Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 23: Hoặc là anh đưa cô ấy ra , hoặc là chúng ta trở mặt !



Căn phòng tĩnh mịch, chỉ có mùi trà thơm nhàn nhạt trong không khí. Lý Khôi Vĩ bắt chéo chân, đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện..

Người đàn ông đó chậm rãi uống trà, mắt tràn ngập ý cười. Lý Khôi Vĩ dần dần mất kiên nhẫn, tính tình của anh thật ra không tốt nên rơi vào tình huống này anh có thể ngồi ở đây uống trà thì anh đã phải đè nén lắm rồi.

- Trương Quy Hoàng, anh mau giao người ra!

Lý Khôi Vĩ nhìn Trương Quy Hoàng, đôi mắt xuất hiện vài sợi tơ máu. Hai tuần nay anh không thể ngủ nổi, đến nhà tìm Đại Ngọc thì không có ai. Không cần hỏi Bạch Minh Phong vì thư kí bên cạnh anh ta là người khác chứ không phải người anh cần tìm. Lý Khôi Vĩ gọi cho Bạch Hạ Băng cũng không có thông tin gì cả. Đến khi anh tìm đến nơi thì lại không cách nào gặp được cô.

- Người? Lý Khôi Vĩ, ăn nói cũng nên suy nghĩ một chút. Người của cậu sao lại chạy đến chỗ anh tìm?!

Trương Quy Hoàng nhếch mép, đôi mắt sắc bén:

- Chỗ chúng ta quen biết nhiều năm, bây giờ cậu chạy đến đây tìm người chẳng phải khiến tình cảm chúng ta có hiểu lầm sao?

- Trương Quy Hoàng, anh biết tôi đang nói gì mà. Đừng đùa nữa, mau đưa cô ấy ra.

Lý Khôi Vĩ không còn đủ kiên nhẫn nữa, đôi mắt bắt đầu lạnh đi.

- Rốt cuộc là cậu muốn tìm ai? - Trương Quy Hoàng nhướng mày

- Trần Đại Ngọc!

Trương Quy Hoàng bật cười, nụ cười này khiến Lý Khôi Vĩ có cảm giác bất an. Quả nhiên sau đó, Trương Quy Hoàng nói:

- Cậu đến trễ, cô ấy đi từ lâu rồi..

- Ý anh là gì?

Trương Quy Hoàng dựa vào ghế, gác chân lên bàn vẻ mặt lãnh đạm trả lời:

- Nếu như cậu tìm được đến đây ắt hẳn cũng biết Đại Ngọc đến để làm gì. Cô ấy rời đi được 12 ngày rồi..

Nghe như sét đánh ngang tai, Lý Khôi Vĩ sững người hồi lâu. Từ bàng hoàng dần dần chuyển sang tức giận:

- Hoàng, tại sao anh không nói cho tôi biết? Anh có còn xem tôi là anh em không?!

- Nói cho cậu biết thì làm được gì?! Đến cả ông đây còn bị đánh úp, có kịp nói cho cậu không?

Càng nhắc khiến cho Trương Quy Hoàng tức giận. Sau cuộc gọi đó thì đáng lẽ Đại Ngọc sang ngày hôm sau phải đến đúng hẹn, vậy mà cô lại cho hắn leo cây. Còn tưởng cô bỏ cuộc không tham gia nữa, vậy mà buổi tối hôm đó lại xuất hiện khiến Trương Quy Hoàng bất ngờ.

- Chuyện của hai người anh đây không xen vào, khi nào người về anh sẽ báo cho cậu biết.

Trương Quy Hoàng chỉ giúp được tới đây thôi, cũng không thể làm gì thêm. Coi như Lý Khôi Vĩ nợ hắn một lần vậy.

- Được!

Lý Khôi Vĩ rất muốn hỏi rằng cô đi đâu, hành động một mình hay sao? Nhưng anh biết có hỏi thì Trương Quy Hoàng cũng không tiết lộ. Thay vì ngồi ở đây dây dưa thì tự mình tìm sẽ tốt hơn. Lý Khôi Vĩ rời đi, vừa mở cánh cửa thì nghe Trương Quy Hoàng không nhanh không chậm nói:

- Lý Khôi Vĩ.... cái gì chơi đùa được thì chơi, cái gì không chơi được thì được dại mà day vào.

