Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 68: Chương 68:




Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 68:
 
“Nếu bây giờ ta mới quen nàng, chắc chắn ta sẽ không đối xử với nàng như vậy đâu.” Tiền Nguyên Hằng dỗ dành, “Yên tâm đi, ta có chừng mực, sẽ không dọa nó sợ chết khiếp đâu, chỉ để nó kính sợ ta thôi, ta là hoàng đế, nếu ngày ngày bị coi là người bình thường, vậy thì thất bại quá.”
 
Chu Đồng dù sao cũng chỉ là con dâu, cho dù là người trong nhà, nhưng có những lúc vẫn không hoàn toàn là người trong nhà.
 
“Mong là thế.”
 
Trong lúc hai người cười đùa đã về tới Thừa Càn cung, Tiền Nguyên Hằng dìu nàng từ trên kiệu xuống, nói với Triệu ma ma: “Đóng đại môn lại, đừng để ai làm phiền hoàng hậu nương nương, bất kể là ai cũng chặn lại, đưa tới ngự thư phòng.”
 
“Nếu Chu tiểu thư tới, kêu nó buổi tối quay trở lại.” Tần Ninh bổ sung, “Những người khác đều không gặp.”
 
Tần Ninh hôm nay dậy sớm, tiếp các vị phu nhân xong lại đi tìm Tiền Nguyên Hằng, hiện tại quả thực có chút mệt mỏi, muốn ngủ nhiều một lúc, nếu lúc nào cũng có người tới làm phiền, khẳng định sẽ không ngủ yên được.
 
Tiền Nguyên Hằng quả nhiên là người hiểu nàng nhất.
 
Chu Đồng buổi trưa có tới hay không, Tần Ninh cũng không biết, nàng ngủ tới mức không biết trời trăng, ngay cả Tiền Nguyên Hằng rời đi lúc nào cũng không rõ.
 
Điều duy nhất nàng nhớ là, khi ngủ thì là hai người cùng ngủ, mà tỉnh dậy chỉ còn lại một mình nàng.
 
Triệu ma ma nghe tiếng, vội cầm đèn bước vào, “Nương nương tỉnh rồi, nô tỳ tới hầu hạ người.”
 
Tần Ninh vén tấm rèm dày lên, nghi hoặc hỏi: “Trời tối rồi sao?”
 
Tấm rèm này được thay mới sau khi nàng mang thai, vì sợ ánh nắng quá mạnh ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng, Tiền Nguyên Hằng cố ý lấy nó ra từ trong khố phòng, kết quả vô cùng hữu dụng, sau khi thay rèm, hoàn toàn không biết hôm nay là giờ nào ngày nào nữa.
 
Triệu ma ma bật cười: “Phải, nương nương đã ngủ suốt cả chiều rồi, dậy đi lại một chút đi, không khéo tối lại không ngủ được.”
 
Triệu ma ma vén rèm lên, ánh đèn sáng ngời ngoài cung chiếc vào trong trong giường, Tần Ninh vươn vai, “Dậy thôi, mang bộ xiêm y thoải mái chút tới đây, không cần chải đầu trang điểm.”
 
“Vâng.” Triệu ma ma đổi xiêm y cho nàng, đỡ nàng xuống giường, “Nương nương dùng bữa tối, rồi đi lại trong viện một lúc là được, chiều nay Chu tiểu thư có tới một lần, bị nô tỳ ngăn lại, phỏng chừng chốc nữa sẽ tới, nương nương đừng đi xa quá.”
 
Tần Ninh gật đầu: “Cũng được, gọi mang đồ ăn lên đi, hôm nay bổn cung muốn ăn canh sen hôm trước mới làm, kêu tiểu trù phòng chuẩn bị lát mang lên đi.”
 
“Nô tỳ đi ngay, nương nương người đợi một lát, mấy người các ngươi hầu hạ nương nương, đừng để xảy ra sơ sót.”
 
Mấy tiểu cung nữ giọng như chim oanh: “Vâng.”
 
