Mùi xạ hương thoang thoảng lan tỏa từ làn tóc đen huyền vào cánh mũi dễ chịu làm sao, Tiểu Đường như bị mê hoặc lén lút hít sâu một hơi căng tràn, đầu óc ngay lập tức ảnh hưởng bởi sự thanh khiết, dịu nhẹ liền trở về trạng thái an nhiên loại bỏ muộn phiền hiện diện. Tay khẽ buông lỏng bánh lái, tựa hẳn cả cơ thể vào lưng ghế mặc cho sức nặng của Thư Hân đè trên người, đôi môi nhỏ xinh mấp mấy vài chữ bằng hơi thở dù không có âm thanh nhưng cô chắc rằng nàng vẫn có thể nghe thấy.
"Xin lỗi về điều gì?"
"Tớ chưa từng nghĩ đến việc xa lánh cậu, chuyện khi nãy chẳng qua là phản xạ, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Trút được một phần mười gánh nặng trong lòng, Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, màn mi khẽ chớp lộ ra đôi mắt thoáng buồn uẩn khuất một nỗi khổ tâm mơ hồ.
Một câu giải thích nhỏ cũng đủ ấm lòng, Tiểu Đường bất giác mỉm cười, rũ bỏ hết những ý nghĩ tiêu cực còn vươn lại.
"Hãy cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, chỉ cần cậu khẳng định tình cảm cậu dành đến tớ... không giống như Dụ Ngôn và Đới Manh."
Tâm lý luôn bất ổn, câu nói vu vơ của Đới Manh liên tục lặp lại trong đầu, từng cử chỉ quan tâm từ Tiểu Đường là mỗi lần Thư Hân phải tự trấn an chính mình. Đã đến lúc uẩn khúc được giải bày, điều Thư Hân lo lắng chính là Tiểu Đường thật sự có tình cảm vượt mức giới hạn, cùng nhau nói rõ, nàng nghĩ sẽ an tâm hơn khi còn ở cạnh nhau trong thời gian này.
Một lời nói thốt ra nhẹ nhàng lại đủ uy lực hủy hoại một hạt giống tình yêu vừa nảy mầm, cơn đau buốt thường khi như thấu hiểu tình cảnh bi thương cố tình ngăn cản bản thân làm đau thân chủ vì vậy Tiểu Đường vẫn thản nhiên chưa biết rằng sâu thẳm cõi lòng đã được lấp đầy bằng những vết thương loang lỗ.
"Thứ tớ muốn chính là câu nói này, cậu nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn vạn lần và ở nơi xa xôi tớ sẽ luôn cầu nguyện, chúc phúc cho cậu."
Vòng tay yên vị trên hõm cổ Tiểu Đường nhẹ nhàng được Thư Hân thắt chặt hơn dành cho cô một chiếc ôm thật chặt, dứt lời, nàng vội nới lỏng tay trở người về vị trí ngồi thở hắt ra một hơi nặng nhọc, đáng lẽ sau khi nhận được câu trả lời như mong đợi nàng phải nhẹ lòng hơn cớ sao hơi thở ngắt quãng, nặng nề thế này.
Khóe mắt Tiểu Đường tấy đỏ từ bao giờ dù không va chạm hay đau đớn, quay mặt nhìn lấy người bên cạnh buông một câu nửa thật nửa đùa, tay tra khóa đề máy nhanh chóng rời khỏi bãi xe của trung tâm.
Bánh xe chậm rãi rồi dừng hẳn trước ngôi nhà quen thuộc, Tiểu Đường nhìn xuyên qua kính xe thấy rõ một cô gái tóc bạch kim khoác trên người chiếc áo ấm dạng dài dựa lưng vào cửa nhà, xem ra An Kỳ đã trở về và đang đợi chờ cô.
Đóng cửa xe, giọng Tiểu Đường đã vang vọng, chân đều bước đến gần An Kỳ.
"Có gì có thể vào nhà nói, em đứng đây không thấy lạnh à?"
"Mẹ em bảo tối nay về nhà ăn cơm, em chỉ mới đứng đây thôi, đưa lại điện thoại cho chị rồi sẽ về luôn."
