Ngay khi thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu được ban bố, thái độ của mọi người đều trở nên cung kính.
Tào Thiện Lai cẩn thận cuộn thánh chỉ lại, đặt vào lòng bàn tay Triệu Quy Nhạn, sau đó y mỉm cười đỡ nàng đứng dậy.
“Hoàng hậu nương nương, ngài cứ yên tâm chuẩn bị, Bệ hạ đã sai Lễ Bộ chọn ngày đẹp để thành hôn với ngài rồi. Lát nữa trong cung sẽ phái ma ma tới dạy ngài tất cả các lễ nghi trong hôn lễ.”
Thánh chỉ đã hạ, cách xưng hô cũng được thay đổi cho phù hợp.
Y vẫy tay, nhóm người đang đợi phía sau nâng vài hộp gỗ tiến lên: “Đây là một số lễ vật nhỏ Bệ hạ sai người chuẩn bị cho ngài, hy vọng ngài sẽ thích.”
Triệu Quy Nhạn cười: “Được, nhờ Tào công công chuyển lòng biết ơn của ta đến Bệ hạ.”
Tào Thiện Lai chắp tay: “Lão nô nhất định sẽ chuyển lời thay Hoàng hậu nương nương.”
Thải Nguyệt bước tới, lén nhét cho Tào Thiện Lai một túi tiền. Tào Thiện Lai điềm nhiên ước lượng một chút, nụ cười trên mặt y càng tươi hơn.
“Hoàng hậu nương nương, nếu thánh chỉ đã được đưa đến, vậy lão nô phải nhanh chóng về cung báo cáo, xin cáo từ trước.”
Triệu Quy Nhạn gật đầu.
Lão phu nhân muốn giữ người lại, nhưng Tào Thiện Lai đã từ chối vài lần. Bất đắc dĩ, lão phu nhân đành lén nhét thêm ít ngân lượng cho y rồi mới để y rời khỏi.
Người trong cung vừa đi, đại sảnh lớn trở nên rộng rãi hơn nhiều, Triệu Quy Nhạn cầm thánh chỉ định về viện của nàng, nhưng đã bị lão phu nhân giữ lại.
Bà thân thiết nắm tay Triệu Quy Nhạn: “Ai u, rốt cuộc thánh chỉ cũng đã đến, ta ngày ngóng đêm mong, hằng đêm ngủ không ngon, nay cuối cùng đợi được rồi.”
Quả thực lão phu nhân đã thấp thỏm lo lắng suốt mấy ngày qua chỉ vì cuộn thánh chỉ này. Tuy trong lòng bà biết Triệu Quy Nhạn nhất định có thể vào cung, nhưng không có thánh chỉ rõ ràng, dù phỏng đoán thế nào bà cũng không thể dám chắc.
Một khi thánh chỉ được ban bố, chuyện này chẳng khác gì ván đã đóng thuyền, không tài nào thay đổi được.
Triệu gia một cửa hai Hoàng hậu, vinh dự lớn lao biết bao!
Lão phu nhân nắm chặt quá khiến nàng có phần không thoải mái, Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng rút tay về, lại phát hiện không rút ra được, nàng đành gật đầu cười khẽ.
Lão phu nhân cũng không cần nàng đáp lời, vẫn tự huyên thuyên: “Tào công công là người bên cạnh Bệ hạ, hiểu rõ suy nghĩ của Bệ hạ nhất, thái độ của y chính là thái độ của Bệ hạ. Trong ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên lão thân thấy y đối xử kính cẩn nghe lời như vậy.”
Tào Thiện Lai làm tâm phúc bên người Trình Cảnh Di, y có kiêu ngạo của riêng mình. Mặc dù không thể hiện ra mặt, nhưng có thể cảm nhận được y chẳng cung kính với mọi người mấy.
Hôm nay lão phu nhân đã cảm nhận rõ lòng cung kính thật sự của Tào Thiện Lai, tất nhiên khắp người thư thái, bà vui sướng vô cùng.
Suy nghĩ của Triệu Quy Nhạn bay xa, nàng nhớ tới thái độ lúc trước của Tào Thiện Lai, Triệu Quy Nhạn hơi kinh ngạc.
Từ trước đến nay Tào công công luôn nói chuyện với nàng như thế mà?