Tần Ninh lười biếng ngồi một bên, tiện tay chỉ một tiểu cung nữ, “Ngươi tới Sướng Âm lâu gọi Chu tiểu thư tới dùng bữa, rồi qua Trường Lạc cung xem thử đồ ăn bên đó thế nào rồi, có kẻ nào chểnh mảng chậm trễ bữa ăn của Thừa Ân hầu phu nhân cùng Trần Quốc phu nhân không, xong rồi hãy trở về.”
 
Tiểu cung nữ đáp: “Nô tỳ tuân mệnh.”
 
Không lâu sau Chu Đồng tới, Tần Ninh cười nói: “Sao con tới nhanh thế, ta vừa mới kêu người tới tìm con.”
 
“Con gặp người ở bên ngoài cung, trực tiếp kêu nàng tới Trường Lạc cung rồi, cho nên mới tới nhanh như vậy.” Chu Đồng khẽ hành lễ, không quá trang trọng, “Nương nương đã dùng bữa chưa?”
 
“Vẫn chưa, đang gọi con tới cùng ăn này.” Tần Ninh nhìn sắc trời, “Bệ hạ hôm nay bận không về được, một mình ta ăn thì chán quá, hôm nay con làm việc với phủ nội các, có quen không, có ai làm khó con không?”
 
“Không có, quen thì có quen, chỉ là có chút vấn đề, con cảm thấy phủ nội các rất nhiều khi làm việc gì cũng quá rườm rà, nhưng con bây giờ cũng không tiện kêu họ thay đổi.” Chu Đồng khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, “Rõ ràng là việc một người cũng có thể làm, vậy mà bọn họ lại cứ bắt phải ba người cùng làm mới được, tỷ như việc mang thức ăn lên trong yến hội, cứ muốn cả ba người phải cùng mang, thực không thể hiểu nổi.”

 
Mỗi loại món ăn có rất nhiều phần, vốn đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực, thế nhưng mỗi một khay thức ăn lại cần ba người cùng bưng, khó trách trong cung chỉ có ba chủ tử chân chính, lại cần nhiều người hầu hạ như vậy.
 
“Cái này cũng không phải nhiều chuyện.” Tần Ninh nói: “Đồng Đồng cũng biết lòng người hiểm ác, ngộ nhỡ tiểu thái giám dâng thức ăn có lòng dạ ác độc, bên cạnh lại không có ai trông chừng, hắn bỏ độc vào thức ăn thì phải làm sao? Chuyện này tuy lãng phí nhân thủ, nhưng cũng không còn cách nào khác, bằng không ai dám ăn đồ ăn trong cung nữa.”
 
Cung yến có tổ chức được hay không chưa nói, nhưng nếu trúng độc mà chết, cho dù báo được thù rửa hận, nhưng chính hắn cũng chẳng giữ được mạng.
 
Chu Đồng khẽ sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu: “Thì ra là như vậy, là con hiểu sai rồi.”
 
Nàng chỉ nghĩ trong nhà mình như vậy, lại quên mất chốn cung đình không như gia trạch, hoàn cảnh rất phức tạp.
 
“Nương nương, người đã muốn mang thức ăn lên chưa?” Tiểu cung nữ đang đợi ngoài cửa tiến vào, hành lễ, rồi dịu dàng hỏi.
 
“Mang lên đi.”
 
Sau đó liền thấy Triệu ma ma tự minh bưng một phần canh tiến vào, đặt trước mặt Tần Ninh, mỉm cười nói: “Nương nương, canh sen người muốn ăn có rồi đây, nô tỳ múc ra bát cho người.”
 
“Múc cho Đồng Đồng một bát nữa, canh này hôm trước ta ăn thử, hương vị tươi ngon, ở trong cung rất hiếm thấy.”
 
Dân gian coi thịt cá các loại là thực phẩm quý giá, mang vào cung dâng cho các vị chủ tử cũng là loại thịt thượng đẳng nhất, thức ăn tươi non giống như thế này ngược lại rất ít thấy.
 
