Cạch!
Tiểu Đường đóng cửa phòng khi Giai Kỳ cùng cô bước vào, ánh mắt di chuyển từ theo chuyển động của Giai Kỳ một chút cũng không rời.
"Này, cậu đến đây mang theo nhiều thứ lắm hả? Balo của cậu căng đến muốn bung ra rồi kìa."
Tiểu Đường hạ người xuống chiếc ghế gần đó tiện tay rót cho mình một tách trà mà nhâm nhi.
"Tớ có đọc cuốn ghi chép của cậu, thấy cậu đem rất nhiều thứ nhưng lại chỉ có vài bộ quần áo nên có lòng đem thêm cho cậu vài bộ."
Đặt chiếc balo lên bàn, Giai Kỳ cho rằng mình đang làm việc tốt nên mở giọng khoe mẻ.
"Cậu đừng nói với tớ trong balo ngoài quần áo ra thì cậu không đem theo bất cứ thứ gì nha?" Tiểu Đường tròn mắt hướng về Giai Kỳ tỏ vẻ ngờ vực.
"Tớ đâu có ngốc đến mức đó, tớ có đem theo điện thoại, máy chơi game vì mình biết ở đây rất chán, máy ghi âm để phục vụ cho việc thu thập dữ liệu về những thứ của thời đại cũ biết đâu giúp ích cho việc học sau này, có gì mới lạ tớ sẽ ghi âm rồi kể chi tiết về nó."
"Xem như cậu cũng biết suy nghĩ, tớ cứ tưởng cậu chỉ đem theo quần áo, lúc ấy tớ sẽ đá vào mông cậu." Tiểu Đường gằng giọng đe dọa, sau đó thì cười lớn.
"Xem thường nhau quá rồi đó, không thèm nói nữa với cậu." Giai Kỳ hỉnh mũi, xua tay bước đến giường nằm hạ lưng một cách thoải mái.
"Sáng mai có thể thái hậu sẽ mời chúng ta đến nói về những món vật mà bọn mình đem theo, cậu đừng đưa hết ra, cái nào bà ta hỏi thì nói thôi. Cậu cũng có xem phim cũng thấy tai mắt trong hậu cung rất nhiều, còn chưa kể đến việc cậu lại là người gϊếŧ chết thủ hạ của ai đó, xem ra không tránh khỏi việc trả thù, cẩn thận một chút."
"Trả thù?! Không lẽ phải bỏ mạng nơi này sao? Triệu Tiểu Đường, mình thấy nguy hiểm quá hay cùng nhau trở về đi."
Giai Kỳ giật bắn người ngồi dậy, tay chân run rẩy chạy đến ngồi bên cạnh Tiểu Đường, đôi mày chau lại, cả gương mặt trắng bệt như người mất hồn khẽ lay tay Tiểu Đường buông giọng hối thúc.
"Không về được, chúng ta bỏ về lúc này khác nào đưa Thư Hân vào chỗ chết, đã lỡ đi thì phải đi đến cùng chứ."
Tiểu Đường lắc đầu, từ chối ý định của Giai Kỳ, hiện tại đã đưa Thư Hân vào cảnh nguy hiểm như thế này, Diệp Tú chắc chắn sẽ không bỏ qua, nếu đột nhiên bỏ về e rằng nàng không còn giữ được mạng đến hai mươi lăm tuổi để có cơ hội tự tử nữa.
Giai Kỳ hoảng sợ quá mức khiến bản thân có chút ích kỉ nói ra những lời không hay khiến Tiểu Đường trợn mắt nhìn cô mới nhận ra rằng bản thân đã nói năng hồ đồ.
"Cậu muốn về thì cầm lấy đai rồi về đi, tớ sẽ ở lại. Lý do tớ theo ngành khoa học, động lực khiến mình có thể đạt được nhiều thành tích trong hai năm qua là nhờ vào Ngu Thư Hân, tớ muốn giúp chị ấy nên nỗ lực, hi vọng chị ấy có một cuộc sống viên mãn hơn, bây giờ bỏ về thì những năm qua cố gắng của tớ biến thành số không, tớ không thể về."
