Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 125





- Mẹ kiếp, các ngươi để xuất hiện cá lọt lưới? Phế vật, một lũ phế vật.



Một bóng đen âm u đang ngồi trên ghế tràng kỷ, hắn tức giận hất đổ cả chén trà trên bàn, bàn tay cũng vỗ mạnh một chưởng làm cho cả cái bàn nát bấy ngay sau đó.



Bên dưới hắn có ba bóng đen khác, một trong số đó sở hữu ánh mắt cực kỳ âm độc, giờ phút này tuy ánh mắt đó cũng đang rất tức giận nhưng nhiều hơn là sự sợ sệt, rụt rè.



- Thưa đường chủ, cũng do tên đó quá giảo hoạt, lại dám lợi dụng lúc bọn đang lúc không chú ý âm thầm hi sinh lực lượng, bất chấp ma khí xâm nhập cơ thể để điều động chiêu thức tuyệt sát. Chúng thuộc hạ cũng chỉ vì bất cẩn nhất thời nên mới để hắn chạy thoát, xin đường chủ thứ tội.



- Thứ tội? Đồ phế vật, các ngươi có biết sự việc lần này quan trọng như thế nào không? Trước đó chính ngươi phái mấy tên phế vật đi thám thính rồi để quân tình báo bắt được, bổn tọa vẫn tin tưởng giao cho ngươi đi giải quyết chuyện này, không ngờ chính các ngươi cũng là một lũ phế vật? Ta nuôi các ngươi bao nhiêu năm có tác dụng gì?



Đường chủ lúc này giận không thể át, hắn không hề tiếc lời sỉ vả lũ thuộc hạ mà chính tay hắn đào tạo ra.



- Xin đường chủ bớt giận, tên đó dù thoát được cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, chắc gì đã có thể toàn mạng mà trở về. Mà cho dù trở về được thì chắc gì đã biết được bí mật của chúng ta.




Tên thuộc hạ đang cố gắng giảm nhẹ tội lỗi.



- Đồ ngu, ngươi tưởng ai cũng ngu như ngươi à? Ngươi biết được người đứng sau con cá lọt lưới là ai không? Là Trần tôn giả, chuyện của Độc Xà và Hôi Thử cường đạo đoàn đã làm cho ông ta chú ý, sau đó là Xà Đường gần như bị tận diệt. Ta không thể biết chắc chắn ông ta làm cách nào mà dò ra được Xà Đường, nhưng mà ta có thể đoán là sử dụng một cách rất đặc thù để moi được bí mật từ những người sống, thậm chí là sưu hồn thuật. Đừng có nghi ngờ chuyện đó, tuy rằng Ma môn chúng ta là mạnh nhất về việc thôn phệ linh hồn nhưng mấy thứ này thì hầu hết Huyền Tiên đều có thể làm được, chỉ là họ không làm mà thôi.



- Ý của đường chủ là… Trần tôn giả có thể tra ra chúng ta? Không thể nào? Cho dù là chính con cá lọt lưới đó cũng chưa chắc biết chúng ta là ai thì làm sao Trần tôn giả biết được? Theo thuộc hạ biết thì việc Xà Đường là tra ra từ một tên tù binh bắt được ở Độc Xà cường đạo đoàn, chính vì thế mà Trần Tôn giả mới biết được những bí mật trân người của tên tù binh đó.



Đường chủ thở dài chán nản, tên thuộc hạ của hắn sao mà ngu quá, nếu thực sự là Trần tôn giả dùng sưu hồn thuật thì chắc chắn có thể nhận ra bọn chúng từ các chiêu thức. Cho dù Trần tôn giả không biết thì Võ Phong lão tổ cũng biết, gần như là chắc chắn có thể tra ra được. Thế nhưng mấy tên thuộc hạ của hắn lại sợ tội, làm hỏng việc nhưng coi đó là chuyện nhỏ, không báo cho hắn biết. Cho đến hôm nay, hộ vệ bắt được hai tên mật thám rình rập xung quanh phủ, khi mà đường chủ dò hỏi những chuyện kỳ lạ trước đó mà bọn thuộc hạ chứng kiến thì ba tên này mới khai ra.



