~''Nắng sẽ thay mùa xuân phủ quanh đây xuyên mây ta đến bên nhau.
Những đêm thâu cùng nhau đếm yêu thương vẫn còn vẹn nguyên vấn vương.'' ~
Lan Phát điện.
Uy Vân cầm trên tay một tấm lụa nhỏ màu trắng dấm dúi bước nhanh qua sảnh chính, hướng vào sương phòng của hoàng hậu nương nương. Thoáng thấy thân ảnh nữ nhân đang ngồi chải tóc trước gương, nàng vội quỳ xuống
'' Nương nương, có thư từ phủ quốc công ạ!''
Nữ nhân lạnh nhạt đưa tay ra, trường bào đỏ thẫm khoác trên người càng tôn thêm nét quý tộc, sang trọng. Uy Vân không dám nhiều lời đưa tấm lụa đến tay A Đề Mi Hương rồi cúi đầu, lui ra sau, đứng im.
'' Hương Nhi, nhi nữ của phụ vương, con định chơi trò trốn tìm nãy mãi sao? Phụ vương không cần biết con làm cách nào leo lên được vị trí hoàng hậu của Triệu Khuông Dẫn, điều phụ vương cần chắc chắn con cũng biết rồi đúng không? Hảo nhi nữ của phụ vương!''
A Đề Mi Hương tức giận đến run rẩy, nàng cầm chặt tấm lụa trong tay đến nổi gân xanh, khốn kiếp, lão già khốn kiếp, ông ta không có tư cách, tuyệt đối không có tư cách để ép buộc nàng! Có kẻ làm phụ thân nào đem bán nhi nữ để cầu thân không? Có kẻ làm cha nào như ông ta không? Lần hồi quốc sau khi bị Triệu Khuông Dẫn từ hôn, nàng ngay lập tức bị gả sang Bắc Vận, A Đề Mi Hương năm lần bảy lượt quỳ xuống van xin phụ vương, nhưng đổi lại được cái gì, chỉ là một câu nói lạnh nhạt đến tê tái lòng người '' Đồ nữ nhân vô dụng, Triệu Khuông Dẫn ngươi cũng không câu dẫn được, thứ như ngươi chỉ làm ngáng chân bổn vương, mau cút sang Bắc Vận đi !''
'' Uy thượng cung!''
Uy Vân đang chăm chú quan sát thái độ của hoàng hậu từ nãy đến giờ cũng giật mình, đứng thẳng
'' Dạ nương nương có gì sai bảo ?''
A Đề Mi Hương đưa tấm lụa lên, ánh mắt nàng sắc lẹm, tay từ từ đưa tấm lụa lại gần ngọn nến đang cháy sáng, mùi khét bắt đầu lan dần ra khắp sương phòng. Tiếng nữ nhân không nhanh không chậm vang lên, lửa cháy gần như sắp hết tấm lụa
'' Uy thượng cung, ngươi cũng biết luật ngầm để tồn tại trong cung rồi phải không? Nói ít, nghe ít,làm nhiều, những gì ngươi thấy hôm nay, nếu chỉ cần để lộ ra dù chỉ là một ít thôi, đừng nói đến đầu ngươi, đầu cả gia Uy huyện lệnh cũng chẳng giữ nổi đâu! Hiểu chưa?''
Giọng nói nhẹ nhàng tựa tâm tình thủ thỉ nhưng lại vô cùng rùng rợn, Uy Vân lập tức quỳ xuống
'' Nô tì tuyệt đối không dám nhiều chuyện, cả đời này nô tì cũng chỉ trung thành với một mình nương nương, xin nương nương hãy tin nô tì!''
A Đề Mi Hương cười khẩy, đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm lướt qua người dưới đất, nàng từ từ đi vòng quanh Uy Vân.
'' Được như thế thì tốt, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi!''