Tiểu Đường gỡ chiếc đai ở thắt lưng đặt vào tay Giai Kỳ, cô quyết định ở lại dù biết trước mắt là bao nguy hiểm có thể ập đến, ước mơ từ nhỏ của bản thân dù bỏ mạng Tiểu Đường vẫn quyết làm cho đến cùng. Cả tuổi thơ của cô dành trọn hết vào những trang lịch sử có hình ảnh của một vị hoàng hậu tội nghiệp, tất cả ý nghĩ thuở xưa đến nay vẫn chưa một lần quên đi, chỉ duy nhất việc phải giúp Thư Hân hạnh phúc. Duyên nợ hay số phận an bài, Triệu Tiểu Đường không rõ, chỉ rõ nhất một điều là cô đã và đang có cơ hội biến ước mơ thành sự thật.
"Tiểu Đường..."
Giai Kỳ nhìn vào ánh mắt đầy sự kiên định ở phía đối diện, trong tâm len lõi vài phần hổ thẹn, Tiểu Đường có thể vì ước mơ của bản thân mà sống chết không màng còn cô chưa gì chỉ nghe thấy tính mạng bị đe dọa liền sợ hãi, muốn trở về. Nếu bây giờ cô trở về thật, bỏ bạn thân nhất ở lại đây gồng gánh thì coi sao được? Cái tôi cùng lương tâm không cho phép Giai Kỳ làm điều nhục nhã như vậy.
"Tớ ở lại cùng cậu, giúp cậu, tớ không về nữa."
Giai Kỳ đặt lại chiếc đai vào tay Tiểu Đường, mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cô bạn, thông hiểu những lời nói xuất phát từ đáy lòng vừa rồi.
"Cậu về đi, tớ không trách cậu, đây là việc của tớ."
Tiểu Đường là người hiểu chuyện, cô biết nếu Giai Kỳ thật sự có chuyện gì thì ngay bản thân cô cũng không thể tha thứ cho mình, tốt nhất chuyện cô làm cô tự chịu.
"Từ bao giờ cậu biết nói những câu hỏi sởn gai óc như thế hả? Có phải lậm Ngu Thư Hân quá rồi không hay đã biến thành người xưa thực sự rồi? Mình rùng mình rồi này."
Giai Kỳ giả vờ run người, chê bai Tiểu Đường nói lời sến sẩm chọc ghẹo cậu ấy rồi nhoẽn miệng cười ha hả.
"Cậu lại muốn ăn đòn rồi!"
Bị chọc ghẹo, Tiểu Đường cũng không vừa kéo tay áo lên cao, gương mặt tạo nét bặm trợn quyết tâm cho Giai Kỳ một trận.
"Triệu sứ thần, thần biết tội rồi xin người nương tay đánh khẽ, haha!"
Giai Kỳ lớn tiếng nói, cười dè bỉu khi Tiểu Đường đang rượt đuổi cô quanh chiếc bàn lớn trong phòng.
"Cậu thôi cái giọng đó đi, tớ bắt được thì có trách!"
Mở giọng đe dọa nhưng rõ ràng thì Tiểu Đường làm sao mà có thể bắt được Giai Kỳ, cô bạn thân to xác, hai bước chạy của Giai Kỳ chỉ bằng một bước lớn của cậu ấy mà thôi.
"Trượt nữa rồi, bảo cái chân ngắn của cậu còn không mau nhanh nhẹn hơn, haha!" Giai Kỳ vừa né được Tiểu Đường nắm lấy cô liền lấy điểm yếu của cậu ấy ra mà khiêu khích.
"Hôm nay cậu ăn gan trời rồi đó Hứa Giai Kỳ!"
Tiểu Đường nổi đóa, đụng gì cũng được nhưng chiều cao của cô thì tuyệt đối là không. Tiểu Đường hét lớn dùng hết sức đẩy Giai Kỳ ngã xuống sàn, sau đó dùng cả thân thể bước lên lưng Tiểu Đường tha hồ giẫm đạp khiến cả vùng trời yên ắng nay lại ngập tràn tiếng la hét đến chói tai.
