trạng của hắn bây giờ cũng khá nguy hiểm.




Nhưng thật may mắn là bên cạnh hắn cũng có một Huyền Tiên chăm sóc. Mặc dù là trạng thái của nàng lúc này cũng không ổn định lắm, tim đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đảo đi đảo lại, thần sắc thì bối rối giống như không biết phải làm sao.



Chẳng là lúc nãy khi hắn lịm đi thì hai tay vẫn đang ôm chặt lấy eo Thủy Linh Vũ, đến lúc mà nàng muốn dừng lại để kiếm chỗ nghỉ thì hắn vẫn không buông ra. Giằng co một lúc, cả hai người ngã khỏi thiên mã rơi bịch xuống một cái thảm bằng lá cây ở giữa cánh rừng già.



Đến lúc này mà tên khốn kia vẫn ngủ li bì không biết trời trăng, hai tay vẫn ôm chặt lấy Thủy Linh Vũ như đang ôm lấy bảo vật vậy, nàng muốn dãy ra nhưng lại không được, điều động đến lực lượng để làm bật hắn ra thì nàng lại không nỡ, dù sao thì lúc nãy hắn chiến đấu đến kiệt sức cũng là vì nàng.



Suy nghĩ một lúc, Thủy Linh Vũ quyết định biến thân thành bản thể thủy kỳ lân của mình, nhưng mà nàng biến nhỏ lại chỉ còn bằng một con mèo nhỏ mà thôi, mục đích cũng là để thoát ra khỏi bàn tay hắn.



Nhưng mà tính huống lại như trêu ngươi, hình dáng “mèo nhỏ” cũng không giúp nàng thoát ra được, hai tay tên kia cứ như dây co dãn vậy, nàng nhỏ lại thì hắn cũng ôm chặt lại, nàng lớn lên thì vòng tay của hắn cũng rộng ra theo, nhưng lúc nào cũng vẫn ôm rất chặt Thủy Linh Vũ.



Lần này quyết định biến nhỏ lại thật nhanh, sau đó nhanh chóng luồn ra ngoài, Thủy Linh Vũ thầm nhủ như thế.



Quan sát mất một lúc, Thủy Linh Vũ lợi dụng lúc hắn vừa mới thở ra một hơi, cơ ngực co lại, nàng nhanh chóng biến thân thành “mèo nhỏ”, thấy tay của hắn cũng chưa kịp siết lại, nàng nhanh chóng vọt ra khỏi vòng vây, nhảy lên hướng mặt của Trần Hạo Minh.



- Bộp! - Thủy Linh Vũ khóc không ra nước mắt, cứ tưởng thoát ra được rồi nhưng hai tay tên kia lại bất ngờ vươn lên chộp vào vùng eo của nàng, cuối cùng thì nàng vẫn bị bắt lại.



Đang miên man suy nghĩ làm sao để thoát ra thì Trần Hạo Minh lại động đậy, kéo nàng sát lại phía hắn. Lúc này vị trí của nàng là ở ngang với mặt của hắn, bàn tay hắn cũng không kéo nàng xuống bụng mà kéo sát về khuôn mặt của mình. Lúc đầu Thủy Linh Vũ cũng không có phản ứng gì nhiều vì vẫn đang mải suy nghĩ, nhưng mà cảm giác nhột nhột đã kéo nàng trở về với thực tại.



Ách, tên khốn kia đang ngủ mà cũng không thành thật, hai tay của hắn đang để trên lưng nàng vuốt ve bộ “lông mèo” mượt mà, mặt thì áp sát vào dưới bụng của “chú mèo nhỏ”, vừa hít hít ngửi ngửi vừa cọ qua cọ lại và dần có xu hướng đi xuống bên dưới.



Dưới bụng là đan điền, dưới đan điền là… ách, hắn đã đến đan điền rồi… chờ đã nào…



Chú mèo nhỏ Thủy Linh Vũ dãy dụa trong tuyệt vọng, đến lúc mà địch sắp đánh phá được mục tiêu thì nàng chợt nhớ ra là mình vẫn có thể hóa thành hình người. Không thể chờ thêm nữa, nàng nhanh chóng biến thân để trở lại hình hài của Thủy tiên tử xinh đẹp.



Nhưng bi kịch của Thủy Linh Vũ mới chỉ bắt đầu, dù nàng có biến lại thì “vị trí tương quan” giữa tiểu phúc và mặt của Trần Hạo Minh vẫn không đổi, nàng biến trở lại thì đúng lúc hắn đi xuống phía dưới.



Lúc nãy vùng bụng của mèo cũng có một bộ lông rất mượt mà, nhưng cảm giác lúc này lại khá là khác biệt so với sự êm ái của bộ lông lúc nãy, ờ thì khác như thế nào thì mỗi người phải tự thử và cảm nhận thôi.




Thủy Linh Vũ không phải người phàm, thân thể của nàng là tiên thể, đã qua gột rửa của linh khí, không ngừng cải tạo theo thời gian nên trên người nàng lúc nào cũng có một mùi hương thoang thoảng êm dịu thấm vào lòng người. Một số chỗ đặc biệt trên người nàng còn có cả mùi hương đặc biệt, và bây giờ thì Trần Hạo Minh đang tiếp xúc với một chỗ như thế.



