Chung Niệm Nguyệt cảm giác rằng nàng đã ở trong bóng tối một khoảng thời gian rất dài, ý thức dường như bị chia ra làm hai, một bên như bị đè nặng chìm vào bóng tối, một bên lại giống như đã rời khỏi thể xác bay xung quanh.
Cái cảm giác này không quá khó chịu nhưng nàng lại cảm giác được rằng bản thân nàng vẫn ở đây chưa thể trở về thế giới cũ.
Nàng cố gắng mở mắt nhưng như thế nào cũng không làm được.
Sau khi xuyên vào trong sách trải qua biết bao nhiêu thứ, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc nhưng họ lại không phải là cha mẹ thật sự của mình, những ủy khuất cùng buồn phiền dường như hòa quyện lại làm một...
Bây giờ đã là giờ Sửu một khắc, bọn họ đều lo lắng mà đề phòng xung quanh, toàn thân căng cứng, chỉ thở thôi cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng lại chẳng có ai dám ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bọn hạ nhân cẩn thận nhìn xung quanh.
Bên cạnh giường, Tấn Sóc Đế đã thay một bộ thường phục ngồi đó. Bộ dáng vẫn đĩnh bạt như cũ, không nhìn thấy nửa điểm mệt mỏi.
Bệ hạ đã như vậy thì bọn họ tính là cái gì?
Mạnh công công đẩy cửa bước vào, thấp giọng hỏi: “Lão gia...không thì ngài hãy dùng một chút thức ăn?”
Tấn Sóc Đế trả lời: “Ừ.”
Bọn hạ nhân vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ chắc lần sẽ không xảy ra bất kỳ việc gì nữa đúng không?
Ngược lại Tấn Sóc Đế sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, hắn cầm lấy chén, cả người vẫn bình tĩnh như cũ.
Chỉ có Mạnh công công dường như cảm nhận được mưa bão trên người hắn sắp xảy ra.
Sao lại như vậy?
Mạnh công công quay đầu nhìn thiếu nữ trên giường.
Thật là...
Tiểu cô nương mỏng manh yếu đuối như vậy.
Suy nghĩ của Mạnh công công mới hiện lên liền dừng lại, giọng ông run rẩy nói: “Tiểu thư, lông mi tiểu thư vừa rồi...hình như động ạ.”
Thái y luôn ngồi bên cạnh, vào mùa đông nhưng người ông ta lại toàn mồ hôi. Nghe thấy những lời này liền kích động đứng dậy nói: “Hẳn là đã khôi phục ý thức...nhanh mang thuốc tới...”
Ăn trúng độc dược thì việc quan trọng nhất là nôn ra ngoài, phải nôn hết.
Nhưng cho đến tận bây giờ Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa uống miếng thuốc nào.
Khi nãy ý thức của nàng không rõ ràng, nên không thể uống thuốc được. Nếu cứ như vậy và uống thuốc e rằng sẽ bị sặc.
Thái y vừa nói xong, trong phòng nhất thời rối tung lên.
Kẻ lấy thuốc, người lấy khăn còn đun nước ấm...rồi đưa tới trước giường.
Mạnh công công hỏi thái y: “Có thể đỡ dậy không?”
Thái y gật đầu: “Có thể.”
Mạnh công công liền đưa tay tính đỡ nàng dậy nhưng Tấn Sóc Đế lại nhanh hơn một bước, hắn nhẹ nhàng nâng eo nàng lên, chỉ dùng một chút sức liền có thể dễ dàng đỡ dậy.
Chung Niệm Nguyệt đã ngất xỉu, đầu nàng nghiêng sang một bên liền dựa vào vai Tấn Sóc Đế.
Thân thể Tấn Sóc Đế liền bất động.
Mạnh công công thấy vậy liền vội đưa tay muốn đỡ Chung Niệm Nguyệt....
“Cầm chén.” Tấn Sóc Đế nói.
Mạnh công công liền quay đầu lại cầm lấy chén thuốc.
Tấn Sóc Đế lau tay rồi cầm lấy muỗng múc nước thuốc màu nâu đưa đến bên môi Chung Niệm Nguyệt.
“Hình như vẫn chưa thể uống được.”
Mạnh công công nói.
Tấn Sóc Đế đặt muỗng về lại, đưa tay đến miệng Chung Niệm Nguyệt.
Môi nàng rất mềm, Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, rồi sờ thêm vài cái.
Tới lúc sờ xong Tấn Sóc Đế mới ý thức được hắn đang làm cái gì.