"Triệu sứ thần, Hứa sứ thần, mở cửa! Hoàng hậu có chuyện rồi!!!"
Tuyết Nhi lớn tiếng, liên tục đập cửa gọi lấy tên Tiểu Đường, Giai Kỳ.
Tiếng cười cùng tiếng la hét tắt hẳn, Tiểu Đường vội vàng bước đến mở cửa, đầu óc hiện tại vì bốn chữ "hoàng hậu có chuyện" mà hoàn toàn mất bĩnh tĩnh.
"Thư Hân có chuyện gì?"
Nắm chặt tay Tuyết Nhi, Tiểu Đường hối thúc nàng ta mau nói rõ sự việc, bình thường có hay đấu đá nhau như thế nào thì lúc này bỗng dưng hóa không, một lòng vì một người cùng nhau đoàn kết.
"Hoàng hậu vừa đến thăm hoàng thượng, bị người nói những lời lẽ không hay, đuổi về Quỳnh Thiên cung. Hiện tại đang nhốt mình trong phòng, ta có nói đến đâu cũng nhất quyết không chịu mở cửa."
Tuyết Nhi kể hết sự tình, mong rằng Tiểu Đường có thể giúp Thư Hân có thể bớt đau buồn vì lúc này chỉ có cô mới làm được việc đó.
"KiKi, cậu cứ ở trong phòng, việc này tớ có thể lo."
Tiểu Đường quay sang nói cùng Giai Kỳ khi Giai Kỳ vừa bước đến sau lưng cô l. Không đợi cậu ấy trả lời, Tiểu Đường nhanh chóng rời đi cùng Tuyết Nhi.
"Thư Hân, là Tiểu Đường đây, cậu có ở đấy không?" Trước khuê phòng đang cửa đóng then cài, Tiểu Đường chậm rãi gõ nhẹ cửa, không có âm thanh hồi đáp, cô mới khẽ giọng nói vào.
"Cậu về đi, có chuyện gì mai hẵng nói!"
"Tớ có nghe Tuyết Nhi kể lại rồi, cậu đang buồn đúng không? Mở cửa đi, chúng ta nói chuyện!" Thư Hân nói vọng ra, trong giọng nói có phần đứt quãng, Tiểu Đường lẽ nào không nghe ra liền lập tức đáp trả.
"..."
"Cậu im lặng tớ vào trong đó!"
Không có lời hồi đáp, Tiểu Đường nói thêm mong rằng lời đe dọa sẽ khiến Thư Hân phản ứng.
"..."
"Cậu nên nhớ tớ là người của thiên đình, không phải cậu khóa cửa thì tớ không vào được!"
Vẫn là một bầu không khí im ắng, chỉ có tiếng lá cây xì xào, Tiểu Đường tiện tay đẩy cửa thì nhận ra bản thân quên đi việc cửa đã khóa, Thư Hân rõ biết đã khóa cửa cô không thể vào nên không thèm phản ứng lại, giờ chỉ còn cách giở giọng thần thánh, nàng vẫn không phản ứng thì cũng phải đứng ngoài la hét như thường.
"Cậu vào đây, tớ cho người lấy đầu cậu!"
"Cậu quên mất đã hứa gì rồi hả? Cậu mở cửa ra đi, tớ cho cậu xem món báu vật mới!"
Tiểu Đường vẫn ra sức thuyết phục, mồ hôi cũng đổ ra như mưa vì lo lắng khi văng vẳng trong tai cô là những tiếng thút thít dù rất nhỏ thì cô cũng biết đó là của ai.
"..."
"Ngu Thư Hân, cậu nghe tớ nói có được không? Cho tớ vào, cùng nhau chia sẻ, chúng ta là bằng hữu, chính vì vậy nên lúc này tớ cũng rất đau lòng."