Uy Vân cúi rạp xuống, những lúc như thế này, hoàng hậu như biến thành một người khác vậy, quỷ quyệt, ác độc, nàng sợ lắm, nhưng cũng không dám nói nhiều, có khi còn thêm mấy vết sẹo cũng nên
'' Nô tì đã hiểu thưa nương nương!''
------------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Đêm khuya, bóng nam nhân hắc y to lớn ép sát vào bóng nữ nhân nhỏ nhắn, dường như giữa hai người không có một kẽ hở
'' Vân nhi, ta nhớ nàng lắm, có biết không? Cho ta hôn nàng một cái nữa nào!''
Nam nhân lại cúi xuống, cắm mút cánh môi hồng nộn của nàng, dây dưa không ngừng. Uy Vân trong lòng cảm thấy vô cùng kinh tởm, thế nhưng vẫn cố chiều chuộng nam nhân trước mặt, nàng giả vờ đưa đẩy
'' Ây da, Phất thân vương, nô tì cũng nhớ người lắm đó nha!''
Phất Phong trong lòng vui mừng như điên, hắn khẽ hôn trụ trán nữ nhân
'' Vân nhi, đợi ta, không lâu nữa đâu, làm hoàng hậu của ta nhé?''
Uy Vân dùng ngón tay vẽ từng vòng trước ngực hắn, giả bộ nũng nịu
'' Chỉ sợ người lúc đó sẽ chán nô tì, nô tì sẽ đau khổ lắm nha!''
Phất Phong lại cúi xuống, bạc môi mau chóng tìm lấy cánh môi hồng nộn, lưỡi chui vào, cùng nữ nhân dây dưa.
'' Vân nhi, ta yêu nàng, cả đời này cũng chỉ có mỗi nàng mà thôi!'' Lời nói thủ thỉ chân tình, nhưng chảy vào tai Uy Vân lại trở nên kinh tởm đến buồn nôn, nàng trong lòng cười khẩy, mỉa mai không ngừng.
'''Phất Phong, đợi ngươi hết giá trị lợi dụng đi, xem số ngươi thảm đến như thế nào, người ta yêu là hoàng thượng, là Triệu Khuông Dẫn, hiểu chưa đồ ngu? Thật là quá kinh tởm rồi! '''
'' Nô tì hiểu rồi, nhưng chuyện lần trước nô tì nhờ người...'' Nàng lại làm bộ ngại ngùng, ngón tay khẽ miết nhẹ bạc môi của hắn.
Phất Phong bắt lấy bàn tay thon thả, cười cười
'' Ta đã cho người điều tra, thượng cung đại quan năm đó hầu hạ Bạch thái phi đã mất cách đây hai năm rồi, có nghe qua là tự tử!''
Tự tử? Bà ta mất rồi sao? Chắc chắn bà ta có liên quan đến cái chết của người đó, nếu không tìm được nhân chứng duy nhất đó, phải làm sao. Uy Vân chợt trở nên luống cuống
'' Mà không sao, thượng cung đại quan năm đó hình như còn có một người cháu gái cũng vào cung làm cung nữ, sau khi bà ta mất hình như cũng đã xuất cung về quê rồi! Ta đã cho người điều tra, chắc cũng có kết quả sớm thôi!''
Phất Phong khó hiểu khẽ vuốt mấy sợi tóc mai rủ xuống của nàng
'' Nhưng chuyện này có gì..?''
Uy Vân trong lòng vui mừng như điên, nhưng trước mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, nàng vươn lên, hôn vào môi hắn, hai tay vòng qua cổ nam nhân, chà xát tấm thân mềm mại lên thân thể cường tráng của hắn, nam nhân trong người cũng bắt đầu nóng ran, đáp trả nàng nhiệt tình
'' Nếu nô tì nói chỉ là vì tò mò thôi, người có tin không?'' Giọng nói tinh nghịch vang lên, mơ hồ mị hoặc, hại nam nhân không kiềm chế nổi, mạch máu trong người như muốn nổ tung.