Trong đầu óc của Trần Hạo Minh bây giờ không có ý thức rõ ràng, hắn chỉ cảm nhận mọi thứ theo bản năng, thấy mùi thơm dễ chịu ấy, hắn không chịu nổi mà đưa lưỡi của mình ra liếm một cái và…, mùi vị có lẽ cũng không tệ.



Thân hình của Thủy Linh Vũ run bắn lên, sắc mặt ngày càng đỏ rực, nàng đẩy khuôn mặt của hắn ra rồi nhìn xuống với ánh mắt tức giận. Hôm nay đúng là một ngày đen đủi của nàng, lúc nãy biến trở thành con mèo nên quần áo tất nhiên là không còn ở trên người, lúc biến lại thì cơ thể đã ở một chỗ khác nên bây giờ nàng chẳng có gì bao bọc cả. Cũng may là lúc nãy đã thu lại thiên mã vào trong không gian sủng vật nếu không bây giờ nàng còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa.



….



Giằng co cả nửa ngày, Thủy Linh Vũ cuối cùng cũng thoát ra được khỏi đôi “ma chưởng” kia, đứng cách xa hắn cả vài trượng mà sắc mặt của nàng vẫn chưa bình phục lại được, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, Thủy Linh Vũ không cam lòng mà nhìn cái tên khốn nạn kia bằng ánh mắt hình đao kiếm, có dấu hiệu chuẩn bị giết người tới nơi.



Tức giận thì tức giận, nàng vẫn quyết định sẽ ở lại chăm sóc cho hắn, nàng cũng biết lúc này hắn đang ở vào tình trạng không có sức phản kháng, nếu để hắn ở giữa khu vực hoang vắng thế này thì ai mà biết được có người nào, con gì sẽ thấy được. Thủy Linh Vũ nàng tuy tức tối hắn làm chuyện xấu nhưng thực sự thì điều đó lại không làm nàng ghét Trần Hạo Minh. Trong tiềm thức của nàng thì việc ở lại chăm sóc cho một người đã quan tâm tới mình, chiến đấu vì mình là một việc đương nhiên và không cần phải suy nghĩ đắn đo vì bất cứ lý do gì.



Nhanh chóng lấy ra mấy thứ phù chú sơ cấp đơn giản, Thủy Linh Vũ thuần thục bày ra xung quanh một cái động ở gần đó một cái kết giới có tác dụng che dấu khí tức và chống người xâm nhập đơn giản. Kết giới này không phải quá lợi hại nhưng đó là do Thủy Linh Vũ bố trí thì chắc chắn có thể che mắt được tất cả những người có tu vi chưa đến kim tiên thượng giai, còn các kết giới che mắt được cả Huyền Tiên thì khá phức tạp, thời gian bây giờ không đủ để bày bố ra.



Bố trí xong, Thủy Linh Vũ ra ngoài đỡ Trần Hạo Minh vào trong động, sau đó thì lấy từ trong người ra một cái khăn nhỏ, thi pháp tụ ra một quả cầu nước bằng nắm tay, nàng làm ướt cái khăn rồi bắt đầu lau mặt cho hắn. Khuôn mặt của Trần Hạo Minh lúc này đã trở lại là của chính hắn, không phải là khuôn mặt của Khổ Trường nữa, điều đó cũng là do khi hắn kiệt sức thì pháp bảo Ức Biến không còn được năng lượng điều động, mất đi tác dụng ngụy trang và làm pháp bảo hộ thân.



Nhìn khuôn mặt bẩn thỉu vì bùn đất kia dần dần trở lại hình dạng anh tuấn quen thuộc, Thủy Linh Vũ chợt thấy cảm giác trong lòng thật kỳ lạ, có chút buồn cười, có chút tức giận, lại có chút trìu mến ôn nhu tỏa ra từ trong ánh mắt long lanh sâu thẳm.



Nàng không biết cảm giác của mình với cái tên này là gì nữa.



Bảo nàng ghét hắn, đúng là ban đầu nàng có cảm giác như vậy khi đứng bên hắn. Ghét hắn vì lần đầu tiên đã làm chuyện xấu với nàng, ghét hắn vì không tôn trọng nàng, cho nàng làm nha hoàn của hắn, ghét hắn vì hắn lưu manh vô lại và nhiều thứ khác để nàng có lý do mà ghét.



Cảm giác giống như một người bạn, cũng có, đó là lúc hắn cùng nàng đi làm một số việc. Lúc đó hắn không ra tay mà ở bên cạnh chỉ tay năm ngón, giống như một tên bạn đểu đứng bên cạnh lên mặt với nàng vậy, cảm giác lúc đó không có áp lực giống như nghe chỉ đạo của cấp trên, của chủ nhân mà chính là cảm giác "thấy đúng thì theo, thấy ngu ngu thì cười khinh bỉ" mà những người bạn có với nhau vậy. Những lúc ấy nàng cũng học tập được khá nhiều, hơn nữa lại thấy được một bản chất "giết người không có cảm giác" ở nơi hắn.