Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng

Chương 32: Trừng Phạt (2)



Khương Hầu hằng còn đang bận bịu cùng Lâm thị triền miên, thấy có kẻ to gan gõ cửa phòng chính, ông ta mất hứng gắt lên.

"Ai? Dám phá giấc ngủ của bốn hầu?"

Triệu Thiết Chu cho gã hầu vừa đập cửa lui xuống, ngón tay vuốt trên thanh đao, lạnh lùng sẵng giọng: "Tĩnh Vương sai ta đến đây."

"Tĩnh, Tĩnh Vương?"

Triệu Thiết Chu hừ cười, nghe giọng khàn đặc của Vĩnh An Hầu thì cũng đoán được chuyện tốt mà ông ta đang làm rồi.

Hắn cũng chẳng thèm nhiều lời làm gì: "Vương gia truyền xuống trách tội, lệnh thiên kim của hầu gia - Khương Nhị tiểu thư dám phạm thượng hoàng thất, to gan dùng độc tính hãm hại Tĩnh Vương phi, khiến Vương gia đại nộ. Xét thấy lệnh thiên kim là thứ muội của Vương phi, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, Vương gia không muốn thấy cô ta ở Kinh thành nữa, hầu gia hãy liệu mà làm."

Khương Hầu bấy giờ mới lóc cóc chạy ra, gặp Triệu Thiết Chu đẳng đẳng sát khí, lại dẫn theo một đám gia binh cao lớn bệ vệ, ông ta trộm đồ mồ hôi lạnh, run giọng khuyên bảo.

"Ấy kìa, không biết Uyển Như đã làm khi khiến Vương gia hiểu lầm, thành ra cớ sự như ngày hôm nay? Xin Triệu quản sự hãy về truyền với Vương gia vài lời, ngày khác bồn hầu sẽ dẫn nó đến quý phủ tạ tội với ngài và Vương phi cho tốt."

Dù không biết Khương Uyển Như đã gây ra tội tình gì nhưng thân là cha con, ông ta vẫn muốn vớt vát chút ít, muốn bảo toàn cho cô ả.

Không vì gì khác, đơn giản vì trái tim đặt ở đâu thì lòng nóng ở đó thôi.

So với Khương Uyển Ngưng là đích nữ được Châu thị nâng niu chiều chuộng như châu bảo từ khi còn tấm bé, ông ta vì bị chính thê lạnh nhạt nên đâm ra lại chẳng mấy để tâm đến nàng, có phần thương yêu thứ nữ mềm mại yếu đuối hơn.

Đến lúc Khương Uyển Ngưng thành niên thì đã bị Châu thị nuôi dưỡng thành cái đứa ngang ngạnh bướng bỉnh, ông ta càng chán ghét chính thê bao nhiêu thì cũng chán ghét nàng bấy nhiêu, tất cả đồ tốt mà mình có được ông đều dành cho Lâm thị và Khương Uyển Như, mặc kệ bên ngoài người ta điều tiếng giềm pha, nói ông sủng thiếp diệt thê, thiên vị thứ nữ mà bất phân trắng đen với đích nữ của mình.



Chỉ đến năm Khương Uyển Ngưng mười lăm tuổi, đại ca của Trương Quý phi - cữu cữu của Tĩnh Vương vốn chẳng bao giờ để tâm tới một Vĩnh An Hầu có tiếng không có miếng như ông lại bất ngờ xưng huynh gọi đệ, có ý muốn làm thân.Ông ta còn đang không hiểu gì, lúc sau mới té ra, Trương Quý phi đã ưng đứa đích nữ mà mình ghét bỏ kia, có ý muốn thú nó làm chính phi cho dưỡng tử Rốt cuộc nuôi đứa con này mấy mươi năm mới có chút tác dụng, thanh thế Tĩnh Vương thì ngày càng lớn, ông ta đã có ý muốn ủng hộ chàng từ lầu nhưng lại bị đám thủ hạ của chàng chê bỏ vì không có tí thực quyền gì, bây giờ lại có cơ hội làm nhạc phụ, đè đầu cưỡi cổ lại hắn, có lý nào mà không nghe?

Thế là mặc kệ Chậu thị hết lòng ngăn cản, ông ta cùng Trương Quý phi thần tốc quyết định, trước lúc Tĩnh Vương đi bình định Tây Lương, nữ nhi này nhất định phải xuất giá, làm một sợi dây buộc chặt phủ Vĩnh An Hầu với Tĩnh Vương lại với nhau.

Quả nhiên ông ta đặt cược không sai, từ khi Khương Uyển Ngưng gả cho Tĩnh Vương thì được độc sủng, lại nắm được quyền quản gia, hoàng đế thậm chí còn có lời tán dương nàng không ngớt lời.Ông ta nhờ vậy cũng càng ngày càng được vẻ vang, những người trước kia gặp ông ta còn ghét bỏ ông dựa dẫm vinh quang nhà mẹ vợ và hư chức Vĩnh An Hầu, bây giờ lại mặt hồng tươi cười, rót rượu chung vui không khác gì tri kỷ, làm ông hả hê sướng dạ lắm.

Ấy thế mà Lâm thị ngày thường dịu dàng ân cần, hôm ấy bỗng dưng lại khóc lóc rơi lệ, ra vẻ oan ức ngang trái với ông ta.

"Hầu gia, chàng ghét bỏ thiếp và Uyển Như rồi phải không?"

Khương Hầu đương cơn say, lại bị những lời ton hót của đám tiểu quan tâng bốc cho lâng lâng cả đầu óc, đối với

Lâm thị cũng mất kiên nhẫn hơn ngày thường nhiều.

"Nói điên khùng gì thế?"

Lâm thị chấm chấm khoé mắt, tủi hổ kể lễ: "Từ ngày Hầu gia gả Đại tiểu thư đi, nàng ấy đem về vinh quang cho ngài, vốn ấy cũng là bồn phận của người làm con như nàng, nhưng thiếp thấy Hầu gia lại có vẻ xúc động lung

เล็ท."

"Đêm ngủ thiếp mới trộm nghĩ, bao năm qua Hầu gia thương xót thiếp và Uyển Như, nhưng thiếp và nó chưa làm được gì giúp cho Hầu gia như Đại tiểu thư cả.Hầu gia có ghét bỏ thì hãy ghét bỏ thiếp thôi, xin ngài đừng ghét bỏ

Uyển Như, chỉ tại thiếp danh phận thấp hèn, nên mới liên luy con của chúng ta, liên luy ngài thiếu người đỡ đần..."