Có lẽ là bởi vì, thực phẩm bán trong dân gian giá cả rất rẻ, có cảm giác không xứng với sự cao quý của hoàng hậu nương nương và hoàng đế bệ hạ.
 
Mấy ngày trước cũng chỉ vì muốn Tần Ninh nếm thử món ăn tươi mới, không ngờ nàng lại thích luôn.
 
Chu Đồng cầm thìa múc một ngụm uống thử, khen ngợi: “Qủa nhiên không tồi, tay nghề bên tiểu trù phòng của nương nương so ra còn giỏi hơn cả ngự thiện phòng.”
 
“Đó là do con ăn nhiều mấy món ăn hương vị giống hệt nhau của ngự thiện phòng rồi, hồi ta mới vào cung, ăn đồ ăn sư phụ của ngự thiện phòng nấu cũng kinh ngạc không ngớt, hiện tại cũng không còn cảm thấy như trước nữa.”
 
Đồ ăn có ngon hơn đi nữa, ăn nhiều cũng sẽ ngấy.
 
“Nương nương nói phải, tay nghề của ngự thiện phòng tuy giỏi hơn đầu bếp nhà con nhiều, nhưng cách nấu cũng đều chung một cội, lắm tương nhiều dầu, hương vị thì có, nhưng lại mất đi sự tươi ngon của thức ăn, thanh đạm như bát canh sen đây, kì thực lại là mỹ vị nhân gian.”
 
Cung nữ lục tục bày lên một bàn đồ ăn, Tần Ninh cười, chỉ vào bát canh còn lại: “Đưa bát canh này tới cho bệ hạ, nói là bổn cung mời bệ hạ thử món ăn tươi mới, các ngươi không được làm lại bát mới, tối nay ta sẽ hỏi bệ hạ.”
 
Triệu ma ma nói: “Nương nương yên tâm đi, nô tỳ tự mình qua đó, đảm bảo sẽ để bệ hạ uống bát canh nguyên chất nguyên vị nóng hôi hổi.”
 
Nương nương đúng là...thật biết làm mình làm mẩy, bát canh này người uống còn dư lại, nếu là người có quan hệ không thân mật, chỉ e sẽ bị coi là đang thị uy làm nhục, nhưng giữa quan hệ phu thê khăng khít thì nó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
 
Khó trách nương nương có thể được độc hưởng sủng ái của bệ hạ, đổi lại là nữ nhân khác cũng không dám to gan như vậy đâu.
 
Triệu ma ma bưng bát canh đi, sợ canh lạnh, còn lấy một cái bồn sứ, trong bồn sứ đổ đầy nước nóng, sau đó đặt bát canh vào, một đường thẳng tắp đi tới ngự thư phòng.
 
“Hoàng hậu nương nương sai ngươi tới làm gì? Đã giờ này rồi, nàng có chỗ nào không thoải mái sao?”
 
Tiền Nguyên Hằng thấy Triệu ma ma đích thân tới thì có chút hoảng, vội hỏi.
 
“Không phải, nương nương sai nô tỳ mang bát canh này tới cho bệ hạ, nương nương đã nếm qua rồi, nói muốn cho bệ hạ ăn thử món ăn mới.”
 
Tiền Nguyên Hằng ngờ vực nhìn bà: “Mang tới đây?”
 
Canh gì mà đáng để A Ninh phải Triệu ma ma chạy tới một chuyến, còn không bằng trực tiếp nói với ngự thiện phòng, để ngự thiện phòng đưa tới.
 
“Là canh sen do tiểu trù phòng của Thừa Càn cung làm, nương nương và Chu tiểu thư đều nói là tươi ngon.”

 
Tiền Nguyên Hằng nhìn bát canh còn dư lại một nửa, đột nhiên cười nói: “Nha đầu này...”
 
Hoàn toàn không giống như suy nghĩ của Triệu ma ma, rằng Tần Ninh chỉ đang làm nũng mà thôi.
 