Tấn Sóc Đế vẻ mặt không thay đổi, sau đó cạy miệng Chung Niệm Nguyệt ra, dùng ngón tay để tách hàm răng của nàng.
“Thuốc.” Tấn Sóc Đế nói.
Mạnh công công vội vàng cầm lấy muỗng đút thuốc.
Hầu hết đều bị nàng nôn ra nhưng ít nhất vẫn uống được một chút thuốc.
Sau khi nước thuốc chảy xuống cổ họng, liền nhìn thấy lông mi Chung Niệm Nguyệt run hai cái, hơi nhíu mày.
Mạnh công công thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư khẳng định là cảm thấy đắng.”
Nói xong tay ông vẫn không ngừng, liền đút tiếp.
Sau khi uống được mấy muỗng, Khuôn mặt to bằng bàn tay của Chung Niệm Nguyệt liền nhăn lại, lông mi run rẩy liên tục, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Tới lúc chén thuốc nhìn thấy đáy.
Miệng Chung Niệm Nguyệt hơi giật giật, liền cắn một cái lên ngón tay của Tấn Sóc Đế.
Hạ nhân bên cạnh thấy vậy liền sợ hãi không thôi, chân mềm nhũn tới nỗi thiếu chút nữa liền quỳ xuống.
Chung tiểu thư đúng là cái gì cũng dám làm!
Mạnh công công nhìn vẻ mặt của Tấn Sóc Đế, thấy hắn không tức giận, Mạnh công công cũng không vội vàng đưa tay ra, chỉ dở khóc dở cười nói: “Có thể tiểu thư cảm thấy đắng.”
Tấn Sóc Đế cử động ngón tay.
Không thể rút ra được.
Chung Niệm Nguyệt cắn rất chặt, cả người co lại giống như đang sợ hãi điều gì đó lại khiến nàng càng yếu ớt hơn.
Thái y là cái đồ không có mắt nhìn, ông ta vội vàng hét lên: “Nhanh, nhanh...xem tay của lão gia, có bị thương không?”
“Không sao.” Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút lạ lẫm, sờ vào hàm răng của nàng. Tinh mịn, đều đặn, cắn người cũng không đau.
Giống như một con mèo nhỏ mới mọc răng.
Thái y trả lời: “Vâng ạ.” lúc này mới yên lặng mà lui xuống.
Nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống, đọng lại trên cằm.
Mạnh công công ngây người.
Tấn Sóc Đế cũng dừng lại.
Từ lúc nhìn thấy nàng hộc máu ngã xuống, lại nhìn thấy những giọt nước mắt rơi không ngừng của nàng, yên lặng mà động lại trong tim người khác.
Thái y ngơ ngác mà nhìn, thầm nghĩ nữ nhi Chung gia thật sự rất xinh đẹp, ngay cả lúc khóc cũng động lòng người như vậy.
Chung Niệm Nguyệt càng khóc càng thương tâm, miệng hơi hé ra cũng không còn cắn tay của Tấn Sóc Đế nữa.
Lúc này trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở.
Một tiếng lại một tiếng đều chạm vào đầu trái tim người khác.
Tấn Sóc Đế rụt tay trở về cũng không lau nước mắt đi cho nàng.
Hắn im lặng mà nhìn nàng, nhìn nàng khóc đến thương tâm, hàng mi ướt đẫm vì nước mắt.
Mạnh công công đứng bên cạnh cảm thấy có chút sợ hãi.
Ông lớn mật ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tấn Sóc Đế.
Ông hầu hạ bệ hạ lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính tình bệ hạ, ngài ấy cảm thấy hứng thú rất nhiều điều mới lạ nhưng trong xương cốt ngài vẫn là một người bạc tình.
Hiện tại bệ hạ không có động tác khác mà ngược lại bình tĩnh mà nhìn Chung tiểu thư, có nghĩa là...
Nghĩa là bệ hạ không chỉ xem tiểu cô nương này là một điều mới lạ.
Những người khác không biết nguyên nhân chỉ cảm thấy vị hoàng đế ngồi đó, không giận mà uy, lạnh lùng khiến người khác lo sợ.
Không biết Chung Niệm Nguyệt đã khóc bao lâu, dường như nàng khóc tới mệt mỏi, liền nắm lấy vạt áo của Tấn Sóc Đế, cả người mềm như bông dựa vào hắn.
Rốt cuộc Tấn Sóc Đế cũng lên tiếng, hắn nói: “Lấy nước ấm, làm ướt khăn.”
Hạ nhân liền đáp lại lập tức làm theo.