Tiểu Đường nói trong vô vọng, những gì cần nói cũng đã nói hết, Thư Hân vẫn không mở cửa thì cô cũng sẽ ngồi ở đây chờ, san sẻ nỗi đau đó cùng nàng bằng một cách nào đó dù gián tiếp hay trực tiếp.
Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh Tiểu Đường ngồi khụy dựa lưng vào cửa, gương mặt phản phất nét ưu buồn cùng bất lực mà cảm động trước sự hành động quan tâm, lo lắng cô dành cho chủ nhân của nàng mà tiếp lời nói vào:
"Hoàng hậu, bên ngoài trời xế chiều rồi, gió cũng lớn, Triệu sứ thần ngồi ngoài đây sẽ sinh bệnh người đành lòng sao?"
Thư Hân vẫn không hồi đáp, Tuyết Nhi chẳng còn biết làm gì ngoài việc ngồi bên cạnh Tiểu Đường đợi chiếc cửa ấy mở ra.
Một giờ đồng hồ trôi qua, Tiểu Đường cùng Tuyết Nhi một bước cũng không dịch chuyển, trong lòng cả hai đều man mát buồn chỉ thẩn thờ nhìn xa xa không ai nói ai một câu nào. Gió thổi mỗi lúc càng mạnh hơn, mặt trời dần dần lặn xuống để lại một khung trời đỏ thẫm như máu, khung cảnh thê lương càng thê lương...
Tiểu Đường nhếch mép cười cợt sự vô dụng của chính mình, cô tự hỏi bản thân đến đây để làm gì và hiện tại cô đã làm được gì khi người cô muốn tạo hạnh phúc thì đang đau khổ và khóc nấc từng đợt phía trong còn cô ngồi đây gặm nhấm nó trong bất lực. Trái tim như bị từng tiếng nấc ấy xé sợi, nghĩ đến từng giọt nước mắt của Thư Hân rơi xuống Tiểu Đường càng muốn băm trái tim mình ra hàng trăm mảnh, tự trách bản thân ngu xuẩn, trí óc tại sao trống rỗng đến một cách nào đó dù nhỏ thôi cũng không thể nghĩ ra.
Bỗng Tiểu Đường đứng bật dậy, trở lại phòng nơi Giai Kỳ đang còn yên giấc, mở balo cầm lấy khẩu súng. Trở lại trước phòng Thư Hân, Tiểu Đường hướng súng vào then cài bắn một phát vào nó khiến Tuyết Nhi đang bên cạnh giật bắn mình, thị vệ cũng nhanh chóng có mặt.
"Các ngươi lui xuống đi!" Tiểu Đường tay vẫn cầm chắc khẩu súng nói lớn với đám thị vệ.
"Xin thứ lỗi, việc người làm chúng tôi cảm thấy có hại cho hoàng hậu, dù không muốn nhưng xin người hãy hạ báu vật xuống nếu không, chúng tôi phải làm theo đúng luật lệ của triều đình!"
Đám thị vệ bắt đầu bao vây xung quanh Tiểu Đường, tay vẫn lươm lươm lưỡi đao sắt bén hướng về phía cô.
"Ngu Thư Hân, cậu còn không mở cửa tớ sẽ tiếp tục bắn vào đến khi chốt cửa rớt xuống thì thôi!"
Tiểu Đường chẳng màn lời nói của bọn họ, tiếp vào then cài thêm phát thứ hai khi thứ đáp lại cô chỉ là tiếng lá cây xào xạc.
Xoẹt!
Bắt tay Tiểu Đường bắt đầu rỉ máu từ một nhát chém của một thị vệ.
"Triệu sứ thần, tôi đã nhẹ tay hất có thể rồi, người còn không buông báu vật xuống chúng tôi không thể nương tay thêm!"
Tên chỉ huy thị vệ ra sức thuyết phục, hắn biết Tiểu Đường không có ý làm hại hoàng hậu nhưng luật là luật, hắn là người của triều đình phải tuân thủ qui định nơi đây.