Nhưng Tiền Nguyên Hằng lại hiểu được dụng ý của nàng.
 
Rất nhiều năm về trước, vùng Giang Nam sông nước khắp nơi đều là đài sen lá sen, thiếu nữ Giang Nam chèo thuyền con, ở giữa dòng cất tiếng hát Liên diệp hà điền điền.
 
Thiên kim tiểu thư Tần Ninh hồi đó mới gả cho tiểu tử nghèo khó là hắn, cũng theo các phụ nhân trong thôn xuống hồ hái sen, qua một buổi chiều, người khác ai nấy đều ôm một bó tướng thắng lợi trở về, chỉ có nàng ôm mấy cái đài sen ít ỏi đến đáng thương, vẻ mặt cau có tức giận.
 
Con gái Giang Nam hái sen không phải nhàn rỗi tới chơi đùa mà là vì phụ giúp gia đình, Tần Ninh cảm thấy mình không được tích sự gì cả, việc mà người khác có thể làm ngon ơ, mà nàng thì lại không làm được, cho nên vô cùng chán chường ủ rũ.
 
Vì để an ủi nàng, Tiền Nguyên Hằng đã lấy mấy đài sen kia nấu một nồi canh, rồi nói với nàng: “A Ninh của ta là giỏi nhất, hái được đài sen cũng là loại tốt nhất, không tin nàng tự mình nếm thử xem.”
 
Lúc này Tần Ninh mới lộ ra nụ cười.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn Triệu ma ma múc canh ra bát đặt trước mặt mình: “Nương nương đã dặn, nô tỳ phải nhìn bệ hạ uống hết, nếu không nô tỳ không thể trở về phục mệnh được.”
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ cười rồi uống canh, “Ngươi không cần phục mệnh nữa, trẫm cùng ngươi trở về.”
 
Hắn nói: “Viên Hoàn, tắt đèn, trẫm mệt rồi.”
 
Cũng may Tiền Chính Hiên đã rời đi, nếu không chỉ sợ lại bất bình tức giận. Hôm nay phụ hoàng sắp hoàng hôn rồi mới tới, chưa được một hai canh giờ đã đi, người như vậy, lại còn trách con không cần mẫn.
 
Trong lòng Tiền Nguyên Hằng không hề có chút cảm giác tội lỗi, bước nhanh ra ngoài, nhìn Viên Hoàn khóa cửa rồi mới quay người lên kiệu.
 
Khi hắn về tới nơi, Tần Ninh đã xong bữa, đang ngồi trò chuyện với Chu Đồng, hai người cũng chỉ nói mấy chuyện phiếm trong nhà, như chuyện yến hội đêm Trung Thu, Tần Ninh đã quyết định sẽ không nhúng tay vào, mọi việc giao hết cho Chu Đồng sắp xếp.
 
Đã có Lý ma ma cùng phủ nội các giúp đỡ, Chu Đồng có chỗ nào không hiểu thì tới hỏi nàng, những chuyện khác nếu nàng quản quá nhiều sẽ có cảm giác như nàng không tín nhiệm người ta.
 
Ngoài cửa chợt truyền tới một loạt giọng nói: “Tham kiến bệ hạ.”
 
Ngay lập tức là giọng nói lạnh lùng sắc bén của Tiền Nguyên Hằng: “Bình thân.”
 
Hắn bước nhanh vào trong, Chu Đồng vội vàng đứng dậy: “Tiểu nữ bái kiến bệ hạ.”
 
“Miễn lễ, không còn chuyện gì nữa thì trở về đi, Viên Hoàn kêu người tiễn Chu tiểu thư, trời tối đường trơn, đừng để bị thương.”
 
Chu Đồng sợ hãi run rẩy, không biết vì sao bệ hạ đột nhiên lại quan tâm nàng như thế: “Cảm ơn bệ hạ quan tâm, tiểu nữ cáo lui.”
 
Tần Ninh chống đầu cười: “Sao chàng đã về rồi, xong việc rồi?”
 