'' Ta tin nàng, tất cả đều tin nàng!'' Phất Phong không chờ đợi được nữa, hắn luồn tay vào bên trong, cởi đi tiết khố vướng víu của nàng, môi nồng nàn cắm mút cánh môi hồng nộn.
Trong bóng đêm, có hai thân ảnh dính chặt nhau không rời~
-----------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Khó chịu quá, khó chịu quá đi mất!!!'' Ân Tiểu Tiểu chồm hỗm ngồi ở cửa lều trại rộng lớn nhìn quân lính tập luyện, mẹ nó, nhìn kìa nhìn kìa, nam nhân cái gì mà tập luyện nhìn ẻo lả hết cỡ chưa kìa, ôi, hỏng hết cả một thế hệ. Còn cả cái mạng che mặt này nữa, thiên a, không thể chịu nổi mất!!!
Triệu Khuông Dẫn không chỉ đẹp đến mức yêu nghiệt, hắn còn là một con hồ ly thành tinh, nàng buồn chán cầu xin hắn cho ra khỏi lều đi thăm quan doanh trại , hắn chẳng nói chẳng rằng xé vải lụa thượng hạng ngồi may thành một cái mạng che mặt xấu hoắc TT, rồi bảo là nếu muốn đi lại thăm quan trong trại, phải đeo vào, ai hỏi cũng phải nói là thái giám mới được điều đến của hắn, lại còn mặt có vết sẹo nên phải che như vậy, thiên aaa!!!. Mẹ nó, mặc cái bộ đồ thái giám buê đuê này, lại thêm cái mạng che mặt xấu hoắc như vầy, nếu dám ra khỏi lều chính là nàng đã đứt hết dây thần kinh xấu hổ rồi TT.
Đằng xa quân lính truyền đến tiếng hỗn loạn
'' A Bình, ngươi có giỏi thì cứ đánh bọn ta đi, tên khốn này, ngươi tưởng biết chút ít võ công thì có thể khinh thường người khác sao?''
'' Các ngươi mau câm miệng lại, có giỏi thì cử một người ra đây thi tài với ta, kẻ nào thắng ta ta mới phục! Ta không đấu võ miệng với các ngươi! Hừ!''
'' Không đánh, chúng ta không đánh đấy, để tể tướng về biết chuyện, không phải chúng ta sẽ bị phạt sao, chúng ta đâu có ngu!''
Đám lính lại nuốt nước miếng ừng ực, tự động lùi ra xa mấy bước, mẹ kiếp, nói thì nói thế thôi, chẳng có kẻ nào ngu tự nhiên dâng thân để Tiết Bình trâu trùng trục kia xả giận đâu.
'' Có ta!'' Giọng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau từng lớp lính đan xếp lại thành vòng tròn quanh Tiết Bình.
Ân Tiểu Tiểu liếc từng tên lính nhát gan một, anh dũng bước lên
'' Ngươi là ai?'' Âm thanh nam nhân đồng loạt vang lên. Tiết Bình đứng ở kia cũng nhìn nàng kinh ngạc
'' Ơ.. hèm, ta là ai ấy hả, các người nhìn y phục trên người ta mà không biết hả, ta đương nhiên là thái giám của hoàng thượng rồi, khờ quá!'' Ân Tiểu Tiểu thở phù, tỷ nữa thì lộ.
'' Chưa từng thấy bao giờ.. '' '' Thái giám của hoàng thượng là Phúc công công mà!'' Quân lính xì xào bàn tán.
'' À, ta là thái giám mới đến thay cho Phúc công công, chào!'' Nàng giơ tay lên vẫy vẫy, mẹ nó, đám quân lính này không những yếu xìu, nhát gan mà còn nhiều chuyện nữa, thiệt là không thể tưởng tượng nổi mà.
Ân Tiểu Tiểu quay lại vẫn đề chính, nàng nhìn sang tên lính tên A Bình đang đứng bên kia, lên tiếng
'' Ngươi là Tiết Bình?''
Nam nhân nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của vị công công trước mặt, trong lòng tuy có chút khinh thường, nhưng vẫn cúi xuống
'' Có tiểu nhân!''