Chìa trước mắt Tiểu Đường chiếc điện thoại mà Giai Kỳ đã đưa cho cho cô, An Kỳ chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào trên khuôn mặt không rõ là đang bình thường hay tức giận.
"Chuyện chị nhờ em thế nào rồi?"
Nhận lại chiếc điện thoại, Tiểu Đường đặt nó vào túi áo ngoài, nâng mặt khẽ giọng hỏi.
"Chị muốn biết thì vào đọc lại cuốn tiểu sử ấy, chúng đã thay đổi rồi và có cả tương lai tiếp theo sẽ ra sao nữa nhưng em báo cho chị biết cho dù giấy viết đã thay đổi thì người đã từng đọc qua sẽ vẫn nhớ rõ tất cả chi tiết cũ nên chị đảo ngược kết quả của quá khứ chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi lớn và các nhà khoa học thế giới sẽ nhúng tay vào, tốt nhất nên cẩn thận. Hiện tại theo sách thì chúng ghi rõ tên chị và chị Giai Kỳ, đạo sĩ sau mười ngày bất tỉnh đã khẳng định rằng cả hai chị là truyền nhân phái tà đạo và lập tức chém đầu, còn hoàng hậu bị giam vào lãnh cung và phần tiếp theo thì vẫn như cũ."
An Kỳ gieo ánh nhìn như thể Tiểu Đường là tội đồ, giọng điệu sặc mùi đe dọa.
"Chị sẽ đọc lại quyển tiểu sử, cảm ơn em đã cho chị một cơ hội..."
"Hãy cảm ơn bằng cách cả hai đều trở về an toàn!"
Ngắt lời chị họ, An Kỳ xoay người bước về hướng ngược lại, vừa đi vừa lên giọng nói, cô không muốn đứng lại nghe câu trả lời vì lời cô nói ra chính là câu trả lời bắt buộc.
"Nhất định!"
Tiểu Đường nói lớn, đằng xa xa An Kỳ đã nghe thấy khuôn miệng vẽ lên một nụ cười, xem ra em ấy chẳng hề giận cô, ngoài mặt chỉ muốn tạo cho cô một chút áp lực.
"Tớ muốn biết tiểu sử của mình đã được sách ghi chép ra sao."
Hai tay cho vào chiếc áo khoác dài theo cách An Kỳ đã làm, quả nhiên bàn tay lạnh được sưởi ấm, lại thêm một điều thú vị lại được khám phá, sau một lúc tìm tòi Thư Hân mới mở lời, lúc này An Kỳ cũng đã bước lên xe và rời khỏi đó.
"Ăn tối trước đã, con bé bình thản như vậy có nghĩa Giai Kỳ, Tuyết Nhi tạm thời vẫn bình an."
Vặn nắm cửa và đứng nép sang bên cạch, Tiểu Đường đợi Thư Hân bước vào liền theo sau.
"Ba mẹ con về rồi!"
"Chào hai bác!"
Tiếng tivi vang vọng từ phòng khách, đảo ánh nhìn vào chiếc sofa đen nơi ba mẹ cô đang cùng nhau xem tin tức cuối ngày. Đặt giày của cả hai vào kệ, Tiểu Đường nắm lấy tay Thư Hân di chuyển đến gần ông bà Triệu cúi đầu lễ phép.
"Hai đứa ở đây còn An Kỳ đâu?"
Bà Triệu hiếu khách nở nụ cười với Thư Hân, giọng niềm nở hỏi, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xem xét đứa cháu họ có phải vẫn còn ở đó hay không.
"Em ấy bảo dì gọi về nhà ăn cơm tối nên xin phép về rồi, tối nay bọn con vẫn còn trong thời gian làm bài kiểm tra nên Esther sẽ qua đêm ở đây, cậu ấy cũng xin phép gia đình rồi."
Tiểu Đường lại tiếp tục nói dối, trên đà này có thể cô sẽ trở thành chuyên gia xảo ngôn mất thôi.
"Không phải bài kiểm tra đã hoàn thành rồi sao?"