“Chưa xong, còn nhiều chuyện phải làm lắm, nhưng có người nhớ ta, ta không thể không trở về.” Tiền Nguyên Hằng mỉm cười khẽ gãi mũi nàng, “Nàng đã như vậy rồi, ta nỡ lòng để nàng phòng không gối chiếc sao?”
 
Tần Ninh cứng miệng, “Ta làm gì, đưa canh cho chàng, lo chàng bận rộn thân thể mệt nhọc, vậy cũng là làm sai sao.”
 
“Nàng không sai, là ta cả nghĩ, mỗi lần tới thời gian này, ta đều rất muốn cùng nàng về Giang Nam, đợi Chính Hiên lớn hơn một chút, đứa nhỏ trong bụng nàng trưởng thành, chúng ta để chúng nó lại cung, rồi về Giang Nam chơi.”
 
Đến lúc đó hai người ngồi thuyền hoa thuyền rồng, đưa A Ninh về Cô Tô chơi vài ngày, ngắm nhìn cảnh vật con người trước đây.

 
Trở về thăm chốn cũ, không biết sẽ là quang cảnh gì.
 
Tần Ninh giả bộ bình thản: “Đây là chàng nói, không liên can gì tới ta hết.”
 
Thế nhưng lại âm thầm chìa ra ngón út, ngoảnh mặt đi, giả bộ như chưa từng làm gì.
 
Tiền Nguyên Hằng ngoắc tay với nàng, “Ngoéo tay nhé.”
 
Tần Ninh bật cười đánh hắn một cái: “Chàng thật ấu trĩ, lại còn chơi mấy trò trẻ con này.”
 
Tiền Nguyên Hằng tất nhiên là sủng nịch nàng, chỉ cười nói: “Phải, ta chính là một đứa trẻ.”
Triệu ma ma cùng các cung nữ đồng loạt cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như không hề nhìn thấy cái gì.
 
Tiền Nguyên Hằng chợt ôm ngang nàng bế bổng lên, Tần Ninh giật mình kêu lên một tiếng, hai tay quấn lấy cổ hắn, giận: “Chàng làm gì thế?”
 
“Đưa nàng đi ngủ.”
 
Thái y nói, qua ba tháng đầu là có thể làm chuyện giường chiếu, thai phụ có ham muốn tương đối dồi dào đối với chuyện kia, nếu có thể, vận động vừa phải cũng có lợi đối với việc sinh con sau này.
 
Mành giường dày dặn bị vén lên, ánh trăng bên ngoài trộm liếc vào xem, nhưng không thể nhìn được gì, chỉ thi thoảng nghe thấy vài tiếng rên khe khẽ vang lên.
 
Mà tiếng thở dốc nặng nề dồn dập của nam nhân so ra lại có lực hơn mấy tiếng rên rỉ đứt quãng.
 
Tần Ninh cào mấy vết đỏ ửng lên lưng Tiền Nguyên Hằng, thế nhưng lại càng kích thích động tác của nam nhân, trong nhất thời, xuân sắc vô biên.
 
Ngay cả ánh trăng vốn chỉ có thể nghe được chút thanh âm cũng ngượng ngùng mà trốn vào tầng mây.
 
Trước Tết Trung Thu, Tần Mông đã khá hơn nhiều, chỉ còn chút vết tích, nhưng không ảnh hưởng tới việc hoạt động.
 
Mấy ngày này Lý thị hai người ở trong cung toàn dành hết thời gian vào việc dưỡng thương, nói là tới bầu bạn với Tần Ninh, kết quả lại chẳng bầu bạn được ngày nào.
 
Thế nhưng Tiền Nguyên Hằng vẫn rất cảm kích nàng, nàng là ân nhân, chưa nói có tới bầu bạn hay không, cho dù nàng chỉ ở trong cung không làm gì một thời gian, Tiền Nguyên Hằng cũng rất chào đón.
 
Tần Mông dẫn Lý thị tới Thừa Càn cung, hai người muốn từ biệt.
 
