"Là Lăng Chi thật sao..?" Khương Uyển Ngưng thảng thốt, không tin nổi vào những gì mà Triệu Hoằng nói.
Triệu Hoằng hiếm hoi để lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn bạo trước mặt nàng: "Con tiện tỳ đó đeo túi thơm có chứa xạ có chứa hương bên trong, quả thực to gan lớn mật.A Ngưng đừng lo, phu quân sẽ bắt nó đền tội."
Lăng Chi với nàng trước giờ thành thực một lòng, kiếp trước còn tuấn tang theo chủ, sự việc xảy ra như này nháy mắt khiến Khương Uyển Ngưng bị doạ đến khiếp sợ, đôi môi tái nhợt khế mấp máy.
"Có khi nào là... do ai đó mượn tay Lăng Chi hại thiếp không?"
Nàng thực không tin sống lại một đời rồi còn có thể khù khờ đến nỗi ai thật lòng với mình cũng không biết.
Triệu Hoằng cũng có nghĩ tới trường hợp này, Lăng Chi giống với thê tử của chàng, hành sự bất cần ngốc nghếch, có điều chàng vẫn lo rằng cô ta đã thật sự bội tín, vậy thì phải hành xử nghiêm khác quyết liệt ngay từ đầu, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Tốt nhất phải khiến Khương Uyển Ngưng đau lòng thật sâu, ghi nhớ bài học này cho kĩ, sau này sẽ biết chọn người để thân cận.
Chàng trái lương tâm trả lời.
"Khả năng không lớn, nha đầu này so với nàng thông minh hơn, nàng càng thân ai thì càng dễ tin tưởng người đó, khó tránh có lúc sẽ bị lợi dụng."
Nghe Triệu Hoằng nói, nước mắt của Khương Uyển Ngưng dâng đầy lên, nàng bất an chui vào vòng tay của chàng: "Phu quân ơi, là do thiếp quá ngốc ạ? Bị lừa có khi thiếp cũng không biết mà tránh í...".
Triệu Hoằng thương yêu hôn lên mi mắt của nàng, nhưng giọng điệu vẫn không hề nhún nhường: "Phải, phu quân đã nói A Ngưng chỉ cần tin tưởng phu quân thôi mà."
"Nhưng phu quân có lúc bận bịu mà, thiếp phải kiếm ai để chơi cùng chứ.."
Triệu Hoằng hơi nghẹn lại, quả thật bây giờ chàng cũng đang bận rộn chuyện triểu chính, nếu ở tình huống bắt buộc thì có khi còn phải đi chinh chiến nơi xa, không thể hứa chắc sẽ sớm tối bầu bạn với thê tử như người khác.
Nhưng với tình hình trước mắt, chàng chẳng tin nổi ai hết, bất kì ai tiếp cận thê tử đều gióng lên trong đầu Triệu Hoằng một hồi chuông cảnh báo.
Mà Khương Uyển Ngưng thật ra cũng không hề quan tâm đến câu trả lời của Triệu Hoằng lắm, nàng cũng biết vẫn đề này khó mà đáp ứng được.
Nàng bây giờ đang ở vị trí khiến đám người có ý hãm hại Tĩnh vương phải để tâm tới, bị hại cũng không phải chuyện khó đoán, nhưng chuyện làm nàng khó chấp nhận nhất chính là bị người thân cận mình hãm hại.
Cảm giác bị phản bội đó giống như thời khắc nàng chết đi ở kiếp trước, chứng kiến thứ muội mình thật lòng thương yều ép bản thân tới cửa tử.
Niềm tin đã bị tổn thương sâu sắc một lần thì trái tim cũng đã bị găm vào một cái dằm, trở thành một vết sẹo trong trí nhớ, có chết đi sống lại cũng khó mà buông bỏ được.
Khương Uyển Ngưng dụi dụi mắt, nhưng nàng chỉ muốn có một người bạn tâm giao bình thường, chẳng lẽ một ước muốn nhỏ nhoi như vậy cũng không được sao?
Chỉ vì nàng là Tĩnh Vương phi?
Chỉ vì nàng là thê tử của Triệu Hoằng?
Khương Uyển Ngưng cũng không biết, nhưng nàng cảm thấy bản thân mình tội nghiệp ghê gớm.Nàng co người, đáng thương như một con mèo vừa bị dứt sữa mẹ, lẩm bà lẩm bẩm: "Đều tại thiếp gả cho chàng á."
Triệu Hoằng bị nàng tủi thân trách cứ cũng không cảm thấy tức giận hay tự ái gì, chỉ âu yếm vuốt ve gò má trắng ngần của thê tử, dịu giọng dỗ dành: "Ừm, đều tại ta."
Thấy Triệu Hoằng nhận lỗi dễ dàng như vậy, ngược lại khiến cho Khương Uyển Ngưng cảm thấy không hài lòng.Tại sao nàng nói gì chàng cũng nghe thế? Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mà chẳng có chính kiến gì cả.
"Thật ra cũng không phải tại chàng hết đâu phu quân..."
Triệu Hoằng thoáng cười, thê tử của chàng chính là kiểu người ngang ngược thế này đấy.
"Vậy ư? Thê tử nói gì thì người làm phu quân như ta sẽ nghe đó."
Khương Uyển Ngưng nghe chàng đáp như thế thì thoa mãn nheo mắt, hai cánh tay quấn lấy eo Triệu Hoằng, phu quân thật là tinh tường!
Triệu Hoằng nhìn con sâu nhỏ này tự mãn hếch hếch cắm, thoáng chốc nàng đã tự chọc cho bản thân vui trở lại, quên mất cả nỗi buồn tủi mất mát vừa rồi, thật là dễ dỗ.
Nhưng Triệu Hoằng không hề dễ tính như vậy, chàng có thể để thê tử ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình không chút xây xát thì cũng phải đảm bảo mình có một cái đầu đủ lạnh, không ngại những chuyện mưa máu gió tanh.
Chàng để Khương Uyển Ngưng ngủ say, bể nàng về giường nghỉ sau đó mới chậm rãi bước ra tiền sảnh.