- Bây giờ… đường chủ bảo phải làm thế nào… bọn thuộc hạ chắc chắn sẽ làm theo.



Đường chủ tức giận nói:



- Làm thế nào? Các ngươi bảo bổn tọa làm thế nào? Bây giờ đã có người đến tận nhà dò thám, ngươi nghĩ là còn có thể không bại lộ hay sao? Biện pháp tốt nhất bây giờ là trốn được đi đâu thì trốn.



Đường chủ bây giờ cũng hết cách rồi, thật không ngờ hắn sáng suốt một đời mà lại bị hại bởi ba tên thủ hạ thân tín nhất. Từ ba năm trước, khi mà hắn biết được Xà Đường bị diệt thì đã tận lực giấu diếm bản thân và thế lực của mình, cho đến gần đây, khi mà hắn nhận được tin từ Ma Vương rằng Trần tôn giả chuẩn bị tham gia tiên chiến, có thể lơ là chuyện Đông Tiên quốc, dặn đường chủ chuẩn bị âm thầm bành trướng thế lực ra bên ngoài. Chỉ không ngờ giao việc cho ba tên này thì hết lần này đến lần khác làm bại lộ tin tức, hắn lúc này cảm thấy vô cùng tức giận, thêm cả cảm giác sợ hãi.



- Bây giờ các ngươi mau đi đi, trốn được bao xa thì trốn. Việc tránh nạn như thế này Ma môn chúng ta cũng làm nhiều rồi, khi nào tình hình lắng xuống thì chúng ta lại gây dựng lại, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.



Lời này đã lộ rõ phong cách của Ma môn, đó là trốn chui trốn nhủi, đặc biệt là Thử Đường thì lại càng thích trốn, bản tính của bọn chúng vốn là như vậy. Thực tế thì Ma môn chỉ cần thân phận để có thể hưởng thụ mà thôi, chứ nếu bảo bọn chúng bỏ hết đi mà có thể sống sót thì bọn chúng cũng không ngại ngần gì. Bởi vì, không còn cái gì hết thì bọn chúng vẫn có thể sống được với thực lực của mình.



Đúng lúc này thì một tiếng “bụp” vang lên giữa sân, một làn khói mờ mờ ảo ảo bốc lên, đằng sau đó dần dần xuất hiện ba bóng đen, một cái bóng khá cao lớn, hai cái còn lại thì lại mềm mại, thướt tha vô cùng. Cùng với đó là một giọng nói nhè nhè mang theo vẻ bỡn cợt vang lên:



- Chạy? Chạy đi đâu? Hạo Minh ca ca phong lưu tiêu sái đã đến đây thì các ngươi có chạy vào đất.



Người đến đúng là Trần Hạo Minh, hắn đã xác định được sự nghi ngờ phải được tập trung vào Mộ Dung gia, vì thế mà đã điều động rất nhiều người, chủ yếu là những người đã hành động ba năm trước, cũng có thêm một số cao thủ mới được Trần Hạo Minh chỉ điểm và tấn giai trong ba năm này, đương nhiên số lượng đó cũng không nhiều cho lắm.



- Ngươi là ai? - Đường chủ tuy đang mất bình tĩnh trong lòng nhưng vẫn cố gằn giọng hỏi.




Trần Hạo Minh còn chưa trả lời thì tên thuộc hạ nãy giờ sợ sệt đã gần như rít lên:



- Là ngươi! Ngươi… chính ngươi đã giết con trai ta.



Trần Hạo Minh sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại hiểu ra, hắn chỉ có một lần giết người Mộ Dung gia, đó là lần sát hại Mộ Dung Tùy trên lôi đài. Vậy là tên trước mặt chính là cha của tên Mộ Dung Tùy đó, Trần Hạo Minh không biết rằng ba năm trước tên này đã muốn liều mạng với hắn nhưng lại bị đường chủ mạnh mẽ cản lại, nếu không thì hắn đã sớm diệt sạch cả Mộ Dung gia từ trong trứng nước rồi.