“Bây giờ đã sắp tới Tết Trung Thu, trong nhà có trẻ con nghịch ngợm, nếu không có muội, chỉ sợ không làm được gì, muội không thể không trở về.” Tần Mông tiếc nuối nói, nhắc tới con, trong mắt nàng ánh lên chút vui vẻ, “Đợi qua mấy ngày nữa muội lại vào cung thăm tỷ, có được không?”
 
“Được.” Tần Ninh cười đáp, “Muội cứ trở về đón Trung Thu ở đó đi, qua Trung Thu rồi chuyển ra ở riêng, ta đã chọn được nhà cho muội rồi, cách phủ của A Mạt rất gần, khi nào rảnh rồi có thể qua tìm em dâu tán gẫu.”
 
Lý thị nói: “Phải đó, nương nương, muội cũng phải trở về rồi, trong nhà chỉ có mình A Mạt cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng phải dựa vào muội.”
 
Tần nương thân thể yếu ớt lắm bệnh nhiều tật, không thể làm việc mệt nhọc, Lý thị chỉ có thể cáng đáng hết mọi việc.
 
Tiền Nguyên Hằng đang ngồi một bên mở miệng nói, “Hai người đều là cáo mệnh, đến Tết Trung Thu còn phải vào cung tham gia yến hội, chuyện trong nhà sắp xếp ổn thỏa là được, không cần phải vất vả long đong như hồi trước nữa, nhị muội, cháu trai với cháu gái trong nhà, đến lúc đó để A Mạt dẫn vào cung đi, cho hai đứa chơi với Chính Hiên.”
 
Tần Mông đã cứu Tần Ninh, xưng hô của Tiền Nguyên Hằng cũng thân thiết hơn trước, chứ hồi đầu, hắn nào có từng gọi người ta là nhị muội.
 
Tần Mông xấu hổ cười: “Hai đứa nó không hiểu chuyện, tuổi nhỏ thích nghịch ngợm gây chuyện, vẫn là thôi đi thì hơn.”
 
“Ta còn chưa gặp hai đứa nó nữa, muội để hai đứa nó tới, ta là dì, ta còn chuẩn bị quà gặp mặt cho chúng, nếu muội không đưa tới, ta sẽ giận đấy.”
 
Tần Mông đành nói: “Vậy được rồi, muội sẽ dẫn hai đứa nó vào cung, nhưng như vậy, trong nhà chỉ còn một mình phu quân...”
 
“Cha mẹ chồng của muội chẳng phải cũng ở đó sao, đâu phải chỉ có một mình hắn, đợi hắn thi đậu công danh rồi cũng sẽ có thể vào cung tham gia yến hội, không đến mức lẻ loi một mình nữa.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói.
 
Phu quân của Tần Mông cũng coi như là đồng hao với hắn, nhưng hắn chưa gặp mặt bao giờ, nghe các nàng nói, hắn là một kẻ chỉ biết nghe lời cha mẹ, không dám phản kháng, để mặc thê tử bị trưởng bối khi dễ, hắn không có chút hảo cảm nào đối với loại người này.
 
Tần Mông khi nói lời này cũng có chút tư tâm, không phải muốn cầu quan cho chồng, chỉ là muốn hắn cũng có thể vào cung, sau này ra ngoài cũng có chút mặt mũi, ai ngờ Tiền Nguyên Hằng lại không khách khí như vậy.
 
Tần Ninh đứng ra hòa giải: “Muội phu còn trẻ, ta vốn cũng muốn để hắn vào cung dự yến, nhưng lại nghĩ yến hội khắp nơi đều là vương công quý tộc, ngay cả ta còn không quen, huống hồ là hắn, vào cung lại mất công khiến hắn lúng túng, Mông Mông muội đừng giận, đợi hắn thi đỗ thành danh, bất luận tốt xấu thế nào, ta là tỷ tỷ, giúp được sẽ giúp hết sức.”
 