Ông Triệu đanh mắt quan sát đôi trẻ giọng điệu có chút đáng sợ buông lời hỏi, hai người vừa bước vào nhà đến hiện tại tay vẫn trong tay khiến sự nghi ngờ đã mất liền trỗi dậy. Tiểu Đường đang ở giai đoạn phát triển mạnh mẽ, chuyện bạn bè, tình cảm luôn là vấn để ông hết sức lo lắng, trước lúc mọi thứ biến thành bức tường không thể phá vỡ ông sẽ uốn nắn cô con gái theo hướng tích cực nhất, suy cho cùng thì người cha này cũng chỉ muốn con gái mình có được hạnh phúc và tương lai rạng ngời.
"Đó là bài tập của con và Giai Kỳ, còn Esther thì vẫn còn dang dở, giúp nhau học tập và tiến bộ không phải ba đã nói thế sao? Con xin hứa con không đụng vào bài tập này, chỉ cho ý kiến và tài liệu cần thiết."
Giọng nói chắc nịch buông ra cùng ba chỉ lên trời thề thốt, trong bụng thì lo lắng triền miên nhỡ như ba mẹ cô từ chối thì phải làm thế nào.
"Không..."
"Hai đứa vào nhà bếp ăn cơm đi, chắc cũng đói lắm rồi!"
Bà Triệu như vừa cứu một bàn thua trông thấy, bà cố tình ngắt lời chồng mình đuổi khéo hai cô gái trẻ vào bếp.
"Con cảm ơn mẹ, bọn con xin phép vào trong."
Tiểu Đường hớn hở gật đầu, Thư Hân vừa chỉ kịp nói "Cảm ơn hai bác" thì đã bị cô vội vã đẩy người về phía nhà bếp.
"Bà... sao có thể?"
"Ông lại nghĩ vớ vẩn nữa rồi, bọn nhỏ học hành đã rất vất vả lại còn gặp một ông bố khắc khe như ông khéo mà điên lên mất."
Lần nữa cướp lời ông Triệu, không những bênh vực con gái bà còn mỉa mai chồng là người khắc khe với con, môi bà thao thao bất diệt tìm cách cho bọn nhỏ chuồn vào trong an toàn.
"Bà có thấy hai đứa bọn chúng nắm tay thân thiết hay không? Mới biết nhau ai đời lại làm thế, bà đang chiều hư con, ở tuổi này rồi phải nên giáo dục giới tính cho con gái đừng để chúng có ý nghĩ lệch lạc.
Ông Triệu phân bua, tố ngược lại vợ chiều hư con, có vẻ Tiểu Trạch đã được sinh ra trông một gia đình rất sôi nổi.
"Nắm tay thì sao nào, lệch lạc ra làm sao, ông là nhà khoa học để làm gì, giới tính là bẩm sinh thì uốn nắn thế nào, những cái này tôi nghĩ ông biết rõ hơn ai hết. Chấp nhận đi, Tiểu Đường cũng đã lớn rồi, cứ để con bé quyết định những thứ thuộc về nó."
Đã lâu hai vợ chồng không có ý kiến trái chiều để tranh luận, cuộc sống cứ trôi qua nhàn h , ít khi có dịp, bà Triệu quyết một trận thắng thua cùng chồng mà tiếp lời phản kháng.
"Tôi không cãi với bà!"
Ông Triệu bế tắc không cãi lí lại vợ, hờn dỗi cầm lấy điều khiển tivi chuyển kênh.
"Chắc tôi thèm cãi với ông."
Bà Triệu không kém cạnh, nói xong bỏ vào nhà bếp.
"Hai đứa sao còn chưa dọn cơm?"
Tông giọng bà Triệu trở về với sự dịu dàng thường khi nhìn lấy hai cô gái đang ngồi bên cạnh nhau vươn mắt nhìn bà.
"Ba mẹ vì con mà tranh cãi nên con không muốn ăn."
Giọng man mát buồn, vẻ mặt cũng không khá hơn. Tiểu Đường nghe rất rõ và hiểu nguyên nhân là gì nhưng lại không thể làm khác hơn việc ngồi một góc. Chuyện này nếu xảy ra trước khi đến quá khứ, chắc chắn bản thân sẽ chạy ra đính chính nhưng bây giờ đôi chân cô mỗi khi nhấc lên lại rất nặng nề như thể ba cô đang nói đúng vậy. Tự tôn trong chính Tiểu Đường đã từ chối nói dối ông lần nữa vì như thế quá đủ, việc tự ý sử dụng máy xuyên không, che giấu thân phận Thư Hân, cô thực sự không hiểu bản thân nhưng hình ảnh bao năm qua trong tâm trí chính là một người con gái.