Câu nói của Trương Quy Hoàng mang theo nhiều hàm ý, Lý Khôi Vĩ quay đầu lại nhìn anh ta. Lý Khôi Vĩ nở nụ cười nhạt, không nhanh không chậm nói:

- Chỉ cần tôi muốn thì không gì là không thể..

Ngồi đằng sau xe do Keith lái, anh cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Trương Quy Hoàng. Đây chẳng phải bảo anh tránh xa Đại Ngọc sao? Hay là nói anh đang chơi đùa cô?!

Lúc này thu vào trong tầm mắt anh là chiếc xe thể thao màu trắng nổi bật trong màn đêm chạy ngang qua với tốc độ rất nhanh. Bỗng anh có cảm giác rất mãnh liệt rằng người anh đang tìm ngồi trên chiếc xe đó.

- Keith, quay đầu xe lại!

Khi mà anh quay lại khu nghĩ dưỡng thì chiếc xe kia đã biến mất, ý cười trên môi anh càng thêm đậm. Lý Khôi Vĩ đi vào căn phòng của Trương Quy Hoàng, khi anh đẩy cửa bước vào thì thấy hắn vẫn ngồi đó trên tay là cốc trà bóc khói nghi ngút. Khuôn mặt Trương Quy Hoàng bĩnh tĩnh, y hệt như biết rằng anh sẽ quay lại vậy.

- Còn lời muốn nói?

Trương Quy Hoàng đặt ly trà xuống, môi hơi nhếch lên.

- Khuôn mặt xinh đẹp này quả nhiên là để đem ra lừa gạt người khác mà..

Vừa nghe Lý Khôi Vĩ nói xong thì Trương Quy Hoàng bật cười, đưa mắt tràn đầy tình ý nhìn anh:

- Có hứng thú sao?

Con mẹ nó, hứng thú cái đầu anh!

Lý Khôi Vĩ chỉ tiếc rằng không thể đánh cho người ngồi trước mặt một cái, đúng là yêu nghiệt mà! Anh liếc hắn một cái rồi nói:

- Tiếc rằng tôi không nằm trong số những người bị lừa

- Vậy thì thật tiếc, tôi rất có hứng thú với Lý tổng ah~

Đây là người đứng đầu Trương gia sao? Thật sao?!

Lý Khôi Vĩ nhiều năm qua đã có khả năng miễn dịch trước con người này, anh chọn cách làm ngơ. Song vào thẳng vấn đề chính, anh nhướng mày:

- Hoặc là anh đưa cô ấy ra, hoặc là chúng ta trở mặt!

.........

Đại Ngọc lái chiếc xe thể thao màu trắng chạy bán sống bán chết, vì vừa rồi cô gặp xe của Lý Khôi Vĩ đi ngang qua. Dự cảm không lành, cô đạp ga hết mức. Anna ngồi bên cạnh vừa được tìm về thấy vẻ mặt của Đại Ngọc khẽ hỏi:

- Chị làm sao vậy?

- Hôm nay đúng là xui xẻo!

Cô chạy vào hầm giữ xe riêng, rồi mở cửa kéo Anna bước đi thật nhanh. Anna bên cạnh đỡ Đại Ngọc người đầy thương tích, lo lắng nói:

- Chị đừng đi nhanh, vết thương vết thương!

- Bây giờ mà bị anh ta tóm là toi mạng. Em mau đi lên nói lại với Key là bất cứ giá nào cũng không được nói chị ở đây, mau đi đi!

Anna bị thái độ của cô hù một phen liền dặn dò cô vài câu rồi chạy đi. Đại Ngọc cố lê cái chân bị trật, khó khăn đi về phòng. Lúc này đây có một chàng trai chạy tới đỡ lấy cô, giọng quan tâm:

- Cô không sao chứ?

Đại Ngọc ngước lên, vì cô đứng ngược sáng mà ánh đèn lại rọi vào khuôn mặt của anh ta nên cô nhìn thấy rất rõ. Người này có khuôn mặt điềm tĩnh, tựa như đã trải qua rất nhiều phong ba bão táp nên đôi mắt sắc bén như chim ưng, trong đó lại mang nhiều bí mật.