"Triệu sứ thần, ngươi bị thương rồi, bỏ khẩu súng xuống đi!"
Tuyết Nhi lên tiếng khi nhìn thấy tay áo Tiểu Đường ướt đẫm vì máu, nàng cũng biết thị vệ đã rất nhẹ tay khi làm vậy nếu không một nhát đã có thể lấy mạng cô nên không thể trách khứ họ.
"Bỏ xuống thì được gì? Ngươi và ta lại ngồi ở đó mặc kệ hoàng hậu bên trong có xảy ra chuyện gì hay sao? Ngươi chịu được nhưng ta thì không!"
Nhát đao ấy rất đau nhưng làm sao có thể so sánh với sự dằn vặt nơi sâu thẳm trong Tiểu Đường, người luôn đặt Thư Hân lên hàng đầu dù có quay trở lại quá khứ được hay không, cô đang không làm trách nhiệm mình đặt ra và cho rằng vết đao này cô đáng phải nhận.
"Các ngươi lui xuống! Mau truyền thái y đến!"
Thư Hân bật tung cửa vội vã chạy đến bên cạnh Tiểu Đường, máu chảy đẫm nền đất, nàng giọng hốt hoảng ra lệnh.
"Tuân lệnh!"
Cả nhóm thị vệ đồng thanh, nhanh chóng chạy đến thái y viện.
"Tuyết Nhi mau lấy nước ấm cùng khăn đến đây." Thư Hân quay sang nói với Tuyết Nhi, sau đó kéo Tiểu Đường vào phòng mình.
Đặt Tiểu Đường ngồi xuống ghế, Thư Hân tách tay cô lấy khẩu súng để lên bàn, dùng khăn tay của chính nàng chạm nhẹ vào vết thương lau sạch những dòng máu đang chảy nhưng vết thương có vẻ khá sâu, chiếc khăn đã nhướm đầy máu trong chốc lát khiến Thư Hân càng thêm lo lắng.
"Nước ấm đây, hoàng hậu! Người hãy ngồi sang một bên, để nô tỳ làm được rồi."
Tuyết Nhi hối hả bưng thau nước ấm để lên bàn, nhúng khăn trắng vào rồi vắt khô, mở lời bảo Thư Hân tránh một bên, không nên động tay vào những việc này.
"Để ta!"
Thư Hân cầm lấy chiếc khăn ấm, chăm chú vào vết thương trên tay Tiểu Đường mà lau máu.
Tiểu Đường mỉm cười nhìn ngắm nhan sắc người đối diện mà quên cả đau đớn,Thư Hân đang lo lắng cho cô, không còn buồn khóc vì hoàng thượng rõ ràng là chuyện đáng vui.
"Cậu còn cười được? Thị vệ là người rất tuân thủ luật, cậu nghĩ bọn họ không dám ra tay?"
Thư Hân đang vô cùng lo lắng, cố gắng tìm cách để cầm máu cho Tiểu Đường, ngước mắt lên nhìn người đang bị thương thì thấy cô miệng nở nụ cười, thâm tâm vài phần muốn ấn mạnh vào vết thương cho biết thế nào là đau đớn.
"Vậy tại sao cậu không mở cửa sớm hơn? Cậu mở cửa tớ sẽ không bắn vào và cũng sẽ không lãnh nhát đao này."
Bị thương như thế nhưng Tiểu Đường vẫn còn tâm tình đối kháng cùng Thư Hân, vẫn còn cười được, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô bị điên, mà cũng đúng thôi, ai lại có thể vì một người của quá khứ mà thành ra làm đủ việc không tưởng như Tiểu Đường, chỉ duy nhất kẻ điên.
"Cậu là thần tiên cơ mà, có thể dùng thuật mà vào phòng tớ một cách dễ dàng, cần chi đày đọa bản thân như vậy." Thư Hân không khuất phục đối đáp ngược lại.
"Thuật đó tớ chưa có học."
"Thần tiên như cậu đúng là tệ!"