Nhưng nếu ngay cả bản lĩnh thi đỗ công danh hắn cũng không có, vậy thì không thể trách nàng vô tình.
 
Lý thị cười nói: “Chả trách người ta thường nói một người làm quan cả họ được nhờ, có hoàng hậu nương nương, ngay cả muội phu cũng được lợi, chỉ tiếc muội không có huynh đệ, nếu không cũng sẽ nịnh nọt nương nương một phen, nói không chừng cũng có thể xin được cái chức quan.”
 
Tần Ninh lắc đầu cười: “Muội đó..., bổn cung không quản mấy chuyện này, chỉ có thể nói là thân thích nhà mình thì bình thường quan tâm một chút, nhưng chuyện trong triều liên quan tới lê dân bách tính, nếu là người có bản lĩnh, để hắn thăng tiến nhanh hơn người khác cũng là chuyện tốt, nhưng nếu không phải, đề bạt hắn cũng là vô trách nhiệm đối với bá tánh.”
 
Lý thị chớp chớp mắt: “Nếu muội có huynh đệ, khẳng định sẽ là người giỏi giang.”
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi bên cạnh bật cười: “Chả trách A Ninh lại thích muội như thế, quả là một người thú vị, nhị muội, lời ban nãy trẫm nói cũng không có ý gì đâu, chỉ là đây là cung yến, quan tứ phẩm trở lên mới được tham dự, nếu để hắn tới, ai cũng không quen biết, còn không bằng thoải mái tự do ở nhà đón Trung Thu với cha mẹ.”
 
Tần Mông tất nhiên là hiểu đạo lý này, cũng biết tỷ tỷ một mặt là vì lo nghĩ tới vấn đề này, mặt khác cũng giúp nàng thăm dò người bên nhà chồng. Chỉ là nàng cảm thấy mọi người đều là người một nhà, không cần thiết phải phân định rạch ròi như thế, cô cô là người đã gả ra ngoài, dù ở chung nhưng cũng sẽ có ngày rời đi, chung quy vẫn là nàng và phu quân sống với nhau.
 
“Tỷ tỷ, muội hiểu rồi.” Cuối cùng, suy nghĩ một hồi, nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tần Ninh.
 
Lý thị nắm tay nàng, “Vậy hoàng hậu nương nương, hôm nay chúng muội về đây, đợi tới Tết Trung Thu lại vào cung thăm tỷ.”
 
“Đừng gấp, ta kêu người lấy chút đồ cho hai muội, của Mông Mông là ba bộ y phục thượng y cục may, hai bộ lễ phục của Trần Quốc phu nhân lễ bộ đưa tới, muội cầm về đi, tới yến hội thì mặc lễ phục vào cung, còn có hai bộ trang sức ta cho muội, hai bộ trang sức phẩm cấp Quốc phu nhân, của em dâu là những trang sức lặt vặt, hai muội tự chia nhau đi.”
 
Đồ tặng cho Tần Mông, lần này sẽ không còn ai to gan lớn mật dám cướp đi nữa.
 
Dù sao Tần Ninh không tin có người dám mặc y phục vi chế.
 
Lý thị cười đáp: “Nương nương thật...thật quá chu đáo.”
 
“Trở về đi, mấy ngày nữa lại gặp, Mông Mông nhớ cầm cả thuốc thái y viện lấy cho muội, đừng có quên bôi đấy.”
 
Tần Mông mỉm cười: “Tỷ tỷ, muội không còn là trẻ con nữa, muội đi đây.”
 
Tần Ninh không ngăn cản nữa, mỉm cười tiễn hai người ra khỏi Thừa Càn cung, rồi đứng nhìn tiểu thái giám dẫn hai người ra ngoài.
 
Phụ nhân bình thường không được ngồi kiệu trong cung, trước đây cũng chưa từng có trường hợp nào được đặc cách. Bởi mọi người đều không phải đi lại khó khăn, ai cũng có thể tự mình đi được, cho dù là thái tử phi tương lai như Chu Đồng, nên đi bộ thì vẫn phải đi.
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi một bên, thấy Tần Ninh trở lại, mỉm cười cảm thán: “Ta cảm thấy, nữ nhân bây giờ, quả thực không dễ dàng.”
 