Chờ đến khi nước ấm mang lại.
Mạnh công công liền làm ướt khăn đưa tới tay Tấn Sóc Đế, Tấn Sóc Đế cầm lấy rồi cúi đầu lau mặt cho Chung Niệm Nguyệt.
Lau xong, không biết là do ngứa hay vẫn khó chịu như cũ.
Chung Niệm Nguyệt yếu ớt nghiêng đầu, sau đó liền dựa vào ngực Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế bỏ khăn ra đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng.
Hắn từ nhỏ đến lớn không biết cái gọi là an ủi người khác, bề ngoài Tấn Sóc Đế văn nhã ôn hòa nhưng lại rất ít khi làm những hành động ôn nhu.
Hắn thử xoa nhẹ đầu Chung Niệm Nguyệt, một cái, lại một cái nữa.
Thấp giọng hỏi: “Đau?”
Chung Niệm Nguyệt nức nở mở miệng muốn cắn nhưng lại chỉ cắn trúng xiêm y của hắn.
Nàng tức giận bỏ ra, nước mắt liên tục rơi xuống.
Tấn Sóc Đế hơi nhíu mày lại.
Không cho nàng cắn, nàng liền khóc lóc khổ sở?
Mạnh công công thấp giọng nói: “Tiểu thư lúc này còn đang hôn mê, chỉ sợ còn không biết bản thân đang làm gì cũng như không nghe được ngài nói gì.”
Tới lúc Mạnh công công nói xong thì nước mắt của Chung Niệm Nguyệt thấm hết vào ngực của Tấn Sóc Đế.
Nàng nức nở khóc, một tay ôm ngực: “Đau...”
Ngực nàng đau.
Nhớ nhà tới đau lòng.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế u ám, lại chỉ cho rằng nàng trúng độc mà đau.
Mạnh công công quay đầu qua hỏi thái y: “Có thuốc gì uống giảm đau không?”
Thái y lắp bắp nói: “Có, đương nhiên là có nhưng hôm nay tiểu thư không nên...”
Nói ngắn gọn chính là phải chịu đựng.
“Lão gia, canh giờ đã không còn sớm.” Hạ nhân đứng bên cạnh lo sợ nói.
Mạnh công công: “Mấy giờ?”
“Sắp tới giờ Dần.”
Mạnh công công: “Lão gia không thì ngài đi nghỉ ngơi một chút, để tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ là được.”
Tấn Sóc Đế: “Để ta canh.”
Mạnh công công ngạc nhiên há miệng, lúc sau liền bình tĩnh, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Ông đúng là không đoán sai.
Ánh mắt bệ hạ nhìn Chung tiểu thư, là muốn đem nàng bảo hộ dưới cánh chim?
Sự sủng ái của đế vương cũng được chia thành cao thấp.
Giống như việc đem Nhị Hoàng tử lập thành Thái Tử, người khác cho rằng đó là ân sủng nhưng thật ra là không.
Mạnh công công dẹp bỏ suy nghĩ, liền sắp xếp cho hạ nhân dùng bữa tối kêu bọn họ đi theo ông.
Đêm nay thật sự rất mệt mỏi.
Chung Niệm Nguyệt uống thêm lần thuốc nữa, liền khóc lóc kêu đau, tới lúc uống xong cũng đã là giờ Thìn, nàng mới nắm chặt vạt áo Tấn Sóc Đế rồi ngủ say.
Thái y vui mừng nói: “Tiểu thư chỉ cần cố chịu một đêm nay nữa liền không sao! Về sau chỉ cần uống thuốc bổ, chăm sóc thân thể thật cẩn thẩn là được.”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ đang nằm trong lòng hắn.
Làn da nàng trắng nõn giống như là tuyết không nhìn thấy chút huyết sắc.
Nàng khóc cũng dựa vào lòng ngực hắn mà khóc, làm nũng cũng chỉ làm nũng với hắn, nàng mềm mại mà dựa vào người hắn, giống như trên đời này chỉ có hắn mới có thể làm chỗ dựa cho nàng.
Hắn nhớ tới lúc gặp nàng trong cung, nàng đi nhiều một chút liền cảm thấy mệt mỏi.
Nàng sợ lạnh lại sợ đói lại càng sợ mệt.
Nàng kiêu ngạo tùy ý, lại mảnh mai yếu đuối như vậy, sao có thể chịu khổ được?
Trái tim lạnh lùng của Tấn Sóc Đế cuối cùng cũng nứt ra một chút, len lỏi vào đó chính là chút thương tiếc.