Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng

Chương 6: Canh Ngủ



Trên dưới Tĩnh vương phủ sốt sình sịch theo.

Triệu Thiết Chu vội vàng cho người bẩm báo Trương Quý phi, còn thỉnh chỉ mượn thái y ra thăm khám.

Trương Quý phi biết tin thì cũng toát mồ hôi một trận.

Hoàng thượng hôm trước còn đặc biệt đến cung bà, chính miệng khen Khương Uyển Ngưng là một nàng dâu hiền đức.Vì chuyện nàng đã hiến phương thuốc trị bệnh dịch mùa kia nên còn được người coi như công thần mà đặc thưởng.

Hiện tại hoàng thượng đang coi trọng Khương Uyển Ngưng như vậy, bà đối với con dâu cũng càng ngày càng tốt hơn, ấy vậy mới qua mấy hôm đã bệnh rồi?

Trương Quý phi lập tức sai mama cận thân cùng hai thái y tới Tĩnh vương phủ túc trực, hạ lệnh không trị dứt thì không được hồi cung.

Khương Uyển Ngưng có thể nói là được kỳ trân dị bảo bồi dưỡng một phen, có điều bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như se tơ, nhất thời không sao bình phục lại ngay được.

Lúc Triệu Hoằng phong trần mệt mỏi về đến phủ, vẫn thấy nàng đang hôn hôn trầm trầm trên giường bệnh.

Hai mắt chàng đỏ ngầu vì mấy đêm thức trắng hồi kinh, dọc đường đã chết tới ba con ngựa nhưng vẫn không chịu dừng lại.

Giờ đây thấy nàng mong manh như một đoá hoa sắp vỡ, chàng mới nhận ra cả người đều đau đớn rã rời.

Thân ảnh cao lớn thoáng run rẩy.

Không ai thấy được nỗi khiếp sợ và hối hận tận cùng trong lòng chàng.

Ngày đó chàng phải xuất binh, Khương Uyển Ngưng còn giận dỗi trong phòng rất lâu, cuối cùng còn kêu chàng có giỏi thì đi đi.

Triệu Hoằng lúc đó còn cứng rắn mặc kệ, nhảy lên yên ngựa rồi rời phủ.

Nhưng giờ nghĩ lại, nàng được chiều chuộng từ nhỏ, kiêu kỳ một chút, cảnh vẻ một chút thì có sao đâu chứ?

Chàng bị nàng chán ghét cũng phải.

Đợi Triệu Thiết Chu sắp xếp ngựa xe xong mới hộc tốc chạy tới U Lan viện, Vương gia của hắn đã đen mặt như sắp phát nổ tới nơi.

Triệu Thiết Chu vội vàng đến bên cạnh chàng.Sát khí nồng đậm trên người Triệu Hoằng khiến hắn muốn lên tiếng trấn an cũng nói không liền mạch được.

“Vương, vương gia, thái y nói Vương phi đã qua cơn hung hiểm, chỉ cần chăm sóc ít ngày nữa sẽ khá lên thôi.”



Mây đen che phủ trên người chàng mới tan đi một chút.

Triệu Hoằng không đáp lại lời nào, chỉ chuyên tâm chăm chú ngắm nhìn dung nhan của Khương Uyển Ngưng.

Trước khi đi dù nàng vẫn đang “đơn phương chiến tranh lạnh” với chàng, chàng vẫn dặn phải ăn uống bồi bổ, chàng nhất định sẽ về kịp để đón Tết với nàng, nàng còn cao giọng đồng ý.

Bây giờ nhìn cặp má phúng phính như sắp lõm vào trong, chiếc cằm đã nhỏ xíu nay còn nhọn hoắt kia, Triệu Hoằng thật sự muốn nổi giận với nàng.

Tiểu lừa đảo này.

Chỉ giỏi làm khổ phu quân của nàng thôi.

Nhưng chàng cũng bực cả đám người hầu nữa.

Có một đứa bé mười sáu tuổi cũng không lo được.

Triệu Hoằng đanh giọng kêu Triệu Thiết Chu ra ngoài.

Chăm sóc thê tử chỉ có chàng là biết làm thôi.

Triệu Hoằng cũng làm lơ sự thật là bản thân vừa vượt ngàn dặm xa xôi hồi phủ, một bên giáp sắt quên cởi, một bên canh giữ bên giường Khương Uyển Ngưng cả đêm.

.

.

.

Tảng sáng, Triệu Hoằng phát hiện nàng cựa quậy một lát nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, sau đó còn mê sảng gọi loạn, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Chàng đoán nàng đã gặp ác mộng nên mới nhẹ lay nàng tỉnh lại.

“A Ngưng, nàng tỉnh lại đi.”

Khương Uyển Ngưng không có động tĩnh, chỉ là gương mặt ngày càng thống khổ như đang phải chịu đau đớn giày xéo rất kinh khủng --

Vẻ lạnh nhạt trên người Triệu Hoằng chuyển dần thành gấp gáp.

“A Ngưng, A Ngưng, tỉnh tỉnh.”



Hai mắt Khương Uyển Ngưng luận động không ngừng.

Đột ngột, nàng hổn hển la lên thất thanh.

“---- Hoằng lang!”

Triệu Hoằng chồm tới, bàn tay thô ráp trấn an hai bả vai run rẩy của nàng.Lồng ngực luôn bình ổn vững chãi của chàng lúc này phập phồng hơn cả lúc loạn trận.

“Ta ở đây.”

Khương Uyển Ngưng sau khi bừng tỉnh thì hai khoé mắt rơi lệ, nàng trân trân ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn vừa xuất hiện trong giấc mơ nay lại đang ở ngay trước mắt mình.

“Hoằng… lang.” Chàng không sao rồi? Vừa nãy nàng thấy rõ ràng là bị Thành vương dùng kiếm có độc chém vào bả vai mà?

Cảm giác “sống sót sau hoạn nạn” lập tức trào lên, từng giọt trân châu nóng bỏng rơi xuống tay Triệu Hoằng.

“Huhu, Hoằng lang, tại sao thiếp gọi mà chàng không nghe thấy, huhu, thiếp, híc, thiếp đã nói chàng, híc, chàng tránh đi mà… Huhuhu, sao giờ chàng mới về…”

Bao nhiêu sợ hãi cùng tủi thân mấy ngày qua đã tìm được chỗ để trút hết ra một lần, Khương Uyển Ngưng ngon trớn khóc một trận thật to.

Triệu Hoằng bây giờ rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng thấy giáp sắt trên người còn chưa cởi thì hai cánh tay vừa đưa ra lại lúng túng thu về.

Cuối cùng chỉ có bàn tay ấm nóng xoa nhẹ lên má nàng.

Khương Uyển Ngưng hoàn toàn không để ý tới gương mặt nhỏ non mịn đã bị tay chàng chà sát tới ửng đỏ, chỉ lo anh anh anh tấm tức.

Đến lúc khóc hơi mệt mệt rồi, nàng mới bắt đầu thấy ngại ngùng.

Nàng khóc thương tâm như vậy mà chàng cũng không dỗ lấy một câu, còn muốn người ta lấy cảm xúc ở đâu mà khóc tiếp đây hả.

Khương Uyển Ngưng chuyển sang thút tha thút thít hít hít mũi.

“Thiếp khóc, híc, chàng về, híc, lâu chưa?”

Triệu Hoằng vén gọn tóc mai đã xoã ra của nàng, thì thầm đáp lại.

“Tối qua.”