- Không sao, cảm ơn!

Đại Ngọc cười cười rồi đẩy tay anh ta ra, lại loạng choạng xém té. May mà chàng trai tốt bụng này đỡ lấy cô kịp, anh ta nói:

- Cô bị trật khớp rồi, tôi đưa cô đi!

-....được!

Đại Ngọc cũng không từ chối lòng tốt, nhờ có chàng trai tốt bụng này nên chẳng mấy chốc cô về tới phòng. Vừa vào bên trong cô bật đèn sáng lên, chàng trai ấy nhìn thấy rõ bộ dạng của cô khẽ sửng sốt. Đại Ngọc nhận ra sự thay đổi trên mặt của anh ta, mỉm cười nói:

- Chàng trai, có thể gọi Tuấn Kiệt giúp tôi được không? Ở cuối dãy ấy..

Ngưng lại một chút rồi cô nói tiếp:

- À nếu có gặp người nào tóc màu đỏ cam thì tránh xa ra, nếu có ai hỏi là có gặp tôi hay không thì trả lời không nhé.

Chàng trai nhìn bộ dạng thê thảm của Đại Ngọc thì đầy lo lắng, rồi lại nghe lời dặn dò của cô thì không khỏi tò mò:

- Tại sao?

- À tôi bị cái người đó đuổi giết, anh thấy bộ dạng thảm thương này rồi đấy, là do anh ta gây ra!

Được rồi, nói dối một chút chắc không sao..

Xong lại thấy cô đi tới một cái tủ nhỏ lôi hộp y tế ra rồi quay về chỗ cũ, từng bước đi đều thể hiện lên khuôn mặt đang nhăn nhó. Chàng trai thấy cô tự mình sơ cứu:

- Hay là để tôi giúp...

- Không sao không sao, anh mau đi gọi Tuấn Kiệt giúp tôi là được rồi. Mấy cái này tôi có thể tự làm, riêng cái chân thì mới cần anh ta!

Đại Ngọc xua tay, chàng trai thấy thế liền nhanh chóng đi gọi Tuấn Kiệt. Nhưng vừa định mở cửa thì:

- Trần Đại Ngọc, em mau mở cửa cho tôi!

Tiếng đập cửa rầm rầm khiến hai người bên trong sững người, tiếp theo đó chàng trai quay lại nhìn cô đầy khó xử. Đại Ngọc còn đang sống dở chết dở vì lột cái áo, nghe tiếng động bên ngoài thì giật mình. Theo bản năng chạy đến kéo chàng trai kia lại ra hiệu cho anh ta giữ im lặng.

- Trương Quy Hoàng chết tiệt!

Cô mắng, đúng là không thể tin tưởng được mà. Đại Ngọc nhìn xung quanh chuẩn bị kiếm đường thoát liền thấy cửa sau thì kéo chàng trai bên cạnh đi. Nhưng chưa kịp chạy đi thì chân không thể bước được nữa liền khuỵu xuống, lúc này cánh cửa bị người bên ngoài đá bung ra. Đám người bên ngoài ùa vào.

Khung cảnh hỗn loạn, Đại Ngọc liền trốn sau lưng chàng trai lực lưỡng. Sau đó cô nghe giọng nói không nhanh không chậm của Lý Khôi Vĩ:

- Em nghĩ em nhỏ bé lắm hả? Còn muốn trốn?

Xong đời rồi là những từ xuất hiện trong đầu khi cánh cửa bị đá bung ra. Cô cần một cái phao mà may mắn thay lại có cái phao lớn trước mặt.

- Trốn, ai thèm trốn anh? Lý Khôi Vĩ, anh tự tiện xông vào như thế khiến bạn trai của tôi hiểu lầm thì phải làm sao?

Chàng trai làm bia chắn vừa nghe xong thì cứng người, nhìn Lý Khôi Vĩ mặt ngày càng đen. Lý Khôi Vĩ cười lạnh:

- Keith, cậu có muốn giải thích một chút không?