"Ta và ba con bàn luận một chút rồi thôi, đâu có lớn tiếng quát mắng nhau mà con lại phải buồn đến vậy hả, Tiểu Đường. Ăn cơm đi, con định để Esther nhịn đói cùng con như vậy thất lễ quá, mẹ hâm nóng thức ăn cho hai đứa nhé!"
Xoa đầu Tiểu Đường, cô con gái ngốc nghếch của bà lúc nào cũng đáng yêu như thế, rất yêu thương ba mẹ chẳng bao giờ muốn gia đình có chuyện.
"Cảm ơn bác, con cảm thấy rất có lỗi khi bản thân lại là nguyên nhân để gia đình phải ồn ào như vậy, con và Tiểu Đường tuyệt đối không phải như bác trai nghĩ, con thề có trời đất minh chứng."
Thư Hân kiềm lòng không đặng, nàng cũng rất khó xử khi vướng vào những rắc rối không đáng thế này.
"Có hay không thì chuyện đó cũng ở hai đứa, ta không quan tâm nhiều, bác trai hay vậy đấy toàn nghĩ những chuyện xa xôi, đừng quá bận tâm."
Đặt bát canh nóng hổi còn nghi ngút khói lên mặt bàn, bà Triệu cười hiền dùng tay xoa đầu Thư Hân như người thân thuộc, quá dễ dàng để bà hiểu được vì sao con gái bà và cô bé này có thể nhanh chóng kết thân.
Tất cả món ăn trong ngày nhờ đôi bàn tay chuyên nghiệp từ phía bà Triệu liền trở nên hấp dẫn hơn, trước mặt Tiểu Đường và Thư Hân như một bữa yến tiệc bao gồm rất nhiều món ngon.
"Mẹ tuyệt vời nhất rồi, con tưởng như đang được ăn ở nhà hàng cao cấp ấy."
Vờ một câu nịnh hót mẹ, tay chủ động cầm lấy chiếc chén sứ phía Thư Hân gắp thức ăn đầy ấp rồi đặt lại vị trí cũ, sự chu đáo này nữ tỳ thân cận cũng phải thua kém.
"Hai đứa tự nhiên đi, nhất là Esther cứ xem đây là nhà, thoải mái vào, ta ra xem tivi cùng ông ấy đây, lớn rồi vẫn còn hờn dỗi chẳng ra làm sao cả."
Bà Triệu nhìn lướt qua đủ hiểu rõ con bà dành cho cô gái bên cạnh một đặc ân rất lớn, lòng tự nhủ phen này hoàng hậu Ngu Thư Hân thất sủng rồi. Nói xong, bà xoay người trở lại phòng khách.
"Mẫu thân cậu thật dễ khiến người ta mến mộ."
Thư Hân nói rồi nhẹ nhàng nâng đũa , ăn lấy một miếng thịt nhỏ trong chén vội vàng khen lấy khen để:
"Đúng là món ngon."
"Ai cũng bảo như thế cả! Ăn xong rồi còn đi tắm nữa..."
Cười tươi khi nhận được lời khen ngợi thay mẹ, Tiểu Đường hối thúc Thư Hân vì trời cũng đã tối rất dễ cảm lạnh.
.
Bước khỏi phòng tắm với mái tóc đen dài ngang vai bết lại do ẩm ướt, trên tay vẫn còn cầm lấy chiếc khăn màu xanh biển xoa nhẹ cho nước thấm vào. Vắt khăn sau gáy, Tiểu Đường vươn mình lấy bộ dụng cụ y tế trên tủ, đặt nó xuống bàn học.
"Thư Hân, cậu thoa thuốc dùm tớ đi. Ba mẹ thấy lại lo lắng, hiện tại chỉ có cậu thôi."
Vết thương dài trên bắp tay đỏ hỏn theo làn da trắng sáng lại càng thêm nổi bật, Tiểu Đường mở giọng nhờ giúp đỡ từ cô gái đang chăm chú vào cuốn tiểu sử trên tay không hề để ý đến sự hiện diện của cô.
"Được."
