Tống Đậu Nga ủ rũ đi theo tuyết rơi tháng Sáu về tẩm cung.
Chỉ còn lại Thái hậu và con trưởng của bà hai mặt nhìn nhau.
"Hoàng nhi......" Thái hậu còn đang suy tư lời nói vừa rồi, "Lúc nãy Tống Bảo......"
"Mẫu thân." Đường Cảnh Hạo ngắt lời Thái hậu, "Tuy Tống Bảo không hiểu chuyện nhưng cũng không thể phạt được, giờ y có hoàng nhi rồi ạ."
Nhắc tới cũng chua xót, khi thành thân với Tống Bảo hắn vẫn còn là Thái tử, đến nay cũng đã hơn ba năm. Đây là lần đầu có tin vui, khoan nói đến tình cảm của hắn và Tống Bảo thế nào mà chỉ nói đây là con đầu lòng của hắn, bất kể là hoàng tử hay công chúa cũng đủ trân quý.
"Ai gia biết chứ." Thái hậu nói vậy nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này, "Giờ hoàng nhi đã đăng cơ...... Chim hết rồi cung tên xếp xó, Tống gia và Hoàng hậu Tống gia này......"
"Mẫu hậu!" Sắc mặt Đường Cảnh Hạo lập tức lạnh lùng nghiêm nghị, "Mẫu hậu thật sự muốn nhi thần giống tiên đế sao?"
Trước đây Thái hậu là chính thê của tiên đế, trước khi lên vị trí kia cũng cử án tề mi rất nhiều năm, nhưng đứng trước vinh hoa phú quý tình nghĩa vợ chồng son cũng thoảng qua như mây khói.
"Hoàng nhi......"
Thái hậu thở dài thườn thượt, cũng phiền muộn theo.
Bà thật quá cố chấp rồi, biết rõ tư vị bị phu quân lợi dụng rồi vứt bỏ là thế nào, khổ sở ra sao, cần gì phải bắt con mình làm kẻ phụ tình vậy chứ.
"Ai gia nghĩ sai rồi, giờ Trung Cung có tin mừng chính là niềm vui của hậu cung, tuyệt đối sẽ không bạc đãi y đâu. Nhưng chuyện tuyển tú......"
"Hiện giờ quốc khố trống rỗng, đâu thể làm chuyện hao người tốn của không cần thiết này ạ."
Đường Cảnh Hạo hùng hồn cự tuyệt.
Tha cho hắn đi, một Hoàng hậu hắn đã không giải quyết nổi mà còn thêm một đám nữa, chi bằng hắn nhường ngôi luôn cho xong.
Sợ việc nước chưa đủ nhiều, chưa đủ phiền lòng hắn hay sao.
Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, lát nữa còn phải đến an ủi Hoàng hậu bị u một cục bầm tím nữa.