“Tại sao ngươi biết?” Điền Triết Hiên ánh mắt nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Hủ Liên. Hoàng hậu này quả nhiên không đơn giản, ngay cả chuỵên khi còn bé của hắn cũng đều biết. “Ai nói cho ngươi biết?”
“Đại đa số đứa nhỏ ở đây, khi còn nhỏ, không phải đều là bị phụ mẫu đánh sao?” Hủ Liên không lảng tránh ánh mắt sắc bén, trấn định nhìn thẳng hắn. Cô biết lúc này nếu có mảy may chùn chân, nhất định sẽ bị nam nhân này đánh cho vạn kiếp bất phục.
“Thì ra là vậy, xem ra trẫm lo lắng nhiều rồi. Nếu Hoàng hậu đã hiểu rõ việc giáo dục trẻ nhỏ như vậy, thì Hoàng nhi giao cho ngươi chiếu cố. Tối nay ta cho Hoàng nhi đến ở Khôn Trữ cung của ngươi. Trẫm còn chút công văn phải xem, nên đi trước, không thể cùng Hoàng hậu ngắm hoa, thật tiếc quá.” Nhìn bóng hắn xa dần, Hủ Liên yên tâm, bất quá ngẫm lại lời hắn mới nói vừa rồi thật đúng là buồn cười.
“Điền Triết Hiên, anh rốt cuộc là một người như thế nào đây?” Cho dù đứng ở trong bóng cây, hơi nóng cũng không ngừng gặm nhấm, làm Hủ Liên cảm thấy buồn bực. Mùa hè, mùa hè trong cung dường như dài dằng dặc đi.
“Hoàng hậu chính là đang nghĩ đến Hoàng thượng sao?” Từ giữa vườn đi ra một bóng dáng cao to, thanh âm trầm thấp hữu lực. Hủ Liên xoay người nhìn vị khách không mời mà tới này, làm sao trong cung mọi người ai cũng thích trốn ở chỗ bí mật thế?
“Là Hoàng hậu, trong tâm dĩ nhiên là nghĩ tới Hoàng thượng rồi.” Hủ Liên cùng nam nhân này mặt đối mặt, chỉ biết đó là một người âm tà, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn thế nào thì gương mặt cũng không có một chút thiện cảm. Như vậy khi cười còn lộ ra nét mị hoặc, quả thực quỷ dị đến cực điểm.
“Ta là Vũ vương Điền Triết Dực, Hoàng hậu phải nhớ kĩ. Nếu như có một ngày, trong tâm Hoàng hậu không chỉ có một mình Hoàng thượng, thì nhớ nói cho ta biết.” Đứng trước hắn, khiến Hủ Liên có cảm giác bị áp bách.
“Vương gia nói quá rồi, ta cũng chỉ là một nữ nhân, nếu đã thành thân, tất sẽ lấy phu làm trời. Vương gia nói vậy, chẳng lẽ ám chỉ ta bất trinh sao?” Ngẩng đầu không e dè, trừng mắt nhìn thẳng hắn “Xin Vương gia hãy tự trọng.”
“Gọi Điền Triết Dực, hoặc là Dực. Nếu nàng biết người của Nam Cung gia không được Hoàng huynh sủng hạnh mà giác ngộ, ta chỉ là một Vương gia trên danh nghĩa mà thôi, sẽ không đi lưu ý gia thế bối cảnh, theo ta có thể sẽ không phải ở trong thâm cung hiểm độc. Lẽ nào nàng không hiểu ý ta sao?”