Đặt quyển sách xuống giường, Thư Hân chạm chân vào nền đất di chuyển vòng sang nơi Tiểu Đường đang ngồi chăm chăm nhìn vào vết thương cắn môi xót xa. Tất cả là do nàng, nàng không cứng đầu chịu mở cửa thì trên cánh tay Tiểu Đường sẽ chẳng phải có một vết thương sâu như vậy.
"Cậu cầm lấy chai khử trùng rồi bóp nhẹ lên vết thương."
Theo chỉ dẫn, Thư Hân cầm lấy một chai nhựa nhỏ màu trắng, trút ngược nó xuống vết thương và vết đỏ dài bỗng dưng sủi bọt khiến nàng giật bắn người đặt nó lại bàn, đôi mày chau lại theo cơn đau của Tiểu Đường, người đang cắn môi ngăn chặn âm thanh trong cổ họng, không muốn ba mẹ nghe thấy, bị phát hiện sẽ khó ăn nói khắp vạn lần.
"Dùng miếng bông trắng lau đi nó."
Tiểu Đường gằng giọng, khó khăn nói rõ một câu trọn vẹn, mồ hôi túa ra như một cơn mưa rào lăn dài từ hai phía thái dương hòa làm một cùng những giọt nước đang theo tóc chảy xuống.
Thư Hân run rẩy cầm lấy miếng bông, tay lúng túng chạm nhẹ vào những phần sủi bọt nhẹ nhàng lau sạch. Tiểu Đường thả lỏng người, nàng theo đó điều hòa hơi thở trở lại, hít thở thật đều lấy lại bình tĩnh vốn có.
"Cầm lấy chai thuốc màu đỏ ấy thoa đều lên vết thương giúp tớ."
Sắc mặt Tiểu Đường tái nhợt, giọng thều thào như vô lực, đối với cô cái cảm giác đau rát tận xương tủy vừa rồi chẳng khác gì chết đi sống lại.
"Có cần chờ bớt đau rồi thoa không?"
Thư Hân buông lời hỏi, với nàng Tiểu Đường cần hồi phục lại sau cơn đau vừa rồi sau đó dùng thuốc cũng chẳng muộn.
"Cậu cứ thoa đi, mình ổn."
Tiểu Đường gật đầu, trấn an rằng cô vẫn không sao, mở lời bảo Thư Hân tiếp tục.
Lưỡng lự vài khắc, nàng quyết định thấm một chút thuốc vào một miếng bông trắng mới, khẽ chạm vào từng thớ thịt đang hiện ra trên bắp tay Tiểu Đường.
"Ưʍ..."
Tiểu Đường rên lên khi thứ thuốc này khiến cô đau đớn hơn cả nước khử trùng, gồng cả thân thể nhưng chẳng thấm vào đâu. Tay còn lại cuộn tròn chiếc khăn tắm vừa lấy trên cổ, cô cắn mạnh vào nó giảm tối thiểu âm thanh phát ra.
"Xong rồi, cậu đau lắm sao?"
Thư Hân hiện tại như chú mèo thu người hối lỗi, khuôn mặt xinh đẹp nhíu lại theo từng tiếng thất thanh Tiểu Đường phát ra, âm sắc giọng có vẻ xót xa mà hỏi thăm.
"Rất đau..."
Đặt chiếc khăn lên bàn, Tiểu Đường thừa cơ hội Thư Hân lo lắng mà vươn khuôn mặt nũng nịu.
"Có cách nào để giảm bớt cơn đau không hả? Ở hiện đại chắc có mà phải không?"
Thư Hân ngô nghê hỏi, gương mặt trẻ con ấy đang long lanh mắt nhìn nàng làm nàng không thể nào phản kháng lại được mà theo đà vỗ về.
"Có lần mình bị tai nạn nứt xương vai mẹ đã chạy đến ôm mình và vỗ lưng, ngay lúc đó liền không thấy đau nữa, hay là... cậu ôm tớ đi!"
Mặt Tiểu Đường vẫn không thay đổi, chu chu môi đem mẹ mình ra so sánh, tiếp theo lên giọng ra điều kiện với nàng, không biết bản tính cô bẩm sinh đã trẻ con như vậy hay là đang bày kế gì đây?