Nhưng không sao, ngày hôm nay cũng chưa muộn, tiêu diệt Mộ Dung gia lúc này cũng là thích hợp nhất.



Bởi vì tình hình Đông Tiên quốc bây giờ đã vô cùng vững chắc, việc tiêu diệt một gia tộc như Mộ Dung gia chẳng mấy ảnh hưởng đến tình hình quốc gia cả. Nếu như trước đó Trần Hạo Minh mà nắm được đuôi của Mộ Dung gia thì cũng không biết phải thả bọn chúng đi hay là làm thịt bọn chúng mới tốt. Bây giờ thì tốt rồi, để cho chúng sống tốt ba năm rồi bây giờ mới bắt được đuôi, bọn chúng có muốn chạy cũng không được nữa.



Tên thủ hạ kia gần như điên dại lao thẳng về phía Trần Hạo Minh, Trần Hạo Minh không thèm để ý, chỉ phẩy tay một cái như đuổi ruồi, tên kia cũng chỉ mới có tu vi chân tiên trung giai, vừa mới bước vào ma đạo thì làm sao mà đủ trình làm hắn để ý được. Chỉ một cái phất tay như thế mà tên kia đã bay ngược trở lại, thân thể dính chặt vào cây cột nhà khắc hình rồng, dần dần từ khóe miệng hắn chảy ra một dòng máu đỏ sậm, có vẻ giống như một thứ máu độc hại vậy.



Trần Hạo Minh lui lại, quay sang nói với Huyền Cầm:



- Nàng thấy chứ, đây là Ma môn, là cái lũ vô nhân tính đứng sau mấy cường đạo đoàn hồi trước. Gia tộc của bọn chúng cũng không tốt đẹp gì, việc giết người đổ tội cũng làm không ít, bây giờ nàng cứ thỏa thích mà giết, khỏi phải áy náy.



Nói xong, Trần Hạo Minh hôn lên má nàng một cái, đưa tay vỗ vỗ vào bộ mông tròn căng của nàng làm cho Huyền Cầm xấu hổ đỏ mặt. Nàng ngay lập tức phi thân vào cuộc chiến để thoát khỏi cái tên “tà ác” đang chiếm tiện nghi của nàng này.



Huyền Cầm đi rồi, Trần Hạo Minh quay sang nói với cô gái yểu điệu còn lại:



- Linh Vũ ngoan, Linh Vũ tỷ tỷ, tên đường chủ kia giành cho nàng đó, đi xử lý hắn đi, Huyền Cầm chưa chắc đã xử lý được hắn đâu.



Nói xong hắn cũng rất “công bằng” hôn Thủy Linh Vũ một cái, nàng giận dỗi lườm hắn một lần rồi hừ nhẹ, phi thân đi giải quyết tên đường chủ kia.



Cuộc chiến này thực sự chỉ là một cuộc đồ sát không hơn không kém. Một đường của Ma môn không hề có một Huyền Tiên nào, chỉ có hai Kim tiên chính là Đường Chủ và một tên trưởng lão. Đường chủ lúc này đang bị Thủy Linh Vũ chèn ép cho không còn đường thở, còn tên trưởng lão kia lại bị ba vị lão tổ vây công, đặc biệt Võ Phong lão tổ vô cùng căm phẫn công kích chẳng hề lưu tình làm cho hắn chống đỡ vô cùng chật vật.



Trần Hạo Minh đứng bên cạnh quan sát cả cuộc chiến một cách bình thản. Ma môn không mạnh, tiêu diệt chúng không phải chuyện khó nhưng bực ở chỗ là chúng trốn rất giỏi, rất nhiều người không biết làm cách nào mà tóm được chúng. Nếu không phải Trần Hạo Minh dùng sưu hồn thuật, hơn nữa lần này bọn chúng cũng ngu ngốc làm hỏng việc thì cũng còn lâu mới biết được chúng là ai. Rất tiếc là các thánh nhân khác cấm môn nhân dùng sưu hồn thuật vì cho rằng thứ đó quá tà ác, gây nghiệt quả mạnh mẽ cho giáo phái mình nên bao lâu mà không có cách gì túm đuôi Ma môn cả.




