Nếu hỏi Hoàng Phủ Ngạo Thiên tại sao lúc đó lại thấy nàng ta đặc biệt thì hắn sẽ trả lời: “Mọi thứ!”. Nếu như mọi người khi chờ đợi được hắn triệu kiến sẽ cúi đầu,thậm chí có người khom lưng hướng về phía cửa, chờ đợi một cách rất kính cẩn thì nàng ta lại quay lưng về phía cửa, đứng thẳng, đầu ngẩng lênnhìn trời. Gì? Hai tay nàng ta thế mà lại chắp sau lưng. Nữ nhân mà chắp tay sau lưng gì chứ? Nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng dù thế thì hắncũng không thấy có gì là tục tằn cả mà hắn lại cảm thấy từ tư thế đó của nàng toát lên vẻ kiên cường và còn có chút cao ngạo ẩn dấu. Nàng tađứng đó, ở khoảng giữa sân, bóng lưng thẳng tắp mà không cứng ngắc, rấtthoải mái, thong dong, cả người chìm trong ánh sáng của buổi chiểu thu,không rực rỡ nhưng lại cho người ta cảm giác ấm áp, an lành. Bên cạnhnàng có hai cô nương, có vẻ là nô tỳ của nàng. Hai cô nương cũng khôngcó vẻ cúi đầu kính cẩn chờ đợi mà Hoàng Phủ Ngạo Thiên thường thấy nhưng chí ít cũng quay mặt về phía cửa thư phòng của hắn. Có lẽ là hai nàngđợi cửa mở để thông báo cho chủ nhân của mình vì hắn thấy khi Trần côngcông mở cửa bước ra thì hai cô nương đó quay người về phía nàng ta, cúingười rất kính cẩn và nói gì đó. Hắn thấy nàng ta gật đầu và quay ngườilại đúng lúc Trần công công cũng đi tới nơi. Nàng ta vẫn thẳng lưng mànói chuyện với Trần công công, không có cái vẻ nịnh bợ mà hắn thườngthấy ở mấy phi tần khi biết Trần công công là tâm phúc của hắn. HoàngPhủ Ngạo Thiên có chút ngạc nhiên nhưng ngạc nhiên lớn hơn còn ở phíasau. Nàng ta theo chân Trần công công bước đến gần hắn hơn. Trang phụccủa nàng làm hắn rất ngạc nhiên. Đó là kiểu trang phục hắn chưa từngthấy bao giờ. Thứ trang phục mất đi rất cái rườm rà của trang phục nữnhân, cũng vì thế mà mất đi nhiều vẻ dịu dàng vốn có của trang phục nữ.Trang phục đó cũng có nét giống trang phục của nam nhân nên có thêmnhiều nét cứng cỏi. Rất đơn giản nhưng rất phù hợp với nàng. Dù thấytrang phục của nàng kỳ quái nhưng hắn vẫn thấy như vậy là vì dáng đi của nàng. Nàng không có dáng đi lả lướt, yếu điệu mà hắn vẫn thấy các phitần và các công chúa hay các tiểu thư khuê các vẫn đi mà nàng đi rấttiêu sái lại có vẻ thong dong, không mềm mại nhưng cũng không cứng nhắc. Hắn cảm thấy bước chân nàng đi rất nhẹ nhàng tự như lướt đi vậy. Chẳngmấy chốc nàng đã đi đến trước mặt hắn, thờ dài một tiếng rồi quỳ xuốnglàm lễ:
- “Dân nữ là Dạ Diễm Hương tham kiến Hoàng thượng!”
Không thể nhầm được. Trước khi nàng ta quỳ xuống đã thở dài. Tại sao chứ? Dùthắc mắc, Hoàng Phủ Ngạo Thiên vẫn không quền phải cho nàng đứng dậy.Hắn còn phải nhìn cho kỹ người sẽ làm Hoàng Hậu của hắn.
- “Miễn lễ!”