Ân Tiểu Tiểu quan sát một lượt từ trên xuống dưới, tốt, cao ráo, mạnh khỏe, ít ra tên này còn đỡ hơn đám quân lình nhát gan đằng sau lưng nàng, hảo, vừa lúc ta cũng muốn giãn gân cốt một chút.
'' Ngươi và ta cùng tỷ thí đi, kẻ nào nằm xuống mười giây không thể dậy được chính là kẻ bại trận, chơi không?''
A Bình cười khẩy '' Thế điều kiện là như nào?''
Ân Tiểu Tiểu thoải mái khởi động tay chân, không thèm liếc hắn một cái '' Tùy ngươi!''
Đám quân linh đồng thanh '' Nếu A Bình thua thì gọi chúng ta một tiếng sư huynh đi, gọi chúng ta là sư huynh đi!''
Tiết Bình lườm một cái, đám quân lính ngậm miệng luôn, mắt hắn lại rơi lên thân ảnh nam nhân nhỏ bé đang khởi động kia, nam nhân gì đâu mà ẻo ẻo lả lả, đã thế còn che mặt, chẳng ra dáng đại trượng phu tí gì.
'' Công công, ý người thế nào?''
Ân Tiểu Tiểu khoát tay '' Đã bảo là tùy ngươi rồi, ta chấp nhận hết!''
Tiết Bình cười đểu '' Được thôi, thế này đi, nếu ta thua, ta sẽ gọi đám ẻo lả các ngươi một tiếng sư huynh, còn nếu ta thắng, ồ, ta có nghe qua, tay nghề chăm sóc của các vị công công rất tốt, chi bằng công công không ngại hầu tẩm ta một hôm..''
'' Ngông cuồng, A Bình, ngươi điên rồi, công công của hoàng thượng, ngươi dám..'' Tiếng quân lính đồng thanh hô to.
Ân Tiểu Tiểu đưa tay lên, đám quân lính im bặt '' Không sao, dám chơi dám chịu, ta chơi!'' Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chơi thì chơi, sợ gì!
--------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Công công cố lên, A Bình thua đi!!!'' Đám lính từ khi nào thành fan hâm mộ của nàng vầy nè, nhìn kinh chưa kìa, Ân Tiểu Tiểu lắc đầu, không thèm chú ý đến bọn họ nữa.
Nhãn quan chiến thuật của nàng rất tốt, chỉ cần cho đối thủ ra đòn năm giây thôi, nàng liền phát hiện ra lối đánh của họ, tên A Bình này cũng vậy, sức khỏe ? Có thừa! Kĩ thuật? Có đủ! Nhưng chỉ có điều, tên này thực lại chỉ là một tên thích khoe mẽ, từ nãy đến giờ ra đòn đều rất dùng sức, tiếc thay là có trúng nàng một cái nào đâu, ngược lại nàng ra đòn chính xác, phân bố lực vừa đủ, khiến hắn trở tay không kịp. Đám quân lính đằng sau hô hào ngày càng mãnh liệt hơn.
Ân Tiểu Tiểu ngửa người tránh một đòn đá của hắn, dùng dollyo chagi phản lại, Tiết Bình tức đến nỗi nổ đom đóm mắt, lại đấm mạnh một cái về phía nàng, nhưng nữ nhân đã nhanh chóng tránh đi, tay nhỏ bắt lấy tay hắn, quật mạnh một cái, nam nhân ngã sập xuống đất, co rúm người lại, đau đến trắng bệch mặt. Đám lính ôm nhau hô hào sung sướng, bắt đầu đếm từ một đến mười, không ngờ vị công công nhỏ nhắn này lại cao siêu đến vậy, quật ngã được tên trâu mộng kia, có điều, võ công của người hơi bị lạ nha, lạ lắm ấy, bọn hắn chưa thấy bao giờ, mặc kệ, vui cái đã!!!