Luôn miệng mắng Tiểu Đường, nhưng trong lòng Thư Hân thiện cảm dành cho cô lại tăng thêm gấp bội, nàng nhớ rõ những lời cô nói, cũng nhìn thấy những hành động cô làm, vết thương này cũng một phần lo lắng cho nàng mà nhận, Thư Hân thật sự bị Tiểu Đường làm cho cảm động.
"Thần xin thỉnh an hoàng hậu!" Thái y bước vào phòng nhanh chóng quỳ hành lễ.
"Mau cầm máu cho Triệu sứ thần."
Thư Hân ra lệnh, rời khỏi ghế ngồi để thái y có thể bước đến làm tiếp công việc của nàng.
"Thưa hoàng hậu, thần đã cầm máu cùng đó cũng đã băng bó cho Triệu sứ thần, mỗi ngày thần sẽ đến đây thay băng trắng cho sứ thần đúng giờ, hoàng hậu nên căn dặn nhà bếp đừng nên nấu những món hải sản hoặc nước chấm có màu cho sứ thần tránh việc vết thương sẽ nhô ra hoặc biến thành sẹo thâm.
Thái y sau khi hoàn tất mọi việc liền đứng dậy tìm đến Thư Hân báo cáo tình hình cùng với căn dặn vài điều nên tránh cho Tiểu Đường.
"Được, ta nhớ rồi! Người có thể về."
"Thần cáo lui."
Thái y hành lễ sau đó rời khỏi, Tuyết Nhi biết việc cũng nhanh chóng thu dọn những thứ trên bàn để lại không gian riêng tư cho cả hai.
"Thư Hân, sau này có thể đừng nhốt bản thân trong phòng, có gì có thể cùng tớ chia sẻ." Tiểu Đường chủ động mở lời trước, nói rõ ý mong muốn Thư Hân đừng quá khép mình.
"Được! Cậu cũng phải hứa với tớ không làm việc ngu ngốc hại bản thân như bây giờ nữa."
Thư Hân đồng ý nhưng đổi lại Tiểu Đường cũng phải thay đổi theo ý nàng, nàng không muốn người khác vì mình mà xảy ra chuyện.
"Tớ hứa!"
Tiểu Đường cười tươi, đưa ngón út bên tay lành lặn chờ đợi Thư Hân móc tay vào như lập lời hứa giữa đôi bên.
"Trẻ con!" Thư Hân nhìn thấy hành động ngờ nghệch từ phía Tiểu Đường không nhịn được mà buông lời mắng.
"Móc tay đi rồi trẻ con, trẻ em gì cũng được." Tiểu Đường mặc kệ mình có bị bảo là gì, mặt dày bắt Thư Hân phải móc tay với cô.
Thư Hân mỉm cười, dùng ngón út móc vào tay Tiểu Đường, suy cho cùng nàng cũng chiều theo ý cô mà làm.
"Vậy xem như xong, bây giờ tớ về phòng, tối nay phải cùng nhau ăn cơm, được chứ?"
Tiểu Đường lo sợ Thư Hân sẽ kiếm cớ mà trốn trong phòng nên quyết định tối nay phải cùng nhau ăn cơm như bắt buộc nàng ấy phải có mặt.
"Cậu có biết quan thần không được ngồi chung bàn với hoàng hậu, hoàng thượng hay không?"
"Vậy... ngồi hai bàn nhưng thấy mặt nhau để ăn cơm, quyết định vậy."
Tiểu Đường nói xong không để Thư Hân có thể từ chối mà một mạch bỏ đi.
Thư Hân cũng hiểu ý cô, lắc đầu ngán ngẩm tính cách ngang ngược này. Thư Hân di chuyển trở về giường, khi nãy khóc quá nhiều nên hiện tại nàng cũng mệt lã nên ngủ một chút để tinh thần phấn chấn hơn, còn rất nhiều văn thư cần nàng phải phê chuẩn, buồn cách mấy thì đại cuộc vẫn phải làm đầu, nàng không thể để bản thân kiệt quệ.