Nàng không hề chần chừ một giây phút nào mà đứng dậy sau đó nàng làm hắntiếp tục ngạc nhiên là nàng nhìn thẳng vào hắn chứ không hề tỏ vẻ ethẹn, thẹn thùng không dám nhìn hắn hoặc chỉ dám nhìn len lén như nhưngcô nương khác. Dù phi tần được hắn sủng ái nhất cũng không dám nhìn hắnnhư cách nàng nhìn hắn bây giờ: không sợ hãi, không e dè. Nhưng cũng vìthế mà hắn thấy nàng rất rõ ràng. Nếu hai nữ tỳ đi theo nàng là hai đạimỹ nữ thì nàng tuyệt đối không phải. Nàng có khuôn mặt rất bình thường,chỉ có thể coi là thanh tú. Nhưng trên môi nàng lúc này đang nở nụ cườinhàn nhạt làm cho khuôn mặt nàng có thứ ánh sáng dịu dàng. Đến khi nhìnvào mắt nàng, hắn lại thấy đó là nụ cười rất hờ hững vì đôi mắt nàngtrong suốt, rất thanh tĩnh, không nhuốm khỏi lửa nhân gian, như thể vạnvật đều không lọt vào mắt nàng. “Một đôi mắt nhìn thấu hồng trần”. Ýnghĩ đó đột nhiên này ra trong đầu hắn nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ“Gặp quỷ. Một cô nương hai mươi tuổi thì thấy được những gì mà nhìn thấu hồng trần chứ?”.
Trong khi Hoàng Phủ Ngạo Thiên quan sát Dạ DiễmHương thì nàng cũng đánh giá hắn. Aiz, một người điển hình sinh ra trong hoàng quyền chính là suy nghĩ của nàng về Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Hắn cókhuôn mặt rất anh tuấn, dĩ nhiên rồi vì Hoàng cung luôn là nơi tập hợpnhững gen tốt mà, toàn tuấn nam mỹ nữ thì làm sao sinh ra con cái xấu xí được. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm không bao giờ tiết lộ suy nghĩ của chủnhân là kết quả của những năm tháng tranh đấu hoàng quyền. Là đôi mắtcủa bậc bề trên luôn cuồng ngạo mà nhìn chúng sinh. Khuôn mặt anh tuấnnhưng lạnh lùng, cả người tản ra khí thể bức người. Khí thế vương giảtrời sinh. Nhưng hắn còn muốn nhìn nàng bao lâu nữa đây? Hắn ngắm thìcũng không có vấn đề gì mà vấn đề là nàng muốn cùng Tiểu Lan và TiểuTrúc đi nghỉ ngơi. Cứ thế này thì thật mất thời gian. Nàng có lên nóichuyện trước luôn không nhỉ?
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn lại nàng mộtlần nữa rồi nhìn ra ngoài sân, nơi hai nữ tỳ của nàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng từ khoảng cách khá xa đó. Hắn nghĩ: “Một tổ hợp lạ lùng.Không phải nữ nhân luôn ghẹn tỵ với người đẹp hơn mình sao? Sao nàng talại mang theo hai nữ tỳ đẹp hơn mình cả ngàn lần thế này. Nàng ta có âmmưu gì sao? Hay nàng ta muốn đưa luôn cả hai nữ tỳ đó vào làm phi tầncủa mình để củng cố thế lực của mình? Thật âm hiểm”. Vừa nghĩ đến đó thì dòng suy nghĩ của hắn bị giọng nói nhẹ nhưng lại có chút lạnh của nàngcắt đứt.
-“Hoàng thượng có thể ban ghế ngồi cho ta không? Ta muốn ngồi để bàn bạc với Ngài vài điểm về hôn ước của chúng ta”
Hắn chưa lên tiếng thì Trần công công đã dùng giọng the thé của mình quát lên:
-“Ngươi thật hỗn láo. Ngươi có biết ngươi đang đứng ở đâu và đang nói chuyện với ai không hả?”
-“Ai..., Trần công công. Ta là cô nương xuất thân từ giang hồ nên mấy cái quy củ đối với ta thật sự rất phiền phức. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi mà Hoàngthượng chỉ chắng có vẻ gì là muốn nói chuyện cả nên ta nói trước choxong. Trần công công thông cảm cho ta đi nhé!”
Nàng muốn người tathông cảm mà giọng vẫn lạnh lùng, chẳng có tý nhún nhường nào thế sao?Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại thầm nghĩ. Thấy Trần công công định tiếp tụcmắng nàng, hắn ngắt lời:
-“Được rồi. Ban ngồi. Dâng trà!”
Nàng vàhắn cùng tiến đến ngồi hai bên bàn trà. Có lẽ nàng là cô nương giang hồnên cách nàng uống trà cũng rất khác những nữ nhân khuê tú mà hắn biết.Hắn chưa thấy nữ nhân nào uống trà phóng khoáng như nàng nhưng trongphóng khoáng lại có nét tao nhã như nàng. Rất đẹp là cảm nhận của hắn.Tự nhiên hắn lại thấy nảy sinh hảo cảm với nàng. Nhưng giây tiếp theokhi nàng cất tiếng thì hảo cảm đó bay mất còn nhanh hơn lúc nó đến.