Tiết Bình đau đến mức không mở mắt ra được, trái mánh rồi, ôi, nhục quá, vậy mà hắn lại thua một tên thái giám nam không ra nam, nữ không ra nữ, tức chết mất. Ân Tiểu Tiểu phủi phủi tay, không nhìn người đang nằm dưới đất lấy một lần, nàng trong miệng thầm đếm cùng chúng fan hâm mộ.
'' Có chuyện gì vậy? Đang tỷ thí sao?''
'' Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''
Âm thanh nam nhân quen thuộc vang lên, Ân Tiểu Tiểu chỉ vừa giật mình quay lại, phía sau truyền đến tiếng hét a khủng khiếp, lưng nàng đột nhiên đau như bị búa đập vào, trước mặt tối sầm lại, Ân Tiểu Tiểu ngất đi.
'' Dừng lại!'' Thân Bất Phàm tiến đến, một chưởng đạp bay Tiết Bình ra xa, khốn kiếp, cái này không còn gọi là tỷ thí nữa, tên khốn đánh lén, không đáng mặt nam nhân. Đám quân lính chết lặng, không ai dám nói điều gì, tên A Bình này đúng là quá nhục nhã, đã đánh không lại người ta, còn dám cắn trộm, nhục quá nhục!
Triệu Khuông Dẫn hốt hoảng đỡ lấy thân ảnh nữ nhân đang lảo đảo ngã xuống, hắn bế bổng nữ nhân, hướng lều trại đi đến, đám lính không dám hé răng nửa lời, hoàng thượng nổi giận thật rồi!
------------------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Triệu Khuông Dẫn đau lòng nhìn tiểu cô nương đang thiêm thiếp trên giường, nếu Thân tể tướng không nhanh tay, với nội công của cú đấm đó, nữ nhân của hắn sẽ ra sao chứ?
'' Hoàng.. hoàng thượng!'' Tiếng nữ nhân yếu ớt vang lên, Ân Tiểu Tiểu mắt hé hé mở, tay khua khua đụng trúng má hắn, nàng áp bàn tay vào má hắn luôn, mát quá, mát ơi là mát nhé!
Triệu Khuông Dẫn ôn nhu cúi xuống, cầm lấy tay còn lại của nàng áp luôn vào má hắn
'' Đây, trẫm đây, ngươi thấy trong người như thế nào rồi?''
Ân Tiểu Tiểu ho nhẹ '' Khụ khụ, không sao, dân nữ sống trâu lắm, không chết dễ như vậy đâu!''
Nàng cười nhạt, chả quan tâm, quay lưng đi '' Vâng, hoàng thượng nói chí phải! Dân nữ không dám đâu!''
Triệu Khuông Dẫn cười nhẹ, lại leo lên giường, chui vào chăn, ôm lấy nữ nhân vào lòng
'' Ngươi ngốc quá, đi tỷ thí võ công với Tiết Bình, có thể thắng sao?''
Ân Tiểu Tiểu bĩu môi, lại xích vào phía trong, nhưng eo nhỏ đã bị cầm lấy, kéo nàng ngược trở lại, dính sát vào lồng ngực ấm áp.
'' Dân nữ đáng lẽ thắng rồi, tại hoàng thượng tự nhiên từ đâu lù lù xuất hiện đấy chứ, haizz, mai lại phải sang bên kia hầu tẩm tên khốn đó rồi!''
Lời nói thoảng tựa gió bay, nhưng lại làm nam nhân tuấn tú tiêu sái nào đó tức đến lộn ruột, Tiết Bình, ngươi đến số với trẫm rồi!!!
------------------------------------------------- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au xinh gái :v : qua đăng nay đăng, au tự hỏi, có phải mình ế đến thế rồi không :'( , chẳng một bóng nam nhân nào đến đưa đi chơi, lại tự kỉ ở nhà viết truyện, ôi ế đến thế sao :((( ( Bắn tym cho au liền ngay và luôn đuy, hãy an ủi trái tym mỏng manh dễ vỡ của au đuy :'( )