Không mất bao lâu sau, Ma môn đã gần như bị tận diệt, tên đường chủ lúc này như một con chó rách nát nằm bẹp dưới chân Trần Hạo Minh. Cái bộ dáng hung ác chửi thuộc hạ lúc nãy của hắn bây giờ đã không còn, chỉ còn lại chút gì đó không cam lòng trong đáy mắt.



Hừ nhẹ một tiếng, Trần Hạo Minh không thèm hỏi một câu, đặt tay lên đầu đường chủ và bắt đầu hấp thu ký ức của hắn. Nhưng làm cho Trần Hạo Minh thất vọng là trong phần ký ức kia không có thông tin gì giá trị cả. Hắn chỉ biết đường chủ từ gần năm trăm năm trước đã gặp được một cường giả trong lúc gặp nạn, được hắn cứu giúp, thu nhận. Dần dần đi theo hắn vào ma đạo, thành ma và trở về tranh đoạt chức gia chủ với anh em, làm cho Mộ Dung gia dần dần biến thành Thử Đường như bây giờ.



Trong ký ức đó, Trần Hạo Minh cũng không thấy bộ dáng của Ma Vương, hắn chỉ biết được lần này Ma Vương muốn lợi dụng thời cơ để bành trướng thế lực ở khắp các nước, hắn muốn dùng thời cơ này cho người trà trộn vào các thế lực từ lớn tới nhỏ trong các quốc gia, từ đó mà nắm được nhiều thứ quan trọng trong tay.



Hai cô gái cũng đã trở về từ trong chiến đấu, Huyền Cầm đã lâu không ra tay nên không quen lắm, cũng may đối thủ của nàng chỉ là mấy chân tiên nên mới dễ dàng đối địch. Lúc này Thủy Linh Vũ đang dạy nàng cách tiêu trừ sát khí trên người, tránh bị sát khí kéo thiên kiếp mạnh mẽ hơn đến trên người mình.



Trần Hạo Minh ngẩng đầu lên, chưa kịp hỏi han các nàng thì đã có bốn thân hình nhỏ bé chạy lại bên người hắn, một thân hình nhỏ nhắn hưng phấn nhảy thẳng vào lòng hắn hưng phấn nói:



- Sư phụ, hôm nay con đã giết được hai tên. Hai tên kia thật xấu, thế mà cũng dám nhìn con bằng ánh mắt đói khát, không thể chấp nhận được.



Trần Hạo Minh cười khổ, con bé Tiểu Miêu này không biết từ lúc nào lại cứ thích nhào vào lòng hắn, mà trong bốn đứa thì con bé này cũng là đứa hung hăng nhất, đây là lần đâu tiên Trần Hạo Minh dẫn bốn đứa đi giết người mà con bé này cứ coi như là giết gà vậy.



- Muội muội, mau rời khỏi người sư phụ đi, như thế không hay đâu!



Tiểu Nga lại có vẻ giữ ý hơn muội muội rất nhiều, nhưng đổi lại cho cô bé lại là một cái chu môi đầy bất mãn:



- Tỷ thì biết cái gì? Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Muội làm nũng cha mình mà cũng không được à?



Trần Hạo Minh không nói nữa, quay mặt nhìn lại hai đứa bé trai. Trịnh Bảo Long thì vẫn vậy, tỏ ra bình tĩnh và chững chạc nhưng Bảo Vũ thì không như thế. Sắc mặt của nó tái nhợt, hai mắt có vẻ đờ đẫn, vừa đi vừa giơ hai bàn tay lên mà lẩm bẩm:



- Ta… giết người… giết… người…