Nàng không thấy điểm khác biệt nào.
Nhưng nàng cũng không nói lời này ra miệng.
Lão phu nhân lải nhải hồi lâu, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Bà ôn tồn dặn dò: “Phụ thân con đang ở Giang Nam xa xôi, nhưng đây là ngày trọng đại của con, chắc chắn hắn sẽ gấp rút trở về. Của hồi môn đã sớm chuẩn bị sẵn cho con, lát nữa mẫu thân con sẽ đưa danh sách của hồi môn đến viện của con. Từ nay miễn thỉnh an sớm tối, hiện giờ việc quan trọng nhất con cần làm là theo ma ma học lễ nghi, yên tâm đợi gả, không thể đánh mất lễ nghi trong buổi đại hôn.”
Trong đại sảnh còn rất nhiều người, Dương thị, Đỗ thị và mấy vị phu nhân khác cũng có mặt, chẳng qua tất cả đều im lặng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh tứ hôn, ai nấy cũng có phần khiếp sợ.
Họ ghen ghét họ đố kị, mọi người chỉ mải tập trung vào suy nghĩ của mình, không còn vẻ náo nhiệt như mọi khi.
Đại thiếu gia Triệu Tú Vinh vừa hạ triều, đúng lúc chạm mặt người đến tuyên chỉ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Thanh Hồng vắng nhà, hắn ta là trụ cột của phủ Quốc công, tất nhiên cũng phải quỳ xuống nghe chỉ.
Tận mắt thấy thái độ ân cần nịnh nọt của Tào Thiện Lai, hắn ta thoáng thẫn thờ.
Tào Thiện Lai, đại tổng quản cung vua, tâm phúc trước mặt Bệ hạ, Triệu Tú Vinh tuổi trẻ tài cao, có khả năng tiến vào nội các, nhưng cũng chỉ có thể được y đối xử khách sáo.
Nhưng hôm nay, người thứ muội hắn ta từng khinh thường nhất lại được Tào Thiện Lai kính cẩn đỡ dậy.
Chuyện này khiến hắn ta khó lòng chấp nhận, thậm chí còn hơi bất bình tức giận.
Dựa vào đâu chứ? Triệu Quy Nhạn chỉ là kẻ mang dòng máu đê tiện, có tư cách gì mà vượt qua quyền hạn muốn chấn hưng phủ Quốc công?
Đôi mắt u ám của Triệu Tú Vinh nhìn chằm chặp vào bóng lưng Triệu Quy Nhạn, hắn ta siết chặt tay thành nắm đấm.
Đồ yêu nữ mê hoặc Thánh thượng!
Thấy cảnh này, lão phu nhân nhíu mày: “Vinh nhi, con đang tỏ thái độ gì vậy? Trong nhà có thêm một vị Hoàng hậu nữa, đây là chuyện vui, sẽ giúp ích cho con đường làm quan của con.”
Sắc mặt Triệu Tú Vinh lạnh lùng: “Con đường làm quan của con không cần dựa vào một nữ tử!”
Dứt lời, hắn ta phất tay áo bỏ đi.
Lão phu nhân thở dài, trong lòng lo lắng.
Đứa cháu trai này thông minh từ nhỏ, lớn lên trong lời tung hô của mọi người nên hắn ta rất tự phụ. Thậm chí tư tưởng của hắn ta còn cổ hủ, luôn quan niệm nữ tử chẳng biết làm gì ngoài việc giúp chồng dạy con.
Nhưng thân là phụ nữ, lão phu nhân đã đấu đá cả đời trong hậu trạch, tất nhiên hiểu rõ, xét về thông minh tài trí, mưu mô thủ đoạn, phụ nữ không hề thua kém đàn ông.
Lão phu nhân gửi gắm kỳ vọng lớn lao vào người cháu trai này, không mong hắn ta và Triệu Quy Nhạn xảy ra tình trạng nội bộ lục đục. Tương lai của Triệu gia phụ thuộc cả vào hai, chỉ khi họ đồng tâm hiệp lực mới có thể lấy lại vinh quang.
“Dương thị, sau này ngươi hãy khuyên nhủ Vinh nhi nhiều hơn, tiểu ngũ là muội muội ruột thịt của nó. Vào cung tụi nó cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải xem nhau như kẻ thù, sao thằng bé có thể giữ thái độ đối địch như vậy?”
Dương thị không đồng tình, con trai bà ta không cần Triệu Quy Nhạn giúp đỡ.
Thấy bà ta như thế, lão phu nhân sa sầm mặt: “Dương thị, nếu ngươi không dạy, ta sẽ bảo lão đại đích thân dạy dỗ!”
Dương thị hoảng sợ, vội đáp: “Con dâu đã hiểu, sau này con nhất định sẽ cẩn thận bảo ban Vinh nhi yêu thương tỷ muội.”
Triệu Thanh Hồng cực kỳ coi trọng Triệu Quy Nhạn, nếu để ông biết được thái độ lần này của Triệu Tú Vinh, chắc chắn sẽ tức giận, lúc ấy hắn ta cũng không thể thoát khỏi một trận đòn.
Lão phu nhân lắc đầu thất vọng.
Từ trước đến giờ Dương thị luôn đoan trang rộng lượng, năm xưa bà thay mặt Triệu Thanh Hồng cầu thân Dương thị, chỉ vì thấy bà ta biết nghĩ cho đại cục, không ngờ tới tuổi trung niên lại hồ đồ như vậy.
…
Tốc độ trong cung quả thực rất nhanh chóng, buổi sáng tuyên chỉ, giữa trưa người trong cung đã tới.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương phượng thể kim an.”
Triệu Quy Nhạn dịu dàng nhìn sáu nữ quan quỳ trong phòng, nâng tay nói: “Các vị không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.”
Gặp nhiều người như vậy, nàng hơi choáng váng.
Nàng biết mình phải học lễ nghi trước khi vào cung, nhưng bày trận lớn thế này, nàng vẫn có phần rụt rè.
Các nữ quan lần lượt đứng dậy: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Nữ quan nào cũng tầm bốn mươi tuổi, thái độ kính cẩn, trông rất nghiêm túc thanh lịch, từng cử chỉ ngay ngắn trật tự, không hổ là nữ quan dạy lễ nghi.
Trong lúc Triệu Quy Nhạn quan sát các nữ quan, họ cũng đang đánh giá nàng.
Khi nhìn rõ dung mạo của Triệu Quy Nhạn, trong mắt họ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Các bà đã gặp nhiều mỹ nhân, nhưng người sở hữu vẻ ngoài vừa tao nhã vừa diễm lệ như vậy vẫn khiến các bà nhìn đến ngây ngẩn.
Đôi mắt mùa thu lấp lánh sóng nước khói sương, từng cái cau mày từng nụ cười đều mang đậm nét quyến rũ độc đáo của riêng nàng. Đấy là nàng còn chưa trổ mã hết, nếu đợi hai năm nữa, không biết nàng sẽ tuyệt sắc cỡ nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nữ quan ngạc nhiên, dung nhan bậc này, không lý nào mà họ chưa từng nghe đến.
Nhưng họ ngẫm lại, Triệu ngũ tiểu thư được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ nhỏ, danh tiếng tốt chưa lan tới Trường An, về mặt này cũng có thể hiểu.
“Hoàng hậu nương nương, vì ân huệ đặc biệt của Bệ hạ, hôn lễ sắp tới gần nên ngài chỉ cần học lễ nghi trong hôn lễ là được, các quy tắc khác đợi ngài tiến cung sẽ học sau.”
Triệu Quy Nhạn hỏi: “Nếu chỉ học lễ nghi trong buổi đại hôn, sao phải cần nhiều người vậy?”
Nữ quan dẫn đầu tên Phương Lam, khuôn mặt hơi tròn trịa, thoạt nhìn là người có phẩm cấp cao nhất trong sáu người.
Bà giải thích: “Sáu người không nhiều đâu, nếu học các lễ nghi hoàng gia đúng quy cách, cần phải có mười hai nữ quan dạy dỗ ngày đêm trong suốt ba tháng.”
Triệu Quy Nhạn mở to mắt, dàn trận tới mức này vẫn chưa đủ nhiều?
“Được” mười hai nữ quan chăm sóc trong ba tháng, liên tục lặp lại các lễ nghi…
Cảnh này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta rét run.
Triệu Quy Nhạn nhấp ngụm trà nóng để che giấu vẻ kinh ngạc, trong lòng chân thành biết ơn Trình Cảnh Di.
Bệ hạ, ngài đúng là người thấu hiểu, dịu dàng, rộng lượng nhất trên đời.
Phương Lam thấy biểu cảm vui mừng của Triệu Quy Nhạn, thầm ngạc nhiên. Người khác nghe nói sắp tiến cung đều lo lắng hoảng loạn, sợ mất lễ nghi, chỉ ước gì có thêm nhiều nữ quan dạy dỗ.
Song, Triệu Quy Nhạn vẫn có thể vui vẻ, tính tình ngây thơ thật sự khiến người ta quý mến.
Ấn tượng của Phương Lam về Triệu Quy Nhạn tốt hơn nhiều. Sau khi chứng kiến đủ các màn tranh đấu mưu mô trong cung, bà càng thích người suy nghĩ đơn giản hơn.
Ắt hẳn Bệ hạ cũng vì điều này nên mới nhìn Triệu Quy Nhạn bằng con mắt khác.
Vừa mới đến nên nhóm Phương Lam cũng không bắt đầu dạy lễ nghi ngay, họ trò chuyện với nàng vài câu, đại khái để tìm hiểu thêm về tính cách của Triệu Quy Nhạn, trong lòng nắm chắc rồi mới có thể sắp xếp thống nhất được.
Triệu Quy Nhạn được miễn thỉnh an sớm tối nên hiếm khi rời khỏi viện của mình.
Nhưng nhiều người trong phủ lại tìm tới nơi ở của nàng, do muốn học lén ít lễ nghi trong cung.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Để bồi dưỡng con gái, thậm chí một số gia đình giàu có còn mời ma ma từ trong cung đến dạy lễ nghi.
Những người từng sống trong cung, mỗi cử chỉ lời nói luôn từ tốn, khiến người ta thấy dễ chịu khi nhìn vào.
Hằng ngày có vô số người nấp dưới cửa sổ phòng nàng nhìn lén, Triệu Quy Nhạn cũng không ngăn cản, mặc cho họ quan sát.
Cách ứng xử này khiến nhóm người Phương Lam càng kính nể nàng hơn.
Điều khiến họ kinh ngạc vui mừng nhất là, Triệu Quy Nhạn thông minh nhạy bén, họ chỉ cần dạy một lần, nàng có thể học được tám chín phần.
Việc này cũng giúp họ thoải mái hơn hẳn.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dường như Triệu Quy Nhạn đã lột xác thành một người khác, khí chất trầm tĩnh, phong thái muôn màu muôn vẻ, thướt tha lả lướt.
Một viên ngọc thô được chạm khắc, sẽ hóa thành một viên ngọc đẹp không tì vết.
Kết thúc một ngày học tập căng thẳng, buổi tối Triệu Quy Nhạn xoa vòng eo đau nhức, nằm đau khổ trên giường.
Thải Nguyệt đứng sau bình phong, dán chặt mắt vào gian ngoài.
Khi thấy cửa mở ra, nàng ấy lập tức vẫy tay với Triệu Quy Nhạn, lặng lẽ làm khẩu hình: “Phương nữ quan tới rồi!”
Thân thể mềm mại của Triệu Quy Nhạn ngồi phắt dậy, nàng chỉnh trâm cài trên búi tóc, hai tay xếp lên nhau đặt ở đầu gối, trông nàng rất hiền thục thanh lịch.
Phương Lam cúi đầu chậm rãi bước vào: “Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Giọng Triệu Quy Nhạn dịu dàng êm ái: “Phương nữ quan xin hãy đứng lên.”
Phương Lam ngước mắt nhìn kỹ Triệu Quy Nhạn, thấy nàng đứng đắn nghiêm trang, bà mỉm cười hài lòng: “Nương nương, ngày mai ngài có thể nghỉ ngơi.”
Hai mắt Triệu Quy Nhạn sáng bừng, nàng cố gắng kiềm chế khóe miệng đang có xu hướng nhếch lên.
Phương Lam nói: “Trong cung truyền đến tin năm ngày sau sẽ đại hôn. Vào ngày mai, Thượng Y Cục sẽ cử người tới cắt may trang phục cho ngài, ngài chỉ cần đo kích thước, tạm thời không cần học lễ nghi.”