- “Phụ thân ta nói, ta có quyền yêu cầu Hoàng thượng thực hiện cho ta ba điều. Giờ ta sẽ nói ba yêu cầu của mình. Nếu Người không đồng ý thực hiên thì chúng ta có thể hủy hôn ước.”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên không vui, nhướng mày lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng. Từ lúc nhìn thấy nàng, hắnđã bỏ qua cho sự vô phép tắc của nàng nhưng có vẻ nàng ta vẫn tiếp tụckhông biết điều. Có phải vì thế nàng ta cho rằng hắn là người hiền lành. Không thể nào. Cả Phong quốc này ai không biết hắn là một vị vua lãnhkhốc chứ. Nàng không sợ hắn sao? Nhiều nữ nhân nhìn thấy khuôn mặt băngsương của hắn là đã run rẩy. mắt rơm rớm rồi mà. Rất rõ ràng là nàng takhông sợ bởi nảng đang nhìn thẳng vào ánh mắt sắc như dao của hắn, trong mắt nàng vẫn tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng, trên mặt vẫn lànụ cười nhàn nhạt. Hắn nghe nàng tiếp tục nói:
-“ Điều thứ nhất, tavà hai nha đầu của ta không muốn quỳ nên ta muốn Hoàng thượng đặc xá cho chúng ta được miễn quỳ. Để tỏ lòng kính trọng Hoàng thượng chúng ta sẽlàm lễ phúc thân với Người”.
Giỏi!Chống lại ánh mắt của hắn màvẫn có thể nói tiếp, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu này. Hắn nhớ lúc nàngbước vào, trước khi quỳ xuống có thở dài, có lẽ lúc đó nàng ta đã khôngmuốn quỳ. Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo Thiên trầm xuống, ánh mắt tối lại. Từtrên người hắn phát ra hàn khí. Những thái giám và cung nữ gần hắn đềubiết đây là biểu hiện hắn đang lén giận, không nhịn được mà run lên. Tất cả đều thầm nghĩ: “Cô nương này thật to gan. Dám chọc giận Hoàngthượng. Chắc sẽ phải chết thảm”. Nhưng nữ nhân bên cạnh lại xem nhưkhông thấy vẻ mặt cũng khí thế của hắn, ánh mắt, nụ cười của nàng ta vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu mà tiếp tục nói:
-“Điều thứ hai, mọichuyện liên quan đến người của ta do ta quyết định. Ai cũng không đượcxen vào, kể cả Người – Hoàng thượng. À, người của ta là Tiểu Lan và Tiểu Trúc, hai cô nương đang đứng ngoài sân đó. Điều cuối cùng, ta có thóiquen thỉnh thoảng sẽ lên nóc nhà ngắm trăng, uống rượu nên phiền Hoàngthượng thông báo cho lính canh nếu qua cung của ta mà thấy ta trên nócthì cũng không nên náo loạn. Ba yêu cầu của ta đó, nếu Hoàng thượngkhông đồng ý bất cứ một điều nào thì Người có thể hủy hôn ước của chúng ta”.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạo Thiên từ lúc nàng ta bắt đầunói cho đến khi kết thúc là càng ngày càng đen. Lửa giận trong lòng hắntheo đó mà càng ngày càng bốc lên cao. Nữ nhân này thật to gan. Nàng tađang khiêu chiến với thiên uy của hắn sao: muốn không quỳ; muốn hắnkhông được can thiệp vào quyết định của nàng, dù chỉ là về người củanàng mang đến nhưng hắn cũng rất khó chịu vì hắn vẫn luôn kiểm soát tấtcả mọi người; rồi lại muốn lên nóc điện uống rượu ngắm trăng. Cái quỷ gì thế này? Lại còn nói hắn không thực hiện thì hủy hôn ước. Hắn bị uyhiếp sao? Đúng. Hắn bị uy hiếp. Cả triều đình đều biết hắn phải thựchiện hôn ước này vì ba chữ: hiếu, nghĩa, tín. Hắn cũng phải thực hiệncho nàng ta ba yêu cầu. Đó là điều hắn đã đáp ứng với mẫu hậu để trả ơncho người cứu sống mẫu hậu mà nàng lại chính là con gái duy nhất củangười đó. Thật không ngờ nàng ta lại ra ba yêu cầu như thế. Hoàng PhủNgạo Thiên tức giận, đập mạnh xuống bàn trà, chiếc bàn này cũng gẫyngay. Đã từ lâu lắm rồi hắn không để lộ cảm xúc của bản thân cho ngườikhác thấy nhưng hôm nay đã hai lần hắn bộc lộ sự tức giân mà cả hai đềulà vì nàng. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng:
-“Ngươi dám yêu cầu trẫm ba điều đó ư? Hủy hôn ư? Ngươi đang uy hiếp trẫm?”