Ai cũng nói đàn ông nuôi nhà đàn bà hưởng phúc, nhưng chân chính mà nói, nữ nhân vất vả hơn nam nhân nhiều lắm, mang thai sinh con dưỡng dục con cái chưa nói, còn phải lo lắng cơm ăn cái mặc của già trẻ trong nhà, nhà nào giàu có một chút còn đỡ, nếu gặp phải gia đình nghèo khó, quanh năm ăn đói mặc rách, lại còn phải trên hiếu thuận cha mẹ chồng dưới hầu hạ cô thúc.
 
Tiền Nguyên Hằng nghĩ, nếu mình có con gái, chi bằng để nó tìm một nam nhân không cha không mẹ không họ hàng thân thích, ít nhất cũng đỡ được bao nhiêu phiền phức.
 
Tần Mông là muội muội ruột thịt của hoàng hậu, nhà bọn họ một đám nghèo khố rách áo ôm còn có thể kêu oang oác, nếu đổi thành công chúa, chỉ e sẽ phải chịu thiệt thòi.
 
Tần Ninh đáp: “Biết thế mà chàng còn không mau tới đỡ ta, thật mệt, chàng chỉ biết nói miệng.”
 
Tiền Nguyên Hằng tính tình hiền hòa đứng lên ôm lấy eo nàng, đỡ nàng ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Thái y đã nói phải để nàng đi lại nhiều một chút, không được lúc nào cũng kêu ta đỡ nàng, bằng không sau này sinh con ra, đứa nhỏ cũng cần người đỡ mới có thể đi thì biết làm sao?”
 
Tuy nói thế, nhưng hắn vẫn vô cùng săn sóc mà rót cho Tần Ninh một chén nước ấm, còn lấy tay thử độ ấm trước rồi mới đưa cho nàng.
 
Tần Ninh xì một tiếng: “Cổ hủ, ta là mẹ nó, chàng là cha nó, vì sao nó đi đường chỉ dựa vào một mình ta, chàng làm cha làm gì.”
 
“Cần cha...cần cha hầu hạ mẹ nó.” Tiền Nguyên Hằng làm bộ đứng đắn, “Con trai chúng ta không thích cha nó, chỉ thích mẹ nó thôi.”
 
Tần Ninh bật cười vươn tay ra đánh hắn: “Mở miệng ra là nói nhăng nói cuội, phải kêu Chính Hiên tới đây để nó nhìn cái bộ dạng không đứng đắn của chàng.”
 
Tiền Nguyên Hằng nắm lấy bàn tay đang đánh tới của nàng, đặt bên môi hôn một cái, chỉ cười không nói gì.
 
Tần Ninh có chút xấu hổ, rút tay lại ngồi ngay ngắn lại, nói, “Chàng thành thực lại cho ta, ta...”
 
Tần Ninh nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lí do, sự vụ gần đây trong cung có Chu Đồng giúp đỡ, Tần Ninh rất yên tâm vào bản lĩnh của Chu đại tiểu thư, ngày ngày nhàn rỗi, giống như một tên tham quan, mỗi ngày đều trầm mê trong tửu sắc không quan tâm chính sự.
 
Tiền Nguyên Hằng không trêu nàng nữa, vươn tay ra giúp nàng chỉnh lại búi tóc vốn đã rất ngay ngắn, “Đợi lát nữa Triệu ma ma cùng nàng đi dạo trong viện, còn nữa, ta kêu người đưa một bồn hoa cúc tới đây, buổi tối ta ngắm với nàng, bây giờ ta tới ngự thư phòng đây.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cảm thấy tui thực sự quá giỏi, mặt trăng bảo bảo còn không thấy được tấm lưng Đại Tráng của chúng ta, vậy mà tui lại có thể viết ra cho các nàng xem, chậc chậc chậc.