Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn

Chương 4: ĐẠI SÂU HẠI LÀ SỰ LỰA CHỌN SỐ MỘT…





EDIT: TỬ SA
Sơ Hạ mồ hôi ròng ròng, biết bao nhiêu người muốn trở thành phi tử của hoàng đế.
Tiểu thư canh nhiên chê bai hoàng thượng quá non.
Thật muốn giết chết nàng a!
“Tiểu thư người vì trốn tránh tuyển tú, cho nên mới vội vàng nói đến thân sự sao?”
Vương Tâm Doanh ánh mắt luân chuyển: “Đúng, nhưng là ta đã nghĩ qua, chờ ngày tuyển tú vừa qua, ta liền đem cô gia kia đá bay. Ta nhân phẩm quá lương thiện không nhẫn tâm hại người khác, cho nên sau trăm chọn ngàn tuyển, ha ha, rốt cuộc đại sâu hại phong lưu háo sắc kia đã bị ta phát hiện, phẩm hạnh thấp kém như thế, việc xấu tràn ngập như thế, đúng là sự lựa chọn số một.”
Sơ Hạ mắt trợn trắng nhìn chằm chằm.
Đại sâu hại?
Tiểu thư cư nhiên bởi vì thế mà chọn cô gia, cô gia mà nghe được chắc chắn sẽ giận đến thổ huyết.
“Tiểu thư, kỳ thật đại sâu hại cô gia rất được hoan nghênh!”

Vương Tâm Doanh không để ý tới nàng, đột nhiên trên mặt xuất hiện hai hàng lệ, không tự kìm hãm được đau thương.
“Ta đã đoán trước được mở đầu và kết cục của chuyện này, nhưng ta lại không đoán đến quá trình ở giữa. Ta tưởng rằng dùng lý do phong lưu là ta có thể đá bay đại sâu hại rồi, ta lại không có nghĩ đến lực ảnh hưởng của đại sâu hại đồng chí, một rồi lại một nữ nhân tìm đến cửa, làm cho ta cả hai tháng nay, ngày ngày ngủ không an giấc, kích tố* tuyến thượng thận tiết ra như điên, thiếu chút nữa là giết người.”
*Kích tố: hoóc môn
Sơ Hạ 囧。
Tiểu thư nàng ấy cư nhiên nói rằng nàng ngủ không được an giấc.
Chính mình thế nào lại chưa bao giờ thấy qua nàng ngủ không an giấc chứ.
Sơ Hạ rơi lệ, nhịn không được thổ tào*: “Kỳ thật… ta cảm thấy tiểu thư còn vô cùng an giấc nữa là đằng khác, các nàng ồn ào như vậy, người chết cũng bị ầm ỹ làm cho sống dậy, thế mà tiểu thư người vẫn nằm lù lù trên giường như cũ không động đậy, vậy đó rốt cuộc là nghị lực nào, quả thật là nhẫn giả thần quy**mà.”
*Thổ tảo: có ý châm chọc chê bai (ghê tởm mún ói v.v..)
**Nhẫn giả thần quy: Ninja rùa
Đối với loại nghị lực không phải người này của tiểu thư, Sơ Hạ tỏ vẻ rất kính nể.
Vương Tâm Doanh lại lâm vào trong thế giới tự kỷ, điên cuồng:
“Ta đã không thể nhịn hơn được nữa, ta tình nguyện xông pha hiểm nguy tiến cung làm lão bà của tiểu hoàng đế, cũng không thể để thời gian ngủ quý giá bị quấy nhiễu. Cho nên ta gọi họa sư đem nữ nhân mà đại sâu hại đã từng thân mật qua đến, vẽ vài bức xuân cung đi uy hiếp hắn cho ta thối hôn.”
Khi nào thối hôn?
Vương Tâm Doanh hưng phấn giữ lấy xuân cung đồ.
Làm ra một bộ dạng kinh khủng gặp thần sát thần, gặp phật sát phật.
“Tiểu thư, người định khi nào hành động?” Sơ Hạ rất hoài nghi lực hành động của nàng.
Tiểu thư không phải là sợ.
Nhưng nàng tuyệt đối là một con sâu lười, lười đến mức làm người khác giận sôi.

Chuyện có thể kéo dài nàng nhất định kéo cho tới khi không thể kéo nữa.
Nàng nói muốn đi thối hôn, phỏng chừng ngày này sang năm cũng chưa chắc đi thối.
Quả nhiên Vương Tâm Doanh hứng thú suy dần, duỗi duỗi người: “Ân, chuyện này để sau hãy nói, ta mấy ngày này thiếu ngủ a, tinh thần không tốt, không có tâm tình đá bay đại sâu hại kia.”
Sơ Hạ không còn gì để nói.
Nữ nhân lười biếng ngày ngày ngủ đến khi mặt trời chiếu đến tận mông, ăn xong lại ngủ, ngủ xong lại ăn.
Cư nhiên còn nói thiếu ngủ.
Thế còn có thiên lý hay không, người bình thường như các nàng đây chẳng phải là không cần sống rồi.
“Sơ Hạ, nhanh đem thức ăn lên, ta ăn rồi muốn ngủ.”
Vương Tâm Doanh cơm nước xong, thuận thế nằm ngay xuống trên Tịch Mộng Tư.
Tiếp tục ngủ sinh mộng tử tiêu dao ngày tháng.
………………………
“Nàng lại đang ngủ?”
Vương lão phu nhân thở dài, trong mắt tràn ngập ưu tư.

“Cứ như vậy sao được, sẽ sinh bệnh. Nghe nói tiểu tử đó hôm nay lại nạp thiếp, xác thật là đủ phong lưu, ta vốn muốn mượn hắn đến kích thích Tâm Doanh, khiến nó nâng lên chút tinh thần mà sống. Nếu vô dụng, ta thà để nó tiến cung đi chịu chút khổ đau, miễn cho cả ngày nhìn lo lắng.”
Sơ Hạ đề nghị: “Lão phu nhân, không bằng để đám nữ nhân la hét ngoài cửa kia tiến vào, quấy rầy tiểu thư cũng tốt.”
“Ầm ỹ như vậy cũng không có hiệu quả, nha đầu kia đang ngủ căn bản chính là lôi đánh cũng không động.”
“Lão phu nhân, kỳ thật hôm nay tiểu thư nổi bão, nói với ta đám nữ nhân kia ầm ỹ làm nàng ngủ không ngon, ta xem lần này để các nàng ta tiếp tục ầm ỹ, nói không chừng có thể làm cho tiểu thư nổi bão lần nữa.”
“Thật vậy sao, thế cũng tốt.” Vương lão phu nhân trong mắt hiện lên tia vui mừng.
Một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp được đưa vào phủ đệ Vương gia.
Các nàng mặc trang phục đủ mọi màu sắc.
Trông các thức phong tình, có mẫu kiều diễm, có mẫu nhu nhược, cũng có mẫu ưu nhã.
Mỗi người mặt phấn môi đỏ, rực rỡ như một mảnh gấm hoa.
Bất quá giữa đôi mi thanh tú của mỗi người đều có cái vị phong tao của loại tiểu thiếp tranh giành tình nhân.