Nhìn thấy hắn giận giữ nhưng nàng chỉ nhìn liếc qua chiếc bàn trà bị gẫycùng những tách trà bị vỡ trên sàn rồi lại nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫngiữ ánh mắt, nụ cười, vẻ mặt như cũ mà nói:
-“Đó là ba yêu cầu củata. Không phải là ta uy hiếp Hoàng thượng mà là tạo cơ hội cho ngườithực hiện điều người muốn cũng là điều ta muốn. Người đâu có muốn cướita, ta cũng không muốn gả cho người. Giờ người chỉ cần nói ta ra yêu cầu quá đáng nên người không thực hiên hôn ước là được.”
Hoàng Phủ NgạoThiên nhìn thật sâu vào mắt Dạ Diễm Hương xem có thể thấy được tia dốitrá nào trong mắt nàng không. Nhưng hắn thất vọng. Ánh mắt nàng chưa hềthay đổi một giây phút nào cả. Như ý nàng nói thì nàng ra ba yêu cầu đólà vì muốn hủy hôn. Nàng không muốn gả cho hắn – một Hoàng đế để làmHoàng Hậu là thật sao? Hắn có thể làm theo ý nàng mà hủy hôn sao? Câutrả lời là không thể bởi hắn là vua, cùng là con nên hắn phải thực hiệndi chiếu của Tiên Đế và lời hứa với mẫu hậu. Với lại, hắn không tin nàng ta không ham muốn Hậu vị. Chắc đây chỉ là chiêu buông ra để kéo lại gần của nàng ta. Hắn sẽ giữ nàng lại, lập nàng làm Hậu rồi sẽ vạch trần bộmặt giả thanh cao của nàng ta. Rồi hắn sẽ mượn tay những nữ nhân tronghậu cung để diệt trừ nàng. Nàng là sẽ xuống khỏi Hậu vị nhanh thôi.Đúng, cứ quyết định như vậy đi. Thiếu đi ba người quỳ trước hắn, khôngcan thiệp vào chuyện của hai người và để nàng ta lên nóc điện ngắm trăng cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát củahắn. Nghĩ vậy, hắn nói với nàng:
-“Ta đồng ý với ba yêu cầu củangươi. Giờ ngươi theo Trần công công đến Phượng cung nghỉ ngơi đi. Bangày sau là ngày hoàng đạo, chúng ta sẽ làm lễ cưới”.
Dạ Diễm Hươngcũng không quá ngạc nhiên trước quyết định của Hoàng Phủ Ngao Thiên. Hắn là vua nên phải coi trọng hiếu, tín, nghĩa. Nàng hiểu. Dù sao hắn cũngđồng ý ba điều kiện của nàng là được rồi. Nàng không khỏi nghĩ đến hômchia tay với đại đường ca ở bến sông – sao mọi chuyện lại giống đạiđường ca nói thế nhỉ? Chứng tỏ là mọi việc sẽ theo kế hoạch nàng nói với đại đường ca nhỉ? Nghĩ thế nên nàng cũng không nói nhiều nữa:
-“Được, ta lui xuống!”.
Nói xong, Dạ Diễm Hương đứng dậy bước theo Trần công công đã nhanh nhẹn đitrước. Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn nàng bước thong thả ra cửa không nhịnđược nói:
-“Ngươi nên giữ lại yêu cầu đó để đảm bảo mạng sống của mình”.
Dạ Diễm Hương ngừng bước chân, chắp hai sau lưng, quay đầu lại nhìn thẳngvào Hoàng Phủ Ngạo Thiên rồi cười nhẹ, nụ cười có sự rực rỡ của sự tựtin. Nàng dùng giọng chắc nịch đáp:
-“Không cần thiết!” Rồi lại quayngười tiếp tục bước ra cửa đi về hướng Phượng cung trong cái nhìn chămchú mà nhiều suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên.