Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 26: Chương 26:




Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 26: Che dấu
 
Tần Ninh nhéo mặt hắn.
 
Không vui nói: “Sao ta lại không được biết hả.”
 
Nàng không nỡ mạnh tay sợ làm đau Tiền Nguyên Hằng, véo mặt mà như không, Tiền Nguyên Hằng sinh ra đã anh tuấn, tự tay nhéo khuôn mặt anh tuấn của hắn thành hình thù kỳ quái, cũng rất là vui.
 
Tiền Nguyên Hằng bắt lấy tay nàng, cười trừ đáp: “Dù sao về sau cũng không còn mấy loại chuyện này, nàng đừng lo nghĩ nữa, ta không muốn nàng không vui.”
 
Lý thị đứng cạnh đó ngơ ngác, dè dặt kéo tay áo Tần Mông, dùng thanh âm tưởng nhỏ mà tất cả mọi người đều nghe thấy hỏi: “Tỷ, đây là hoàng đế lão tử sao?”
 
Tiền Nguyên Hằng nhất thời không biết nói gì.
 
Lý thị này, nói chuyện quá thành thật.
 
Tần Mông không để ý, trước kia nàng đã từng thấy tỷ tỷ và tỷ phu ở bên nhau, hồi trẻ còn dính nhau hơn nữa kìa, hiện tại đã tính là gì.
 
Tỷ tỷ nàng da mặt mỏng, cả người cứng ngắc, bị Tiền Nguyên Hằng bắt cùng hắn tú ân ái trước mặt quần chúng, còn không nhìn ra Tiền Nguyên Hằng là nam nhân da mặt dày thế nào hay sao?
 
Mặt Tần Ninh hơi ửng đỏ, buông tay Tiền Nguyên Hằng ra, làm bộ mỉm cười nói: “Hoa viên trong cung rất đẹp, ta đưa mọi người tới đó ngắm.”

 
Tiền Nguyên Hằng trên người còn mang thương tích, tất nhiên không thể cùng Tần Ninh đi dạo hoa viên, mấy ngày nay vì ở bên chăm sóc hắn, Tần Ninh ngay cả nơi thích nhất là chỗ giá đu kia cũng từ bỏ không đi, hiện tại hắn không thể lại ngăn nàng được.
 
Tiền Nguyên Hằng trơ mắt nhìn Tần Ninh đi ra ngoài, vô cùng tiếc nuối thở dài một tiếng.
 
Hắn cũng muốn cùng A Ninh đi dạo hoa viên, trước hoa dưới nguyệt đàm tình thuyết ái, cảnh tượng tốt đẹp biết bao nhiêu, đáng tiếc thân thể lại chẳng biết cố gắng.
 
Đến đây, Tiền Nguyên Hằng lại nhớ ra khi trước Tần Ninh đã đồng ý với hắn, đợi vết thương của hắn tốt lên sẽ cùng hắn làm chuyện đó, tâm tình trong nháy mắt lại tốt lên mấy phần.
 
Sắc mặt hắn đang rạng rỡ chuyển sang âm u, lại từ âm u chuyển về rạng rỡ, Viên Hoàn đứng kế bên cũng rối rắm không thôi, sợ hãi nói: “Bệ hạ, ngài vẫn ổn chứ?”
 
Không phải bị Lương Ngọc làm cho tức đến hỏng đầu rồi đấy chứ.
 
“Đoán mò cái gì?” Tiền Nguyên Hằng bực, “Ngươi nghĩ giúp trẫm xem, nên làm thế nào để lừa được nàng chuyện Lương Ngọc đi.”
 
A Ninh chắc chắn sẽ tiếp tục hỏi hắn, bây giờ chỉ là bị Lý thị làm dời lực chú ý mà thôi.
 
Viên Hoàn mặt không cảm xúc đáp: “Vì sao phải lừa gạt, bệ hạ, hoàng hậu nương nương không phải cô nương gia chưa từng trải qua chuyện gì, ngài nói với người chẳng phải được rồi sao. Nương nương có gì mà không hiểu cho ngài.”
 
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu, “Ngươi không hiểu đâu.”
 
Đó là A Ninh, cho dù là khi nào, hắn cũng không muốn khiến A Ninh không vui, để nàng biết những chuyện không hay kia.
 
Viên Hoàn khe khẽ thở dài.
 

Ông luôn cảm thấy, Tiền Nguyên Hằng giống như coi Tần Ninh như con mình mà sủng, thế nhưng Tần Ninh đã là nữ nhân hơn ba mươi tuổi rồi.
 
Nàng từng trải qua bãi bể nương dâu của nhân thế, chứng kiến những chuyện sinh tử trong thiên hạ, so với rất nhiều người còn thấu triệt hơn.
 
Nàng không cần loại che chở này.
 
Tiền Nguyên Hằng không hiểu tâm tư nữ nhân, suy cho cùng thì hắn cũng là một nam nhân.
 
Viên Hoàn khuyên: “Bệ hạ, ngài tốt xấu gì cũng thử nghĩ xem, chuyện ngài âm thầm sai người giày vò Lương...Lương Ngọc, nếu không nói, hoàng hậu nương nương cái gì cũng sẽ không hay biết, nhưng ngộ nhỡ trong lòng người ta có gì không hài lòng thì sao?”
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn.
 
Viên Hoàn thở dài: “Bệ hạ, khi ngài mới tìm thấy hoàng hậu nương nương, ta đã nói với ngài rồi, hai người bao nhiêu năm không gặp, tình huống bên này của ngài lại phức tạp, trong lòng hoàng hậu nương nương khó tránh khỏi có chút không thoải mái, lúc này ngài phải nơi nơi bảo hộ nàng, để nàng biết trong lòng ngài có nàng.”
 
Chứ không phải im lặng chuyện gì cũng giấu người ta, sao người ta biết được ngài trút giận thay cho nàng, còn chờ mong hoàng hậu nương nương mọc thiên nhãn sao?
 
Viên Hoàn thật sự chịu thua, nam nhân đều là cái thứ gì đâu, ngươi cho rằng ngươi cứ âm thầm lặng lẽ hi sinh là sẽ có nữ nhân cảm động vì người sao?
 
Tiền Nguyên Hằng che mắt, bất lực nói: “Trẫm đây chẳng phải, cũng vì xấu hổ sao?”
 
Hắn lo lắng sẽ khiến A Ninh không vui vẻ không cao hứng, lại không thể ở trước mặt A Ninh làm chuyện xấu, chung quy hắn cũng không thể trở về ánh mắt trông mong nhìn nàng kể công được.
 
Cho dù hắn vô sỉ nhưng cũng sẽ ngại ngửa mặt kể cho A Ninh nghe mình đã làm những gì những gì chứ?

 
Viên Hoàn thực sự tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Bệ hạ, đầu óc người dùng khi đối phó với kẻ khác đâu?”
 
Rất lâu rồi ông không dám nói như vậy, Tiền Nguyên Hằng đã là hoàng đế, chính là sự tồn tại khiến người kính sợ, ngoại trừ Lương Văn Cảnh, tất cả mọi người đều có thể thích nghi với thân phận này, đều hiểu gần vua như gần cọp, đối với hắn càng thêm tôn kính.
 
 
Nhưng sự việc ngày hôm nay lại khiến Viên Hoàn có cảm giác, Tiền Nguyên Hằng vẫn là cái người không mấy khôn ngoan trước kia, khi đó hắn vừa tiếp quản binh mã từ tay Thẩm nguyên soái, gần như cái gì cũng không hiểu, so với bộ dạng ngốc nghếch hiện giờ cũng không khác nhau nhiều lắm.
 
Về sau trải qua mài giũa, dần dần hắn đã trở thành một người hoàn hảo, không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn có ngày này.
 
Tiền Nguyên Hằng không ngại học hỏi: “Ngươi nói đi.”
 
“Bệ hạ, trong cung không thiếu nhất chính là người, chính ngài ngại không dám nói, chẳng lẽ không thể để người khác nói?”
 
Từ miệng người khác nói ra càng thể hiện hoàng đế bệ hạ ẩn nhẫn kiên cường, âm thầm ra tay giúp đỡ không cần hồi báo.
 
Tiền Nguyên Hằng kính phục nhìn ông, không còn gì để nói.
 
Cảm thấy bản thân quả thực là tên ngốc, sao lại không nghĩ ra cách hay như vậy.
 
Hơn nữa nếu để người khác nói, nói những gì hoàn toàn có thể tự mình quyết định, không lo ở trước mặt A Ninh hồi hộp, không kiềm được lại nói hớ mất.
 
Hắn vươn tay vỗ vai Viên Hoàn: “Sau này chuyện này giao cho ngươi.”
 
Viên Hoàn trợn mắt: “Bệ hạ, ngài có phải chưa tỉnh ngủ không, nô tài mà nói thì cũng chẳng khác gì cố ý sắp đặt, hàng trăm hàng ngàn cung nữ thái giám trong cung, ngài tùy ý tìm ai đó nói không phải được rồi sao.”
 
“Trẫm lo bọn họ sợ hãi, lại nói hớ mất. Ngươi lớn gan, trẫm có thể yên tâm được.”
 
Viên Hoàn ngây người, hoàng hậu nương nương ôn hòa dễ gần, dịu dàng thiện lương, là người tốt biết bao nhiêu, các nha hoàn làm việc trong Thừa Càn cung đều thích nàng, sao lại sợ cho được?

 
Cũng chẳng phải làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm.
 
Hoàng đế bệ hạ này, suy nghĩ lúc nào cũng khác người.
 
Có điều vậy cũng bình thường, suy nghĩ giống hắn, ngươi há chẳng phải cũng muốn làm hoàng đế.
 
“Bệ hạ, chuyện này giao cho nô tài đi, ngài đừng lo nghĩ nữa, nô tài đảm bảo sẽ không bị lộ.”
 
Tiền Nguyên Hằng làm ra vẻ mặt khen ngợi trẻ nhỏ dễ dạy, cười nói: “Vậy là được rồi, hôm nay trẫm giữ mấy người A Mạt ở lại cung dùng bữa, đi dặn dò ngự thư phòng, đừng làm trẫm mất mặt.”
 
Tiền Nguyên Hằng khi xưa nghèo khó còn không sợ mất mặt, nghèo mà hào phóng.
 
Suy nghĩ hiện giờ, phỏng chừng cũng là muốn cho mọi người thấy, A Ninh theo hắn sẽ không phải chịu khổ nữa, vĩnh viễn sẽ không.
 
Mấy người Tần Ninh đi dạo trong ngự hoa viên, Tần Mông vẫn hơi dè dặt, ngược lại Lý thị lại vô cùng tự nhiên quen thuộc, chỗ này ngắm một tí chỗ kia sờ một tí, trên mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
 
Nàng vừa nhìn đã biết là nữ hài tử lớn lên không phải lo lắng cái ăn cái mặc, mặc dù gả cho người nghèo khổ nhưng cũng rất được yêu chiều, cả người tràn trề sức sống mãnh liệt.
 
Tần Mông từ nhỏ văn nhược yếu đuối, trong miệng Tiền Nguyên Hằng thì chính là nhu nhược, sau này lại chịu bao khổ cực, chỉ e, tính cách còn gò bó hơn hồi nhỏ.
 
Tần Ninh nắm lấy tay nàng, nhàn nhạt cười bảo: “Mông Mông, sao muội không thân thiết với tỷ tỷ nữa rồi?”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Thi xong làm luôn một chương ngắn, moa moa
Xem quảng cáo trong khu bình luận mà dở khóc dở cười, cũng không có trả lời bình luận, các tiểu khả ái hiểu cho nha.
Chia sẻ với mọi người một chuyện vô cùng choáng váng, có thể nói là chuyện vi diệu nhất năm đó.
Trước khi thi giáo viên đưa cho tụi tui một bộ đề, nói là đề gốc, tụi tui tin đứt, kết quả đến hôm thi, chỉ có 10% trùng với đề.
Trách tụi tui đã quá tin tưởng vào cái tình thầy trò giả dối này.