Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn

Chương 91: MỘT BƯỚC LÊN TRỜI…





EDIT: TỬ SA


Tựa như bảo thạch lạc trong vũng bùn.
Hôm nay sau khi được nước trong gột rửa qua, thì ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi mà tỏa sáng rực rỡ.
Ý cười lười nhác nghịch ngợm đã thối lui.
Nữ tử trong gương, một đôi mắt linh động chợt trở nên thâm sâu vô cùng.
Giống như đang cất giấu một sức mạnh kỳ dị nào đó.
Ẩn nấp sâu bên trong, chờ cho đến lúc một bước lên trời.
Vương Tâm Doanh hơi hơi nheo mắt lại, ngón tay chậm rãi chạm vào bóng dáng trong gương.
Nàng đã bao lâu không lộ ra cái loại khí thế kinh người này.

Chuyện cũ trước kia như mộng như ảo.
Ngày trọng sinh quá hạnh phúc, có bà nội khả ái, có ca ca cường đại bảo hộ.
Sống tự do lười nhác, ngày ngày vui tươi hờn giận, như một nha đầu điên đi khắp nơi gây chuyện thị phi.
Tựa như một hài tử hạnh phúc đến bị làm hư.
Tùy ý phóng khoáng không lo cho hạnh phúc của chính mình.
Nàng cơ hồ đã quên mất, mình kiếp trước từng là một nữ tử thế nào.
Là con gái của một lão đại xã hội đen từng tẩy não giới chính trị.
Là nữ tử lớn lên trong gió tanh mưa máu và cô độc, một hài tử chưa bao giờ biết thế nào là hạnh phúc.
Cho nên sau khi nàng ở cái cổ đại này trọng sinh, liền tận tâm thay đổi hoàn toàn tính cách của chính mình.
Từ một nữ tử trầm tĩnh lãnh khốc trở thành một nha đầu điên phỏng chừng hiểu rõ nhưng giả hồ đồ.
Nhưng hiện tại nàng lại một lần nửa trưởng thành.
Sau khi hưởng thụ niềm hạnh phúc ấm áp của Vương gia, cũng nên là lúc báo đáp ân huệ của ca ca, bà nội và mọi người trong Vương gia.

Là bọn họ đã để cho bản thân hưởng thụ được hết thảy mọi thứ nàng đã mất đi.
Nàng hiểu được phải cảm ơn.
Mặt khác, lớn lên thành người rồi, cũng không thể tiếp tục ngây ngô dại dột mà sống nữa.
Nếu không muốn đem cả đời bản thân cột lên trên người một nam nhân.
Vậy liền nên kiến lập sự nghiệp độc lập của chính mình, không dựa dẫm vào bất kỳ ai để sinh tồn.
Nàng cũng không cam tâm đời người cứ như thế mà trôi qua vô ích.
Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải lột xác, trở thành một cô phượng hoàng chân chính bay lên tận trời cao.
“Tiểu thư, nên ra rồi.”
Tán giả nhìn nàng không nói lời nào, giống như một con người khác.
Bà trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm, thế nào vừa thay y phục, liền giống như ngay cả người cũng thay luôn vậy.
Vương Tâm Doanh hồi thần lại, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ lướt qua nữ tử trong gương.
Phất tay áo một cái, không chút do dự mà xoay người rời đi.
“Tiểu thư, ta đỡ người.” Hai nha hoàn vội vàng đi theo, vươn tay ra.
Váy dài hoa lệ lướt trên mặt đất như vậy, không có người đỡ, rất dễ ngã.
“Không cần, nếu mặc váy cũng cần người đỡ mới có thể đi được, cũng là quá phế vật đi.”