Tống Bảo vẫn còn nhớ rõ kiếp trước sinh con đáng sợ cỡ nào.
Khác với kiếp này, mới đầu Tống Bảo cũng không biết mình có thai, mãi đến khi ngã ngựa bị thương, toàn thân chảy máu ròng ròng mới được thái y khám ra bé con.
Tiếc là lúc đó biết cũng đã muộn, y bị thương nặng nên về cung nằm một tháng cũng vẫn sinh non, mới bảy tháng đã muốn sinh, sức khỏe y chưa hồi phục mà ngôi thai còn ngược, hành hạ y ba ngày hai đêm mới trở về từ cõi chết.
Sau trận núi lở, người có thể sử dụng trong triều mười không còn một, Đường Cảnh Hạo bận lo chuyện triều chính không cách nào thoát thân, làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm, không có thời gian nghỉ ngơi nên tất nhiên cũng không thể quan tâm y và con.
Tống Bảo kiệt quệ nằm một mình trong tẩm cung hôi hám bẩn thỉu, chẳng biết qua mấy canh giờ mới nghe bà đỡ la lên.
Y chưa kịp thở phào thì đã cảm thấy có gì đó không ổn, hóa ra đứa bé mới sinh không có tiếng khóc, bản thân y là một phế nhân, đứa con y khổ cực sinh ra cũng thoi thóp.
Tống Bảo nhất thời đau buồn, nước mắt đắng chát không kìm được rơi xuống, nhưng một khắc sau khóe mắt đã bị đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi.
"Bảo......" Giọng Đường Cảnh Hạo kéo y về từ kiếp trước, "Phu quân ở đây với ngươi, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không."
Đường Cảnh Hạo dỗ dành vừa trìu mến vừa dịu dàng, tựa như lông vũ nhưng lại nặng vô cùng.
Đầu óc Tống Bảo mụ mị, đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, chưa kịp trả lời thì nghe bà đỡ xen vào.
"Bệ hạ, sinh con là chỗ dơ bẩn, có hại cho long thể, xin ngài ra ngoài đi ạ......"
Đây là sự thật, trong lòng Tống Bảo chua xót nhưng cũng không nói nên lời giữ Đường Cảnh Hạo ở lại.
Sinh con vốn không sạch sẽ, ngay cả Tống Bảo cũng ghét mùi hôi này, huống chi thân thể Đường Cảnh Hạo vô cùng quý giá, tất nhiên là không thể ở chỗ này.
Kết quả bà đỡ còn chưa nói hết đã bị Đường Cảnh Hạo cắt ngang.
"Làm việc của ngươi đi, trẫm sẽ tự quyết định."
Dường như màn sương dày đặc bao phủ giấc mộng xưa cuối cùng cũng bị xua tan, Tống Bảo nắm tay Đường Cảnh Hạo, vừa nhớ nhung vừa tủi thân.
"Hạo...... ca ca?"
"Ta đây." Đường Cảnh Hạo vừa cầm khăn mềm lau mồ hôi trên trán Tống Bảo vừa thì thầm trấn an, "Hạo ca ca ở đây."
Tống Bảo túm mền gấm, theo bản năng hít sâu một hơi rồi thở ra.
"Ta...... đau bụng quá."
Đường Cảnh Hạo hôn mu bàn tay Tống Bảo một cái, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, không muốn mang thêm gánh nặng cho y nữa, hắn chưa bao giờ biết an ủi ai, lần này lại vắt óc tìm cách dỗ người vui vẻ.
"Chẳng qua bé con nóng lòng muốn ra gặp chúng ta thôi, ngươi đừng sợ, Hạo ca ca tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu."
"Bé con?"
Cuối cùng Tống Bảo cũng kịp phản ứng, đúng rồi đúng rồi, kiếp này bé con ngoan ngoãn đợi cho đủ tháng, Đường Cảnh Hạo cũng quan tâm y chứ không hề vô tình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tống Bảo cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm và có thêm sức mạnh, vì từng sinh một lần nên biết rõ phải làm thế nào, y trấn tĩnh lại rồi tập trung dùng sức.
Đường Cảnh Hạo thấy Tống Bảo nhắm mắt lại thì trong lòng càng thêm lo lắng, sinh con vốn rất khổ cực, thân thể Tống Bảo lại yếu đuối không chịu nổi mệt nhọc, chẳng biết làm sao mới bình an sinh con nữa.
Đường Cảnh Hạo sắp thở dài thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe.