Thấy Trình Cảnh Di nói câu “Trẫm cho phép nàng mạo phạm” rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, Triệu Quy Nhạn lúng túng hỏi: “Bệ hạ, có phải ngài bị ta chọc giận đến mức hồ đồ rồi không? Nếu trong lúc ta say rượu làm chuyện dĩ hạ phạm thượng (*), khiến ngài không vui, ngài có thể phạt ta.”
(*) Người có địa vị thấp hơn va chạm, mạo phạm với người có địa vị cao hơn.
Nàng ngay thẳng, nói rõ từng câu từng chữ: “Đừng làm ta sợ.”
Trình Cảnh Di: “…”
Trán giật giật, hắn suýt không giữ được biểu cảm trên mặt.
Hắn cắn răng, hận không thể mở đầu cô nương nhỏ ra nhìn xem bên trong chứa gì.
Hắn… hiếm khi động lòng một lần, muốn đối xử tốt với một người, trao cho nàng sủng ái mà hắn có thể trao, nhưng lại bị Triệu Quy Nhạn nghi ngờ như vậy.
Trình Cảnh Di thấy đôi mắt Triệu Quy Nhạn trong veo, nàng không đoán được ý tứ trong lời của hắn.
Nếu những nữ tử khác trong hậu cung có thể nhận được câu nói dung túng hết mực kia của hắn, chỉ sợ sẽ mất ngủ cả đêm.
Ấy mà nàng, chỉ mỗi mình nàng tránh như rắn rết. Như thể lời này sẽ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm vô cùng.
Trình Cảnh Di thầm thở dài, nàng vẫn là cô bé nhỏ ít trải sự đời.
Nghĩ đến đây, Trình Cảnh Di bỗng hơi buồn bã, mình lớn hơn nàng nhiều tuổi, nàng vẫn ngây thơ đơn thuần, còn mình đã kinh qua bao thăng trầm của cuộc đời.
Nhưng rồi hắn ngẫm lại, khi nàng vừa trưởng thành mình đã kết tóc cùng nàng, che chở nàng dưới đôi cánh của mình, nhiều năm về sau mình vẫn sẽ nắm tay nàng. Mới chỉ tưởng tượng bấy nhiêu thôi, hắn đã cảm thấy có phần may mắn.
Hắn không thể kìm nén trái tim đang rung động của mình, nhưng thấy vẻ ngây thơ mù mờ của nàng, cuối cùng hắn vẫn giận không nổi. Trình Cảnh Di hơi dùng sức trên cổ tay, kéo nàng ngồi xuống mép giường chỉ cách hắn nửa cánh tay, hắn chợt giơ tay lên.
Triệu Quy Nhạn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài cong vút run rẩy như cánh bướm chao lượn theo gió, khiến người ta yêu mến vô ngần.
Trình Cảnh Di vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên má nàng, chậm rãi dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng.
Bạt tai trong dự đoán không hề rơi xuống, thay vào đó là từng lần mơn trớn nhẹ nhàng và tê dại, lông mi của Triệu Quy Nhạn run run, sau đó nàng mở mắt.
Nàng thấy Trình Cảnh Di đang nhìn nàng bằng ánh mắt đong đầy dịu dàng, xen lẫn hàm ý sâu xa. Cặp mắt ấy tựa một vòng xoáy, dẫn dắt nàng chìm đắm vào từng bước một, hết vòng này đến vòng khác, nàng lạc lối trong trung tâm vòng xoáy, khó lòng thoát ra được.
Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bên tai ong ong. Trong một khoảnh khắc, nàng nghĩ mình nói sai rồi, lẽ ra nàng không nên trả lời Trình Cảnh Di như vậy.
Nhưng nàng nên nói gì đây?
Triệu Quy Nhạn choáng váng, trong đầu mông lung.
Nàng không biết nên nói thế nào…
Trình Cảnh Di buông một tiếng thở dài bất lực.
Hắn vừa lo sẽ khiến nàng sợ, vừa lo mình thể hiện tình yêu chưa đủ rõ ràng để nàng nhận ra, ngay cả việc chạm vào cũng phải cẩn thận từng bước.
Một tay Trình Cảnh Di nắm cổ tay trắng nõn của nàng, tay kia cong nhẹ ngón tay, dừng trên mặt nàng, hắn nói: “Trẫm nên làm gì với nàng bây giờ?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt.
Trình Cảnh Di cũng không trông cậy vào việc nàng có thể trả lời, hắn chỉ lẩm bẩm một mình thôi.
Hắn để bàn tay đang vuốt ve gương mặt Triệu Quy Nhạn xuống, tay còn lại vẫn không buông. Hắn thong thả ung dung xỏ giày, rồi kéo nàng đứng dậy.
“Nàng ngủ cả ngày bỏ luôn bữa trưa, chắc giờ đói bụng rồi, trẫm ăn chung với nàng nhé?”
Triệu Quy Nhạn cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm nhau của đôi bên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khung xương của nàng mảnh mai, bàn tay như được cấu thành từ những đường nét tinh xảo. Tuy nàng không có tuổi thơ êm ấm, nhưng mười ngón vẫn nhỏ nhắn xinh xắn. Móng tay tròn trịa hồng hào, trông rất khỏe khoắn, thậm chí còn đẹp hơn bàn tay của những nữ tử cao quý ngàn vàng được chăm chút kỹ lưỡng hằng ngày.
Triệu Thanh Loan từng cười khen tay nàng, nàng ấy nói bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn thế này thường dùng để luyện đàn, về sau ắt sẽ càng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hôm nay, bàn tay ấy đang được một bàn tay to lớn khác nắm lấy, có thể dễ dàng bao bọc kín kẽ, càng tôn lên vẻ nhỏ xinh đáng yêu của nàng.
Triệu Quy Nhạn và Trình Cảnh Di ra khỏi nội điện, hắn cao giọng sai cung nữ dọn bữa. Ngay khi Trình Cảnh Di xuất hiện, người của Phượng Nghi Cung đã chuẩn bị sẵn sàng, nhận được mệnh lệnh, họ nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Vì Trình Cảnh Di dùng bữa với nàng nên trên bàn để đầy các món ăn thịnh soạn.
Triệu Quy Nhạn sống tiết kiệm, không thích phô trương lãng phí, huống chi tất cả đồ dùng trong cung đều có phân lệ, không thể dễ dàng phá hỏng.
Thế nên, khi thấy một bàn đồ ăn phong phú như vậy, trong đó còn có vài món nàng chưa từng nếm thử, Triệu Quy Nhạn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Nhóm người Hà ma ma đứng hầu một bên, thấy Triệu Quy Nhạn chăm chú nhìn thức ăn trên bàn, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, rồi thấy nàng cúi đầu ăn uống thoải mái, họ không ngừng đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Cơ hội tốt như thế, Hoàng hậu nương nương ngài đừng chỉ lo ăn được không!
Nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn cúi đầu, thỏa mãn vui vẻ gắp đũa kia đũa nọ, không hề thấy ánh mắt của mấy người Hà ma ma.
Trình Cảnh Di liếc nhìn Hà ma ma, sau đó thản nhiên thu tầm mắt về.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, gắp miếng măng mùa đông trước mặt mình vào trong bát của Triệu Quy Nhạn.
“Măng mùa đông tươi lắm, nàng nếm thử xem.”
Triệu Quy Nhạn đã sớm thèm đĩa măng mùa đông trước mặt Trình Cảnh Di, chẳng qua nó cách xa nàng, nàng không tiện đứng dậy gắp đồ ăn vì quá thất lễ. Thế nên nàng chỉ ăn các món để gần mình, may sao chúng vẫn rất ngon.
Trước khi Triệu Quy Nhạn tiến cung, đồ ăn hằng ngày trong phủ cũng không đa dạng lắm. Bất cứ món nào ở đây cũng ngon hơn những gì nàng từng ăn trong mười mấy năm qua, nàng sẽ không buồn vì mình chỉ có thể ăn mấy đĩa đồ ăn trước mặt đâu.
Hiện giờ được nếm nhiều món ngon mà trước đây dù nằm mơ nàng cũng chưa chắc được ăn, nàng đã cảm động và biết ơn từ lâu.
Trong nửa sau của bữa ăn, Triệu Quy Nhạn phát hiện bất cứ món ăn nào mình liếc nhiều hơn một lần, thì ngay giây tiếp theo nó sẽ xuất hiện trong bát của nàng.
Trình Cảnh Di vẫn luôn gắp thức ăn cho nàng, còn hắn không ăn được bao nhiêu.
Đến khi Triệu Quy Nhạn no bụng rồi, nàng mới phát hiện mình đã để Trình Cảnh Di chăm sóc lâu như thế.
Triệu Quy Nhạn chột dạ nhìn thoáng qua Trình Cảnh Di, chỉ thấy hắn đang tao nhã uống trà, trông không hề khó chịu, nàng chợt yên lòng.
Trình Cảnh Di đặt chén trà xuống, thấy Triệu Quy Nhạn đang nhẹ nhàng đung đưa hai chân dưới ghế, nhìn nàng rất vui vẻ, hắn lặng lẽ nở nụ cười.
Đúng là cô nương nhỏ dễ thỏa mãn quá…
…
Đế Hậu hoà thuận, còn bên Thọ An Cung thì chìm trong bầu không khí u ám.
Trong yến tiệc vừa rồi, Trình Cảnh Di không nể mặt Tống Thái hậu trước khách khứa, bà ta cực kỳ tức giận, đã uống thêm vài chén rượu trong tâm trạng buồn bực.
Bà ta ngày càng nhiều tuổi, tửu lượng không còn như trước.
Sau vài chén rượu mạnh, cộng thêm nỗi ưu phiền, tới ban đêm bà ta đã cảm thấy không thoải mái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Thái hậu dựa nửa người vào gối, ma ma đứng sau nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho bà ta, lực vừa đủ, giúp bà ta giảm bớt cảm giác khó chịu.
“Ngươi nói xem, rốt cuộc Hoàng đế có ý gì với Hoàng hậu?” Tống Thái hậu nhắm hai mắt, thấp giọng hỏi.
Người phía sau không dừng động tác, chỉ cung kính đáp: “Nô tỳ không dám đoán bừa.”
Giọng Tống Thái hậu chứa vài phần bất mãn: “Bây giờ ngay cả ngươi cũng lá mặt lá trái với ai gia? Trong cung vốn chẳng có mấy người có thể khiến ai gia tin tưởng. Nếu đến cả ngươi cũng thế, vậy trong hoàng cung lạnh lẽo này, thật sự chỉ còn một mình ai gia.”
Ma ma phía sau họ Tống tên Quế Chi, trạc tuổi với Tống Thái hậu, là nha hoàn của Tống gia, lớn lên cùng Tống Thái hậu. Sau đó Tống ma ma theo Tống Thái hậu gả chồng, rồi theo bà ta vào cung, cả đời chưa từng xuất giá, bầu bạn với Tống Thái hậu suốt mấy chục năm.
Nhiều năm qua, người Tống Thái hậu tin tưởng nhất cũng chỉ có một mình Tống Quế Chi.
“Nô tỳ không dám.” Tống ma ma thấp giọng nói, rồi bổ sung: “Bệ hạ thanh tâm quả dục nhiều năm, đột nhiên nhảy ra một cô nương Triệu gia. Huống hồ còn nghe đồn Hoàng hậu nương nương được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ nhỏ, năm nay mới về Trường An, trước đó cũng chưa từng gặp mặt Bệ hạ. Nhưng vừa về Trường An, nàng đã được Bệ hạ đích thân phong làm Hoàng hậu, thực sự kỳ lạ.”
“Hơn nữa, dựa theo tính toán của Bệ hạ, muốn cân bằng triều chính ắt phải mượn sức phi tần hậu cung đấu đá lẫn nhau. Mặc dù các phi tần của Bệ hạ đều do Thái hậu ngài tuyển chọn, nhưng Bệ hạ hiểu rõ đạo Đế vương nằm ở việc kiểm soát và cân bằng. Nếu Bệ hạ lo lắng xảy ra chuyện ngoại thích tham gia vào chính sự, chắc chắn sẽ không để một gia tộc nào thống trị. Triệu gia từng có một vị Hoàng hậu, nên người tiếp theo nhất định không thể là nữ tử Triệu gia.”
“Nhưng sau cùng, Hoàng hậu vẫn xuất thân từ Triệu gia.”
Tống Thái hậu hỏi: “Vậy ngươi thấy thế nào?”
Tống ma ma bình tĩnh trả lời: “Chuyện bất thường tất có điều kỳ lạ, dường như Bệ hạ đặc biệt ưu ái Hoàng hậu nương nương. Nô tỳ nghĩ, vị Hoàng hậu nhỏ tuổi này có lẽ không ngây thơ vô hại như bề ngoài. Nói không chừng Bệ hạ đưa nàng vào cung để kiểm soát và cân bằng hậu cung.”
Tống Thái hậu sa sầm mặt, bà ta cũng nghĩ vậy.
Bà ta nhớ lại, lúc trước khi mình yêu cầu Triệu Quy Nhạn đồng ý cho Tống Minh Nhược tiến cung, nàng đã thẳng thừng từ chối, không hề sợ hãi, trông nàng như có người chống lưng hoặc chắc chắn bà ta không thể trừng phạt nàng.
Nàng dựa vào đâu chứ?
Chắc hẳn nàng phải thấy tự tin mình có thể bình yên vô sự rút lui sau khi đắc tội với Thái hậu.
Tống Thái hậu nhíu mày, nếu Trình Cảnh Di muốn ngăn cản hành động nhúng tay vào hậu cung của bà ta thì lý do này cũng hợp lý.
Ấn phượng trở về đúng vị trí, hơn nữa còn là một vị Hoàng hậu không chịu sự khống chế của bà ta, sau này bà ta muốn nhét phi tử hay cung nữ vào hậu cung, e rằng khó càng thêm khó.
Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tống Thái hậu, Tống ma ma nói: “Nô tỳ đề nghị, nương nương hãy phái vài thám tử đến Giang Nam để tìm hiểu một số tin tức về Hoàng hậu nương nương.”
Tống Thái hậu giãn mày ra, cười bảo: “Ta cũng đang có ý này.”
Tống ma ma lưỡng lự một lát, nói: “Còn một khả năng khác nữa, nếu Bệ hạ ưu ái Hoàng hậu nương nương nhưng không phải theo mối quan hệ quân thần, vậy càng khó giải quyết hơn.”
Nghe thế, Tống Thái hậu ngây ngẩn cả người, khó tin lẩm bẩm: “Không thể nào?”
Trình Cảnh Di thật sự sẽ thích một con nhóc miệng còn hôi sữa sao?